Mọi thứ diễn ra theo đúng những gì Cao Văn dự đoán.
Tin tức từ phía Nam sẽ làm nhà vua và các quý tộc lo lắng, cộng thêm lời cảnh báo từ một kẻ hồi sinh sẽ khiến sự lo lắng dần lên đến khủng hoảng, nhưng cũng chỉ đến đó mà thôi.
Những người này chưa từng trải qua thủy triều đen nên sẽ không tưởng tượng được sự kinh khủng của nó. Họ sẽ không vì những tin tức giới hạn trong ngôn ngữ mà chuẩn bị quá nhiều, cho dù Cao Văn đã mang những thanh kiếm và áo giáp bị ăn mòn bởi sức mạnh nguyên tố đến, thì điều này cũng chưa đủ để họ nâng sự chuẩn bị lên mức cao hơn.
Tuy không nhiều nơi xuất hiện “hiện tượng tự nhiên dị thường” có thể ăn mòn thanh kiếm và áo giáp, nhưng cũng không phải không có, cho nên không thể dựa vào chúng để chứng minh rằng thủy triều đen sẽ còn quay lại. Trên thực tế, ngay cả bản thân Cao Văn cũng chỉ đưa ra những lời dự đoán táo bạo dựa trên thông tin trong ký ức của hắn, chính hắn cũng không dám vỗ ngực tự tin nói sắp tận thế rồi.
Chẳng có gì khó hiểu với phản ứng của vua Francis Đệ nhị, ông ta không thể lệnh cho cả vương quốc vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu chỉ vì những tin tức đột ngột xuất hiện. Cho dù ông ta tin vào điều đó, thì những quý tộc lạc hậu, khó điều khiển kia cũng sẽ không cho phép ông ta làm như thế.
Và ngay cả khi thủy triều đen thực sự đến, thì bây giờ cả vương quốc bắt đầu chuẩn bị chiến đấu cũng là một việc không khôn ngoan. Quái vật ở phía Nam và sự lan rộng của ma lực chỉ là dấu hiệu, thậm chí chúng còn không thể coi là quân tiên phong của thủy triều đen. Thủy triều đen thật sự cần mất đến vài tháng, thậm chí là vài năm sau mới có thể xuất hiện (nếu nó thực sự xuất hiện), mà trước lúc đó, tất thảy đều là sóng yên biển lặng.
Trong khoảng thời gian sóng yên gió lặng này, rất khó để yêu cầu người dân toàn vương quốc chuẩn bị chiến đấu khi không đưa ra được bằng chứng xác thực rằng vì sao họ phải làm như vậy. Nếu quay về thời kì hoàng kim của gia tộc Moen thì chắc có thể sẽ làm được điều này, nhưng ở vương triều Đệ nhị này thì không, vì quốc vương đã mất đi năng lực hiệu triệu rồi.
Vua Francis Đệ nhị thậm chí còn không thể ra lệnh cho Đại công tước phía Đông.
Một Đại công tước khai quốc hồi sinh có thể rất có tiếng nói, nhưng nếu muốn dùng tiếng nói đó để can thiệp vào trật tự của vương quốc ngày nay, thì sẽ hơi quá mức.
Cao Văn hiểu rõ điều đó, hắn biết quyền lên tiếng của bản thân ở chỗ này chỉ như một quyền trượng bằng hoa tươi, rạng rỡ hoa lệ nhưng không chút sức mạnh nào. Gốc rễ của gia tộc Cecil đã bị mài mòn theo năm tháng, không lãnh địa, không binh lính, không tướng lĩnh, ngay cả lộ phí để di chuyển đến thủ đô cũng là vay mượn từ người khác. Đối với gia tộc như Cecil mà nói, cục diện này khá lúng túng.
Cho nên Cao Văn giữ Rebecca lại, dường như cô nàng còn đang muốn nói gì đó, hắn quay sang nhìn vào đức vua đang ngồi đối diện:
- Chúng ta chỉ đến đưa tin và cảnh báo, còn sẽ đối phó với chuyện này thế nào là chuyện của các ông.
- Chúng tôi sẽ nghiêm túc suy xét về lời cảnh báo của ngài.
Công tước Victoria Wilder lạnh lùng nói:
- Mọi cuộc điều tra sẽ được bắt đầu ngay lập tức, và sẽ báo tin cho ngài ngay khi có kết quả.
- Điều tra… Chà, ta đoán đó là cách duy nhất.
Cao Văn gật đầu, sau đó thay đổi chủ đề:
- Được rồi, vậy dừng chuyện này ở đây, bây giờ ta muốn hỏi về một số vấn đề của gia tộc Cecil.
Ngay lập tức, không khí như bị đóng băng.
- Hãy thư giãn nào, vẻ mặt các cậu trông như kiểu “tổ tiên của tôi vừa bước ra khỏi quan tài và yêu cầu con cháu phải chuyển hết số tiền đã đốt cho ông ta thành tiền mặt” vậy.
Cao Văn vẫy tay cười, rồi hắn nhận ra rằng mọi người không ai hiểu câu đùa giỡn của hắn…
Xấu hổ quá!
- Ta biết một trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì, thẳng thắn mà nói, nếu có cơ hội, ta sẽ giết hết đám con cháu bất hiếu đấy.
Khuôn mặt Cao Văn nhăn lại, và đi thẳng vào chủ đề:
- Ta không có ý định chỉ trích phán quyết của ông, nhưng ta muốn lấy lại những thứ thuộc về mình.
Vua Francis Đệ nhị và các Đại công tước nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều thả lỏng ít nhiều. Khi Cao Văn nói về sự kiện trọng đại đã xảy ra vào một trăm năm trước, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Dù sao với chủ đề nhạy cảm này, ai dám chủ động mở miệng thì chắc nhịp tim kẻ đó sẽ áp lực tới mức đập nhanh gấp đôi ấy chứ. Thật may mắn khi vị tổ tiên sống này có thể cảm thông cho lớp hậu bối.
Nhưng sau khi thả lỏng, họ lại bắt đầu căng thẳng, rốt cuộc là thứ gì thuộc về Gawain Cecil?
Tất cả đều thuộc về lãnh chúa, đó là quy củ của giới quý tộc. Mọi thứ trong lãnh địa của Cecil, bao gồm đất phong, chư hầu, tước vị,... Tất thảy đều là của Gawain Cecil. Vậy cuối cùng hắn muốn điều gì?
Mọi người đều đang hồi hộp nên không ai chú ý đến vua Francis Đệ nhị kín đáo liếc nhìn Cao Văn, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
- Bình tĩnh nào, đa số tất cả tài sản của ta khi còn sống đều được truyền lại cho con cháu. Bọn chúng đã phá hết những tài sản đó, và ta cũng không thể cưỡng ép đòi chúng về.
Cao Văn mỉm cười nói tiếp:
- Nhưng ở đây ta đang nói đến một thứ mà con cháu ta không thể kế thừa, ví dụ như… Quyền khai thác của ta.
Các quý tộc và nhóm cố vấn đưa mắt nhìn nhau, sau đó những kẻ uyên bác đầy học thức, lớn lên trong sự giáo dục đầy đủ này lập tức nghĩ đến cái sắc lệnh về quyền khai thác rất cổ xưa và thiêng liêng ấy.
Đó là hồi ức huy hoàng về lần định cư thứ hai, là minh chứng cho sự dũng cảm của nhân loại khi cố gắng chiến đấu và sống sót trong tình huống tuyệt vọng nhất, và cũng là lời thề nhân loại sẽ không khuất phục trước sức mạnh của thiên nhiên. Cho đến ngày nay, nó vẫn nằm trong các điều luật cơ bản của bốn vương quốc, dù không còn cơ hội để thực thi, nhưng là bộ luật mà không ai dám bác bỏ.
Phiên bản gốc của sắc lệnh còn được khắc trên tấm kim bài bạch kim, và được cung phụng ở điện đường của mọi vương quốc.
Nhưng mọi người giữ nó lại là để làm kỷ niệm! Là để làm màu với hậu thế! Là biểu tượng của sự kế thừa chính thống thôi!
Chứ sao có thể đột nhiên lại có hiệu lực chứ?!!
Tuy nhiên sau sự kinh ngạc, khuôn mặt của mọi người đều mang theo vẻ nhẹ nhõm, Cao Văn thu hết biểu cảm của họ vào trong mắt.
Thế là hắn bình tĩnh lại và bắt đầu thảo luận với họ về quyền khai thác vĩnh viễn.
Cao Văn tin rằng, chuyện này sẽ không quá khó khăn.
So với việc chuyển số tiền giấy mà mọi người đã đốt cho vị tổ tiên này thành tiền mặt và nhân tiện đòi luôn mảnh đất rộng lớn của mình cách đây bảy trăm năm, thì việc yêu cầu được tự khai thác một vùng đất dễ hơn rất nhiều. Nghe thì có vẻ đáng sợ đấy, nhưng thực ra nó không ảnh hưởng đến lợi ích của những người đang ngồi đây, và đương nhiên khi không có xung đột lợi ích thì việc gì cũng có thể thương lượng (ai nấy đều thế cả, kể cả quốc vương).
Và đây cũng là kết quả mà Cao Văn cố gắng thúc đẩy.
Trong suốt chuyến đi, hắn không ngừng gióng trống khua chiêng, lan truyền đủ loại tin tức, thậm chí lúc tiến vào thành phố, hắn giương cao lá cờ từ bảy trăm năm trước khiến ai cũng nghĩ rằng vị tổ tiên già muốn lật lại phán quyết cho gia tộc Cecil và yêu cầu hoàn trả tất cả đất phong của gia tộc mình. Do đó mọi người đều tất bật suy nghĩ trước phương án đối phó, sẵn sàng đấu tranh cho quyền lợi của bản thân.
Nhưng mục tiêu của Cao Văn lại chỉ là quyền khai thác vĩnh viễn.
Sự khác biệt này giống như ra đường mua chiếc đồng hồ, giá gốc 8 trăm 6, lại được giảm giá còn 2 trăm rưỡi - cảm giác bản thân vừa nhặt được món hời cực lớn.
Người ta thậm chí sẽ bắt đầu nghi ngờ đây có phải đồng hồ giả hay không.
Nhưng cho dù chiếc đồng hồ 2 trăm rưỡi là giả, thì tổ tiên cũng là thật. Nếu ngài ấy thực sự chỉ muốn quyền khai thác vĩnh viễn… Họ có thể nói gì nữa?
Được được được, cho luôn cho luôn, mau tranh thủ mang quyền khai thác vĩnh viễn của ngài đi khai hoang đi, tuyệt đối đừng về nữa.jpg
Nếu Cao Văn không có sự chuẩn bị từ trước mà trực tiếp đòi quyền khai thác vĩnh viễn, chắc chắn mọi chuyện sẽ không diễn ra thuận lợi như lúc này. Bản chất tham lam của giới quý tộc là luôn muốn được chia một miếng bánh trong những vấn đề thế này, nên chuẩn bị kỹ càng sẽ giúp cuộc thảo luận về quyền khai thác đơn giản hơn nhiều.
Quốc vương và các công tước không cần thảo luận đã nhất trí cho rằng quyền khai thác là những gì bản thân Cao Văn xứng đáng có được, mà không thừa nhận cũng phải thừa nhận thôi, vì không chỉ Anso đồng ý ký kết sắc lệnh mà trên thực tế, bốn vương quốc lớn của con người vào thời đại đó đều đã thừa nhận pháp lệnh này trước sự chứng kiến của rất nhiều chủng tộc, bao gồm cả yêu tinh ở đế chế Bạc phía Nam lục địa.
Đám yêu tinh ấy vừa thích lải nhải vừa sống đặc biệt lâu.
Yêu tinh có tuổi thọ trung bình hơn ba ngàn năm, họ cực kỳ nghiêm túc, chính trực và giữ chữ tín, nhưng cũng nổi tiếng là cứng đầu. Khi pháp lệnh về quyền khai thác được ký kết, họ là một trong số những nhân chứng có mặt, để tăng tính trang nghiêm và đáng tin cho sắc lệnh này, bốn vị quốc vương còn đặc biệt viết một bản bằng ngôn ngữ yêu tinh và đưa tới đế chế Bạc cho yêu tinh bảo quản.
Mặc dù họ biết việc thế hệ tiên phong đầu tiên sống lâu đến mức đó là điều không thể, nhưng loài người vẫn kiên quyết giữ nó với hiệu lực vĩnh viễn và đưa nó cho một chủng tộc sống rất lâu cất giữ. Có lẽ con người thật dở hơi…
Dẫu sao thì, khi ấy yêu tinh đại diện đã vừa lẩm bẩm “con người thật kỳ quái” vừa mang bản sao về vương quốc của mình. Sau đó nữ hoàng yêu tinh vui vẻ đóng dấu vào cái bản sao đó. Ôi, chớp mắt mà bảy trăm năm đã trôi qua rồi, năm đó nhóc ta vừa đăng cơ làm nữ vương (đương nhiên bây giờ cô nàng vẫn là nữ vương).
Cô nàng vẫn nhớ rõ con dấu mà mình đã đóng vào năm đó, vậy nên làm sao họ có thể phủ nhận điều luật này?
Cao Văn còn bồi thêm nếu Anso không chấp nhận quyền khai thác, hắn sẽ đưa gia tộc của mình di cư đến vùng đất xung quanh đế chế Bạc, ở đó vẫn còn những mảnh đất hoang chưa được khai khẩn, và hắn cũng quen kha khá yêu tinh ở đó, chắc chắn rằng họ sẽ chung sống hòa hợp với gia tộc Cecil…
Tổ tiên của họ - một trong những người góp phần sáng lập ra vương quốc, bây giờ bị hậu duệ hạ thấp thân phận, phải đưa gia tộc rời khỏi quốc gia tới sống trên cây ở quốc gia khác. Chuyện này mà bị truyền ra bên ngoài thì họ có còn mặt mũi nữa hay không?
Cuối cùng, những người có mặt đều đồng ý rằng quyền khai thác sẽ được chấp thuận, nhưng cụ thể là khai thác chỗ nào thì phải tiếp tục thảo luận.
- Bên trong vương quốc không còn nhiều nơi chưa được khai hoang, từng tấc đất đều đã có chủ.
Eden Alfred, cánh tay đắc lực của nhà vua, cũng là cựu thủ tướng đứng dậy nói, ông ấy biết rõ về tình hình của mọi nơi trên vương quốc.
- Chỉ còn lại vài mảnh đất ở phía biên giới tiếp giáp với quốc gia khác là vô chủ, nhưng nơi đó không có đủ tài nguyên để sinh sống và phát triển - chẳng hạn như vùng đất hoang Gondor. Công tước, ngài muốn khai thác mảnh đất nào?
Cao Văn vẫy tay:
- Đưa bản đồ tới đây.
Trải tấm bản đồ lên bàn, Cao Văn nhìn thoáng qua và cau mày.
Mặc dù thế giới có những ma pháp tiện lợi như thuật Mắt Ưng, thuật cảm ứng rừng rậm, và những skill hỗ trợ đo đạc địa hình khác để vẽ bản đồ, nhưng tấm bản đồ trước mắt Cao Văn thật sự rất thô sơ, thậm chí nó còn có vài vấn đề về tỉ lệ và độ chính xác.
So sánh với những gì hắn đã thấy khi còn mắc kẹt trong “vệ tinh”, thì tấm bản đồ này giống như được vẽ nguệch ngoạc.
Lẽ nào vì ma pháp quá tiện lợi, nên ảnh hưởng đến sự phát triển của những thứ khác?
Cao Văn vừa nghĩ vừa so sánh độ chính xác giữa bản đồ với trí nhớ của mình. Sau đó, hắn giơ tay chỉ vào một khu vực trên bản đồ:
- Chính là chỗ này.
Đó là dãy núi ngăn cách giữa vùng đất chết Gondor và biên giới Typhon.
Dãy núi Hắc Ám.