Mặc dù đã cất viên pha lê đi, nhưng Cao Văn vẫn có thể “nhìn thấy” thứ năng lượng tương tự như một bản vẽ với góc nhìn từ trên xuống trong tâm trí của mình. Tuy nhiên, hắn đã nhanh chóng tìm ra cách để ẩn những hình ảnh đó đi: Chỉ cần hắn dùng ý thức chuyển sự chú ý của mình ra khỏi bản đồ trên không và tập trung vào thứ khác, những hình ảnh đó sẽ biến mất, mà muốn thấy lại chúng cũng rất đơn giản, hắn chỉ cần nghĩ đến chúng thôi.
Ở trong quá trình này hắn cũng không cần phải dùng đến sức mạnh của viên pha lê.
Dường như một loại “liên kết” nào đó giữa ý thức và tâm trí của hắn đã được hình thành, và trong quá trình này, viên pha lê có tác dụng như một chìa khóa hoặc là một loại chất xúc tác nào đó.
Sau khi ngồi xuống bàn đọc sách, Cao Văn xem lại những vấn đề đã được ghi trên giấy và dùng toàn bộ vốn hiểu biết của mình để thử giải đáp chúng.
Dựa vào ký ức của Gawain Cecil cùng những chuyện đã xảy ra trước đó, hắn có thể chắc chắn rằng những thay đổi của “mặt trời” có liên quan trực tiếp đến thủy triều đen trên mặt đất. Mỗi khi trên bề mặt mặt trời xuất hiện đốm đỏ, ma thuật của lục địa và sự linh động của sức mạnh nguyên tố sẽ tăng lên. Mà cái gọi là thủy triều đen, thực chất chính là sự hỗn loạn của ma thuật bùng nổ đột ngột, các sức mạnh nguyên tố vượt quá tầm kiểm soát làm xói mòn các vật thể của thế giới trong quá trình này. Về những con quái vật không rõ nguồn gốc xuất hiện trong các cơn bão nguyên tố, vẫn chưa rõ nguyên lý của bọn chúng, tạm thời chỉ có thể coi là loại hiện tượng xảy ra sau sự bùng phát dữ dội của sức mạnh nguyên tố dẫn đến sự tái sinh của một số thứ.
Những sinh vật có trí khôn của thế giới này đã sớm quen với hiện tượng đốm đỏ trên mặt trời và ma thuật tăng lên, nó là một loại hiện tượng tự nhiên, không theo quy luật nào nhưng cũng không phải là hiếm thấy. Cho nên, Cao Văn đã đánh bạo đưa ra một giả thuyết rằng bản chất của thủy triều đen chính là ma thuật đột ngột tăng lên vượt qua một "điểm giới hạn" nào đó, và khi ma thuật của thế giới này dâng cao đến cực hạn, sự ổn định của các nguyên tố cũng sẽ bị phá vỡ, dẫn đến thủy triều đen bùng nổ.
Vậy vai trò của mặt trời trong quá trình này là gì?
Những đốm đỏ sẽ làm ma thuật tăng lên? Hay cả hai không phải quan hệ nguyên nhân kết quả, mà đều là hai hiện tượng của cùng một sự kiện?
Cao Văn suy ngẫm hồi lâu và viết thêm một câu hỏi nhỏ lên giấy: Bản chất của mặt trời là gì?
Nó là một hành tinh khổng lồ, điều đó là chắc chắn, ít nhất theo “thông tin giám sát” trên kia là như thế, nhưng rõ ràng nó có khác biệt rất lớn với những hành tinh khí khổng lồ mà Cao Văn từng biết.
Theo Cao Văn biết, hành tinh khí khổng lồ ở thế giới quê hương của hắn cũng không phải là thiên thể có thể phát ra ánh sáng hay nhiệt lượng. Dù bình thường chúng luôn dồi dào nhiên liệu hạt nhân và phát ra một mức năng lượng bức xạ nhất định, nhưng do chưa đạt đến điểm giới hạn của nhiệt hạch, nên hành tinh khổng lồ vẫn "lạnh lẽo" như một lò nung chưa được nhóm lửa, nhưng mặt trời của thế giới này lại đang cung cấp ánh sáng và nhiệt độ cho lục địa.
Như vậy nó đã được “nhóm lửa” rồi sao? Hay là vì hai thế giới khác nhau sẽ có những nguyên tắc khác nhau, nên nó mới trưng ra những tính chất đặc thù của nó?
Cao Văn nghĩ nghĩ, cá nhân hắn thiên về giải thích thứ hai hơn, vì sự xuất hiện của các đốm đỏ và sự tăng lên không ngừng của ma thuật đều đang nhắc nhở hắn, rằng thế giới này và thế giới của hắn vận hành theo các định luật vật lý khác nhau. Nếu hắn giới hạn suy nghĩ của mình, sợ rằng sẽ là nỗ lực vô ích khi giải đáp các câu hỏi.
Mà hắn bác bỏ suy đoán thứ nhất còn vì một nguyên nhân quan trọng: Nếu mặt trời khổng lồ trên bầu trời là một hành tinh khí khổng lồ bị đốt cháy và đang diễn ra phản ứng nhiệt hạch, thì nó đã có thể được coi là một ngôi sao. Ánh sáng và nhiệt lượng mà nó tỏa ra chắc chắn không ít như thứ chúng ta cảm nhận được bây giờ. Dựa trên kích thước khổng lồ và bề mặt gần như trắng xanh, nhiệt lượng mà nó tỏa ra chắc chắn có thể đốt cháy cả hành tinh này thành tro bụi.
Cao Văn viết ra kết luận của mình trên giấy: “Mặt trời” là một hành tinh khí khổng lồ có tính chất đặc biệt, hoạt động của nó sẽ ảnh hưởng đến ma thuật trên mặt đất, đoán chừng là một kiểu xúc tác năng lượng bức xạ. Sự xuất hiện của các đốm đỏ có lẽ biểu trưng cho năng lượng bức xạ tăng lên, nhưng điều này còn chưa chắc chắn vì thiếu các phương pháp điều tra cụ thể.
Vậy, câu hỏi thứ hai là, “vệ tinh theo dõi” này là gì?
Nó có thể là thứ gì đó của một nền văn minh cổ đại, cũng có thể là một loại trạm quan sát do người ngoài hành tinh để lại trên quỹ đạo của hành tinh này, mà nền văn minh đã tạo ra nó nhất định là cực kỳ tiên tiến, hay ít nhất là một nền văn minh không sợ thủy triều đen. Vệ tinh thậm chí còn có thể nhàn nhã xem kịch trên không khi thủy triều đen bùng nổ, điều này đủ để chứng minh sự chênh lệch về kỹ thuật giữa các nền văn minh, mà nền văn minh đã để lại vệ tinh này (nếu theo giả thuyết chỉ có một vệ tinh) hiện tại đang ở đâu?
Cao Văn cân nhắc về những trục trặc nghiêm trọng của vệ tinh khi hắn xuyên tới nơi này, nhưng đến nay vẫn chưa thấy được sửa chữa, nên hắn lớn mật suy đoán: nền văn minh để lại vệ tinh này đã diệt vong hoặc rời đi và không còn quan tâm đến nơi này nữa.
Đương nhiên cũng có thể là ông chủ lớn nào đó tiền tiêu không hết, một vệ tinh riêng bị hỏng cũng giống như xài xong mấy tờ giấy ăn, cho nên chẳng buồn đưa ai đến để kiểm tra tình hình, có điều khả năng này rất thấp nên Cao Văn vốn không nghĩ nhiều đến nó.
Dù sao đi nữa, vệ tinh sẽ sớm ngừng hoạt động nếu không có thợ đến sửa chữa, điều đó có nghĩa là hiện tại, không cần phải lo lắng việc người ngoài hành tinh đại nhân từ các nền văn minh tiên tiến đến đánh mấy thực thể nhỏ bé như họ, đó là tin tốt. Nhưng Cao Văn nghĩ lại, nếu những người ngoài hành tinh của một nền văn minh tiên tiến có thể giúp giải quyết vấn đề của thủy triều đen nhưng họ lại không tới, thì đây đúng là tin xấu.
Mà về chức năng định vị của vệ tinh này, có lẽ chính là dùng để giám sát mức độ bạo động của ma thuật.
Cao Văn nhớ đến bản vẽ thứ hai nhìn từ trên xuống (hắn gọi hình ảnh với góc nhìn từ trên xuống bên trong vệ tinh hàng vạn năm trước là bản vẽ thứ nhất). Bên trên những hình ảnh đó là các bộ lọc màu bao trùm toàn bộ vùng đất, có lẽ các sắc thái khác nhau biểu trưng cho mức độ dao động ma thuật khác nhau, giả thuyết này được củng cố bởi những thay đổi đồng bộ về màu sắc khi hiện tượng trào dâng ma thuật xảy ra, vậy liệu vệ tinh này có phải là thiết bị cảnh báo trước về thủy triều đen?
“Cảnh báo trước” ít nhất sẽ là một trong những chức năng của nó.
Có điều là tình trạng hiện tại của trạm quan sát hơi đáng lo ngại, cho dù Cao Văn cố ra lệnh cho nó như thế nào, hắn cũng không thể điều chỉnh được những hình ảnh kia. Đôi khi, hình ảnh còn bị nhiễu nghiêm trọng và xuất hiện các tình huống chập chờn, điều này đang nhắc nhở hắn rằng tuổi thọ của hệ thống đã sắp hết.
Như vậy trước mắt còn thừa một câu hỏi cuối cùng là: Tại sao Gawain Cecil, người cổ đại bảy trăm năm trước, lại để lại viên pha lê này?
Hiện tại, Cao Văn vẫn chưa hiểu hết được toàn bộ công dụng của viên pha lê, nhưng ít nhất hắn chắc chắn rằng nó đã giúp hắn kết nối lại với trạm giám sát trên bầu trời, vậy viên pha lê này có tác dụng với những người khác không?
Nếu có, Gawain Cecil năm đó đã sử dụng nó như thế nào? Chẳng lẽ cũng có được tầm nhìn của vệ tinh giống hắn?
Hừm… Suy nghĩ này có vẻ hợp lý, sở dĩ năm đó kỵ sĩ tiên phong dũng mãnh nhất có thể dẫn dắt một nhóm người tị nạn thuận lợi trốn thoát khỏi quái vật và thủy triều đen, cũng như phá tan vòng vây trong cuộc chiến và thành lập một vương quốc mới, chủ yếu là do hack map…
Tuy nhiên, chỉ đưa ra giả thuyết thôi là chưa đủ, hắn phải thử nghiệm thực tế điều này mới được.
Cao Văn cầm viên pha lê hoàn chỉnh suy nghĩ xem phải thử nghiệm như thế nào, vì thứ này có liên quan mật thiết đến bí mật của hắn, cho nên hắn không thể tùy tiện giao nó cho bất kỳ ai được. Dù đối với người dân thế giới này, đột nhiên nhìn thấy một bản vẽ nhìn từ trên xuống cũng sẽ không hiểu gì, nhưng chỉ sợ trong số họ có những người thông minh vượt trội, có thể từ những hình vẽ đó mà đoán ra chân tướng bên trong.
Vì vậy, hắn phải tìm một người đủ tin cậy để bảo đảm trong trường hợp thử nghiệm thành công, cũng sẽ không xuất hiện những việc vượt khỏi tầm khống chế.
Thật ra, nỗi lo này của Cao Văn hơi dư thừa, thế giới quan của phần lớn mọi người ở đây vốn không có khái niệm về sự hồi sinh từ vệ tinh hay gì đó. Nếu họ đột nhiên nhìn thấy một tấm bản đồ qua viên pha lê, suy nghĩ duy nhất của họ có lẽ sẽ chỉ là “Đây là một thần khí mạnh gấp mười ngàn lần thuật Mắt Ưng”. Nhưng ai bảo suy nghĩ của Cao Văn vẫn chưa hòa hợp với thế giới này chứ?
Cho nên hắn cứ mờ mịt suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô nàng Amber đang đứng cạnh bàn suy nghĩ viển vông.
Cô nàng bán yêu tinh bỗng thấy lạnh hết sống lưng, quay đầu liền thấy ánh mắt Cao Văn đang nhìn mình và cô nàng nổi da gà ngay lập tức:
- Ngài… Ngài muốn làm gì?! Cuối cùng ngài cũng bộc lộ bản chất của quý tộc và chuẩn bị ra tay với cả hộ vệ của mình đúng không?!!
Con hàng này không được, vừa không nghe lời, không đáng tin, mà còn tinh quái, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu để cô nàng làm khảo nghiệm.
Cao Văn nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó, mà đúng lúc này, có người đến báo Rebecca đã trở về sau cuộc thăm dò đất đai.
Cao Văn vui mừng nhướng mày:
- Mau gọi con bé đến đây!
Rebecca vội vã chạy vào lều, cô nàng đã dành cả nửa ngày để chạy quanh bên ngoài nhưng không những không có dấu hiệu mệt mỏi mà còn tràn đầy năng lượng và sức sống. Cô nàng nghĩ Cao Văn muốn nghe báo cáo tình hình nên thốt lên ngay khi bước vào:
- Tổ tiên! Ngài sẽ không tin vùng đất quanh đây tốt thế nào đâu, cháu còn tưởng đất đai trong dãy núi Hắc Ám này đều cằn cỗi và không thể phát triển được chứ, nhưng theo bản đồ mà ngài đưa cho cháu, cháu thực sự đã tìm thấy…
- Được rồi, không vội nói việc đó.
Cao Văn vẫy tay để ngắt lời Rebecca và đặt viên pha lê vào tay cô nàng:
- Ta có việc cho cháu làm đây.
Cao Văn mỉm cười khi nhìn cô cháu gái thứ N+1 của mình, cảm thấy cô nàng khác một trời một vực so với Amber.
Vâng lời, đáng tin cậy, mà đầu óc còn từng bị cửa kẹp nữa chứ.
Rebecca ngây người nhận viên pha lê từ Cao Văn, không biết tổ tiên sẽ phân phó mình chuyện gì:
- Phải làm gì tiếp theo ạ?
Cao Văn cẩn thận suy nghĩ về cách hắn kết nối với vệ tinh, bắt đầu ở bên cạnh hướng dẫn:
- Hãy tưởng tượng như cháu đang nhìn từ một nơi rất rất cao, một nơi cao hơn so với những tầng mây, nơi đó có một thứ quan sát được toàn bộ vùng đất, bây giờ, hãy cố gắng kết nối với nó.
Rebecca chớp mắt mấy cái:
- Ồ, ngài đang nói về con mắt bí ẩn sao?
Con mắt bí ẩn là một cụm từ được các pháp sư sử dụng, họ tin rằng bất cứ người nào có thiên phú ma thuật đều có một đôi mắt siêu phàm. Đôi mắt này lơ lửng trên toàn bộ thế giới, đắm mình trong “biển Ether”, thay thế cho các ma pháp sư quan sát bản chất của thế giới và dòng chảy ma thuật, đồng thời cũng xác định ưu điểm và khuyết điểm của mỗi ma pháp sư trong quá trình học tập và rèn luyện của họ. Các ma pháp sư không thể trực tiếp cảm nhận được đôi mắt, nhưng linh hồn của họ vô thức có thể, quá trình suy tưởng chính là quá trình để liên kết với đôi mắt.
Tất nhiên, ý của Cao Văn không phải cái này:
- Không, nó là nơi cao hơn cả con mắt bí ẩn, mà cụ thể hơn, nó là một sự tồn tại thực tế, giống như một đạo cụ ma pháp.
Rebecca cố gắng làm theo nhưng chỉ đành trưng ra vẻ mặt hối lỗi:
- Nhưng sao cháu không thấy gì cả?
Ngay cả khi Cao Văn cố hướng dẫn nhiều cách khác nhau cho cô nàng, thì viên pha lê trong tay Rebecca vẫn không chút phản ứng.
Xem ra vấn đề về vụ hack map của Đại công tước Gawain Cecil bảy trăm năm trước không tài nào có câu trả lời chính xác.