Cao Văn không có cách nào để giải thích những kế hoạch và suy tính trong đầu hắn cho người khác, cho dù đó có là Rebecca hay Hetty, những người mà hắn cho là đáng tin cậy nhất, hắn vẫn không tài nào giải thích rõ được ý mình. Thế nên điều duy nhất hắn có thể làm chính là chia nhỏ kế hoạch dài hạn to lớn của mình ra thành nhiều bước với những chi tiết nhỏ rồi từ từ thực hiện.
Chuyện phải làm ngày hôm nay có thể nói là một trong những bước cơ bản nhất, thậm chí là cơ bản đối với sự phát triển của lãnh địa này.
Tuy nhiên, về phần Rebecca và Hetty, Cao Văn đã cho họ thấy một mặt khó tưởng tượng nhất của những thường dân và nông nô.
Các cô nàng chưa từng thấy những thường dân và nông nô làm việc tận tình đến như vậy, họ thậm chí có thể hoàn thành những công việc mà trước đây họ hoàn toàn không thể làm xong một cách nhanh chóng và tốt đẹp.
Họ cho rằng lời hứa của Cao Văn về "buổi tối có thể ăn thịt" đã khích lệ những người này, mà sự thật đúng là như thế.
Bây giờ vẫn còn là quá sớm để tạo dựng cho người dân sự tự tin và cảm giác vinh quang trong lao động, một bữa ăn có thịt lại là cách đơn giản và hiệu quả nhất để khích lệ họ tận tâm với công việc.
Sau khi trở về lều vải trong doanh trại, Cao Văn đã tìm giấy và bút để bắt đầu viết một vài thứ, cùng lúc đó, hắn phân phó cho kỵ sĩ Byron, người đã đi vào theo hắn:
- Hãy phái hai người đến để nấu thịt cho suất ăn của mười người, đồng thời, hãy đảm bảo rằng tất cả những người tham gia lao động có đủ canh và bánh mì đen để ăn no. Chúng ta có đủ lương thực, và không thể để bất kỳ ai bị bệnh vì đói và lạnh trong giai đoạn đầu của quá trình xây dựng lãnh thổ.
Byron có chút kinh ngạc hỏi:
- Thật sự phải chuẩn bị mười suất ăn có thịt sao?
Cao Văn đáp lại một cách chắc chắn:
- Đương nhiên, ta nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình, có vấn đề gì sao?
- Tôi còn tưởng ngài sẽ chỉ hầm một nồi canh thịt.
Byron giải thích:
- Ngài chỉ cần nấu một nồi canh lớn với một vài mẩu thịt cắt nhỏ như quả óc chó, thêm chút rau củ, những người đó sẽ tự thấy cảm kích thôi.
- Hãy cứ làm như ta bảo.
Cao Văn khoát tay:
- Ta sẽ không cho phép bất kỳ sự cắt xén nào trong lời hứa mà ta đã đưa ra. Đúng rồi, hãy bảo người đầu bếp đặt cái nồi ở nơi dễ thấy nhất trong doanh trại, ta muốn tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh những miếng thịt được nấu chín, đồng thời, hãy bố trí những binh lính bên cạnh để duy trì trật tự, không ai được phép tranh giành thức ăn.
Sắc mặt kỵ sĩ Byron có chút kỳ lạ, anh ta nhận lệnh và rời đi.
Cao Văn cảm giác được ánh mắt bên cạnh, hắn quay lại và thấy Amber đang nhìn mình không chớp mắt.
- Cô đang nhìn gì vậy?
Hắn hơi rụt cổ một cách ái ngại:
- Có thứ gì dính trên mặt ta sao?
- Tôi đang cố nhìn xem lúc ở nơi cất giữ kho báu có phải ngài bị thứ gì ảnh hưởng tâm trí không, nhưng nhìn không giống lắm.
Amber nói với vẻ mặt thành thật:
- Tôi chưa từng nghe nói đến việc quý tộc sẽ chủ động làm hao hụt tài sản của mình.
Cao Văn cảm giác có chút buồn cười:
- Cô nghĩ rằng ta đang làm hao hụt tài sản bởi những hành động đó sao?
- Không phải vậy sao?
Amber buông tay:
- Biến nông nô thành dân tự do, điều đó có nghĩa là họ sẽ chỉ cần dâng cho ngài một phần lương thực họ trồng được trong tương lai. Ngài còn phải tự móc tiền túi của mình ra để trả công cho họ… Liệu một quý tộc sẽ làm như vậy sao?
- Nếu ta yêu cầu cô đi quét vôi một bức tường, cô sẽ làm việc thế nào trong một ngày nếu ta không cho trả cho cô dù chỉ một xu?
Amber suy ngẫm về điều đó:
- Tôi sẽ trộm một vài đồng xu của ngài và thuê một tên chuyên làm công việc lặt vặt để gã làm thay tôi và số tiền còn lại, tôi sẽ dùng để mua rượu.
Cao Văn:
- Ta đúng là ăn no rảnh rỗi mới đi nói chuyện đạo lý với người không biết xấu hổ như cô!
Amber trả lời:
- Sao tôi lại không biết xấu hổ chứ!
Lúc này, Hetty đi vào trong lều và ngắt ngang cơn giận dữ đang bùng nổ của Amber. Quý cô vẫn còn mang vẻ mặt khó tin:
- Tổ tiên, đây đúng là điều không thể tưởng tượng nổi, họ chưa bao giờ làm việc chăm chỉ như thế trước đây, nhất là những người nông nô, họ thậm chí còn chẳng cần một người nào giám sát họ làm xong việc.
- Đó là bởi vì trước đây họ chỉ làm việc cho lãnh chúa, mà bây giờ, công việc đó có liên quan mật thiết đến miếng ăn của họ.
Cao Văn không cảm thấy bất ngờ, hắn nói:
- Đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi, và cháu sẽ thấy rằng so với số thức ăn và tiền bạc chúng ta phải bỏ thêm ra, chúng ta sẽ còn nhận về được nhiều hơn thế nữa.
- Cháu cũng từng nghĩ đến cách khích lệ họ làm việc, nhưng không làm được đến mức này.
Hetty lắc đầu:
- Cháu không dám mường tượng viễn cảnh tương lai của mảnh đất này sẽ ra sao nếu chế độ này vẫn còn tiếp diễn.
Cao Văn nở nụ cười:
- Ta chắc chắn mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng tốt, cháu chỉ cần tin tưởng ta là được rồi. Bên cạnh đó, những gì mà ta đã làm vào ngày hôm nay chỉ là bước đầu tiên thôi. Cháu hãy lại đây và nhìn những thứ này…
Nãy giờ Cao Văn vẫn luôn tô tô vẽ vẽ gì đó trên những tờ giấy, trước đó Amber đã lại gần và nhìn thoáng qua, nhưng cô nàng nhanh chóng cảm thấy nhàm chán và không quan tâm nữa, mà bây giờ Hetty nghe lời Cao Văn, cô lập tức đi đến:
- Đây… Đây là cái gì?
Tờ giấy tràn ngập những câu từ mà cô không thể hiểu nổi, chúng nhìn như thể một đống danh từ cổ quái, ví dụ như: làm việc nhóm, cạnh tranh và ký hợp đồng, phương pháp đánh giá và thống kê hiệu quả. Mà trên những tờ giấy khác cũng được viết mấy chữ kế hoạch trung hạn, giáo dục phổ thông, tổng điều tra thiên phú ma thuật, tiến cử nhân tài,... Càng nhìn càng khiến người ta khó hiểu.
- Ta đã nảy ra những ý tưởng này trong suốt một thời gian, nhưng chưa bao giờ có cơ hội để thực hiện chúng trước đây. Bây giờ sự xây dựng lãnh thổ đã bắt đầu, vậy những chuyện này cũng nên được xếp vào lịch trình.
Cao Văn chỉ vào tờ giấy nằm trên cùng:
- Những thứ này có lẽ sẽ rất khó hiểu đối với dân thường và nông nô, nên ta muốn giảng cho cháu trước. Sau đó, cháu có thể giảng lại cho kỵ sĩ Byron và những người phụ trách giám sát, rồi tuyên truyền giảng giải cho mọi người nhiều lần. Đúng rồi, Rebecca đâu?
Hetty nói:
- Con bé… Đang giúp mọi người đốt những cỏ dại và lùm cây um tùm ở phía Nam bãi sông. Đây cũng là một trong những cách bình thường con bé dùng để luyện ma pháp.
Khóe miệng Cao Văn nhếch lên:
- Bảo con bé đến đây đi, quả cầu lửa lớn có luyện bao nhiêu cũng vậy thôi.
Sau khi được gọi, Rebecca đến rất nhanh, khuôn mặt của nữ Tử tước đen sì và khắp người toàn mùi khói. So với tập luyện ma pháp, thì cô nàng càng giống như mới chui ra từ nhà bếp, thảo nào đến bây giờ cũng chỉ có mỗi chiêu quả cầu lửa.
- Ta muốn nói với các cháu về những công việc sắp tới trong doanh trại.
Cao Văn bày bảng kế hoạch ra và giải thích một cách tỉ mỉ:
- Trước tiên là làm việc nhóm, ta yêu cầu những người lao động được chia theo nhóm nhỏ từ năm đến mười người, sau đó dựa theo nhóm nhỏ để phân nội dung công việc và thời gian thay phiên nghỉ ngơi…
- Tất cả các nhóm sẽ tìm giám sát báo danh trước khi bắt đầu, lúc hoàn thành công việc hay tan tầm cũng phải báo cáo, giám sát phụ trách thống kê tình hình làm việc mỗi nhóm nhỏ. Bên cạnh đó, trong mỗi nhóm nhỏ đều sẽ chọn ra một nhóm trưởng để phân công công việc trong nhóm…
- Nhóm trưởng sẽ để họ tự chọn, đồng thời, hãy nói với họ rằng vị trí nhóm trưởng sẽ không cố định. Nếu một nhóm trưởng làm ảnh hưởng đến hiệu suất công việc của cả nhóm, hay có hành vi lừa gạt giám sát và lãnh chúa, sẽ bị thay thế ngay lập tức.
- Đánh giá một nhóm dựa trên hiệu quả công việc, thưởng cả nhóm, phạt cả nhóm, chế độ thưởng phạt và cơ chế cạnh tranh, ta sẽ nói sau...
- Đối với hệ thống điểm số mà ta đã đề cập trước đó, cân nhắc đến việc đa số mọi người không biết chữ, cũng không biết số, Hetty, cháu sẽ ghi lại trạng thái hoàn thành của từng nhóm trước. Còn cụ thể tính toán cống hiến ra sao, chúng ta sẽ từ từ thảo luận.
- Tiếp theo, chúng ta còn cần phải bàn bạc về cách để ghi lại việc mượn và trả công cụ từ nhiều nhóm khác nhau…
Cao Văn nói một hơi rất nhiều thứ mà không chỉ có Rebecca, thậm chí ngay cả Hetty cũng bắt đầu cảm thấy choáng váng, ngơ ngác nhìn Cao Văn vừa nói vừa tô tô vẽ vẽ trên giấy. Những tờ giấy trước đó chỉ có mỗi tiêu đề đã nhanh chóng bị lấp đầy bởi những nội dung tốc ký. Hetty nhịn không được có chút hoang mang:
- Tổ tiên, nếu khiến một công việc đơn giản trở nên quá đỗi phức tạp, thì hiệu suất không phải sẽ càng giảm xuống sao?
- Những chế độ này tưởng chừng như phức tạp, nhưng cuối cùng, vấn đề chỉ nằm ở những người dân thường và nông dân kia mà thôi. Họ chỉ cần làm việc thật nhanh và tốt để kiếm lợi từ chúng, một khi họ đã nếm được ngon ngọt thì sau này tự nhiên sẽ tuân thủ nghiêm túc, và một khi họ làm được điều đó, các cháu sẽ thấy hiệu quả còn kinh ngạc hơn so với việc dựng lều ngày hôm nay. Tất nhiên sẽ có một chút khó khăn khi chúng ta mới bắt đầu phổ biến, đó là lý do tại sao các cháu cần phải không ngừng tuyên truyền và giải thích cho họ, ngoài ra, chúng ta còn phải cưỡng chế thực thi và phổ biến những phương pháp này, không vì nguyên do nào cả, cứ nói với họ, đây là bộ luật mới của lãnh địa Cecil.
Lúc này, Cao Văn không khỏi có chút cảm kích đối với sự lạc hậu của thời đại này, dân trí chưa mở, dù là dân tự do hay nông nô, họ vẫn sẽ xem việc phục tùng mệnh lệnh là đương nhiên. Đối với họ, bất cứ thứ gì mà lãnh chúa nói là lẽ phải và sẽ không có chỗ cho sự kháng cự từ “dân đen”, với tình hình đó, rất nhiều ý tưởng của hắn có thể được thực hiện mà không cần phải giải thích quá nhiều…
Nhưng đây không phải là cục diện mà Cao Văn muốn, mục đích chính của hắn là thay đổi hoàn cảnh này, để mỗi một người “dân đen” trong lãnh thổ Cecil sẽ không còn là dân đen, mà là một con người thật sự đang được sống.
Hắn cần người, rất nhiều người.
Bởi vì việc hắn cần phải làm sẽ không thể hoàn thành khi chỉ dựa vào sức của một người.
Cho nên, hắn muốn Hetty cưỡng chế thi hành chế độ này, đồng thời, không ngừng tuyên truyền và giảng giải cho người dân, bây giờ các thường dân không hiểu cũng không sao, một ngày nào đó tin chắc họ sẽ hiểu.
Hetty cũng không ngốc, cô có đầy đủ sự thông minh, và sự hiểu biết của cô cũng đã vượt xa mức quy định của những quý tộc đương thời. Vì thế, sau khi nghe Cao Văn giải thích qua, cô tự mình suy nghĩ một lúc lâu, và đã phần nào hiểu được ý nghĩa đằng sau, cô liền gật đầu đồng ý.
- Còn cháu thì sao?
Nhìn thấy cô Hetty được giao nhiệm vụ, Rebecca không thể kiềm chế nổi sự háo hức và hỏi han một cách thích thú:
- Cháu sẽ làm gì?
Nữ Tử tước, người trước đây là lãnh chúa của lãnh thổ Cecil, lúc này đã hoàn toàn xem mình là trợ thủ của Cao Văn.
- Ngày mai cháu đem theo vài người đi kiểm tra chất lượng đất, xác nhận độ khó trong việc khai hoang và phạm vi có thể khai hoang trong thời gian đầu. Đừng đi quá xa nhé.
Gawain vừa nói, vừa nhanh chóng vẽ một bản đồ thô sơ trên một tờ giấy trắng. Bản đồ lấy bãi sông làm vị trí trung tâm của vùng đất rộng lớn, ở trên hắn còn tiện tay chú thích khoảng cách giữa các nơi. Mặc dù chúng chỉ là những đường nguệch ngoạc, thậm chí không thể coi là bản phác thảo, nhưng cũng đủ để khiến Rebecca sửng sốt:
- Cháu chỉ cần đi theo phạm vi trong này, đừng đến những nơi nằm ngoài phạm vi.
Rebecca nhận “tấm bản đồ” với một biểu cảm mờ mịt
- Vâng… Vâng…
Amber đứng ngay cạnh Cao Văn, nhìn chằm chằm vào hắn như thể đang nhìn quái vật.
- Ngài… Có phải tất cả mọi người trong lần định cư thứ hai đều là quái vật không?
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu và cảm thấy không có khả năng nào mà mấy lão già bảy trăm năm trước có thể nhảy ra từ nấm mồ để đánh mình, thế là Cao Văn bắt đầu bịa chuyện:
- Đúng thế, có thể tiện tay vẽ được bản đồ của một nửa vương quốc trong khi đang nhắm mắt là tiêu chuẩn thấp nhất của chúng ta thời đó.
Amber: “...”