• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việc xây dựng lưới ma thuật số một rất thuận lợi, dường như Rebecca rất có thiên phú trong phương diện này. Tuy nhiên, bởi vì "lưới ma thuật” này sử dụng cách sắp xếp phù văn cơ bản nhất, vị pháp sư hoang dã kia đã dựa vào chính sức sáng tạo của mình và khả năng tính toán để đơn giản trận pháp đến mức không thể tưởng tượng nổi, thậm chí ngay cả các nguyên liệu cần dùng cho trận pháp cũng được hạ thấp đến mức không thể tin. Loại cát thạch anh mà đến thường dân cũng có thể mua, nay được dùng làm chất liệu chủ yếu, đối với những điểm mấu chốt, nhiều lắm cũng chỉ cần một ít đá Hắc Diệu và bí ngân để làm vật dẫn, ngân sách vẫn hoàn toàn nằm trong khả năng mà lãnh địa Cecil có thể chi trả.

Dù sao, lúc trước vị pháp sư hoang dã cũng cực kỳ nghèo túng, nếu không thể đơn giản hóa “lưới ma thuật” tới giai đoạn này, thì ông ta cũng sẽ không thể làm được.

Nhưng công trình thuận lợi tiến hành cũng đồng nghĩa áp lực sẽ theo đó mà đến…

Trong suy nghĩ của Cao Văn, đầu tiên lãnh địa cần phải duy trì trữ lượng sắt thép dồi dào, có đủ sắt thép mới có thể chế tạo vũ khí, trang bị, công cụ lao động và xây dựng cơ sở vật chất cơ bản để tạo ra sản phẩm tốt hơn. Mà xây dựng cơ sở rèn chỉ là bước đầu tiên, việc quan trọng tiếp theo phải hoàn thành là khai thác khu mỏ ở phía Đông để đảm bảo khoáng thạch được cung cấp liên tục.

Việc xây dựng khu vực khai thác sẽ tiêu tốn rất nhiều vật tư và máy móc, và vì thiếu thốn máy móc hạng nặng nên chỉ có thể dựa vào sức người để khai thác, điều này đồng nghĩa với việc họ cần thêm nhân lực.

Cùng lúc đó, việc xây dựng doanh trại cũng cần đẩy nhanh tiến độ. Việc chuyển từ lều sang nhà gỗ chỉ là kế hoạch tạm thời, nhà bằng gỗ không hề chắc chắn và thích hợp để ở lâu dài. Nhưng ở thời đại này, đây đã là kỹ thuật và vật liệu xây dựng nhanh nhất.

Có quá nhiều vấn đề trước mắt cần phải giải quyết, Cao Văn cảm thấy đây chắc chắn là thử thách khó khăn nhất khi phải phải bắt đầu mọi thứ từ hai bàn tay trắng. Dù đã có sự giúp đỡ của ma thuật và tạm thời không phải lo về vấn đề tiền bạc, nhưng mọi chuyện cũng chẳng khá khẩm gì hơn khi phải xây nhà mới trên một vùng đất trống.

Lúc này, Cao Văn không thể không chờ mong số viện trợ như lời vua Francis đệ nhị đã hứa. Lương thực và vải vóc cũng là một vấn đề, nhưng mà quan trọng hơn hết thảy chính là một trăm thợ thủ công và những người học việc. Cho dù phần lớn người trong đó đều là những người xui xẻo bị xa lánh rồi bị buộc đến phía Nam khai hoang, thì đó cũng là một trăm nhân tài kỹ thuật.

Đối với gia tộc Cecil hiện tại chỉ có hơn tám trăm dân cư, thì việc có thêm một trăm người tài có ý nghĩa thế nào?

Đủ để khiến Cao Văn cười khi đang ngủ và khiến những binh sĩ gác đêm gần đó phát hoảng đấy.

Thật tiếc là cần ít nhất hai tuần thì họ mới có thể đến nơi.

Nhắc đến nhân tài, Cao Văn nhớ đến Amber đã xuất phát được hai ngày… Tại sao vẫn chưa có tin tức gì? Liệu yêu tinh thiếu đạo đức đó có bỏ trốn sau khi lấy được vài ba thỏi vàng không?

Tại căn lều lớn trong doanh trại, Cao Văn rối loạn với mớ suy nghĩ phức tạp trong đầu. Hắn đang cố gắng tập trung vào bản vẽ và bảng biểu trước mắt trong khi cô nàng Bette đang ngồi gật gù trên chiếc đệm gần đó.

Trước mặt Cao Văn là bản thiết kế lò luyện do hắn vừa vẽ, nó có hình dạng và cấu trúc giống với chiếc lò luyện sắt ở Trái Đất, nhưng cơ chế hoạt động bên trong thì khác hoàn toàn. Cần phải dành chỗ cho trận pháp ma thuật, còn phải có chỗ kết nối để dẫn ma thuật từ chỗ “lưới ma thuật” số một được chôn dưới đất đến lò luyện. Đồng thời, còn phải cân nhắc việc sắt nấu chảy không làm hỏng hoa văn ma thuật trên lò…

Đây là một thứ hoàn toàn khác so với “lưới ma thuật” và bánh xe nước, Cao Văn phải phối hợp kiến thức ở cả hai thế giới để hoàn thành bản thiết kế của cái lò luyện này. Nếu “lưới phép thuật” là nền tảng của lãnh địa Cecil, thì lò luyện chính là nền móng của Cao Văn.

Cao Văn biết rõ chỉ khi hoàn thành chiếc lò này, thì hắn mới có thể hiện thực hóa những ý tưởng táo bạo và giàu trí tưởng tượng của mình, không ai có thể giúp được hắn.

Hắn đã làm xong buồng đốt và hệ thống ống dẫn sắt nóng chảy, theo như kiến thức mà Gawain Cecil để lại, hắn đã giành riêng một không gian để vẽ trận pháp ma thuật. Cao Văn xoa hai bên thái dương rồi đặt tay lên bàn:

- Bette, lấy cho ta cái túi da dê để đựng bản thiết kế… Chính là cái có buộc sợi dây màu đỏ.

Không ai trả lời ngoại trừ tiếng ngáy nhè nhẹ, Cao Văn xoay người và nhìn thấy cô hầu gái nhỏ mệt mỏi đang cuộn người lại trên tấm nệm và ngủ ngon lành.

Xem ra để cô nhóc ở cùng hắn đúng là một chuyện rất nhàm chán.

Cao Văn dở khóc dở cười lắc đầu, ngay khi hắn chuẩn bị đứng lên để tự lấy chiếc túi, Bette đang nhắm mắt bỗng lập tức đứng phắt lên. Cô nhóc nhanh chóng bước đến góc lều và mở cái rương ra để lấy chiếc túi da dê, sau đó bước loạng choạng về phía hắn…

Cô nhóc thực hiện toàn bộ quá trình mà không cần mở mắt…

Cao Văn cười khi nhận cái túi da dê từ Bette, hắn vừa bỏ bản thiết kế vào túi, vừa nhìn Bette đang cố gắng mở mắt:

- Nếu cô thấy mệt thì hãy ngủ một lát đi, ta không biết mình còn phải làm việc bao lâu nữa.

Bette lúc này cuối cùng cũng tỉnh táo lại và lắc đầu nguầy nguậy:

- Tôi không có ngủ, thưa ngài, nếu ngài không ngủ thì tôi cũng không ngủ!

Sau đó cô nhóc cúi đầu và nhìn chăm chú vào các bản phác thảo ở trên bàn Cao Văn, hắn tò mò hỏi:

- Cô hiểu những thứ này sao?

- Không hiểu…

Bette lắc đầu:

- Tôi không biết chữ…

- À, vậy chắc phải chán lắm khi cô đọc nó.

Cao Văn nở nụ cười nói:

- Thảo nào cô ngủ quên.

- Tôi không ngủ mà!

Bette mạnh mẽ lắc đầu, sau đó ánh mắt không tự chủ được mà nhìn vào những bản phác thảo chi chít chữ, khẽ nói:

- Thưa ngài, ngài biết rất nhiều chữ…

Ban nãy cô nàng rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng khi nhìn thấy mặt bàn đầy bản phác thảo, cơn buồn ngủ của cô tan biến, Cao Văn cảm thấy rất thú vị, hắn hỏi:

- Cô muốn học chữ à?

Bette gật đầu trong tiềm thức, sau đó có chút lo lắng lắc đầu, cô nắm lấy cúc áo trên chiếc váy hầu gái của mình và nói:

- Bà Hansan đã nói hầu gái thì không cần biết chữ, chỉ cần chăm chỉ làm việc là được.

- Lời này thật không có đạo lý, mọi người đều có quyền biết chữ.

Cao Văn phản ứng hơi thái quá, hắn lập tức bình tĩnh lại:

- Nếu cô muốn học thì ta có thể dạy.

Mắt của Bette không thể không nhìn vào bản thảo một lần nữa. Sau một hồi, cô lắc đầu và nói:

- Nhưng kỵ sĩ Philip đã nói giấy và bút ở lãnh địa rất quý giá, không thể phung phí nó cho tôi được…

Cao Văn ngẩn người, ban đầu hắn muốn nói có rất nhiều giấy ở đây, nhưng ngay lập tức hắn nhận ra lời của kỵ sĩ Philip cũng khá hợp lý. Lãnh địa của hắn bây giờ chưa thể tự cung tự cấp, còn phải liên lạc với thị trấn Tanzania thông qua thư từ, tốt nhất là phải dùng mọi thứ thật tiết kiệm, và nó thật sự là một điều xa xỉ khi cho Bette dùng giấy luyện chữ.

Hơn nữa, hắn còn không biết rằng cô nhóc này có thể học được không? Hay ngộ nhỡ chỉ muốn học chơi cho vui?

Liếc nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô hầu gái trẻ, Cao Văn không nhịn được nở nụ cười:

- Cô chờ ở đây.

Hắn đi ra ngoài và nhặt một cành cây, sau đó hắn tìm một chỗ trống rồi dùng sức mạnh của một kỵ sĩ để dọn hết những chiếc gai và tạo ra một khoảng trống nhỏ, tiếp theo, hắn dùng một con dao nhỏ để mài bớt các cạnh của cây trước khi đưa nó cho Bette:

- Sử dụng cái này để luyện tập trên mặt đất trước, chúng ta sẽ tiếp tục sau khi cô có tiến bộ.

Bette nhận lấy cành cây, cô nhóc nhìn Cao Văn quay trở lại bàn và viết gì đấy trên giấy, rất nhanh hắn đã viết xong một bức “ký tự”… Tờ giấy bị ố vàng và thô ráp nhanh chóng được lấp đầy bởi những con chữ, bảng chữ cái cơ bản, ở dưới là một vài từ đơn.

Cao Văn đưa tờ giấy cho Bette và nói:

- Đây là bảng chữ cái, và ở dưới là tên của cô, cứ theo đây mà luyện… Có gì không hiểu cứ hỏi ta.

Bette nhận lấy tờ giấy như thể đang cầm một kho báu quý giá, cô nhóc hào hứng đến mức gần như phì cả bong bóng mũi.

Trong lều vẫn là nền đất, chỉ có điều được xây kiên cố mà thôi, Cao Văn dọn một chỗ sau cái bàn sách của mình để biến nó thành nơi cho Bette luyện chữ.

Sau khi giúp cô hầu gái nhỏ dọn chỗ, hắn quay lại bàn sách, trong khi Bette ngồi xổm bên cạnh và bắt đầu luyện viết những chữ cái cơ bản một cách vụng về.

Trông cũng khá siêng năng.

Cao Văn bỗng nhớ lại một vài bài học mà hắn đã được học ở kiếp trước, sau đó lắc đầu cười xòa. Sau bước đệm nho nhỏ này, hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều, và cũng tràn đầy năng lượng để tiếp tục công việc. Hắn lấy một tờ giấy và chuẩn bị tinh thần để giải quyết các vấn đề khác.

Nhưng bầu không khí yên bình này không kéo dài được lâu, một lát sau, Cao Văn nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài căn lều.

Hắn xoa dịu Bette và nói cô nhóc tiếp tục luyện tập, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.

Kỵ sĩ Byron đang chạy về phía này, và khi nhìn thấy vẻ lo lắng của anh ta, Cao Văn biết đã có chuyện gì đó xảy ra rồi.

Cao Văn hỏi trước khi người kỵ sĩ kịp nói:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Thưa ngài, các binh sĩ canh giữ kho báu trên núi báo cáo rằng có tiếng động lạ phát ra ở chỗ để kho báu, như một con vật nào đó đang cào vào vách đá hay đập một thứ gì đó… Nhưng cửa vào kho báu vẫn luôn được niêm phong nên họ không thể vào bên trong để kiểm tra tình hình, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc báo tin cho chúng ta.

Bên trong tòa di tích xảy ra vấn đề?!

Cao Văn cảm thấy lạnh hết sống lưng: Mọi thứ đều có thể thương lượng, nhưng không được để xảy ra việc ngoài ý muốn ở nơi đó.

Đó là tiền của hắn!!!

Nhưng ngay sau đó, hắn liền bình tĩnh lại, nếu tin tức này đến sớm hơn có lẽ hắn sẽ rất hoảng loạn, nhưng may mắn là, hắn đã sắp xếp bố trí người vận chuyển những món quan trọng trong kho báu đến doanh trại. mặc dù chưa chuyển hết nhưng cũng được ít nhất là một phần ba rồi. Ngay cả khi có điều gì đó xảy ra với kho báu hay thậm chí là nó bị sụp đổ, thì cũng không đến nỗi đau muốn chết…

Sau khi tự an ủi mình, Cao Văn hoàn toàn bình tĩnh lại… Bây giờ trời rất tối nên đoán chừng ban nãy Byron không nhận ra tầng mồ hôi lạnh toát ra trên trán chủ nhân nhà mình đâu.

Hình tượng của ngài tổ tiên vẫn được duy trì.jpg

Cao Văn đang tự hỏi rằng nên xuất phát điều tra ngay lập tức hay đợi đến sáng hôm sau, nhưng sau đó hắn lập tức quyết định: Ngủ cái gì mà ngủ! Ai có thể ngủ nổi khi trong lòng canh cánh chuyện lớn như vậy?! Cho dù có là Rebecca thì cũng phải lo lắng thôi!

- Việc phòng ngự doanh trại sẽ giao cho kỵ sĩ Philip, anh hãy tìm một vài binh sĩ thông minh và nhanh nhẹn theo ta lên núi một chuyến, bên cạnh đó, hãy gọi cả Hetty, phép thuật của con bé sẽ hỗ trợ được rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK