Phản ứng đầu tiên của Rebecca khi được gọi tên là giật mình. Đối với người thừa kế bé nhỏ của một gia tộc đang suy tàn, chuyện có thể vinh dự đứng trước các vị nhân vật lớn là điều mà Rebecca không bao giờ dám mơ tới. Ngay cả cái thời tuổi trẻ lao vào rừng chiến đấu với bầy sói, để rồi bị móng vuốt của chúng vả cho hoa mắt, cô nàng cũng chưa từng xuất hiện loại ảo giác đẳng cấp như này. Nhìn tổ tiên mình trò chuyện vui vẻ với những nhân vật tai to mặt lớn đó, cô nàng thậm chí còn quên mất rằng bản thân cũng là một trong những người tham dự quan trọng của buổi gặp mặt.
Nhưng ít nhất thì Rebecca vẫn có điểm tốt là đầu cứng, dù có đôi chút bối rối, cô nàng vẫn ngay lập tức bình tĩnh lại bằng dây thần kinh mạnh mẽ (thậm chí là gần tới độ hoại tử) của mình. Sau khi nhẩm lại những điều cần nói, vị lãnh chúa trẻ đến từ phương Nam bắt đầu thuật lại cơn ác mộng đã xảy ra trên lãnh thổ của Cecil cho nhà vua.
Tất cả đều chăm chú lắng nghe, ngay cả khi họ không ngờ rằng Cao Văn sẽ để một cô gái nhỏ lên tiếng, thì bản thân thảm họa này vẫn thu hút sự chú ý cao độ của họ.
Liên quan đến chuyện xảy ra ở biên giới phía Nam, những người có mặt ở chỗ này cơ bản đều biết được ít nhiều. Chuyện này đã làm náo động toàn bộ vùng đất phía Nam, nhiều dị bản khác nhau của tin đồn được truyền đi khắp nơi. Đương nhiên, không phải tất cả đều là công lao của Cao Văn, bởi hắn phái người đi chủ yếu chỉ để loan tin về sự "hồi sinh" của mình, chứ không thêu dệt gì cho chuyện thảm họa. Nhưng tai họa thì luôn là chất xúc tác tuyệt vời cho những lời đồn thổi lan rộng, sau hai tháng ấp ủ và truyền ra ngoài thì ở phương Nam không ai là không biết tin tức này.
Người dân bình thường có thể không có con đường để biết đến sự thật, nhưng quý tộc thì không thiếu điều đó. Thông qua nhiều cách khác nhau, những người ở đây ít nhiều đều đã tường tận chuyện này. Francis Đệ nhị thậm chí còn có rất nhiều mật báo từ các quý tộc phía Nam, nhưng cho dù các báo cáo ấy có chi tiết đến đâu, chúng cũng không thể chính xác và đáng tin cậy bằng nghe nó từ một người đã đích thân trải qua.
Với lời kể ngày càng trôi chảy của Rebecca, các mảnh ghép về thảm họa dần được chắp vá hoàn chỉnh, và dường như có liên quan đến sự kiện thủy triều đen bảy trăm năm trước, mà sự xuất hiện của một con rồng đã bao phủ lên tất thảy mọi việc một lớp màng sương khó hiểu.
Nhìn quốc vương và các quý tộc đang cau mày, Cao Văn khẽ thở dài.
Chỉ mới đây thôi, những người này vẫn còn đang quan tâm đến sự hồi sinh của Đại công tước khai quốc và việc liệu gia tộc Cecil có đang mưu cầu lợi ích gì từ hoàng thất không, họ có lẽ đã hoàn toàn quên mất lý do chính mà gia tộc Cecil đến thủ đô là để báo cáo về những quái vật đó. Nhưng sao có thể trách họ khi cảm giác tồn tại của Cao Văn quá cao?
Mà loại cảm giác tồn tại này còn do chính hắn tạo ra.
- Bây giờ hầu hết lãnh thổ của Cecil đã bị thiêu rụi, vì ngọn lửa của rồng chứa đựng ma thuật nên những vùng đất đã hứng chịu ngọn lửa sẽ không thể trồng lương thực trong vài năm tới. Người dân của tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài sống qua ngày dưới sự che chở của Tử tước Andrew.
Rebecca đứng dậy, siết chặt nắm tay, sự rụt rè và lo lắng của cô nàng trước đó đã không còn nữa:
- Thưa quốc vương bệ hạ, thưa tất cả các vị, lãnh thổ của Cecil tuy nhỏ nhưng thảm họa lần này chính là một tín hiệu. Chúng ta không rõ mục đích của con rồng kia là gì, nhưng những quái vật đó thực sự là một tai họa. Chúng đã xuất hiện cách đây bảy trăm năm và dẫn đến sự diệt vong của đế chế Gondor, tổ tiên của tôi đã tự mình trải qua tất cả chuyện này.
Francis Đệ nhị bắt đầu thì thầm với cựu thủ tướng và Đại công tước phương Bắc, mấy người khác cũng chụm đầu vào thảo luận. Có vẻ như họ đã không phớt lờ tin tức mà Rebecca mang đến, để có được cục diện trong đại sảnh ngày hôm nay, phải cảm ơn những tin tức đã không ngừng lan truyền, bức mật thư đến từ phía Nam và cả sự hiện diện của Gawain Cecil. Nếu không có những thứ này, một quý tộc sa cơ thất thế ở phương Nam chạy đến trước mặt nhà vua, kể về lãnh địa gia tộc mình đã bị quái vật và rồng hủy diệt, khi đó thứ cô nàng có thể nhận được hẳn chỉ là những lời chế giễu, đừng mơ tưởng đến việc họ sẽ thảo luận, chưa bị trách tội đã là may mắn.
Nhưng, họ coi trọng chuyện này đến mức nào, sẽ chuẩn bị bao nhiêu thứ đối phó, vẫn còn rất khó nói.
Dù sao thì thế giới này đã quá yên bình trong bảy trăm năm qua.
- Đại công tước Cecil.
Người đàn ông cao gầy ngồi bên trái cách Cao Văn vài ghế mở miệng, ông ấy là Đại công tước Berdwin Franklin của phương Tây, một người có vẻ ngoài nho nhã.
- Tôi tin rằng hậu duệ của ngài đã thành thật về vấn đề này, nhưng chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi. Thứ lỗi cho tôi lắm lời, nhưng những con quái vật này… Có thật là quái vật trong thủy triều đen bảy trăm năm trước không?
- Ta đã chiến đấu với chúng trong hai mươi năm cho đến khi ta chết. Dù chúng có hóa thành tro ta cũng sẽ nhận ra.
Cao Văn nghiêm túc nói:
- Và ta đã chiến đấu chống lại chúng một lần nữa, ta có thể xác định đó chính là những quái vật từng xuất hiện trong thủy triều đen. Chỉ tiếc là, sau khi chết bọn chúng tan biến rất nhanh, căn bản không có cách nào giữ lại xác của chúng. Hơn nữa, sau đó con rồng kia đã xuất hiện và thiêu đốt toàn bộ vùng đất, bây giờ cũng không có cách nào phái người đến lãnh thổ Cecil xem xét tình hình.
Berdwin Franklin và Đại công tước Sellars Laurent của phương Đông đang ngồi bên cạnh quay sang nhìn nhau một cái. Thấy vậy, Cao Văn nói:
- Nếu các ông cho rằng gia tộc Cecil cố tình phóng đại sự thật để đổi lấy sự đồng cảm, nhân cơ hội trở về trung tâm quyền lực, thì có thể nói thẳng ra.
- Không không không, chúng tôi không nghĩ theo hướng đó.
Đại công tước Berdwin vội vàng nói:
- Chúng tôi chỉ là… Cần xác nhận những chuyện này. Dù sao nó cũng có liên quan đến thủy triều đen bảy trăm năm trước, tầm quan trọng của nó lớn hơn tất cả những gì mà bất kỳ vương quốc nào có thể một mình đối mặt.
- Nhưng chúng nó đã đánh đến tận cửa rồi!
Rebecca đứng dậy, không thể kiềm chế được bản thân:
- Tôi đã tận mắt nhìn thấy chúng nó!
- Đừng nóng vội, bình tĩnh một chút.
Cao Văn ấn vai Rebecca để cô nàng ngồi xuống, hắn quay lại nhìn Francis Đệ nhị:
- Ta hiểu tại sao ông phải thận trọng, suy cho cùng, cái giá phải trả cho việc bắt đầu một cuộc chiến là rất lớn. Ta cũng đã mang theo một số bằng chứng, đây là các trang bị từng được binh lính phía Nam sử dụng. Mặc dù không thể giữ lại xác của những quái vật đó, nhưng trang bị của họ đã bị nhiễm độc khi chiến đấu với chúng. Chất ăn mòn còn sót trên những trang bị này sẽ cung cấp cho các ông một vài thông tin để tham khảo. Ta tin rằng ngay cả những học giả Hoàng gia lỗi lạc nhất, cũng sẽ không thể tìm thấy bất kỳ mẫu vật nào từ thế giới hiện thực giống với chất ăn mòn này.
Hai tên người hầu lực lưỡng bê một cái rương lớn lên, sau khi mở hộp, một vài thanh kiếm đã bị ăn mòn và những chiếc áo giáp méo mó được bày ra trước mắt mọi người.
Những thứ đó giống như từng bị ngâm trong axit mạnh, bề mặt kim loại sáng bóng lúc đầu giờ đã rỉ sét lỗ chỗ. Thanh bị ăn mòn nghiêm trọng nhất bởi ma lực, thậm chí còn biến đổi cấu trúc từ kim loại thành gỗ mục, dùng tay chà nhẹ một cái thôi cũng có thể khiến chúng bong ra từng mảnh vụn.
- Bây giờ chúng đã vô hại, ông có thể trực tiếp chạm vào chúng, nhưng khoảng nửa tháng trước, những thứ sắt thép này vẫn đang tự phân hủy.
Cao Văn giải thích khi nhà vua và các quý tộc đang xem xét những mẫu vật.
- Nếu các nhà sử học trong bảy trăm năm qua không quá lười biếng, nhất định trong sử sách sẽ có ghi chép về điều này.
- Có, có… - Francis Đệ nhị vừa nói vừa gật đầu.
- Ngoài ra, chúng ta còn tình cờ tìm thấy sổ ghi chép của một pháp sư hoang dại. Cuốn sổ của ông ta đề cập đến sự bùng phát của những đốm đỏ trên bề mặt mặt trời và dấu hiệu gia tăng ma lực…
Cao Văn kể lại tất cả những thông tin mà hắn có được, nhưng rõ ràng là thông tin từ cuốn sổ ghi chép của vị pháp sư kia không nhận được quá nhiều sự chú ý.
Đối với hầu hết những người ở đây mà nói, những thứ đó không thuyết phục bằng các mảnh vụn rơi ra từ thanh kiếm và áo giáp trên bàn.
- Ngài có biết con rồng đã đi đâu không?
Cuối cùng, Đại công tước Victoria Wilder của phía Bắc lên tiếng phá vỡ sự im lặng. Cô ta dường như quan tâm đến nơi ở hiện tại của con rồng hơn những quái vật kia.
- Hay ngài có thể đoán được mục đích của nó không?
Cao Văn lắc đầu:
- Ta cũng không rõ.
Dù là bậc trưởng bối nhưng không đồng nghĩa hắn hiểu biết nhiều hơn so với những người ở đây. Gawain Cecil, người sống cách đây bảy trăm năm cũng chưa từng quen biết con rồng nào.
Ừ, ít nhất là không trong ký ức của hắn.
Sau khi nhìn thấy những viên pha lê đêm qua, Cao Văn không còn quá tin tưởng vào ký ức mà mình được thừa hưởng.
- Thực ra… ba tháng trước, có tin đồn về một con rồng trong lãnh thổ của tôi.
Nữ công tước nói từng câu từng chữ:
- Có người nói đã nhìn thấy rồng bay đến những ngọn núi lạnh giá xa xôi nhất phương Bắc. Nhưng cuối cùng không có nhân chứng nào khác, và người đã tung tin đồn cũng được chứng minh là uống rượu nhiều gặp ảo giác: Gã nhìn nhầm dãy núi bên trong bão tuyết là một con rồng.
Cao Văn ngay lập tức thăm dò thêm:
- Người đó có mô tả con rồng trông như thế nào không?
- Không.
Nữ công tước lắc đầu và nói tiếp:
- Nhưng sau khi tôi quay về có thể tiếp tục điều tra.
- Nhất định phải điều tra, không chỉ tra xét về con rồng, mà là cả những quái vật kia nữa.
Francis Đệ nhị nói:
- Hãy chú ý xem những điều tương tự có từng xuất hiện ở các vùng khác của vương quốc, hay liệu có dấu hiệu bất thường nào về sự gia tăng ma lực không.
Rebecca không nhịn được mà lên tiếng:
- Nhưng chỉ điều tra thôi là chưa đủ, chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến. Những con quái vật đó sẽ xuất hiện mà không có điềm báo, nếu chúng ta không nói cho mọi người chuẩn bị trước, đến lúc đó sẽ không kịp phòng thủ, còn chờ lúc các nhà điều tra phát hiện ra tung tích của bọn chúng thì đã muộn rồi…
Đại công tước Sellars Laurent của phương Đông có chút bất mãn nhìn Rebecca:
- Chẳng lẽ muốn binh lính cả vương quốc vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, chỉ để chờ những quái vật không biết lúc nào sẽ xuất hiện, thậm chí còn không biết chúng có xuất hiện hay không sao?
Rebecca vô thức trả lời:
- Nếu vậy thì đương nhiên là tốt nhất.
- Đó là điều không thể, chúng ta không thể vì một khả năng hão huyền mà huy động binh lính cả vương quốc, quý tộc địa phương sẽ nổi loạn, và uy tín của hoàng tộc cũng sẽ giảm xuống.
Đại công tước Sellars nghiêm túc nói, ông ta trông cao lớn và cường tráng, có phong thái điển hình của một tướng lĩnh:
- Bên cạnh đó, chúng ta còn phải đối phó với mối đe dọa tiềm tàng từ đế quốc Typhon ở phía Đông, vương quốc đó như một chú sói, nó đã rình rập muốn cắn xé máu thịt của Anso không phải ngày một ngày hai.
Sau khi quê hương bị hủy diệt, những người dân còn sống của đế chế Gondor đã tản ra bốn phương tám hướng. Cuối cùng, họ thành lập các vương quốc mới ở bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc. Đế quốc Typhon là một vương quốc nằm ở phía Đông của lục địa và hiện đang là vương quốc hùng mạnh nhất trong bốn vương quốc.
Các vương quốc loài người ở phía Bắc, phía Nam và phía Tây đều cùng chung sống với quốc gia hay chủng tộc tồn tại ở đó. Nhưng Typhon là vương quốc duy nhất ở phía Đông lục địa, nên ta có thể dễ dàng đoán được thực lực và cách hành xử của họ.
Anso và Typhon tiếp giáp nhau, ngoài ra còn có những mảnh đất rộng lớn màu mỡ và những mỏ tài nguyên dồi dào ở vùng biên giới chung, những thứ này hiển nhiên đã dẫn đến sự tranh chấp của hai vương quốc.
Trong vài trăm năm đầu, các quốc gia có chung nguồn gốc vẫn ghi nhớ tình thân và gìn giữ hòa bình, nhưng hòa bình lâu dài vốn là một chuyện viển vông. Trong cuộc nội chiến ở Anso một trăm năm trước, đế quốc Typhon đã lợi dụng cơ hội này để “động tay động chân” vùng biên giới. Kể từ đó, mối quan hệ của hai vương quốc có một bước ngoặt lớn, không còn hòa bình nào giữa hai bên cho đến tận bây giờ.
Tuy chưa có một trận chiến lớn trực diện nào, nhưng những xung đột nhỏ vẫn luôn tồn tại âm ỉ…
Với tình hình trước mắt của vương quốc Anso: vùng đất phía Nam tuy cằn cỗi nhưng lại rất yên bình; các nước phía Bắc không có xung đột gì với Anso; bộ tộc Augari phía Tây luôn là đồng minh của Anso. Trong số bốn biên giới, chỉ có biên giới phía Đông chịu sức ép của chiến tranh suốt trăm năm, cho nên Đại công tước Sellars Laurent phái hiếu chiến sẽ không bao giờ đồng ý chuyển hướng sức mạnh quân sự chỉ để đề phòng những con quái vật hão huyền. Đối với ông ta, những sinh vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết không thể nào là mối đe dọa nguy hiểm hơn quân đội Typhon đang lảng vảng ngay sát lãnh thổ.