Dãy núi Hắc Ám.
Mọi người đều sững sờ khi nhìn thấy nơi mà Cao Văn chỉ.
Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là Đại công tước phía Tây, Berdwin Franklin, ông ấy tròn mắt hỏi:
- Ngài… Ngài chắc chứ?
- Có vấn đề gì sao?
Cao Văn cười nói:
- Đừng nói nơi này đã có chủ rồi nha.
- Không phải ý đó...
Francis Đệ nhị lắc đầu:
- Toàn bộ dãy núi Hắc Ám này và những nơi xa hơn thuộc khu vực phía Nam đều vô chủ. Nơi đây đáp ứng được nhu cầu khai thác nhưng nó lại rất gần đế chế Typhon, phía Nam còn trực tiếp giáp với vùng đất chết Gondor, vậy nên…
Dãy núi Hắc Ám là một phần biên giới phía Nam của vương quốc Anso, phía Đông của nó kéo dài đến tận đế chế Typhon, phía Tây dãy núi thì kéo dài hàng trăm cây số, uốn cong nhẹ về phía Nam và dung nhập vào vùng đất chết Gondor. Về lý thuyết, các đồng bằng ở phía Nam dãy núi Hắc Ám thuộc lãnh thổ Anso, nhưng trên thực tế khu vực mà vương quốc có thể kiểm soát chỉ ở cánh Bắc dãy núi và sự kiểm soát ấy còn khá hạn chế.
Nguyên nhân quan trọng nhất chính là sự tồn tại của vùng chất chết Gondor.
Mảnh đất ấy vẫn còn bị bao phủ bởi các thế lực hắc ám và sức mạnh nguyên tố hỗn loạn, ô nhiễm không ngừng gia tăng khiến cho vùng đất trở nên cằn cỗi và chứa đầy chất độc chết người.
Mặc dù phạm vi ảnh hưởng không còn lan rộng, nhưng những cơn bão cát mang theo gió độc và những con quái vật thỉnh thoảng xuất hiện ở biên giới vùng đất này đều là mối đe dọa chết người.
Trong suốt quá trình lịch sử, vương quốc Anso sau khi ổn định, đã rất nhiều lần cố gắng khai thác mở rộng biên giới phía Nam. Thậm chí họ còn định đoạt lại vùng đất cũ Gondor này nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Quá trình thanh lọc vùng đất này gặp rất nhiều khó khăn, cần phải không ngừng lặp đi lặp lại, khiến cho công sức bỏ ra vượt quá lợi ích thu được. Các cứ điểm khai thác được miễn cưỡng thành lập trong những ngày đầu, nhưng sau khi xây dựng xong đều bị phá hủy bởi những cơn bão cát đầy độc tố và lũ quái vật. Cho nên cuối cùng, hoàng tộc Anso đã cho các đội quân khai thác rút lui và việc khai thác cũng chỉ dừng bước tại cánh Bắc dãy núi Hắc Ám.
Sau đó, do sự phát triển thịnh vượng của khu vực phía Bắc cũng như thiết lập quan hệ ngoại giao với vương quốc Violet, trọng tâm phát triển của Anso dần dịch chuyển về phía Bắc. Bên cạnh đó, "cuộc nội chiến tháng sương mù” xảy ra cách đây một trăm năm khiến gia tộc Cecil ở phía Nam suy tàn trong một đêm, tình hình các khu vực phía Nam trở nên tồi tệ và xấu đi cho đến ngày nay, toàn bộ dãy núi Hắc Ám và các khu vực xung quanh không khác gì một vùng đất chết.
Hơi thở từ vùng đất chết còn băng qua dãy núi và phá hủy đi dãy đồng bằng phía Bắc.
Nhưng Cao Văn chỉ nhếch miệng cười với vấn đề này:
- Tình cảnh năm đó ta trải qua kinh khủng hơn nhiều. Nếu nói đến xung đột nội bộ và vấn đề chính trị, ta có thể không giỏi bằng đám hậu bối các ông, nhưng nếu nói đến việc chống lại thiên nhiên hiểm ác, các ông chắc chắn không thể giỏi bằng ta.
Thật hay không không quan trọng, khoe khoang trước đã.jpg
Nếu Cao Văn đã hết sức tự tin như thế, thì những người có mặt lúc này đương nhiên sẽ không tiếp tục lo cho hắn nữa. Đối với nhà vua và các quý tộc khác, cái họ quan tâm không phải là Cao Văn có trụ vững ở phía Nam hay không, mà là khi nào trái bom nổ chậm này sẽ rời khỏi thủ đô. Cao Văn đã tình nguyện dọn tới nơi vắng vẻ đó, bọn họ còn nói gì nữa?
Tranh thủ thời gian tiễn vị tổ tiên này đi thôi!
Nếu không phải còn vài vấn đề cần được cân nhắc thêm, lúc này chắc Francis Đệ nhị đã chuẩn bị xe ngựa cho Cao Văn và người của hắn luôn rồi.
Sau khi chắc chắn về quyết định quan trọng nhất của quyền khai thác, Cao Văn cũng thuận thế khiến cho Francis Đệ nhị thừa nhận một vài “vấn đề râu ria”.
Đầu tiên, tước vị Đại công tước của Cao Văn được giữ lại, nhưng nó chỉ là danh hiệu của cá nhân hắn, hậu duệ không thể kế thừa. Chỉ khi gia tộc Cecil khai phá và mở rộng biên giới phía Nam hay lập được công trạng, thì lúc Cao Văn qua đời lần nữa (chính xác), con cháu mới được nhận tước vị theo công lao và đất đai.
Đây là một phương án dở dở ương ương, nó được đưa ra khi có sự xung đột lợi ích giữa địa vị Đại công tước của Gawain Cecil và những chuyện đã xảy ra vào một trăm năm trước. Không ai dám tước đi danh hiệu Đại công tước khai quốc của hắn, nhưng họ cũng không cho phép một gia tộc Tử tước lại nhảy lên thành Đại công tước, cho nên ý tưởng này đã ra đời để trung hòa hết thảy. Thành thật mà nói, việc này không tuân theo pháp luật từ trước đến nay của vương quốc Anso, nhưng sao có thể nói chuyện logic với người nhảy ra từ quan tài?
Làm gì có chuyện logic khi mà khoa học còn không tồn tại!?
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, cái gọi là “tạm thời không thừa kế” chỉ để kéo dài thời gian, đối phó với tầng lớp quý tộc mà thôi.
Ngoài ra, hoàng tộc Anso phải hoàn toàn công nhận quyền cai trị của gia tộc Cecil đối với lãnh thổ họ tự khai hoang. Cũng giống cách nhà vua khai quốc công nhận quyền tự trị của bất kỳ ai khai thác vùng đất mới.
Lại thêm một số thỏa thuận nhỏ, Cao Văn cuối cùng cũng đạt được những gì mình muốn.
Một quốc gia không bị người khác quấy rầy nằm trong một quốc gia khác.
Trên thực tế, tất cả những điều này đã được quyết định từ lâu, Cao Văn đã truyền đạt với nhà vua khi hoàng tử Edmund đến thăm hắn. Tất cả những gì họ đang làm trong đại sảnh gỗ sồi lúc này chỉ là diễn cho người khác xem mà thôi.
Những người có mặt không phản đối gì mấy nội dung này. Gia tộc Cecil sẽ đến khai hoang một vùng đất cằn cỗi, dù cho họ có mở rộng ra bao nhiêu thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của bất kỳ gia tộc nào. Các xung đột khác sẽ giải quyết dễ dàng khi không có xung đột về lợi ích xảy ra.
Francis Đệ nhị đã ký văn bản về quyền khai thác và công bố theo pháp luật cổ xưa, gia tộc Cecil có quyền khai thác vùng đất ở trung tâm của dãy núi Hắc Ám và các khu vực xung quanh. Ông ta cũng tuyên bố sẽ ủng hộ những gì cần thiết cho hoạt động khai thác này, đó là đội ngũ một trăm người gồm thợ thủ công và pháp sư học việc, lương thực và vải vóc cần thiết trong năm đầu tiên.
Các thợ thủ công và người học việc sẽ làm việc trong vòng 3 năm, sau đó họ có thể chọn rời đi hoặc ở lại. Nếu có người chọn ở lại, gia tộc Cecil phải trả ba mươi đồng vàng cho hoàng tộc để “mua” họ.
Mặc dù khoản hỗ trợ này không tính là nhiều, nhưng đối với gia tộc Cecil nghèo khó mà nói, nó thật sự đã giải quyết các nhu cầu cấp thiết lúc bấy giờ.
Vàng bạc và thỏi sắt trong kho báu trên núi không thể trực tiếp biến thành thức ăn, cũng không thể biến thành thợ thủ công lành nghề. Trong thời đại hòa bình này, hai chữ “khai hoang” đã trở thành dĩ vãng. Không ai chấp nhận từ bỏ quê hương yên bình của mình để đi khai hoang một vùng đất mới bên cạnh vùng đất chết Gondor. Do đó, một trăm thợ thủ công và người học việc chính là tài sản quý giá nhất.
Đây có thể được coi là lòng tốt mà Francis Đệ nhị thay mặt hoàng tộc Anso gửi đến Cao Văn. Là một sự đề cao vị Đại công tước khai quốc.
Thỏa thuận kết thúc, mọi người đều rất hài lòng, và sau thỏa thuận khiến đôi bên đều vui, thì một bữa tiệc là điều không thể thiếu.
Đại sảnh gỗ sồi được đóng lại, một bữa tiệc lớn được tổ chức tại đại sảnh tầng hai của lâu đài. Rượu vang cùng thức ăn ngon được mang ra, nhà vua cùng các quý tộc thân tín chúc mừng cho sự trở lại của vị anh hùng huyền thoại. Nhiều quý tộc vô danh không biết từ đâu xuất hiện, cùng tham gia bữa tiệc khiến không khí thêm phần nhộn nhịp.
Những quý tộc vô danh kia không có tư cách tiến vào đại sảnh gỗ sồi, nhưng họ có quyền biết về kết quả của cuộc thỏa thuận, bọn họ đã chờ ròng rã nửa ngày trong phòng nghỉ ở lâu đài Bạc, mãi đến khi người hầu vào sảnh rung chuông chuẩn bị cho buổi tiệc, họ mới mỉm cười xuất hiện.
Đây là lần đầu tiên Rebecca tham dự buổi tiệc như vậy, vị lãnh chúa nghèo túng này chưa bao giờ nhìn thấy nơi xa hoa như thế. Mà cũng vì gia tộc Cecil đã bị toàn giới quý tộc ghét bỏ, nên từ nhỏ đến giờ, cô nàng hiếm khi có cơ hội tham gia các bữa tiệc lớn. Bữa tiệc xa hoa nhất mà Rebecca từng tham dự có lẽ là năm mười sáu tuổi, cha cô nàng đã tổ chức một bữa tiệc nhộn nhịp để đánh dấu cột mốc trưởng thành của Rebecca, nhưng đó cũng chỉ đơn giản là một bàn dài đầy thức ăn mà thôi.
Nó hoàn toàn không thể sánh được với bữa tiệc trong lâu đài Bạc.
Toàn bộ đại sảnh được xếp đầy những chiếc bàn dài, trên bàn là những món ăn xa hoa muốn lấy bao nhiêu tùy thích. Trung tâm đại sảnh là nơi dành các quý ông quý bà khiêu vũ với một dàn nhạc công ăn mặc đẹp đẽ đang diễn tấu trên sân khấu. Các pháp sư đang sử dụng phép thuật ở bốn góc đại sảnh, họ không ngừng tạo ra tạo ra các loại ánh sáng tuyệt đẹp, huyền ảo và những bông tuyết bay trong không khí, đây là chuyện khiến cho Rebecca hoàn toàn không tưởng tượng nổi.
Quốc vương bệ hạ… Thật giàu có.
Ngay từ đầu, Rebecca còn cố gắng nghiêm mặt để ra vẻ bình tĩnh và trưởng thành, nhưng rất nhanh, bản tính của một thiếu nữ mới lớn đã giành chiến thắng, cô nàng nắm lấy tay Cao Văn hỏi đông hỏi tây. Cao Văn mỉm cười, bắt đầu khoe khoang với cô nàng một trận dựa theo trí nhớ và trí tưởng tượng phong phú của một người xuyên không.
Các quý tộc luôn cảnh giác cao độ đã sớm nhận ra cách ứng xử quê mùa của Rebecca, bề ngoài họ không tỏ ra xem thường, có lẽ trong lòng có chút, nhưng Cao Văn vẫn luôn đứng cạnh Rebecca không rời nửa bước, vị “phụ huynh” này đã gây áp lực không ít khiến họ phải giữ sự khinh miệt trong lòng và luôn mỉm cười với Rebecca.
Sau đó, có vài thanh niên trẻ đến gần mời Rebecca khiêu vũ, có lẽ họ nghĩ gia tộc Cecil hiện giờ có một vị tổ tiên sống lại, đây có thể là tiềm năng mang lại lợi ích nếu xây dựng mối quan hệ với gia tộc này, nhưng rồi những người này đều bị Cao Văn chặn lại.
Đùa à, một người có đầu óc bị cửa kẹp và bướng bỉnh như Rebecca, cô nàng ở biên giới phía Nam còn sống không xong, qua lại với đám khỉ khôn ngoan ở thủ đô này chắc bán luôn cả gia tộc mất?
- Bảo vệ cô bé quá mức sẽ cản trở sự phát triển của cô ấy.
Giọng nói nhẹ nhàng của một người đàn ông phát ra bên cạnh:
- Tử tước Rebecca đã trưởng thành, ngài nên để cô ấy tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu nhiều hơn.
Cao Văn quay lại và nhìn thấy Đại công tước phương Tây Berdwin Franklin, bên cạnh ông ấy là Đại công tước phương Bắc Victoria Wilder.
- Ngày xưa ta chết sớm quá nên không có kinh nghiệm nuôi dạy con cái.
Cao Văn nhún vai và nói một cách hời hợt.
Berdwin: …
Victoria: …
- Ta thấy rằng ngay cả khi ta không ngăn cản Rebecca, con bé cũng không có thời gian nói chuyện với người khác đâu.
Cao Văn vừa nói vừa chỉ tay về phía cô cháu gái đời thứ N+1 của mình, vị tiểu thư này đang ngồi bên một chiếc bàn dài gần đó, và không làm gì khác ngoài ăn…
- Cô bé thật sự… rất tận hưởng.
Đại công tước Berwin khô khốc nói.
Cao Văn mỉm cười nhìn Victoria Wilder đang đứng bên cạnh với vẻ thờ ơ và im lặng:
- Thay vì nói về việc giáo dục hậu duệ, ta có một số câu hỏi dành cho quý cô Wilder đây.