Trong cõi bóng tối trắng và đen đan xen vào nhau, Cao Văn, Amber, Bette và một vị pháp sư hoang dã vô danh ngồi thành hình tròn trong một căn nhà gỗ đơn sơ. Trước mặt họ là một bữa trưa đơn giản với bánh mì, xúc xích chiên và rau xanh do Bette chuẩn bị.
Khung cảnh này chẳng có chút màu sắc nào, như một bức ảnh trắng đen cũ kỹ.
Cao Văn không có ý định động vào bữa ăn trước mắt. Mặc dù quả thật trong cõi bóng tối có thể nấu cơm, nhưng hắn không dám chắc chắn điều gì sẽ xảy ra khi hắn - một người đang sống sờ sờ (đại khái vậy) - ăn thức ăn của cõi bóng tối.
Bên cạnh hắn, Amber và Bette cũng không động dao nĩa.
Vị pháp sư hoang dã ngồi đối diện cũng không thúc giục họ, ông ta chỉ yên lặng ăn phần đồ ăn trước mặt mình một cách chậm rãi.
Một sự ăn ý kì lạ quanh quẩn trong căn nhà gỗ.
Người đầu tiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này là Cao Văn:
- Ông đã ở đây bao lâu rồi?
- Đã rất lâu rồi. - Vị pháp sư hoang dã buông dao và nĩa, ông ta nói chuyện một cách lịch sự.
- Sau khi rời khỏi “Hiệp hội Thần bí” được hai năm, ta bắt đầu định cư ở đây.
- Ông từng là thành viên của “Hiệp hội Thần bí” ư? - Cao Văn bất ngờ, hỏi. - Tôi cứ nghĩ ông là pháp sư hoang dã từ đầu chứ.
- Trước đây, ta vốn là hội viên cấp hai của Hiệp hội Thần bí.
Ông ta nói một cách chậm rãi.
- Theo như tiêu chuẩn của Hiệp hội, tôi là một pháp sư bùa chú tệ hại. Điểm mạnh của tôi là tính toán logic, tuy nhiên tôi lại thiếu mất năng lực chuyển đổi tính toán logic thành mô hình pháp thuật. Nói cách khác, trình độ làm phép của tôi mãi mãi dừng lại ở cấp độ sơ giai. Dạng pháp sư này không được hoan nghênh ở Hiệp hội thần bí cho lắm.
- Cho nên bọn họ đuổi ông đi? - Amber hoang mang hỏi.
Cô nàng biết rất rõ giá trị của một pháp sư, cho dù năng lực làm phép của họ có thiếu hụt đi chăng nữa. Dù trong mắt những ma pháp sư quyền năng, thiếu sót của họ rất rõ ràng, nhưng đối với những người bình thường mà nói, chỉ cần tạo ra được một quả cầu lửa nho nhỏ thì pháp sư đó cũng đã là nhân vật ghê gớm lắm rồi. Dù những pháp sư cấp thấp này không được Hiệp hội coi trọng, nhưng Hiệp hội cũng sẽ không đuổi họ đi.
- Là ta tự nguyện rời đi.
Vị pháp sư hoang dại lắc đầu, ông ta quay đầu nhìn về hướng Bette:
- Để cứu con gái, ta buộc phải rời đi.
Bette ngơ ngác nhìn ông ta, rồi gật đầu trong mơ hồ.
Cao Văn không muốn truy hỏi nhiều. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của vị pháp sư hoang dã này, tay phải ấn chuôi thanh trường kiếm nằm bên hông của mình và nói một cách chậm rãi:
- Ông biết chúng tôi tới đây để làm gì. Chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí.
Cuối cùng cũng có một sự thay đổi nhỏ trong đôi mắt cứng đờ và buồn tẻ của vị pháp sư hoang dại này. Thân thể ông ta khẽ run rẩy, sau đó ông ta cúi đầu:
- Vị khách này, ta không hiểu ngài đang nói gì.
Bette bối rối ngước nhìn Cao Văn:
- Thưa ngài?
Cao Văn cau mày. Sau một lúc, hắn bỏ tay ra khỏi kiếm và thở ra:
- Tôi sẽ cho ông thêm thời gian.
Tay pháp sư hoang dã cúi đầu và tiếp tục dùng bữa trong im lặng, động tác dư thừa duy nhất mà ông ta làm là thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn Bette.
Không có bữa tiệc nào không kết thúc, Cao Văn cũng không thể mãi chờ đợi.
Tay pháp sư hoang dại ăn miếng xúc xích cuối cùng, sau đó cầm mẩu bánh mì vét sạch món rau hầm trong chén súp. Sau khi no nê, ông ta ngẩng đầu lên và nhìn về phía Bette – nhưng đôi mắt ông ta không thật sự tập trung trên người Bette mà là thứ gì đó xa xăm hơn. Ông ta chuyển động cơ thể như thể đang cố gắng đứng lên, nhưng cố mãi mà vẫn không được.
Cuối cùng, Bette phải đến giúp ông ta đứng dậy.
- Ba ơi, con phải đi rồi. - Cô gái nhỏ giữ chặt tay của vị pháp sư, sau khi xác định ông ta có thể đứng vững cô nhóc mới buông tay ra.
Bette bước đến bên cạnh Cao Văn và nói:
- Tiểu thư Rebecca và phu nhân Hetty vẫn đang đợi con – với cả, ngài lãnh chúa cũng đang đợi.
Môi pháp sư hoang dã run rẩy. Cuối cùng ông ta nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt lúc này đã bình tĩnh trở lại. Ông ta cẩn thận dặn dò: “không được ăn đồ ăn của người lạ”, “nhớ đi ngủ đúng giờ”, “phải nghe lời giáo viên”, “không được đánh nhau với các bạn khác”.
Từng tia lí trí cuối cùng trong đôi mắt người đàn ông tội nghiệp đang dần tan rã. Cao Văn biết những gì ông ta nói hiện giờ đều là nói mớ.
Tuy rằng trước đó ông ta cũng chẳng được minh mẫn bao nhiêu.
Cơ thế vị pháp sư hoang dã đang dần tan biến, nhưng trong hư ảnh ảm đạm đó, có thứ gì đó như một ngọn đèn rực lửa lại bắt đầu bùng cháy. Cao Văn đã sớm chờ đợi giây phút này. Hắn nhanh chóng rút kiếm, trên lưỡi kiếm Kẻ khai hoang dường như có một tia ánh sáng yếu ớt đang nhảy nhót.
Amber nhanh chóng kéo Bette vào lòng, đồng thời lấy tay che mắt cô gái nhỏ.
Cao Văn đâm trường kiếm xuyên qua ngọn lửa đang rực cháy trong lồng ngực của vị pháp sư hoang dã. Ngọn lửa rung lắc dữ dội, vị pháp sư hoang dã vốn đang trong quá trình biến đổi thành Ác linh đột nhiên ngừng chuyển hóa. Hình bóng mờ ảo nhanh chóng ngưng tụ thành thực thể, sau đó ngọn lửa nuốt chửng ông ta, đốt cơ thể ông ta thành một xác chết cháy dữ tợn.
Nửa phút sau, cơ thể ông ta hoàn toàn tan biến thành tro.
Tiếng rạn vang lên từ bốn phía. Sau khi mất đi chủ nhân, căn nhà nhỏ bằng gỗ nhanh chóng tan rã, các vết nứt xuất hiện dày đặc lan nhanh trên bức tường và mái nhà, tia sáng len lỏi từ các khe hở vào căn nhà đang có dấu hiệu sụp đổ.
Cao Văn kéo theo Amber và Bette lao ra khỏi căn nhà. Ngay sau khi họ vừa ra khỏi nơi đó, căn nhà hoàn toàn sụp đổ.
Căn nhà lập tức bốc cháy hừng hực, ngọn lửa đến nhanh nhưng đi cũng nhanh, như thể đây là một căn nhà bằng giấy chứ không phải gỗ.
Trong quá trình ngôi nhà cháy thành tro và bay theo cơn gió, Amber đột nhiên huých vào khuỷu tay của Cao Văn, cô nàng chỉ vào mảnh đất mà hồi nãy ngôi nhà đã ở đó, kêu lên:
- Ôi! Nhìn kìa!
Cao Văn đưa mắt nhìn, hắn thấy ở bên dưới đống tro tàn của ngôi nhà là những đường cong đang sáng lên yếu ớt. Ánh sáng đó xuyên thấu qua lớp tro bụi, dần dần hình thành một kết cấu khổng lồ – đó là một vòng tròn pháp thuật cỡ lớn.
- Đây có lẽ là thành tựu đáng tự hào nhất trong đời của vị pháp sư hoang dại đó. - Cao Văn khẽ gật đầu.
- Có lẽ trận pháp ma thuật này đã xảy ra sai sót gì đó, khiến ông ta rơi vào kết cục như bây giờ.
Khi hắn nói, bóng dáng Bette đang dần biến thành những đốm sáng nhỏ lơ lửng, chúng bay vòng quanh hai lần trước khi tiến về phía Cao Văn và Amber.
Amber nhìn xuống tay mình, đôi tay màu xám trắng của cô đang dần hồng hào trở lại. Mà khi màu sắc quay trở lại với cơ thể của cô nàng và Cao Văn, sự bài xích giữa Cõi bóng tối và cơ thể họ cũng càng trở nên rõ ràng.
Từng lớp sương mỏng xung quanh họ đang dần ngưng tụ thành các vật thể bóng tối, chúng không có hình thể, nhưng hiển nhiên chúng cũng không có thiện ý. Những sinh vật trong cõi bóng tối rốt cuộc cũng đã đánh hơi được kẻ ngoại lai, những kẻ khát máu ở tầng cạn nhất đang dần tụ tập lại, như thể linh cẩu ngửi thấy mùi máu tươi.
- Chúng ta phải rút lui thôi! - Amber nói. - Nơi này bắt đầu không chào đón chúng ta rồi!
Cao Văn lướt nhìn đống đổ nát, hắn cố gắng ghi nhớ những đường cong phát sáng và mớ ký hiệu đó nhiều nhất có thể. Sau đó, hắn túm lấy khuỷu tay của Amber, hét lên: “Đi nào!”.
Sau một cơn choáng váng ngắn ngủi, họ lại trở về với ánh sáng của thực tại.
Oán linh sương mù đã tan biến, khu rừng lại trở lại trạng thái ban đầu. Rebecca và Hetty đã sử dụng gần như cạn kiệt năng lực của mình, hai cô cháu gái đang đỡ nhau tựa vào một thân cây. Còn kỵ sĩ Byron thì dùng thanh kiếm của mình chống đỡ cơ thể để đứng hộ vệ cho hai vị nữ chủ nhân bên cạnh. Hai người lính may mắn sống sót sau trận chiến thì gục ngã trên mặt đất vì mệt mỏi.
Bette có trạng thái tốt nhất trong tất cả mọi người – cô nhóc ôm chiếc chảo đứng ngẩn người bên cạnh Rebecca, như thể biểu cảm ngơ ngác đó đã cố định trên khuôn mặt cô hầu gái.
Sau khi thấy Cao Văn, Hetty ngay lập tức đứng thẳng lên:
- Ngài tiên tổ! Thật tốt khi Ngài vẫn bình an vô sự!
Khi thấy Amber phía sau lưng Cao Văn, sắc mặt Hetty bỗng trở nên tế nhị:
- Hóa ra tên trộm này không bỏ trốn à?
- Này! Cái kiểu phân biệt đối xử của cô là ý gì? - Amber xù lông như một con mèo bị giẫm phải đuôi. - Tôi vừa đi tới cõi bóng tối với tổ tiên của cô, suýt tí nữa thì ngủm mới cứu được đám các cô đấy! Làm ơn đi! Đồ bà già ngực bự mất não!
Hetti không thể tin được cô nàng kẻ cắp lại có thể nói ra lời thô thiển như vậy với mình, cô chua chát đốp lại:
- Câm miệng! Thật thô tục! Cô có biết điều gì sẽ xảy ra khi dám mở miệng xúc phạm một quý tộc không!
Cao Văn nhanh chóng cắt đứt cuộc cãi vã:
- Dừng lại đi! Amber không lừa cháu đâu. Amber và ta đã cùng nhau giải quyết nguy cơ thật. Đương nhiên cái câu Amber mắng cháu ngực bự là không đúng.
Không khí xung quanh yên lặng trong chốc lát, Rebecca rụt rè giơ tay:
- Tổ tiên à, trong đống lời lẽ của Amber chỉ có vế đó là khen ngợi thôi ạ mà lại bị Ngài phủ định mất rồi.
Trông Hetty lúc này như thể đã mất hết ý chí sống.
Cao Văn: “...”
May mắn là Hetty không để bụng mấy cái vấn đề nhỏ đó. Sau khi Cao Văn giải thích ngắn gọn những điều đã xảy ra, hết thảy hiểu lầm cũng tan thành mây khói.
Những điều mà Cao Văn và Amber đã chứng kiến trong Cõi bóng tối khiến mọi người phải kinh ngạc. Thậm chí cả kỵ sĩ Byron, người không hiểu chút khái niệm nào về ma thuật, cũng không nhịn được mà lại gần lắng nghe một cách chăm chú.
Dù sao đây cũng là một trải nghiệm mà người thường khó có thể tưởng tượng.
- Cô vậy mà có thể đi vào Cõi bóng tối à?
Điều đầu tiên mà Hetty quan tâm là khả năng đặc biệt của Amber. Cô liếc nhìn Amber từ trên xuống với vẻ nghi ngờ nồng đậm, như thể đang tìm kiếm câu trả lời từ vẻ mặt của cô nàng bán yêu.
- Chỉ có một số ít các pháp sư bóng tối mạnh mẽ hay “người được Thần ưu ái” của các vị thần hệ bóng tối mới có khả năng này. Làm sao cô làm được thế?
Amber quay mặt sang nơi khác:
- Tôi là “người được Thần ưu ái” của Nữ thần Bóng tối, được chưa?
Hetty trừng mắt nhìn cô nàng:
- Đừng nói dối! Làm sao mà “người được Thần ưu ái” có thể bị thanh kiếm thép tầm thường của Byron đập cái bẹp xuống đất chứ?
- Thôi được rồi, đừng hỏi cô ấy. - Cao Văn cắt ngang sự tra hỏi của Hetty. - Ta đã hứa sẽ không bắt ép Amber trả lời. Đợi khi nào cô ấy muốn kể thì cô ấy sẽ kể thôi.
Trời đất bao la tổ tiên là nhất. Cao Văn đã nói vậy nên Hetty đành chịu thua.
- Hãy an táng cho người đã mất trước đã.
Bấy giờ sương mù đã tan hết, hơi ấm cũng đã trở lại cơ thể. Khi thấy mọi người đã hồi phục được một ít sức lực, Cao Văn liền đứng dậy, đi tới kế bên người lính đã chết vì bị đánh nát linh hồn.
- Anh ấy đã chiến đấu anh dũng, và nên được chôn cất như một chiến sĩ vĩ đại.
Hai người lính may mắn sống sót nhìn Cao Văn một cách ngạc nhiên.
Cao Văn bối rối hỏi:
- Sao thế? Có gì sai sao?
- Anh ta là nông nô. - Kỵ sĩ Byron bước đến.
- Nhờ ân lệnh của Tử tước mà con cháu nông nô như anh ta mới có cơ hội tham gia vào quân đội và phục dịch để đổi lấy tự do. Nhưng anh ta chỉ mới phục dịch được nửa năm thôi, nên hiện tại anh ta vẫn chỉ là nông nô. Thân phận như vậy không thể chôn cất như một chiến sĩ.
Cao Văn cau mày nhìn Rebecca:
- Thật vậy sao?
Vẻ lo lắng tràn ngập trên khuôn mặt của Rebecca, như thế cô nàng vừa mới phạm lỗi vậy:
- Cháu xin lỗi! Cháu nghĩ rằng chế độ nông nô thực sự không hợp lý lắm, vậy nên cháu mới để họ dành được sự tự do bằng cách phục dịch trong quân đội. Cháu biết rằng điều này là trái với các quy tắc, nhưng…
Vẻ mặt của Cao Văn dịu lại:
- Ta không có ý định trách cháu.
Sau đó, hắn cúi xuống, lục lọi trong ngực để kiếm một đồng xu. Tiếp theo, hắn đặt đồng xu vào túi trên ngực của người lính, ở vị trí của trái tim.
Đó là đồng tiền mà Charlie đệ nhất đã đặt vào túi áo trước ngực của Gawain Cecil khi Gawain được chôn cất.
Ngay sau khi nhìn thấy đồng tiền, Amber nhận ra nó ngay lập tức, cô nàng lắp bắp thốt lên:
- Má ơi! ít nhất một nửa trang viên đó!
Nhưng Cao Văn không hề bận tâm đến giá trị của nó, hắn thực hiện các nghi lễ như trong trí nhớ, sau đó phủi tay đứng lên:
- Giờ đã có người chuộc lại món nợ linh hồn của anh ta. Hãy đem anh ta đi chôn cất.
- Nhưng theo luật thì… - Byron do dự.
Cao Văn nhìn thẳng vào đôi mắt của anh ta:
- Ta chính là luật.