Tiếng cười kỳ lạ, thanh thúy lại vang lên trong màn sương như thể một người phụ nữ thô lỗ đang trêu chọc đám du khách lạc đường đang bối rối trước mắt. Đúng là ảo ảnh đã bị Cao Văn chém làm đôi và tan thành mây khói, nhưng rồi ngay sau đó nó lại tụ lại ở một nơi khác trong màn sương.
Oán linh sương mù này… thật sự có ý thức!
Khi nhận ra điều này, Hetty cảm thấy trán mình toát ra mồ hôi lạnh.
Ban đầu, màn sương ấy hành động như thể nó không có ý thức, khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ rằng tình hình không quá nguy cấp mà tìm cơ hội để phá giải. Tuy nhiên, trong lúc họ tìm cơ hội thì thời gian cũng trôi qua, khiến cho thể lực của họ yếu đi vì sương mù. Chờ đến khi đám Cao Văn bắt đầu phá vòng vây thì trạng thái của tất cả bọn họ đều đã nhận thương tổn ở các mức độ khác nhau. Đến khi đó, oán linh trong sương mù ấy lại đột ngột ra tay thì hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được.
Nhưng có lẽ vì loại sinh vật như vong linh này vốn có chút khiếm khuyết về thần trí, nên khi tiếng cười lạnh lẽo của nó (hoặc của chúng nó) vang lên từ trong màn sương thì cái bẫy mà nó đặt ra cũng đã bị chính nó phá hủy.
Nhưng dù vậy thì tình hình vẫn đang rất tồi tệ.
Những binh sĩ bình thường rất khó phát huy tác dụng khi đối mặt với kẻ địch kỳ dị như thế này. Họ chỉ có thể dựa vào ý chí kiên cường được tôi luyện mỗi ngày để chống lại những ác ý và nỗi khiếp đảm liên tục tỏa ra từ trong sương mù. Cô nhóc Bette không có khả năng chiến đấu thì được cả nhóm bảo vệ ở trung tâm đầu tiên. Thanh trường kiếm bằng thép tinh luyện của kỵ sĩ Byron bùng cháy với sức nóng cao dữ dội, xua đi sự lạnh lẽo xung quanh và chém nát vô số cánh tay ma quái đang vươn ra từ màn sương. Dưới sự bảo vệ của anh ta, Hetty và Rebecca ở phía sau có thể sử dụng ma pháp một cách thuận lợi hơn.
Hetty niệm thần chú, liên tục sử dụng các thuật pháp phụ trợ cấp thấp khác nhau để làm suy yếu sức mạnh của màn sương xung quanh, còn đòn tấn công của Rebecca đơn giản và bạo lực hơn nhiều. Cô nhóc vung cây gậy phép của mình, từ đầu đến cuối chỉ sử dụng một thần chú duy nhất: Hoả Cầu Thuật.
Những quả cầu lửa đủ kích cỡ bay từ đầu cây gậy của Rebecca vào trong màn sương, chúng nổ tung hàng loạt, nhưng hiệu quả thì không tốt lắm. Quả thật ngọn lửa có thể khắc chế loại sinh vật như vong linh, nhưng Oán linh sương mù là một loại sinh vật rất đặc biệt. Nó mỏng manh nhưng rộng lớn, nó không có thực thể nên không chịu sát thương khi bị nổ phải. Phần lớn sát thương khi các quả cầu lửa phát nổ gây ra đều bị phân tán trong sương mù.
Cao Văn chú ý đến cách thức chiến đấu của Rebecca, hắn vội lớn tiếng nhắc nhở:
- Đừng sử dụng Hoả Cầu Thuật nữa! Dùng những phép thuật tầm xa ấy. Không cần phải quá mạnh nhưng phải có tác dụng trên diện rộng! Nếu không sức sát thương cũng bị lớp sương mù này phân tán hết!
Rebecca hét lên:
- Nhưng cháu chỉ biết sử dụng Hoả Cầu Thuật thôi!
Cao Văn sửng sốt:
- Gì cơ?!
Giọng Hetty nghe có vẻ rất tức giận:
- Rebecca chỉ biết sử dụng Hoả Cầu Thuật! Nó học năm năm mà chỉ biết có mỗi chiêu này!
Rebecca đỏ bừng cả mặt, cảm thấy bực bội không thôi vì sự ngu dốt trên tư chất ma pháp của mình. Cô nhóc tập trung tất cả ma lực lại với nhau, gần như dùng hết mọi nỗ lực của mình để tạo thành mô hình pháp thuật. Sau đó, gậy phép vung lên, một quả cầu lửa to bằng… cái chậu rửa mặt bay về nơi dày đặc nhất trong màn sương.
Cái cảnh nghịch tập kinh điển: lâm trận rồi đột nhiên ngộ ra và đột phá trong chiến đấu như trong tiểu thuyết ư? Không tồn tại đâu.
Quả cầu lửa vượt xa tiêu chuẩn này gây ra một vụ nổ siêu lớn, thậm chí ngay cả màn sương trước mặt mọi người cũng mỏng đi một chút. Nhưng ngay tức khắc những khoảng trống trong màn sương lại được lấp đầy. Tệ hơn nữa, Cao Văn đột nhiên nghe thấy một tiếng thét đầy sợ hãi và tức giận từ phía sau.
Đôi mắt của một trong ba binh sĩ đỏ như máu, năng lượng tiêu cực của Oán linh sương mù đã hoàn toàn đánh bại tinh thần của anh ta. Những thương tổn trên linh hồn lập tức thể hiện lên trên cơ thể: làn da anh ta nhanh chóng trở nên khô quắt và nhợt nhạt như tấm giấy da dê được hong khô trong gió. Anh ta gào thét như phát điên, giơ cao thanh kiếm và bắt đầu điên cuồng vung loạn xạ như thể bốn phương tám hướng quanh anh đều là kẻ thù.
Hai binh sĩ khác ở gần đó lập tức phản ứng lại. Sau khi tránh được những đòn tấn công lung tung của anh ta, bọn họ đồng loạt nhào đến và ghìm chặt người đồng đội tội nghiệp đã phát điên.
Anh chàng đang bị kìm hãm đó vùng vẫy dữ dội. Máu thịt toàn thân vặn vẹo kịch liệt, chúng uốn éo như muốn thoát ra khỏi cơ thể, đôi mắt anh ta trợn trừng. Cuối cùng, anh ta khàn giọng hét lên:
- Hãy giết tôi đi! Giết tôi đi!
Mà trong mắt của hai người lính nọ, sắc máu dần tụ lại như những đám mây đen, trước yêu cầu của đồng đội, bọn họ không hề có phản ứng nào.
Họ cũng sắp mất trí rồi.
Nhận thấy điều này, Cao Văn lập tức cắm mạnh thanh kiếm Khai hoang xuống đất, hắn điều động sức mạnh đi kèm với cơ thể của mình theo phương pháp được tìm thấy trong ký ức:
- Chấn nhiếp tâm trí!
Đây là một trong số ít những kỹ năng của kỵ sĩ có tác dụng đến tâm trí. Ý chí mạnh mẽ của người kỵ sĩ sẽ càn quét khắp chiến trường khiến cho tinh thần kẻ địch bị áp chế, đồng thời tiếp thêm ý chí chiến đấu mãnh liệt cho những người cùng phe với họ.
Dưới tác động của Chấn nhiếp tâm trí, nỗi sợ hãi trong lòng hai người lính nhanh chóng tan biến, nhưng linh hồn của anh chàng tội nghiệp bị ấn xuống nền đất đã hoàn toàn bị Oán linh sương mù hủy hoại. Sau một hồi giãy giụa, anh ta đã hoàn toàn ngừng cử động.
Ánh mắt của Cao Văn nhanh chóng quét qua chiến trường. Hắn nhận thấy màn sương xung quanh không hề dấu hiệu yếu đi mà lại càng trở nên dày đặc hơn sau các đòn tấn công của Hetty và Rebecca, và Bette vẫn luôn đứng ở chỗ ba người lính lại không thấy đâu nữa.
- Bette đâu?! - Trong lòng Cao Văn đột nhiên căng thẳng, hắn gào lên: - Betty!
Amber nhảy ra khỏi bóng tối gần đó:
- Tôi vừa nhìn thấy cô gái trẻ đó chạy vào trong sương mù như bị mộng du vậy á.
Cao Văn hoảng hốt:
- Chết tiệt... cô ấy mất trí rồi. Sao tình trạng của mảnh Oán linh sương mù này lại kỳ quặc như vậy chứ?!
Vẻ mặt Amber tràn đầy kinh hãi:
- Tôi không biết nó kỳ quặc ở chỗ nào, nhưng dù sao thì tình huống cũng đã hỏng bét rồi!
Cao Văn nhanh chóng nói ra phán đoán của mình dựa trên kiến thức có sẵn trong đầu. Mặc dù những ký ức kia không phải của hắn, nhưng hắn phát hiện chỉ cần mình chủ động tìm tòi thì chúng cũng sẽ hữu ích như kiến thức và kinh nghiệm của chính hắn vậy:
- Oán linh sương mù này không có dấu hiệu tiêu tan. Đáng lý mà nói, dù nó có mạnh cỡ nào thì cũng nên yếu đi một chút chứ. Trước đó chúng ta cũng đã xác định được điểm hội tụ ma lực ở đây không mạnh lắm mà. Làm sao mà một điểm hội tụ bình thường như thế có thể tạo ra được một Oán linh sương mù, thậm chí đến ý thức cũng có luôn thế này?
Amber rất thông minh, cô nàng hiểu ra ngay lập tức:
- Ý ngài là màn sương này không tự nhiên sinh ra mà có nguồn năng lượng nhân tạo nào đó đang duy trì nó sao?
Cao Văn nhíu mày nhìn chằm chằm vào màn sương như thể muốn nhìn xuyên qua lớp sương mù dày đặc để thấy rõ bản chất của nó:
- Không nhất thiết phải là một nguồn năng lượng nhân tạo, nhưng cần phải có thứ gì đó để duy trì nó và thứ đó nên ở gần đây. Chỉ là chúng ta đang bị nó che mắt nên không thể nhìn thấy!
- Nhưng quý cô Hetty đã sử dụng thuật Phát giác rồi mà…
Amber hoang mang nói, rồi cô nàng đột ngột mở to mắt:
- Lẽ nào nó không ở “tầng” này?!
Vừa dứt lời, Cao Văn đã thấy cô gái bán yêu lùi về sau một bước, cả người đột nhiên biến mất vào không trung.
Không phải, cô ta không biến mất.
Cao Văn chú ý tới một bóng đen bất thường đang nhấp nhô trên mặt đất gần đó. Đó là một bóng người mờ ảo, có thể mơ hồ nhận ra đường nét của Amber. Dáng người chỉ có bóng mà không có thực thể này dường như đang dịch chuyển tức thời giữa mặt phẳng vậy. Nó liên tục nhảy nhót và đổi vị trí, lúc ẩn lúc hiện, đôi khi lại hiện ra trên cành cây gần đó. Sau vài lần nhảy, chiếc bóng thực sự biến mất hoàn toàn.
Thật ra đó không phải là một cái bóng mà đó là “sự phản chiếu” tại thế giới vật chất khi Amber đi dọc theo rìa biên giới của thế giới vật chất trong trạng thái bóng tối.
Một “Bước nhảy bóng tối” đơn giản, thô bạo nhưng mạnh mẽ như vậy đã khiến Cao Văn mở mang tầm mắt.
Rốt cuộc thì tay trộm bán yêu này có lai lịch thế nào?
Không đợi Cao Văn đặt thêm câu hỏi, hình bóng của Amber lại đột ngột hiện ra trong không khí. Cao Văn vừa định hỏi han tình hình thì cô nàng đã lao tới tóm lấy cánh tay hắn và kéo mạnh.
Cao Văn loạng choạng một chút, rồi hắn cảm thấy như mình đang vượt qua một lớp kết giới hư ảo và lạnh lẽo. Đến khi tầm nhìn của hắn tập trung trở lại, cảnh sắc xung quanh đã thay đổi.
Mọi thứ đều mất đi màu sắc vốn có, trời đất vạn vật chỉ còn lại hai màu đen trắng đơn điệu. Có một lớp sương mỏng bao trùm lên thế giới này. Sương rất lạnh nhưng không làm hao mòn sức mạnh của hắn như Oán linh sương mù.
Cao Văn nhìn xung quanh, hắn chợt nhận ra khu rừng đã biến mất nhưng trên mặt đất vẫn còn những gốc cây khô nối tiếp nhau. Vị trí của mỗi gốc cây đó đều hoàn toàn trùng khớp với vị trí của những cái cây trong rừng.
Mọi người bao gồm cả Hetty đều đang đứng cách hắn không xa, nhưng họ lại đứng trơ ra đó như trúng phải thần chú hóa đá, không hề nhúc nhích tí nào.
Vị trí của Rebecca gần Cao Văn nhất. Cô nhóc đang giữ chặt gậy phép, vẻ mặt căng thẳng nhưng ánh mắt dường như vô hồn. Nhóc ta đã biến thành một “bức tượng” màu xám đang nhìn về phía trước một cách trống rỗng. Làn da Rebecca trông như đồ gốm được làm một cách thô sơ.
Từng sợi sương mù đen từ mặt đất bốc lên, len lỏi vào cơ thể trông như làm từ gốm của bọn họ và tạo ra những vết nứt nhỏ trên đó.
Cảnh tượng kỳ lạ đáng sợ này khiến Cao Văn vô thức nhìn lại đôi tay của mình. Sau khi xác nhận tay mình vẫn là tay người, hắn thở phào nhẹ nhõm rồi nắm chặt thanh kiếm khai hoang, bước nhanh về phía Rebecca, sẵn sàng chém đám sương đen rõ ràng là có hại đó.
Nhưng Cao Văn vừa dợm bước thì Amber đột nhiên xuất hiện bên cạnh, cô nàng bán yêu nắm chặt lấy cánh tay hắn:
- Đừng đến gần. Ngoại lực không giúp gì được cho họ đâu. Nếu không cẩn thận có khi còn có khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Cao Văn kinh ngạc nhìn Amber lúc này. Trong thế giới đen trắng này không ngờ cô ta lại có một diện mạo khác.
Mai tóc cô ta dài ra, bồng bềnh trôi nổi sau lưng như thể không có trọng lực. Giờ khắc này, đôi mắt màu nâu nhạt kia lại phát ra ánh sáng nhạt màu vàng kim. Dưới chân cô ta là một đám khói đen trông như ngọn lửa tụ lại, chúng không ngừng lặp đi lặp lại quá trình ngưng tụ rồi tiêu tán.
Không có thứ gì trong ký ức của Gawain Cecil có thể giải thích được hiện tượng đang diễn ra trước mắt hắn.
Amber nhanh chóng nói:
- Đừng hỏi tôi quá nhiều thứ. Nếu ngài hỏi mà tôi không trả lời thì ngại lắm, đặc biệt là sau khi tôi vừa đào mộ ngài xong. Điều đó sẽ khiến tôi cảm thấy tội lỗi. Thời gian của chúng ta có hạn. Đây là lần đầu tiên tôi bước vào một nơi “sâu” như vậy, lại mang theo ngài đến đây nữa, có trời mới biết tôi có thể duy trì được bao lâu.
Cao Văn hỏi về mối quan tâm cấp bách nhất của mình:
- Đây là nơi nào?
- Cõi bóng tối.
Amber nhẹ nhàng đáp, cô nàng hướng về phía Hetty và những người khác và chép miệng:
- Xem kìa.
Đó là vị trí ban đầu của Bette và những binh sĩ. Nhưng giờ đây, một người lính trong số bọn họ đã ngã xuống mặt đất và hóa thành vô số mảnh vỡ nhạt như những mảnh gốm vỡ. Trong khi đó những người khác, như Rebecca chẳng hạn, vẫn giữ nguyên cử động và biểu cảm như khi họ vừa tiếp xúc với Oán linh sương mù.
Chỉ là dưới chân cô hầu gái nhỏ Bette có thêm một hàng những dấu chân tí hon phát sáng lấp lánh trải dài về phía trước…