Cảm nhận bàn tay to lớn xoa trên đầu, Rebecca có chút ngơ ngẩn.
Phản ứng đầu tiên của cô nàng là nghĩ bản thân mình nghe lầm, sau đó lại tưởng ngài tổ tiên nói sai… cuối cùng xem nó như một dạng an ủi.
Chắc không phải châm chọc đâu nhỉ?
Nữ Tử tước trẻ tuổi chưa bao giờ có thành tựu gì trong đời sẽ chẳng thể ngờ bản thân lại được khen ngợi.
Sau khi nhìn thấy phản ứng của Rebecca, Cao Văn lặp lại lời của mình một lần nữa, sau đó nở nụ cười:
- Đừng ngây ra đó nữa, ta đang thật lòng khen ngợi cháu. Có lẽ cháu chưa bao giờ nhận ra thiên phú tuyệt vời của bản thân.
- Thật sao?
Rebecca như người mất hồn, cô nàng chớp mắt trong xấu hổ và nói:
- Nhưng đây chỉ là chút khôn vặt mà thôi… Bình thường vốn không phát huy được tác dụng.
Một thiên phú đặc biệt lại bị xem là khôn vặt… Cái này khiến Cao Văn hơi cạn lời.
Rebecca có lẽ được sinh ra hơi sớm, nhưng thật may mắn vì Cao Văn đã đến đúng thời điểm và khiến cho những thiên phú này có cơ hội được phát huy.
Cao Văn cẩn thận nhìn lại trận pháp ma thuật đã được chỉnh sửa của Rebecca, dù hắn chỉ là một kỵ sĩ nhưng Gawain Cecil năm đó cũng được xem là một nửa học giả và có nhiều nghiên cứu trong phương diện lý thuyết ma thuật. Kết hợp với việc trình độ ma thuật của đế quốc Gondor đã phát triển rất nhanh, những kiến thức cơ bản liên quan đến ma thuật cũng được phổ biến rộng rãi. Thêm nữa, Cao Văn không quá khó khăn trong việc hiểu các phù văn cơ bản dùng trong trận pháp này. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, hắn đánh giá sự điều chỉnh của Rebecca đối với những phù văn là tương đối hợp lý. Trận pháp này đã chuyển từ sản phẩm thô sơ thành thứ phù hợp với mong muốn của hắn, nó có thể được dùng như nền tảng của “nguyên mẫu” và để mọi thứ diễn ra hoàn hảo thì còn cần vài lần thử nghiệm trước đã.
Cao Văn đặt câu hỏi:
- Cháu có nghĩ đến việc phát triển nó hơn nữa không?
- Phát triển hơn nữa?
Rebecca đơ ra trong một khoảnh khắc:
- Phát triển thế nào? Vẽ nó to hơn một chút?
- Không, ta đang hỏi rằng liệu cháu có thể kết nối với những trận pháp tự bổ sung năng lượng có kết cấu tương tự nhưng quy mô khác không? Hay thậm chí dùng một trận pháp nào đó như một đơn vị trong cấu trúc nền tảng, liên kết vô tận và phát triển lên trở thành một mạng lưới khổng lồ bao phủ cả một khu vực rộng lớn.
Cao Văn nhìn những phù văn được sắp xếp chỉnh tề và loáng thoáng có thể nhìn thấy tổ hợp, tái diễn cái bóng, thế là hắn không khỏi nảy ra một ý tưởng táo bạo:
- Mỗi một trận pháp không hoạt động độc lập mà sẽ kết nối với nhau, cháu hiểu đề xuất của ta không?
Rebecca có thể có thiên phú tính toán và sức sáng tạo đáng kinh ngạc, nhưng ý tưởng tầm cỡ như vậy vẫn là quá sâu sắc với cô nàng, Rebecca cố gắng nghĩ ngợi nhưng cuối cùng vẫn nhăn mặt phiền muộn hỏi:
- Ngài tổ tiên, điều mà ngài nói… Thật sự có khả năng tồn tại sao?
- Cứ coi đó là mộng tưởng khó tin của ta đi.
Thấy Rebecca bối rối, Cao Văn biết hắn không nên đòi hỏi kết quả quá dồn dập, vậy nên, hắn dừng chủ đề này lại và chỉ đạo:
- Trước tiên, hãy bố trí lưới ma thuật số một trước đã và để lò rèn bắt đầu vận hành nó, chúng ta sẽ nói về những điều khác trong tương lai.
- Vâng!
Rebecca vui vẻ gật đầu:
- Vừa rồi cháu đang bàn bạc với Hummel về chuyện lò rèn…
- Ồ?
Cao Văn nhướng mày, ban nãy hắn đã thấy Rebecca bàn bạc gì đó với Hummel, nhưng sự hưng phấn về lưới phép thuật số một làm hắn gần như quên mất việc đó.
- Hai người nói về cái gì?
- Về lò rèn mới.
Rebecca ngẩng đầu và nói:
- Cháu nghĩ rằng nếu lưới phép thuật số một được vận hành, trên những lò rèn mới có thể vẽ những trận pháp ma thuật chính thức và chúng ta sẽ không cần dùng phù văn khó hiểu nữa. Nhưng nếu muốn việc đó xảy ra thì cần phải sửa đổi lò rèn thêm nữa không phải sao? Mà cháu lại không biết cách rèn, nên cháu chỉ có thể trao đổi việc đó với Hummel và hỏi ông ấy có ý tưởng gì để cải thiện lò luyện hoặc tiến độ làm việc không?
Thợ rèn già Hummel sợ hãi đứng bên cạnh, đầu ông cúi thấp hơn trong lúc nghe ngài Tử tước và ngài Công tước nói chuyện. Với một người dân thường như ông, được đứng ở đây và tham gia vào cuộc thảo luận với quý tộc là niềm vinh hạnh nhưng cũng khiến ông vô cùng căng thẳng. Khi Cao Văn dời sự chú ý sang Hummel, người thợ già toát cả mồ hôi lạnh. Ông ấy chẳng bao giờ dám tưởng tượng một ngài quý tộc chưa bao giờ sử dụng ống thổi lại đến và hướng dẫn ông xây dựng lò rèn, nhưng Hummel không còn lựa chọn nào khác ngoài phối hợp. Do đó, ông ấy đã sẵn sàng nếu Cao Văn đề nghị một đống những yêu cầu thái quá trong khi bản thân và những người học việc phải hoàn thành nhiệm vụ trong tuyệt vọng.
Trên thực tế, đó không phải điều kì lạ, có tin đồn rằng một vị nữ Tử tước nào đó ở phía Bắc đột nhiên đòi hướng dẫn thợ làm vườn cách cắt tỉa cành lá. Bà ta đã đặt ra một luật rằng mọi bông cúc sao băng nên có hai nụ hoa thay vì ba, bởi vì điều này, hơn một tá thợ làm vườn phải vật lộn trong thời gian dài cho đến khi nữ Tử tước không còn hứng thú nữa.
- Không cần phải lo đâu.
Cao Văn thấy nỗi lo ngại ở Hummel và dịu dàng nói:
- Ông cứ nói suy nghĩ của mình ra đi.
- Tôi… Tôi không có ý kiến gì cả.
Hummel cúi thấp đầu và nói bằng giọng khiêm tốn:
- Quý cô Tử tước này thực sự rất hiểu biết và thông minh hơn người, những thứ ngài ấy thiết kế là điều người nghèo chúng tôi sẽ chẳng thể hiểu nổi dù mất cả đời. Tôi cố gắng lắm mới học được cách dùng nó, sao tôi có thể có suy nghĩ gì chứ?
Cao Văn nhìn Hummel và lắc đầu:
- Đương nhiên ông sẽ không hiểu phần liên quan đến ma thuật, nhưng ông là người hiểu rõ về lò rèn và cái đe nhất. Ông là chuyên gia ở đây và chúng tôi tôn trọng ý kiến của ông.
Tôn trọng… Ý kiến của một thường dân?
Hummel tưởng mình gặp ảo giác nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Cao Văn, Hetty và Rebecca, ông ấy cuối cùng cũng nhận thức được đó là sự thực… Ít nhất là ngài Đại công tước nói vậy.
Vậy nên, ông ấy chỉ có thể kiên trì nói:
- Tôi cảm thấy… Tôi cảm thấy vì lò rèn sẽ dùng ma thuật để tăng nhiệt độ, cho nên thay vì nâng cấp cái lò, chẳng bằng làm luôn một loại lò hoàn toàn mới ngay từ đầu.
Cao Văn nhướng mày:
- Lò hoàn toàn mới?
Hummel căng thẳng nắm lấy cánh tay, cố dùng một cách rõ ràng và dễ hiểu nhất để diễn đạt:
- Vì chúng ta đã dùng ma thuật chân chính trên đó, nên những hạn chế của phù văn trước đó sẽ không còn nữa. Thứ nhất, lò rèn có thể lớn hơn, cho phép nhiều kim loại nung chảy trong một lần hơn. Thứ hai, vì trận pháp ma thuật không có khả năng nổ, lò sẽ không cần phải làm nguội, nó có thể đốt liên tục, giúp tiết kiệm thời gian và công sức làm nóng lại, nhưng làm vậy cũng đồng nghĩa với việc phải đảm bảo nó hoạt động liên tục.
Cao Văn chăm chú lắng nghe và chỉ ngắt lời khi hắn muốn đề xuất chuyện gì đó, còn Hummel thì một hơi nói hết suy nghĩ của mình.
Lúc đầu, Hummel còn lắp bắp và sợ nói sai vì lo lắng, nhưng chỉ một thời gian sau ông ấy đã trôi chảy và tự tin hơn. Đến khi nói gần xong, Hummel cảm thấy hết sức bất ngờ.
Ông ấy không ngờ Cao Văn sẽ thật sự lắng nghe một cách nghiêm túc như vậy, một Đại công tước, một đại quý tộc chân chính luôn là nhân vật mà dân thường không dám nghĩ đến. Nhưng vị Đại công tước này thực sự đứng ở nơi lộn xộn và chịu nghe ý kiến của dân thường, hơn nữa, Cao Văn không phải giả vờ nghe vì hắn thỉnh thoảng sẽ gật đầu và thậm chí còn đặt câu hỏi và kiến nghị ở một số chi tiết nhỏ!
Dĩ nhiên, những câu hỏi và kiến nghị này làm Hummel hoang mang hết lần này đến lần khác: Ngài quý tộc đây là người chưa từng dùng ống thổi và búa rìu sao? Sao ngài ấy lại có thể hỏi nhiều câu liên quan đến việc nấu chảy và luyện kim vậy?
Dù có nhiều câu hỏi mà Hummel cảm thấy thật liều lĩnh và giàu trí tưởng tượng, nhưng không thể nghi ngờ, tất cả chúng đều có liên quan đến tình hình thực tế của việc nung và luyện kim loại. Chắc chắn chúng không hề vô nghĩa như “hoa cúc sao băng phải có hai nụ thay vì ba”!
Khi Hummel đã trình bày xong, Cao Văn thở ra một hơi nhẹ và nhìn vào mắt người thợ rèn.
Người thợ rèn già căng thẳng:
- Ngài… Ngài…
- Ông đã làm thợ rèn được bao lâu rồi?
Cao Văn đột nhiên hỏi.
- Ba… Ba mươi năm rồi ạ.
Hummel vội trả lời:
- Nhưng những người như chúng tôi thường không nhớ rõ thời gian lắm…
- Một thợ rèn già với ba mươi năm kinh nghiệm, ta không ngờ ông lại có nhiều ý tưởng mới mẻ như vậy đấy.
Cao Văn thắc mắc:
- Theo lý mà nói thì những ý tưởng như vậy thường đến từ người trẻ tuổi, bởi suy nghĩ của họ không bị hạn chế, sao ông có thể nghĩ được nhiều như vậy?
Hummel mở miệng nhưng sau vài giây mới nói:
- …Thưa ngài, tôi không ngại nếu ngài cười chê, nhưng những ý tưởng này không phải vừa mới xuất hiện, chúng được tích tụ từ nhiều năm rồi.
Cao Văn lộ ra một biểu cảm thú vị và nói:
- Ông kể một chút đi.
- Sau khi làm thợ rèn trong hàng chục năm, tôi có một khối kiến thức toàn diện về lò rèn và luyện sắt, nếu gọi đây là một thói quen thì nó hẳn đã là thứ ăn sâu vào trong tiềm thức.
Khuôn mặt nhăn nheo của Hummel nặn ra một nụ cười:
- Nhưng tôi nhớ lúc bản thân còn đang học việc, khi đó, cha tôi là thợ rèn của làng, và tôi học nghề từ ông ấy. Có một năm ngài lãnh chúa muốn chúng tôi rèn một lô hàng từ loại sắt cao cấp và tôi xung phong đảm nhận điều khiển lò rèn. Cha tôi thấy tôi đã học được nhiều năm nên nghĩ đã đến lúc cho tôi một mình phụ trách, vì vậy ông ấy để tôi thử một chút, nhưng một lần thử này lại xảy ra sự cố.
Hummel ngừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Tôi đã quá vội vàng nên trước khi lò có đủ thời gian để làm nguội, tôi đã nung nóng nó lại và khiến phù văn nổ tung.
- Một khi điều đó xảy ra, lò luyện sẽ bị hỏng, đó là công cụ quan trọng và giá trị nhất của lò rèn, cha tôi đã phát điên và treo tôi trước cửa tiệm mà quất nửa ngày đến nỗi tôi gần chết. Ông ấy nói lý do duy nhất không đánh tôi chết luôn là vì nếu mà thế thật thì sẽ không còn ai giúp việc ở nhà nữa, và cũng không có ai kế thừa lò rèn.
- Năm đó, chúng tôi không thể hoàn thành đơn hàng của lãnh chúa và cha tôi phải chịu hơn mấy chục roi trong lâu đài.
Rõ ràng là vụ tai nạn trong thời gian học việc của Hummel đã để lại ám ảnh tâm lý trong lòng ông ấy.
Sau khi bị cha mắng chửi và thấy cha mình bị trừng phạt ở lâu đài, những ý tưởng về nung và rèn bắt đầu nảy nở trong ông.
Thật may mắn vì sau ba mươi năm, những suy nghĩ ấy không lụi tàn trong trái tim Hummel, có lẽ chúng đã từng, nhưng sau khi thấy kế hoạch của Rebecca về “thay thế phù văn trên lò luyện thành trận pháp ma thuật”, thâm tâm người thợ già lại đong đầy hy vọng.
Niềm hy vọng sinh sôi đã là một bước đột phá đầy hứa hẹn.
Vì vị thợ rèn già này không phải là một người cổ hủ không chịu chấp nhận cái mới, nên có một số việc có lẽ họ sẽ có thể chuẩn bị trước.