Rebecca không hiểu sao Cao Văn lại có hứng thú với vấn đề này, nhưng ít nhất, ngài tổ tiên không có vẻ gì là muốn phê bình, cô nàng an tâm thở ra một hơi và nói:
- Cháu cứ vừa tính toán vừa vẽ thôi… Sẽ dễ dàng hơn nếu coi cả khoảng sân là một trang giấy.
Câu trả lời này quá mơ hồ, Cao Văn cau mày hỏi:
- Cháu có thể nói chi tiết hơn không?
- Phần sân bên này là một đường kẻ, phần sân bên kia là đường kẻ khác.
Rebecca dùng sức khoa tay múa chân:
- Để hai đường kẻ này làm dấu mốc, và coi toàn bộ sân như một tờ giấy, mỗi đường kẻ trên trận pháp ma thuật đều được chia làm nhiều điểm mấu chốt và có thể tính toán được khoảng cách giữa mỗi điểm mấu chốt với hai bên sân. Đây chỉ là phóng to số lượng trên bản phác thảo và việc tính toán là chuyên môn của ma pháp sư!
Tính toán hiển nhiên là chuyên môn của ma pháp sư, nhưng ma pháp sư thông thường thì không tính toán như vậy!
Cao Văn trợn tròn mắt nhìn Rebecca, cách mà cô nàng này nói thật sự rất lộn xộn, đến cả Hetty e rằng cũng không hiểu cô nàng đang nói cái gì. Nhưng Cao Văn lại có thể hiểu rõ: Rebecca đang thiết lập một hệ tọa độ, sau đó dùng hệ tọa độ làm cơ sở để trận pháp ma thuật trên bản thảo được phóng to theo cùng một tỉ lệ.
Bằng cách này, không cần phải đứng từ nơi cao nhìn xuống, chỉ cần tính toán ra vị trí của các điểm mấu chốt, sau đó nối các điểm mấu chốt lại với nhau theo yêu cầu của bản thảo.
Nhưng nghĩ ra ý tưởng thôi là chưa đủ, nó còn cần trí tưởng tượng hình học đáng kinh ngạc và khả năng tính toán của Rebecca mới có thể làm được. Bởi vì thế giới này không có môn toán học hay hệ thống hình học hoàn chỉnh, Rebecca có lẽ đã sử dụng các phép cộng trừ nhân chia phối hợp với nhau, hay thậm chí có thể còn tự sáng tạo ra các công thức!
Đương nhiên, phương pháp của Rebecca chưa phải tối ưu nhất. Cao Văn biết khá nhiều cách thức từ Trái Đất hiệu quả hơn trong trường hợp này, nhưng vậy thì sao?
Trong thế giới này, và ở thời đại này, điều Rebecca làm đã là một phép màu!
- Cháu đã tự nghĩ ra phương thức này sao?
Cao Văn cảm tưởng như hắn vừa phát hiện ra một báu vật khó tìm và nhìn Rebecca với ánh mắt lấp lánh.
Rebecca gãi đầu và trả lời:
- Không hẳn là vậy, cháu chỉ đọc vài thứ trong ghi chép của pháp sư hoang dã. Phần còn lại thì cháu tự nghĩ ra.
Hóa ra là như vậy.
Cao Văn đã thông suốt mọi chuyện: Hắn cũng đã đọc qua những ghi chép của vị ma pháp sư hoang dã, thật sự có rất nhiều kiến thức sơ lược về hình học và toán học. Và kể cả chúng chưa được chỉnh lý thành một hệ thống hoàn chỉnh, chúng vẫn có thể được coi là “nền móng”. Nếu Rebecca có năng khiếu bẩm sinh về phương diện này, không có gì lạ khi khám phá ra một vài điều mới đã dẫn đến cô nàng đạt được thành quả như hôm nay.
Dù được chỉ dẫn nhờ sổ ghi chép của ma pháp sư hoang dã kia nhưng thành tựu của cô nàng cũng là điều vô cùng đáng kinh ngạc.
- Phương pháp rất tốt, rất tốt.
Cao Văn gật đầu hài lòng nói:
- Nói tiếp đi… Tại sao cháu lại chọn chôn vùi trận pháp ma thuật xuống đất?
- Ồ, đó là vì ngài tổ tiên nói rằng trận pháp ma thuật này được làm cho lò rèn dùng.
Rebecca gật đầu và nói tiếp:
- Cháu nghĩ bởi thợ rèn và những người học việc khác với ma pháp sư, nên cách mà họ làm mọi việc cũng sẽ khác biệt. Trong quá trình di chuyển vật liệu qua các lò rèn và tạo ra đồ sắt, họ rất dễ bất cẩn phá hủy kết cấu của trận pháp ma thuật. Hơn nữa, chôn trận pháp ma thuật xuống đất cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc nó bổ sung năng lượng, đồng thời, cũng có thể không ảnh hưởng đến các công trình trong tương lai xây dựng trên mặt đất. Miễn là còn trong phạm vi của trận pháp, việc thêm các lò rèn mới vào cũng rất dễ dàng, hay cả việc bỏ đi hoặc sửa đổi các lò rèn hiện có. Cháu nên nói sao nhỉ? Dù sao cũng là rất thuận tiện.
Phân vùng chức năng, tách phần năng lượng và phần tiêu thụ năng lượng, đóng gói hệ thống mấu chốt, tiềm năng mở rộng… Trong đầu Cao Văn hiện ra rất nhiều từ ngữ để mô tả thay cho suy nghĩ của Rebecca, cuối cùng, hắn nhận ra một thứ còn quan trọng hơn.
Rebecca đã phát hiện rằng trận pháp ma thuật này có thể dành cho “người bình thường” như thợ rèn và cô nàng đã tiến hành thiết kế để “người bình thường cũng có thể dùng và thậm chí còn vừa an toàn vừa thuận tiện”. Dù chỉ đơn giản là chôn nó xuống nhưng suy nghĩ này của cô nàng là cực kì chính xác.
Một pháp sư chính thống sẽ không bao giờ nghĩ về việc tạo ra một trận pháp ma thuật cho người thường sử dụng, nhưng Rebecca… May mà cô nàng là một pháp sư không chính thống, người đã dành năm năm chỉ để học mỗi chiêu quả cầu lửa. Cách nghĩ của cô nàng hiển nhiên sẽ không giống những pháp sư thông thường!
Cao Văn đột nhiên tỉnh táo lại sau một thoáng lơ đãng, hắn nhìn nét mặt cân nhắc của Hetty và không thể nhịn cười mà hỏi một câu:
- Mấy suy nghĩ này cháu từng nghĩ qua trước đây rồi sao?
- Cháu chưa từng nghĩ đến.
Hetty với vẻ mặt phức tạp trả lời, những ý tưởng của Rebecca quá không hợp lẽ thường, nhưng đồng thời, Hetty cũng nhận thức được tính hợp lý của thiết kế này. Cô thậm chí có thể mường tượng được tầm quan trọng của những trận pháp ma thuật “người bình thường cũng có thể dùng” và điều này dường như là mục tiêu mà ngài tổ tiên luôn cố chấp hướng đến.
- Điều này thực sự rất tuyệt vời, nhưng nếu chôn trận pháp ma thuật xuống đất thì ta giám sát nó bằng cách nào? Trận pháp này có lẽ vẫn được hình thành từ các phù văn cơ bản và dù không chính xác hay mỏng manh như trận pháp ma thuật cấp cao, nhưng vấn đề giám sát cơ bản thì luôn cần thiết. Hơn nữa, nếu nó thực sự có gì hỏng hóc thì sửa chữa như thế nào đây?
- Cháu đã cắm rất nhiều cọc như này.
Rebecca chỉ vào những cọc gỗ trong sân và nói:
- Những chiếc cọc với dây thừng cột phía trên là các điểm giám sát, đến lúc đó, cháu sẽ đổi chúng thành thanh sắt mạ bí ngân, phần dưới của thanh sắt sẽ tiếp xúc với những phần mấu chốt của phù văn trong trận pháp ma thuật. Nếu có vấn đề gì xảy ra, các phù văn tương ứng sẽ bị dập tắt, đồng thời, qua một thời gian dài sử dụng, bí ngân sẽ chuyển sang màu đen sau khi mất hết năng lượng và sẽ sản sinh ra nhiệt trong một thời gian. Chỉ cần một cái liếc mắt cũng đã có thể thấy được phần nào của trận pháp ma thuật đang gặp vấn đề, khi sửa chữa, chỉ có những bộ phận tương ứng cần đào lên, nó có thể rắc rối hơn trận pháp ma thuật truyền thống, nhưng ít nhất thì cũng không cần phải đào cả sân lên.
Khi Rebecca nói, cô nàng mỉm cười đắc ý và vung vẩy xấp giấy trong tay, những tờ giấy chi chít những kí hiệu và đường kẻ mà hiển nhiên là do chính cô nàng vẽ.
- Còn nữa, trận pháp này sẽ không dễ bị phá hỏng đâu. Ngài tổ tiên, ngài hãy nhìn này, cháu đã sắp xếp lại cấu trúc của phù văn. Đương nhiên là cháu không thay đổi những nguyên lý cơ bản, nhưng dựa trên thiết kế của pháp sư hoang dã, các phù văn có thể xếp chồng và được kết nối với nhau, sau đó, cứ từng tầng mở rộng xuống…
Trời đất, một hệ thống rườm rà, dư thừa!
Khóe mắt Cao Văn co giật khi hắn nhìn vào những cái cọc Rebecca đã chuẩn bị trước để sử dụng làm điểm giám sát, đây là máy cảm biến nguyên thủy!
Khi Rebecca bắt đầu lảm nhảm thì rất khó để cô nàng dừng lại, đặc biệt khi cô đang thao thao bất tuyệt về những thành quả của bản thân. Trong lúc này, cô nàng còn nói:
- Bằng cách này, hiệu quả của trận pháp tự bổ sung năng lượng sẽ cải thiện hơn một chút, hơn nữa, nếu một phần của phù văn bị hư hại thì chỉ có năng lượng cung cấp sẽ giảm đi, bộ phận tiêu thụ được kết nối với trận pháp sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều. Bởi vì trận pháp ma thuật được thiết lập trên tiêu chuẩn sản xuất nhiều năng lượng hơn năng lượng cần thiết.
Rebecca nói một đống thứ với sự phấn khởi trước khi dừng lại, cô nàng có vẻ như đã nhận ra bản thân đang độc thoại, thế là có chút lo lắng nhìn Cao Văn:
- Ngài tổ tiên, có phải những ý tưởng này của cháu cẩu thả quá không?
Cao Văn không biết mình nên bày ra biểu cảm gì bây giờ, sau một hồi suy nghĩ, hắn xoa đầu cô gái trẻ và nói:
- Không, cháu là thiên tài.
- Hả?!
- Mà ta có một đề nghị.
Nhìn vào bản phác thảo của Rebecca, Cao Văn chỉ vào những phần hệ thống rườm rà và không cần thiết:
- Phù văn kết nối ở những chỗ này nên làm sao để có thể dễ cắt và nối lại dễ dàng. Nếu phù văn gặp hư hại, những phần nối sẽ trực tiếp đứt ra trong lúc sửa chữa và tự nối với nhau sau khi xong. Như vậy thì toàn bộ trận pháp ma thuật sẽ không cần dừng lại khi phải tu sửa.
Mắt Rebecca sáng lên:
- Đúng vậy! Sao cháu không nghĩ ra nhỉ? Ngài tổ tiên thật thông minh!
Cao Văn giật giật mắt, hắn biết Rebecca khen mình thật lòng, nhưng hắn vẫn thấy bối rối.
Cô gái trẻ, cháu mới là người thông minh nhất!
Sau khoảnh khắc sững sờ, Cao Văn không thể nhịn được mà quay sang Hetty rồi hỏi:
- Trước đây không ai nhận ra năng khiếu bẩm sinh của Rebecca à?
- Khả năng tính toán và những ý tưởng sáng tạo đột xuất của con bé luôn rất đáng ngưỡng mộ.
Hetty cẩn thận chọn từ ngữ:
- Nhưng những tiềm năng này chưa từng được phát huy hết tác dụng. Tiêu chuẩn sức mạnh của pháp sư luôn được xác định dựa trên thi triển ma thuật và ở phương diện này, con bé luôn là người đứng chót.
- Thật sự là lãng phí tài năng.
Cao Văn cau mày và không khách khí bình luận:
- Thi triển ma thuật là thước đo duy nhất sao? Vậy sao không đi so sánh sức mạnh với mấy con khỉ đột đi?
Kể cả khi Cao Văn nói vậy, hắn biết rõ rằng điều đó là có cái lý riêng và thích hợp trong thời điểm hiện tại.
Trong thời đại khi máy móc còn chưa được tạo điều kiện để tạo nên bước nhảy vọt trong nền văn minh, việc đong đếm giá trị của một người dựa trên những khả năng cá nhân là điều bình thường. Đặc biệt trong một thế giới tồn tại những dạng sức mạnh siêu nhiên và các loại ma vật, dã thú, thì sức mạnh chiến đấu đặc biệt nhằm tăng khả năng sống sót là điều kiện tiên quyết. Nếu không thể đảm bảo cho sự sống còn, thì nói về sáng tạo kỹ thuật mới để làm gì?
Mà nếu năng lực cá nhân là tiêu chuẩn, sẽ chẳng phải vấn đề lớn khi duy trì trong các thế hệ sau. Cùng lúc đó, cộng đồng những người thông minh nhưng lại thiếu hụt sức mạnh cũng sẽ không thể biến trí tuệ của họ thành sức mạnh (hoặc không thể chuyển đổi thành sức mạnh đủ dùng). Trong trường hợp ấy thì tiêu chuẩn hiện tại khi đánh giá sẽ trường tồn vĩnh viễn với thời gian.
“Bạn không thể chứng minh trí tuệ của mình một ngày nào đó sẽ mang đến cường thịnh, còn tôi thì có thể chứng tỏ sức mạnh của mình bằng cách đảm bảo sống còn.” Đây là những gì đang diễn ra.
Nhưng đây không phải nguyên do để con người cứ mãi đánh tay đôi với khỉ đột.
Rebecca có những tài năng đặc biệt, Cao Văn cuối cùng cũng xác nhận điểm này.
Rebecca là một nữ Tử tước nghèo túng bị xem thường, bị xa lánh trong giới quý tộc vì là hậu duệ của gia tộc Cecil, bị khinh miệt trong giới pháp sư bởi chẳng thể thực hiện nổi một phép thuật chiếu sáng. Cô nàng trở thành chủ đề bàn tán của những thương gia và cư dân vùng lãnh thổ khác, vì thật sự là lãnh chúa kém cỏi nhất từ trước tới nay, người đã ban hành những sắc lệnh liều lĩnh và sáng tạo nhưng không thể khiến bản thân và lãnh thổ trở nên thịnh vượng.
Đó là bởi vì không ai thấy được tài năng của cô nàng, trên thực tế, họ còn chẳng hiểu được những gì Rebecca đang làm.
Trong một xã hội nơi loài người còn sống dựa vào thiên nhiên và người nghèo thì suy đồi, không ai có thể nhận ra giá trị của khả năng tính toán. Trong một cộng đồng nơi những pháp sư được nhận vào bộ máy chỉ huy, đặc biệt là pháp sư trung cấp hoặc cao cấp, không ai cần đến tài tính toán. Chỉ những ma thuật “tiện lợi” mới có thể giải quyết mọi việc, và nếu không giải quyết được thì chỉ cần dùng những ma thuật mạnh hơn.
Với thuật Mắt Ưng và mắt của pháp sư, đâu cần thiết phải tính tọa độ trên mặt đất? Những pháp sư chuyên nghiệp chỉ cần dùng các giác quan của họ để điều khiển các trận pháp ma thuật quy mô lớn. Máy cảm biến để làm gì? Huống hồ một pháp sư kém cỏi chỉ biết dùng quả cầu lửa sẽ chẳng có cơ hội để tham gia xây dựng các công trình ma thuật.
Đó là lý do tại sao Rebecca vô cùng hạnh phúc khi nhận được sự chấp thuận của Cao Văn, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô nàng có quyền làm công việc theo chuyên môn của mình.
- Ngài tổ tiên.
Rebecca có chút lo sợ bất an nhìn sắc mặt của Cao Văn:
- Có phải ngài cảm thấy cháu…
Cao Văn mỉm cười và đặt tay lên đầu cô nàng:
- Cháu là niềm kiêu hãnh của gia tộc Cecil.