Nghe Cao Văn nói, Victoria khẽ gật đầu trong khi Đại công tước Berdwin bên cạnh nhíu mày:
- Tôi có cần phải tránh đi không?
- Không cần.
Cao Văn tiện tay lấy một ly rượu vang đỏ từ khay người hầu đang cầm và quay lại nhìn Victoria.
- Là tin tức về rồng.
- Đó thực sự chỉ là tin đồn.
Victoria nói một cách vô cảm, giọng điệu của cô lạnh lùng như gió ở phía Bắc. Nếu không hiểu rõ con người cô nàng, chắc sẽ nghĩ cô nàng khó tiếp cận.
- Tôi đã cử người đi điều tra, hôm đó ngoài một người say rượu, thì không ai nhìn thấy bóng dáng con rồng khổng lồ kia.
- Ta không nói về ngày hôm đó, mà là mấy trăm năm qua ở phía Bắc.
Cao Văn nhìn vào mắt của nữ Đại công tước và tiếp tục:
- Từ khi ta qua đời cho đến nay, đã có bao nhiêu tin đồn về rồng khổng lồ ở phía Bắc?
Lông mày của Victoria hơi nhướng lên, Đại công tước Berdwin tò mò nhìn cô và nói:
- Nếu nói như vậy... có vẻ như những câu chuyện về “rồng khổng lồ thoắt ẩn thoắt hiện” đều là “đặc sản” từ phía Bắc?
- Khu vực phía Bắc xác thực thỉnh thoảng sẽ có liên quan đến lời đồn rồng khổng lồ, thậm chí tồn tại những nhóm nhỏ tôn thờ rồng, nhưng về cơ bản đây chỉ là dân trong vùng mê tín dị đoan.
Victoria lắc đầu.
- Phía Bắc toàn là đồi núi, giữa núi non trùng điệp thường có bão tuyết, người dân sống trên núi xem những cơn bão tuyết đó là tiếng gầm của rồng. Phía Bắc lại nằm bên cạnh vương quốc Rồng Thiêng, người nơi đó tự gọi mình là hậu duệ của rồng khổng lồ, còn xem rồng như biểu tượng quốc gia đưa vào sách vở. Những người sống trên núi bị ảnh hưởng bởi họ nên việc lan truyền những câu chuyện như vậy là điều đương nhiên. Trên thực tế, gia tộc Wilder sống ở phía Bắc đã bảy trăm năm nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một con rồng thật sự nào bay trên trời, chứng tỏ những câu chuyện đó đều là hư cấu.
- Nhưng có một con rồng đã thật sự xuất hiện và bay qua trước mắt ta.
Cao Văn nói một cách lạnh nhạt.
- Tôi sẽ thông báo cho ngài nếu thực sự có rồng xuất hiện.
Victoria nói một cách vô cảm nhưng sau đó dường như mỉm cười:
- Vừa nãy tôi còn tưởng ngài mời tôi khiêu vũ.
- Tốt hơn hết là ta không nên vì ta không giỏi trong việc này, đã bảy trăm năm trôi qua nên ta không biết khiêu vũ hiện đại sẽ như thế nào.
Cao Văn lắc đầu, khoát tay cười:
- Các người cứ tận hưởng bữa tiệc đi, chứ nói chuyện với một hóa thạch sống bảy trăm năm tuổi như ta sẽ nhàm chán lắm, ta có thể tự mình đi xung quanh.
Hai Đại công tước đều đơ mặt cùng một lúc (Victoria mặt đơ đó giờ) bởi vì họ thường nói những câu như vậy với hậu bối hay những quý tộc trẻ tuổi trong các bữa tiệc. Đã rất nhiều năm kể từ khi ai đó nói như vậy với họ, khiến họ cảm thấy mình như quay lại những ngày thơ ấu…
Tuy nhiên, họ không thể làm trái được…
Nhìn hai vị Đại công tước rời đi, trong lòng Cao Văn khẽ thở dài.
Quả nhiên không đơn giản như vậy, khi nghe Đại công tước phương Bắc nói về sự xuất hiện của rồng khổng lồ trong cuộc trò chuyện ban nãy, hắn còn cho rằng đây là một manh mối quan trọng.
Loài rồng đã biến mất ở vùng đất này quá lâu, đã vài nghìn năm trôi qua và không có ghi chép rõ ràng nào về sự xuất hiện của chúng, thế nên những sinh vật mạnh mẽ đó đã trở thành thần thoại đối với hầu hết mọi người trên lục địa. Nhưng đối với Cao Văn, người đã treo lơ lửng trên bầu trời hàng trăm nghìn năm qua, rồng khổng lồ không quá xa lạ với hắn.
Sau lần thấy rồng khổng lồ xuất hiện đó, hắn đã sắp xếp lại ký ức trong đầu và đếm số lần hắn thấy rồng xuất hiện. Sau khi lọc qua một lần, hắn nhận ra rằng hầu hết những con rồng đều đến từ phía Bắc.
Bất kể thời gian bao lâu, ngàn năm hay vạn năm, bất kể một con rồng hay một bầy rồng, tất cả đều đi qua dãy núi ở phía Bắc trước khi tiến vào lục địa. Mỗi khi những con rồng khổng lồ xuất hiện, chúng dường như có mục đích rõ ràng và đi thẳng về nơi sâu nhất lục địa, giống như chúng đang làm một việc gì đó, làm xong sẽ nhanh chóng rời đi, chứ hoàn toàn không có ý thưởng thức phong cảnh.
Tiếc là lúc ở trên trời, thị giác của Cao Văn có hạn, chỉ có thể nhìn thấy một phần đất liền và chút đường bờ biển ở phía Nam, hắn thậm chí còn không biết phía Bắc lục địa này kéo dài đến đâu, do đó hắn không thể kết luận những con rồng mà hắn thấy đến từ phía sau dãy núi phía Bắc hay từ vùng biển xa xôi đối diện lục địa.
Nhưng hắn có một loại cảm giác, rằng những con rồng khổng lồ sẽ xuất hiện lần nữa.
Nhóm người Cao Văn không ở lại thủ đô quá lâu, ngày thứ ba liền lên khởi hành rời khỏi.
Sự giúp đỡ mà nhà vua đã hứa với họ sẽ cần thêm chút thời gian: Lương thực không thể vận chuyển bằng đường bộ vì người và ngựa ăn trên đường sẽ hao mất một nửa. Nếu vận chuyển bằng đường sông, họ phải đợi nửa tháng để mực nước sông Doyle ở đồng bằng Thánh Linh dâng lên. Rồi phải mất thời gian dài để tập hợp đủ một trăm thợ thủ công và người học việc, chủ yếu là chờ các hiệp hội đề cử những người phản xã hội, kém may mắn hay không có thế lực chống lưng. Sau đó chọn ra 100 người xui nhất để thành lập đội ngũ, quá trình này khá mất thời gian, còn phải đảm bảo rằng những người này có thể bắt đầu khởi hành trước khi lương thực được chất lên tàu.
Cao Văn không thể chờ đợi những điều này. Cuối cùng hắn đã có được quyền khai thác mà hắn muốn, có rất nhiều kế hoạch suy tính trong đầu đang chờ được thực hiện, cho nên hắn không thể chờ được nữa mà lên đường rời khỏi thủ đô ngay sau khi nhận một đống tài liệu lớn từ quốc vương.
Lúc đến ung dung chậm rãi, một đường đi dạo, lúc về lại thúc ngựa nhanh như bay, hận không thể bay về thật. Lúc này, Cao Văn thực sự ghen tị với "phép thuật dịch chuyển" trong những quyển tiểu thuyết giả tưởng, chỉ cần có phép dịch chuyển tức thời thì hắn có thể mở cửa về nhà ngay lập tức, cần gì phải hành hạ mình như giờ?
Đáng tiếc, tuy lục địa Loren có pháp thuật tồn tại, nhưng nó không tiện lợi như những gì được mô tả trong truyện. Phép thuật được các chủng tộc khác nhau sử dụng chỉ dừng lại ở tấn công ai đó bằng quả cầu lửa hay ném năng lượng được nén lại vào mặt ai đó. Có những ghi chép về phép thuật dịch chuyển và không gian trữ vật, nhưng nhìn chung chúng chỉ là truyền thuyết. Ví như những yêu tinh nguyên sơ trong truyền thuyết (họ đã biến mất từ lâu trong dòng sông lịch sử) có thể dịch chuyển tức thời. Cũng có kẻ nói rằng ngôn ngữ loài rồng (gốc rễ của rất nhiều phép thuật trên thế gian) có cả hệ không gian.
Nhưng thật đáng tiếc, chưa có ai từng thấy qua.
Ở phía bên kia, Đại công tước phương Bắc Victoria Wilder đã quay trở lại lâu đài của cô nàng ở phía Bắc - lâu đài Lẫm Đông.
Các Đại công tước canh giữ biên giới bốn phía của vương quốc không thể rời khỏi lãnh thổ của họ trong thời gian dài. Mặc dù tình hình phía Bắc đang ổn định nhưng phải có người đứng ra kiểm soát.
Do đó, Victoria Wilder rời khỏi lâu đài Bạc ngay sau cuộc gặp đầu tiên với Cao Văn và trở về lãnh thổ của mình nhanh chóng bằng cách cưỡi con gryffin nhanh nhất.
Cô nàng ném chiếc áo choàng lông cáo màu bạc dày và ấm của mình cho người hầu rồi bước nhanh vào lâu đài.
Victoria Wilder ngồi xuống thư phòng của mình, một người phụ nữ tướng mạo bình thường với mái tóc và đôi mắt đen bước đến gần, đặt một tách trà nóng lên bàn của cô ta. Sau đó, người phụ nữ mát xa vai cho nữ công tước với các động tác thành thạo.
- Nhìn ngài thật sự rất mệt mỏi.
Người phụ nữ đó cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói trầm ấm khiến người khác yên tâm.
- Đại công tước khai quốc thật sự đã sống lại, chính là Gawain Cecil trong truyền thuyết.
Victoria thấp giọng nói:
- Tướng mạo giống y như đúc, đến kiếm của kẻ tiên phong cũng giống, ta đã liều lĩnh sử dụng phép thuật phát hiện nói dối, nhưng những điều ngài ấy nói đều là sự thật.
Người phụ nữ trông giống người hầu phản bác Victoria:
- Những kẻ nói dối điêu luyện có thể tránh khỏi thuật phát hiện nói dối, mà ngay cả khi phép thuật có hiệu quả, nó không phải lúc nào cũng đáng tin, thực chất luôn có tỉ lệ xảy ra vấn đề, ngài không thể quá phụ thuộc vào nó.
Victoria lắc đầu:
- Makino, ta vẫn có trực giác của mình.
- Trực giác...
Người phụ nữ được gọi là Makino lẩm bẩm.
- Vậy ngài định làm gì?
- Người anh hùng sống lại đó dường như không muốn can thiệp vào hệ thống chính trị hiện tại, ngài ấy chỉ đến để đòi quyền được khai thác vĩnh viễn của mình.
Victoria lạnh nhạt nói về những gì mình đã trải qua ở thủ đô.
- Điều ta lo ngại là thái độ của ngài ấy đối với nhà vua, ban đầu ta còn tưởng vị Đại công tước khai quốc này sẽ cực đoan coi trọng tính huyết mạch chính thống của gia tộc Moen, thậm chí sẽ đối đầu kịch liệt với hoàng gia về vấn đề này. Nhưng ngài ấy đã công khai thừa nhận thân phận của Francis đệ nhị là hậu duệ của vua khai quốc... Chuyện này khiến ta rất bất ngờ.
- Có lẽ bọn họ đã bí mật bàn bạc từ trước.
Makino dừng động tác xoa bóp của mình một lúc và nói:
- Ngài quá chủ quan.
- Quả thật vậy.
Victoria nhíu mày:
- Hiện tại, e rằng việc kiểm soát quốc vương bệ hạ sẽ càng khó khăn hơn...
- Đừng nói rằng ngài sẽ...
- Không.
Victoria lắc đầu.
- Thứ gia tộc Wilder muốn không phải là quyền lực, mà là một Anso thịnh vượng mãi mãi.
- Vậy ngài sẽ không có hành động gì sao?
Makino tiếp tục xoa bóp cho Victoria.
- Ngài quá hiền lành.
- Ta không thích những việc mà thế hệ cha ông ta từng làm, nó đã không còn phù hợp với thế giới hiện tại nữa.
Victoria vô thức nhìn lên bức tường khi nói điều đó.
Trên tường là biểu tượng của gia tộc Wilder và năm bức chân dung. Theo thứ tự là chân dung của vị vua khai quốc Charles Đệ nhất và bốn vị kỵ sĩ tiên phong, những bức chân dung này đều là những bức chân dung tiêu chuẩn trong mỗi gia đình quý tộc.
Bên cạnh bức chân dung của tổ tiên gia tộc Wilder là bức chân dung của Gawain Cecil. Người đàn ông dũng mãnh mặc áo giáp, trong tay cầm kiếm của kẻ tiên phong và nhìn ra xa như thể đôi mắt đau buồn đó có thể vượt qua thời gian và không gian để nhìn thấy tương lai. Điều này làm Victoria khẽ rùng mình khi nghĩ đến ngài ấy đã hồi sinh sau 700 năm.
- Có gì nguy hiểm sao?
Giọng nói của Makino vang lên từ phía sau.
- Gỡ bức chân dung của Đại công tước Cecil xuống đi.
Victoria thờ ơ nói.
- Không thích hợp treo nó ở đây nữa.
- Gỡ nó xuống? Có được không?
- Chính ngài ấy nói với ta rằng ngài ấy không quen với việc bị treo lên tường khi còn sống.
Victoria nghe có vẻ mệt mỏi.
- Ngài ấy là trưởng bối và cũng là bạn thân của tổ tiên ta, ta phải nghe lời ngài ấy.
- Vậy được thôi.
Makino gật đầu, không còn cách nào khác, cô ta đành đi về phía bức chân dung để gỡ nó xuống.
Đúng lúc này, Victoria lại lên tiếng.
- Đúng rồi, Makino, cô là người vùng núi phải không?
- Vâng.
- Vậy cô có biết... chuyện về rồng không? Cô nghĩ gì về chúng?
Người phụ nữ có mái tóc và đôi mắt đen đứng quay lưng về phía Victoria im lặng một lúc, sau đó lắc đầu:
- Đó chỉ là những truyền thuyết nhàm chán.
- Nhưng thực sự có một con rồng đã xuất hiện trên vùng trời lãnh thổ Cecil phía Nam.
- Thật sao?
Makino lấy bức chân dung của Gawain Cecil xuống và tiếp tục:
- Vậy có lẽ đây không phải chuyện tốt đẹp gì.