Sau khi đặt một ấn ký đặc biệt lên bức mật thư, anh ta cuộn lá thư lại rồi cẩn thận bịt kín bằng sáp nến. Ngay sau đó Tử tước Andrew liền nhẹ nhàng thở phào một hơi, cẩn thận nghĩ lại xem mình có bỏ sót hay mắc lỗi gì không.
Mọi chuyện đáng ra đều nên ổn thỏa rồi. Những chi tiết mà bọn họ đồng ý trước đó đều đã được thêm vào mật thư. Anh ta đã viết một cách chân thật, đáng tin cậy nhất rồi. Tử tước Andrew hết sức tự tin vào khả năng bịa chuyện của mình. Anh cho rằng bất cứ ai đọc được mật thư đều sẽ tin anh ta thật sự là nhân chứng chứng kiến “sự kiện kia”.
Chuyện còn lại thì phải phụ thuộc vào lão Quốc vương đang ở thủ đô xa xôi, liệu ông ta có sẵn sàng tin vào sự việc này hay không.
Không, nói đúng hơn là phụ thuộc vào liệu ông ta có muốn thừa nhận sự thật về sự việc đã xảy ra không.
Một nước đi mang tính mạo hiểm, nhưng Tử tước Andrew lại không phải là kẻ phản đối việc chấp nhận rủi ro. Nếu không đánh cược thì anh ta mãi mãi cũng sẽ không nổi trội hơn bảy anh chị em ruột của mình, để có thể trở thành người kế vị của Gia tộc Leslie.
Anh ta chỉ thật không ngờ tới, trò chơi mạo hiểm mới này của mình sẽ dính dáng đến Gia tộc Cecil.
Gia tộc Cecil chỉ là một gia tộc đang trên bờ vực sụp đổ, đã rút lui khỏi giới chính trị của vương quốc từ một trăm năm trước. Hiện giờ, dân số của nó nhỏ đến mức theo lẽ tự nhiên có khả năng biến mất vĩnh viễn trong tương lai.
Tử tước Andrew luôn cập nhập tin tức về “những người hàng xóm” của mình. Không chỉ bởi vì vấn đề liên quan đến trao đổi buôn bán do vị trí lãnh thổ tiếp giáp nhau, mà còn là do gia tộc Cecil ngày càng xuống dốc trầm trọng hơn trong vài năm qua, và nếu cứ tiếp diễn như vậy, không sớm thì muộn Andrew cũng sẽ bành trướng quy mô lãnh thổ của mình lên gấp đôi trong thời gian trị vì. Quý cô trẻ nóng nảy vừa được trao quyền thừa kế lãnh thổ của gia tộc không đủ phẩm chất để trở thành nhà lãnh đạo. Dù cho cô nàng có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì lãnh thổ gia tộc của cô vẫn không phải là thứ có thể giữ vững được.
Nhưng vận mệnh thật trêu ngươi người ta theo cách mà ai cũng không ngờ tới. Khi nghe tin báo lãnh thổ Cecil bị quái vật phá hủy đã khiến anh ta sửng sốt. Khi nghe được rằng những con quái vật đó tương tự với những con đã từng xuất hiện cùng với Thủy triều đen được ghi nhận trong lịch sử thì anh ta lại càng sửng sốt hơn nữa. Và rồi khi biết được câu chuyện từ các thương nhân rằng có một con rồng bay xuất hiện trên bầu trời, thì anh ta lại lần nữa tiếp tục rơi vào trạng thái sửng sốt. Nhưng khi Rebecca và Hetty Cecil đem một người đàn ông về cùng, tự nhận người đó là tổ tiên của họ, đến lâu đài ở... Tử tước Andrew tỏ ra nhanh chóng bình tĩnh và chấp nhận sự thật.
Cũng bởi vì anh ta đã quá quen với việc bị làm cho kinh ngạc rồi.
Nhưng sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với vị “tổ tiên cao quý” này, Tử tước Andrew trở về phòng và cho rằng anh ta đã có một quyết định đúng đắn.
Một nòi giống quý tộc suy tàn hay một vùng đất bị thiêu rụi chỉ là những thứ vô giá trị. Cho dù có cố gắng khai thác thì cũng chẳng kiếm chác được bao nhiêu. Nếu anh ta muốn thu hồi chi phí với những gì mình đã bỏ ra thì nên từ bỏ việc trở thành một kẻ chèn ép, và biến thành một vị hàng xóm hào phóng tử tế. Hơn thế nữa, việc vị “tổ tông tôn kính” kia còn sống càng quan trọng hơn. Tử tước Andrew đã tin chín mươi phần trăm câu chuyện rồi. Gia tộc Cecil trước và sau vị tổ tiên là hai khái niệm khác nhau.
Anh ta bịt kín mật thư trong một ống bạc, dùng một sợi chỉ ma thuật gói xung quanh ống lại rồi đưa cho vị quản gia đứng bên cạnh:
- Chuyển cho người truyền tin tốt nhất. Bảo hắn cưỡi Gryffin mà đi. Ra lệnh cho hắn, giao đến lâu đài Bạch Ngân sau khi tên truyền tin đầu tiên dâng thư lên, nhưng nhất định phải trước khi người Gia tộc Cecil đến.
Quản gia nhận lấy ống bạc, định rời đi thì bị Tử tước Andrew ngăn lại:
- Chờ đã. Còn nữa, ông đến kho chứa rồi trả hết lại vàng bạc cho gia tộc Cecil, tất cả mọi thứ.
- Vâng, thưa ngài. Ngài còn gì phân phó nữa không ạ?
- Giờ thì thế thôi. Trước khi bọn họ lên đường, ta sẽ chuẩn bị một chút lễ mọn cho chuyến đi của bọn họ.
Tình huống giờ đã thay đổi. “Phỉ tổn” mà anh ta thèm khát cướp đi của họ giờ lại như củ khoai nóng trên tay. Trả lại tiền bạc chỉ là bước đầu tiên, nhưng anh ta không nên quá hấp tấp.
Tử tước Andrew suy nghĩ cẩn thận. Anh ta hy vọng vị cổ nhân từ 700 năm trước này có thể thấu hiểu được sự chân thành của mình.
Ngày nhanh chóng chuyển sang đêm.
Cao Văn mặc một bộ áo ngủ, mở cánh cửa hướng về phía ban công trong phòng mình ra, hắn bước đến sân thượng ở dãy nhà trên lầu hai của lâu đài ngài Tử tước.
Ban đêm ở thế giới này không có trăng, nhưng sâu thẳm trên bầu trời cao lại là vô vàn ánh sao, nhiều hơn cả trên Trái Đất. Những vì sao lấp lánh phát ra ánh sáng lành lạnh, mỗi một ánh sao đều cực kỳ xa lạ với Cao Văn.
Suốt kể từ khi hắn đến thế giới này, hắn luôn thích nhìn lên bầu trời bất kể ngày hay đêm. Ban ngày, hắn nhìn vào “mặt trời” to lớn nhưng không quá chói mắt, còn vào buổi đêm thì hắn lại nhìn lên bầu trời đêm không trăng.
Hắn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào những ngôi sao như đang cố tìm một thiên thể đặc biệt và bất động trên bầu trời.
Nhưng đây dường như chỉ là tốn công vô ích. Có quá nhiều ngôi sao và hắn thì lại chẳng có bao nhiêu kiến thức hay dữ liệu. Vậy nên, đối với hắn, việc xác định được vị trí ban đầu khi hắn nhìn ngắm vùng đất này là điều không thể nào. Ngay cả khi hắn tìm thấy chỗ đó thì hắn cũng sẽ không thể phân biệt nó với tất cả các vì sao trên bầu trời.
Nhưng hắn lại không thể ngừng ngước nhìn lên, bởi vì hơn ai hết, hắn hiểu rõ tất cả những bí mật ẩn giấu trên bầu trời của thế giới này. Có thứ gì ở đó. Có lẽ chỉ là một kiểu hệ thống giám sát nào đó, một vệ tinh, một trạm không gian, hay một con tàu. Mặc dù bây giờ nó có vẻ đã đóng nhưng hắn không loại trừ khả năng có những thứ khác nữa trên bầu trời.
Hắn đã từng là một phần của hệ thống giám sát đó. Đây là phỏng đoán gần nhất mà Cao Văn đưa ra sau khi suy nghĩ về nó trong nhiều ngày liên tiếp.
Nếu hắn không có được trải nghiệm quan sát vùng đất từ trên cao. Nếu hắn trở thành Gawain Cecil ngay khi đến đây thì có lẽ hắn sẽ chẳng biết gì về chuyện này và cũng chẳng tồn tại những mối bận tâm như vậy. Nhưng khi hắn biết được điều này, với một tâm hồn có suy nghĩ hiện đại đến từ Trái đất, hắn không thể kiềm chế được sự hiếu kỳ về bầu trời... Và niềm bất an của mình.
Chính xác thì cái gì đang treo lơ lửng trên bầu trời? Thứ đó sẽ gây tác động đến nơi này ra sao? Liệu chúng sẽ yên bình ở trên đó mãi chứ? Nếu có người chế tạo ra nó thì ai là người đã tạo ra chúng? Động cơ của bọn họ là gì?
Tất cả những câu hỏi này khiến Cao Văn cảm giác lo âu vô cớ. Cảm giác giống như nếu người trên Trái đất đột nhiên phát hiện ra một phi thuyền người ngoài hành tinh đang được đậu ở quỹ đạo phía trên họ. Cho dù con tàu đó không di chuyển trong hàng trăm nghìn năm thì việc tỏ ra không quan tâm là điều khó có thể.
Ta cần phải biết chúng đến từ đâu và chúng muốn gì trước khi có thể có một giấc ngủ ngon.
Và ngay cả khi không có sự lo lắng này, Cao Văn cũng không thể nhắm mắt làm ngơ trước bầu trời, chỉ đơn giản là vì hắn tò mò.
- Nhắc mới nhớ, mỗi ngày ngài luôn nhìn lên bầu trời, dù là mặt trời hay các vì sao.
Giọng nói của con gái vang lên từ sau lưng hắn. Cao Văn quay lại nhìn cô nàng đạo tặc bán yêu đang ngồi trên lan can sân thượng, lưng hướng ra ngoài. Amber đang cười hì hì, chân thì vung vẩy dưới lan can, dường như hoàn toàn không sợ mình sẽ rơi xuống.
Cao Văn lườm cô ta:
- Lẻn vào ban công của ai đó vào nửa đêm rồi dọa họ giật mình là điều không lịch sự đâu.
- Đêm tối là thế giới của tôi. Chỗ nào cũng là bóng tối. Tôi có thể đi bất cứ đâu mà tôi muốn.
Amber lắc lư trên rào chắn, cả cơ thể sau đó hòa vào bóng đêm. Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô nàng đã xuất hiện ở phía bên kia ban công.
- Với lại, ngài là một vị anh hùng 700 tuổi. Đừng nói với tôi là ngài sợ ai đó đột nhiên đến nói chuyện phiếm với ngài vào buổi đêm nhá?
Cao Văn mất mặt khi phải thừa nhận bản thân bây giờ đã nổi da gà rồi...
- Nói mới nhớ, mỗi ngày ngài đang nhìn vào cái gì vậy?
Amber yên lặng nhìn vào Cao Văn rồi thay đổi chủ đề.
- Ban ngày nhìn mặt trời là để phân biệt phương hướng. Thế lẽ nào buổi đêm ngài nhìn vào các ngôi sao để bói toán ư? Ngài cũng biết thuật chiêm tinh hả?
- Cô nghĩ cái gì ở trên bầu trời? - Cao Văn hỏi ngược lại.
- Trên bầu trời ư? Mặt trăng và những vì sao? - Amber thuận miệng đáp.
- À, à... Ngài không định nói với tôi là thần điện của các vị thần ở trên đó, rồi cố truyền giáo cho tôi đó chứ? Ôi, tôi không có hứng thú đâu.
- Tôi tin vào Quý cô bóng tối, tức là Nữ thần bóng đêm và đêm tối. Vương quốc của Quý cô bóng tối ở nơi tận cùng trong màn đêm không sao. Đó là một nơi hoàn toàn khác biệt so với bầu trời của thế giới thực tại. Tôi chỉ cần mỗi ngày nhắm mắt và cầu nguyện một chút để tỏ lòng thành kính.
- Cô thực sự là một tín đồ của Nữ thần bóng tối à?
Cao Văn ngạc nhiên nhìn Amber. Dù hắn chẳng có chút tín ngưỡng gì, nhưng hắn đã từng học qua một chút kiến thức về các tôn giáo của thế giới này từ ký ức của Gawain Cecil. Tất cả các kiểu loại thần và tôn giáo đều làm cho hắn mở rộng tầm mắt, nhưng đồng thời hắn cũng sẽ không thành tín. Nhưng mà, hắn không bao giờ có suy nghĩ một kẻ đạo tặc trông có vẻ xa vời với sùng đạo này lại thực sự là một người cũng có tín ngưỡng.
- Ừ, tại sao lại không chứ? Dù sao thì, Quý cô bóng tối không yêu cầu cống phẩm hay truyền xuống thông điệp gì. Tôi không cần xác định thời gian vị trí để thờ phụng. Tôi thậm chí còn không mất một đồng nào thì tại sao lại không chọn tin tưởng chứ?
Amber thản nhiên nói ra mấy lời mà tín đồ chân chính sẽ thấy ngỗ nghịch thần linh.
- Hơn nữa con đường bóng tối có liên hệ với sức mạnh của Quý cô bóng tối. Thỉnh thoảng tôi cảm thấy cầu nguyện xong mình thật sự lợi hại hơn một tí, dù rằng sau này tôi đã chứng minh được đó chỉ là ảnh hưởng tâm lý do uống quá chén.
Cao Văn giật giật khóe miệng, cuối cùng hắn quyết định làm ngơ tay bán yêu nói lảm nhảm này.
Cô ta quả thực là sỉ nhục của giới yêu tinh. Mặc kệ một nửa dòng máu còn lại của Amber là gì thì cô nàng vẫn là sự sỉ nhục đối với huyết thống đó.
- Này, này, sao ngài không nói gì?
Amber không buông tha cho hắn.
- Ngài vẫn còn chưa trả lời tôi. Ngài nhìn cái gì vậy?
Cao Văn nghiêng qua liếc nhìn cô nàng:
- Có bao giờ cô nghe qua rằng sau khi chết, linh hồn sẽ trở về bầu trời và đi lang thang giữa những vì sao. Mỗi ngôi sao trên bầu trời thật ra đều là linh hồn của người đã khuất...
- Tôi chưa bao giờ nghe về điều đó. Tôi có nghe qua rằng sau khi một tín đồ qua đời, linh hồn sẽ được vị thần mà họ tín ngưỡng mang đi, rồi sau đó họ sẽ vui vẻ sống trong thần quốc. Còn những kẻ không có niềm tin vào bất kỳ điều gì, linh hồn của họ sẽ bị Thần chết đem đi. Rồi vợ của Thần chết sẽ dùng một chiếc lược sắt để chải đi ký ức của họ, sau đó ném họ trở lại thế giới. Vậy nên có vài người nói, tất cả sinh vật sống dù tín ngưỡng vị thần nào thì đều là những tín đồ của Thần chết.
Amber bô bô nói:
- Nhưng giả thuyết của ngài cũng khá thú vị đấy. Con người sẽ bay lên trời, hóa thành những vì sao khi họ chết ư? Đây là tín ngưỡng được dạy 700 năm trước à?
Cao Vnaw cảm thấy xấu hổ:
- Không, đây là...
- À, đúng rồi! Ngài chết trước đó rồi!
Amber mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Cao Văn như thể tìm thấy một lục địa mới. Trong nháy mắt, cô ta xuất hiện đằng sau hắn, tiến lại gần không kiên nhẫn hỏi:
- Ngài bay lên trời khi chết ư? Cảm giác lúc chết ra sao? Tôi cũng muốn biết!
- Biến, biến, biến đi!
Cao Văn mạnh mẽ đẩy mặt Amber qua một bên.
- Khi chết thì cô không biết gì cả, hiểu chưa? Ta chỉ đùa cô thôi!
- Hừ...
Amber trừng mắt nhìn Cao Văn một lúc lâu. Sau khi xác nhận đối phương không muốn nói cho mình biết, cô quay đầu đi chỗ khác.
- Người già tẻ nhạt thật đấy.
Cao Văn:
- Cô lặp lại lần nữa xem?!
Bịch một tiếng, Amber biến mất.