Đội ngũ thứ hai gồm những người ở lại trấn Tanzania cuối cùng cũng đến nơi.
Không thể nghi ngờ rằng đây chính là một tin vui đối với Cao Văn.
Ít nhất điều này có nghĩa là nhiều nhân lực hơn, hắn có thể tiến hành kế hoạch xây dựng bến cảng và xưởng cưa, tiếp theo có thể cân nhắc đến việc khai thác mỏ quặng ở phía Đông và cuối cùng là phát triển khu doanh trại này trở thành một “lãnh địa”.
Tuy tính cả đội ngũ thứ hai vào thì dân số lãnh địa mới cũng chỉ hơn tám trăm người nhưng so với một trăm người của đội tiên phong thì đây đã là một con số tiến bộ vượt bậc.
Kỵ sĩ Philip dẫn đầu một số binh lính và một toán dân binh ở lại trấn Tanzania để hoàn thành nhiệm vụ hộ tống nhóm người. Kỵ sĩ trẻ tuổi và đầy triển vọng này đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt đến từ Hetty. Sự xuất hiện của Philip và những binh lính đó có thể nói đã bù đắp cho sự thiếu hụt nhân lực cũng như lực lượng phòng thủ của doanh trại.
Mặc dù cho đến nay vẫn chưa gặp phải những thứ như ma vật, nhưng việc sống trong một vùng đất hoang vẫn khiến mọi người cảm thấy không an toàn. Những hàng rào và bẫy ma thuật có thể xoa dịu sự lo lắng trong họ, nhưng chỉ có những binh lính tuần tra được trang bị đầy đủ vũ khí đi tuần tra xung quanh doanh trại mới có thể khiến mọi người an tâm triệt để.
Về phần kỵ sĩ Philip, anh ta cảm thấy bị sốc với quy mô và mức độ hoàn thiện của doanh trại.
Vậy mà có thể quy hoạch một diện tích đất lớn như vậy? Lều trại của thợ mộc cũng xây xong rồi? Họ thậm chí còn đang xây lò rèn?
Kỵ sĩ trẻ ngây ngốc khi bước vào doanh trại, thẫn thờ nhìn vào những căn lều lớn, một vài ngôi nhà gỗ chắc chắn và đẹp đẽ cũng đã xây xong. Anh ta còn thấy nông nô và dân tự do đang làm việc trên những bãi đất trống, những người khác thì đang bận bịu với việc chế tạo những khúc gỗ đã được phơi nắng và xử lý hun khói thành ván gỗ, tiếp tục gia công những tấm ván gỗ này thành đồ dùng và vật liệu xây nhà. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy khung cảnh lao động như thế này: Những người lao động bình thường cần tới roi vọt mới chịu làm việc, nay lại đang chăm chỉ làm việc theo nhóm và có sự phân công rõ ràng, trong nhóm có một người chỉ huy, họ làm việc ăn ý như một dây chuyền tự động. Nếu như thường ngày của lúc trước, khi được bảo làm việc nhóm, họ sẽ chỉ bao che lẫn nhau lười biếng, còn tình huống bây giờ lại hoàn toàn trái ngược.
Mà những người giám sát đáng lẽ phải cầm roi đứng bên cạnh đâu?
Philip nhìn xung quanh, mới phát hiện giám sát, thực chất chính là những chiến sĩ của gia tộc được chọn ra, đang đứng ở rìa bãi đất trống này. Nhưng họ chỉ đi vòng quanh để kiểm tra tiến trình công việc và thứ họ cầm trong tay không phải roi, mà là một cái bảng gỗ để ghi chép.
- Cảm giác rất thần kỳ, đúng không?
Tiếng nói của Hetty đã đánh thức chàng kỵ sĩ trẻ khỏi sự kinh ngạc:
- Ta cũng không ngờ những phương pháp đơn giản có thể làm họ chăm chỉ như vậy, ngay cả những nông nô cũng bắt đầu chủ động học cách làm những công việc mà họ không am hiểu.
Kỵ sĩ Philip hỏi, đầy vẻ ngạc nhiên:
- Phương pháp? Phương pháp gì?
- Ngài tổ tiên đã tạo ra một bộ quy tắc làm việc...
Không để Hetty nói xong, kỵ sĩ Philip đã sáng mắt lên:
- A, ngài ấy hẳn đã cảm hóa những nông nô và thường dân lười biếng này bằng phẩm chất và danh dự của kỵ sĩ cổ đại…
Hetty cười híp mắt:
- Không, ngài ấy đã cho họ ăn thịt. Đó là một đạo lý dễ hiểu thôi, họ sẽ được ăn thịt nếu họ làm việc chăm chỉ hơn.
Cô vừa nói vừa cảm thán: Dùng cách ban thưởng để nâng cao hiệu suất công việc, cô đương nhiên từng thử cách đơn giản này, nhưng bình thường nó chỉ có tác dụng lúc mới thôi, những nông nô kia sẽ nhanh chóng tìm ra nhiều cách để lười biếng hoặc gian lận để có được thức ăn. Nhưng khi cách này được bổ sung thêm cạnh tranh trực tiếp, tính chính xác, nghiêm khắc chấp hành và cái gọi là “khái niệm làm việc nhóm”, hết thảy đều trở nên khác biệt, thật sự không thể tin nổi.
Hetty lần đầu tiên nhận thức được những nông nô và dân thường không phải trời sinh đã ngu ngốc và lười biếng.
Lúc này, Cao Văn xuất hiện cách đó không xa.
Hetty và Philip ngay lập tức đi tới chào hỏi, Cao Văn vẫy tay ngắt ngang động tác hành lễ của họ, hắn gật đầu với Hetty trước và nhìn sang chàng kỵ sĩ trẻ:
- Vất vả rồi, làm tốt lắm, không thiếu một người, hãy để những binh lính và người dân mới đến nghỉ ngơi trước một lúc, và để những người lao động tập trung ở bãi đất trống giữa doanh trại sau giờ cơm trưa. Hetty sẽ phổ biến quy tắc làm việc ở đây cho họ, còn binh lính, bao gồm cả dân binh sẽ tập trung ở phía Tây doanh trại, kỵ sĩ Byron sẽ phát cho họ trang bị mới đã chuẩn bị.
Cao Văn quay sang nói với Hetty:
- Những người mới đến không cần phân công nhóm nhỏ trong ngày đầu, họ sẽ không thể nhớ ngay những quy tắc mới đâu.
Hetty gật đầu, kỵ sĩ Philip có một chút khó hiểu:
- Trang bị mới? Chúng là gì?
Cao Văn nhìn anh ta, nở một nụ cười bí ẩn:
- Chắc chắn là đồ tốt.
Sau khi nhìn thấy những trang bị mới này, chàng kỵ sĩ kinh ngạc không thốt nên lời, “đồ tốt” lúc trước anh ta kỳ vọng giá trị thấp hơn nhiều.
Anh ta chỉ nghĩ nhiều nhất là một lô giáp và kiếm mới, hoặc có thể tốt hơn nữa thì cũng là mỗi người được phát một cây nỏ, nhưng không ngờ đó lại là một bộ “trang bị siêu cấp” hoàn chỉnh!
Kiếm, giáp được yểm phép và pha lê dùng trong quân đội của đế chế cổ đại!
Những thanh trường kiếm được phù phép “sắc bén” phản chiếu ánh sáng sắc lạnh, những bộ giáp được khảm “ma chú kháng nguyên tố” và “thuật làm nhẹ” đang phát ra những ánh sáng xám mờ nhạt dưới ánh mặt trời. Những binh lính tri thức hạn hẹp đời này chưa từng thấy qua thứ gì gọi là vũ khí yểm phép, nhưng họ vẫn nhận thức được thứ mặc trên người là gì, cho nên ai cũng cực kỳ phấn khích.
Điều mà kỵ sĩ Philip thấy kinh ngạc nhất chính là mỗi dân binh cũng được cấp một bộ... Những thứ này không tốn tiền sao?
- Chúng đều là cổ vật, có giữ cũng sẽ hỏng thôi, không cần phải giấu giếm, cứ lấy ra và biến thành sức chiến đấu.
Cao Văn cười ha hả nói:
- Thực tế chúng ta có rất nhiều những thứ này, nhưng một số chúng đã bị hỏng đến không thể sử dụng được nữa hoặc là năng lượng ma pháp đã tiêu hao hết chỉ còn xác rỗng, điều này thật sự có chút đau lòng.
Kỵ sĩ Philip lắp bắp:
- Trang bị siêu cấp... Mỗi bộ đều có giá trị không nhỏ, những thứ này... rất khó tìm được trang bị nào có thể so với chúng trong cả lãnh địa Cecil trước đây.
Amber khoanh tay đứng ở một bên nói:
- Nhìn dáng vẻ hiếm thấy của anh kìa... Ngài ấy đã bảy trăm tuổi rồi, có chút tiền riêng có gì lạ đâu? Ông cụ nhà nào chả nhét vài đồng bạc dưới gầm giường... A, đau đau!
Cao Văn nắm tai Amber kéo cô nàng sang một bên, cô nàng tay chân khua loạn xạ hét lên:
- Buông ra! Buông ra! Ngài không nghe nói rằng tai của yêu tinh rất nhạy cảm hay sao! Buông ra!
Hóa ra lúc này cô nàng bán yêu đáng hổ thẹn nhớ tới một nửa dòng máu của mình rồi?
Mà kỵ sĩ Philip nhìn Amber bị kéo đi, ưỡn ngực với một biểu cảm nghiêm túc và đầy tự hào:
- Gia tộc chúng tôi tin vào vị thần của những chiến binh và kỵ sĩ, Kehr, chúng tôi không bao giờ giữ của riêng!
Cao Văn có chút ngạc nhiên quay lại nhìn chàng thanh niên trẻ này, trong lòng thầm nghĩ thảo nào anh ta tuân thủ nghiêm ngặt các điều lệ của kỵ sĩ, thậm chí có phần cổ hủ và cứng nhắc hơn so với những người cùng tuổi, hóa ra là tín đồ… Tốt hơn nhiều so với ai đó tín ngưỡng nữ thần bóng tối nhưng lại không mấy khi cầu nguyện và luôn lươn lẹo để biện bạch cho lỗi sai của mình.
Kỵ sĩ Philip vẫn đang mê mẩn với những trang bị mới, đột nhiên nói:
- Với những thứ này… Dù có đối mặt với “nhiễu sóng thể“ lúc trước cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Phải rồi, chúng ta có thể gửi bản thiết kế cho những người thợ ở trấn Tanzania, dù hơi đắt…
- Không có cách nào để tái sản xuất.
Cao Văn biết kỵ sĩ Philip sẽ nói như vậy, thực tế, bất kì người lính nào sau khi nhìn thấy những trang bị này, suy nghĩ đầu tiên đều là muốn sản xuất hàng loạt. Kỵ sĩ Byron lúc trước cũng không phải ngoại lệ, nhưng thật không may, họ chỉ có thể nhận đáp án khiến bản thân thất vọng.
- Những thứ này dựa vào kỹ thuật và ma pháp của đế quốc Gondor, và chúng cần bổ sung năng lượng ma thuật của giếng Thâm Lam. Hiện tại những tụ điểm ma thuật và giếng ma thuật đều sản xuất ra ma thuật quá hỗn tạp, mức năng lượng lại thấp, cản bản không khởi động được những thứ này.
Kỵ sĩ Philip há to miệng và ngay lập tức hiểu được điều này có nghĩa là gì:
- Nói cách khác, những thứ này...
- Dùng một bộ ít đi một bộ, thậm chí một khi hết năng lượng, sẽ vì không còn cách nào bổ sung năng lượng mà biến thành kiếm và áo giáp bình thường. Mà nguyên liệu làm chúng cũng đã có dấu hiệu bị rỉ sét ăn mòn, nên đến lúc đó sợ là còn kém hơn so với trang bị bình thường, chỉ có thể nấu chảy và rèn lại.
Kỵ sĩ trẻ lo lắng:
- Đến lúc đó chúng ta nên làm gì?
Cao Văn mỉm cười tự tin và vỗ vai chàng kỵ sĩ trẻ:
- Trước khi tình huống đó xảy ra, chúng ta chỉ cần chế tạo ra những trang bị tốt là được.
Không cần biết hắn có thực sự nghĩ như vậy hay không, nhưng Cao Văn vẫn cười phóng khoáng như một người kỵ sĩ rất tin tưởng vào tương lai tươi sáng đang chờ ở phía trước, mà huống hồ chi Cao Văn thật sự có lòng tin vào điều đó.
Miễn là thủy triều đen không bùng nổ, thì họ vẫn có không gian để phát triển.
Đúng lúc này, một dáng người nhỏ bé chạy về hướng này xuất hiện trong tầm mắt Cao Văn.
Cô hầu gái nhỏ Bette lần nữa vui vẻ chạy đến, ngẩng đầu nhìn Cao Văn:
- Lão gia! Cô Rebecca đang tìm ngài!
Cao Văn sững sờ:
- Có chuyện gì sao?
Bette suy tư một thoáng rồi nói lớn:
- Tôi quên mất rồi!
Cao Văn: “...”
Sao cô nhóc này trừ nấu cơm ra thì gì cũng quên nhỉ?
Cao Văn lắc đầu tự an ủi, vẫn còn tốt chán khi cô nhóc vẫn còn nhớ phải tìm ai, hắn không nên đặt quá nhiều kỳ vọng vào cô gái ngốc nghếch này. Cao Văn hỏi Rebecca ở đâu sau đó cùng đi đến đó với Amber, ít nhất Bette cũng chưa quên Rebecca chờ họ ở đâu…
Chờ đến nơi hắn mới biết được Rebecca gọi mình làm gì.
Lô quặng đầu tiên dùng cho mục đích thử nghiệm đã được vận chuyển từ mỏ sắt phía Đông doanh trại.
Nhóm đầu tiên đi tiền trạm bao gồm một thợ rèn và vài người học việc, cùng với những vật liệu cần thiết để xây dựng lò rèn. Nhưng doanh trại mới bắt đầu xây dựng quan trọng nhất là đảm bảo an toàn, cho nên Cao Văn quyết định làm chậm lại kế hoạch khai thác mỏ quặng ở phía Đông. Đợi đến khi đội tiền trạm ổn định nơi ở, Cao Văn mới phái người đi khai thác một số khoáng thạch để thử nghiệm. Những người này khởi hành lúc sáng sớm và cuối cùng đã trở về doanh trại với một số mẫu khoáng thạch được lựa kỹ.