• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hãy nhìn những viên pha lê này.

Vào lúc trông thấy Hetty, Cao Văn liền ném vào tay cô một viên pha lê màu tím nhạt.

Cô tò mò nhìn thứ trong tay và ngay lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

- Đây là những gì ngài đã nói với cháu trước đó sao, kho báu trên núi…

- Đúng vậy, thứ này được lấy từ đó.

Cao Văn gật đầu. Mặc dù lần này hắn không dẫn Hetty đi cùng nhưng hắn đã kể cho cô nghe về kho báu ở dãy núi Hắc Ám khi họ còn ở thị trấn Tanzania.

- Những viên pha lê này là kỹ thuật từ thời Gondor. Cháu xem thử có thể hiểu được kết cấu phù văn của nó không.

Bất kỳ pháp sư nào, chỉ cần là người chưa bị kẹp đầu vào cửa, đều sẽ nhận ra giá trị của những viên pha lê này ngay khi nhìn thấy chúng. Hetty ngay lập tức bị mê hoặc bởi viên pha lê màu tím nhạt tuyệt đẹp, nhưng sau một hồi loay hoay với nó, cô lắc đầu với vẻ ngượng ngùng.

- Tổ tiên… Cháu xin lỗi, cháu cảm thấy xấu hổ vì… Cháu chỉ là một pháp sư cấp ba mà thôi, cháu sợ là mình không thể chế tạo ra thứ cao cấp như vậy…

Cao Văn nhìn vào mắt Hetty:

- Ta không yêu cầu cháu phải tạo ra nó, cháu chỉ cần phân tích kết cấu phù văn của nó là được rồi. Nếu cháu có thể, hãy vẽ lại kết cấu này. Ta e rằng không ai trong thời đại này có thể chế tạo ra thứ như vậy nữa đâu, vì nó đã được tạo ra bằng cách sử dụng sức mạnh ma thuật của giếng Thâm Lam.

- Giếng Thâm Lam…

Nghe đến cái tên nổi tiếng này, Hetty không nhịn được mà khẽ lặp lại một lần, cô sốt ruột nhìn viên pha lê trên tay.

- Nếu chỉ cần đọc kết cấu phù văn và sắp xếp nó, thì đây không phải là việc quá khó. Miễn là chúng ta có một bộ cộng hưởng pha lê thì sẽ có thể chiếu ra các hình ảnh khắc bên trong. Nhưng chỉ đọc kết cấu thôi để làm gì? Nếu không có chú ngữ và phương pháp kích hoạt phù hợp, kết cấu phù văn cũng chỉ là một mớ hình vẽ mà thôi…

- Chuyện đó để sau rồi nói.

Cao Văn gật đầu nói:

- Những viên pha lê này không còn được chế tạo nữa, trước khi chúng biến mất hoàn toàn, ta muốn lưu giữ càng nhiều thông tin càng tốt.

Hetty ồ một tiếng sau đó cất viên pha lê đi, trên khuôn mặt của cô vẫn còn đọng lại vẻ mệt mỏi, nhưng sau khi biết “kho báu trên núi” là có thật, tinh thần cô đã phấn chấn lên kha khá, Cao Văn nhân cơ hội hỏi về việc dựng trại đang tiến triển thế nào.

- Trước khi mặt trời lặn, chúng ta có thể dựng xong lều và một hàng rào chắn. Cháu sẽ thiết lập một số bẫy ma thuật và phù văn cảnh báo trong phạm vi nhất định, hẳn nhiêu đó là đủ để ngăn chặn thú dữ. Thợ đốn củi đã tìm thấy rất nhiều gỗ chất lượng tốt trong một khu rừng ở phía tây, hiện tại chúng đang được chất chồng ở thượng nguồn con sông Trắng, sau khi chặt thêm một ít vào ngày mai, chúng ta có thể thả gỗ xuống trôi theo dòng hạ lưu.

- Ngoài ra, theo thông tin mà ngài cung cấp, cháu đã cử hai người đến phía đông, quả thực đã tìm ra quặng sắt, nhưng bây giờ chúng ta vẫn chưa có khả năng nấu chảy hết được, chỉ có thể cử một vài người tới đó canh giữ. Bây giờ vấn đề quan trọng nhất là thiếu hụt nhân lực, mục tiêu chính của đội tiền trạm vẫn là thăm dò tình hình xung quanh và thiết lập các chòi canh gác, muốn khai thác tài nguyên cần có thêm người và ngựa.

- Ba ngày sau đại quân sẽ đến, lúc đó vấn đề nhân lực sẽ được giảm bớt, khi đó chúng ta cũng sẽ có thêm các công cụ, vật tư và máy móc.

Cao Văn vừa nói vừa quay lại nhìn doanh trại đang dần hoàn thành.

Hắn đã có sẵn rất nhiều kế hoạch và phương án, vì là một người xuyên vào thân thể của Gawain Cecil nên hắn có được lượng kiến thức vô cùng phong phú, điều đó giúp hắn tràn đầy sự tự tin. Vậy nên, khi nhìn thấy phiên bản đầu tiên của doanh trại, hắn cũng khó tránh khỏi việc dâng trào hoài bão…

Doanh trại đã được sắp xếp gọn gàng theo đúng quy hoạch, đồng thời họ cũng đã đào các rãnh nước trong trại. Ngày mai, sau khi dẫn nước từ con sông Trắng vào đây, nó có thể ngăn chặn hỏa hoạn, điều nguy hiểm nhất có thể xảy ra với một doanh trại. Những người thợ mộc đang gia công gỗ, đóng đinh chúng lại với nhau để tạo nên một hàng rào thô sơ và đơn giản nhất. Hàng rào sẽ không có tác dụng phòng vệ mấy nếu ma vật thật sự xuất hiện, nhưng ít nhiều sẽ hữu ích khi đối phó với thú dữ. Một vài thợ đốn củi trước đó đến khu rừng phía Tây để đốn gỗ cũng đã trở lại và hiện đang nghỉ ngơi…

Mọi thứ dường như đang diễn ra tốt đẹp.

Nhưng sau khi bước vào nơi đóng quân và cẩn thận quan sát, Cao Văn không thể không cau mày.

Hắn thấy được vẻ chết lặng và sợ hãi trên khuôn mặt của những người thợ thủ công và những thường dân lao động, còn có cách làm việc vụng về lười biếng của họ. Mà những căn lều và hàng rào trông có vẻ gọn gàng và được xây dựng đúng cách, hắn chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra việc cắt xén nguyên vật liệu một cách trắng trợn. Phổ biến nhất là sử dụng ít đinh hơn, một số lều thậm chí còn không được buộc chặt.

Ít nhất thì những thợ thủ công có thể hoàn thành công việc của họ một cách chính xác dưới sự giám sát của Hetty, nhưng những thường dân lao động vốn đến để giúp đỡ lại làm việc cực kỳ cẩu thả. Trước đó, Cao Văn cũng đã nghĩ đến việc đa số thường dân thời đại này không có văn hóa, họ không biết chữ, cũng không biết số. Cho nên hắn đã sớm giảng giải chi tiết cho mọi người cách dựng lều, cách bố trí doanh trại, nhưng bây giờ xem ra, ngoài việc đặt lều và hàng rào ở những nơi hắn đã đánh dấu nghiêm ngặt, hầu như mọi chỉ số của trại đều không đạt tiêu chuẩn!

Chẳng lẽ họ không biết rằng những chiếc lều và hàng rào ấy là nơi bảo vệ duy nhất của họ tại chốn hoang vu này, trong khoảng thời gian họ sống ở đây hay sao?

Cao Văn tức giận nghĩ, sau đó đột nhiên tỉnh táo lại:

Đúng vậy, bọn họ không biết.

Bởi vì những thứ này thuộc về lãnh chúa, không phải của họ. Ngay cả khi họ được cho những chiếc lều này để ở, họ cũng không tin rằng họ có thể ở lại đây mãi mãi. Sẽ có một ngày khi những vùng đất hoang hóa được xác định, họ sẽ bị đuổi đến những vùng đất này. Sau đó, các lều vải sẽ được dỡ bỏ và đất sẽ được sử dụng để làm lâu đài và chuồng ngựa cho lãnh chúa.

Đây là quy luật của thời đại này, và mọi người đều tin tưởng vững chắc vào nó.

Họ trải qua thảm họa ở lãnh thổ Cecil cũ, rồi đi theo đội ngũ lưu vong đến đây, tuy đã bắt đầu xây dựng ngôi nhà mới, nhưng thường dân và nông nô, những người sống sót trong thời đại cứng nhắc và mục nát này, đã quen với sự đau khổ xen lẫn chết lặng. Cho nên họ sẽ không mang hy vọng gì về niềm tin gọi là “sau tai nạn, tất có hậu phúc”, cũng như không còn tinh thần và sức sống để xây dựng ngôi nhà mới.

Cao Văn nhận ra rằng mình đã suy nghĩ quá ngây thơ và một phần của kế hoạch mà hắn đã dành rất nhiều thời gian để nghĩ ra có lẽ sẽ không dễ dàng thực hiện.

Hắn ngay lập tức gọi Hetty và Rebecca đến.

Nhìn căn lều trước mắt có vẻ đáp ứng được yêu cầu, nhưng sau khi xem xét kỹ hơn, thấy lều vải không chỉ thiếu một vài thanh chống mà còn bị nghiêng, hắn chỉ vào những chỗ làm qua loa cho xong:

- Các cháu nghĩ gì về chuyện này?

Hetty không hiểu ý của Cao Văn, tưởng rằng hắn đang khiển trách mình, cô lập tức cúi đầu:

- Xin lỗi tổ tiên, cháu là người đã giám sát…

- Không, đó không phải là vấn đề giám sát, cháu không thể đứng nhìn họ đóng từng cây đinh được.

Cao Văn ngắt lời cô.

- Đó là vấn đề về thái độ của những người lao động.

- Ngài tổ tiên, ngài không thể yêu cầu quá cao những thường dân và nông nô đó.

Rebecca suy nghĩ một lúc và giải thích:

- Hầu hết họ đều không được học hành gì cả, ngoại trừ làm công việc mà tổ tiên của họ đã làm ở đồng ruộng và trong hầm mỏ, họ không thể làm những công việc khác phức tạp hơn. Đại đa số những người này chưa bao giờ dựng lều trước đây, nhất là các tiêu chuẩn và chức năng mà ngài đã nêu chi tiết cụ thể cho những chiếc lều, còn cả kế hoạch bố trí toàn bộ doanh địa, chuyện này với họ quá phức tạp.

Cao Văn lắc đầu:

- Chuyện này thực sự rất phức tạp sao?

Hetty khẽ gật đầu:

- Chỉ có các trại quân sự mới nghiêm ngặt như thế, thường dân và nông nô sẽ không thể đáp ứng được những mong đợi này.

- Không, chuyện này không phức tạp chút nào. Ta đã chia nhỏ từng bước mà họ cần thực hiện đến mức đơn giản nhất, mỗi người chỉ cần làm một việc, đóng đinh, buột dây thừng hoặc cưa gỗ. Họ không cần biết kế hoạch cho toàn bộ khu trại, việc mà họ cần làm còn không khó hơn việc cu li nữa.

Cao Văn nhìn Rebecca và Hetty:

- Các cháu có nghĩ rằng thường dân và nông nô ngu ngốc đến mức họ thậm chí không thể làm những việc này không?

Hetty và Rebecca nhìn nhau, các nàng nhìn ra được Cao Văn không vui lắm, nhưng họ không biết chính xác vấn đề nằm ở đâu. Đối với câu hỏi của Cao Văn, cả hai người, nhất là theo Hetty, đây quả thực là chuyện đương nhiên.

Thường dân và nông nô đương nhiên là ngu dốt rồi.

Các cô nàng sinh ra và lớn lên trong thời đại này, không ai trong số họ là người xuất chúng kiến thức rộng rãi hay được một ai đó khai sáng. Họ không thể có kiến ​​thức và hiểu biết vượt quá thời đại này.

Trên thực tế, Hetty và Rebecca đã là những người kỳ quặc có sự tiến bộ vượt bậc trong số các quý tộc, Hetty chưa bao giờ cho phép kỵ sĩ hay binh lính trong gia tộc tùy ý cướp đoạt tài vật của thường dân và nông nô, cô còn tìm mọi cách để đảm bảo rằng mọi người trong lãnh thổ sẽ không bị chết đói. Hơn nữa, Rebecca đã phá vỡ luật lệ chung của nông nô, cho bọn họ con đường tắt để trở thành dân tự do, hơn nữa còn cho phép thường dân và nông nô tự do đi lại trong lãnh địa của mình, cũng cho phép thường dân tự do buôn bán…

Mỗi chế độ vụn vặt lẻ tẻ này đều có thể được cho là đã thách thức các quy ước thông thường. Tuy nhiên, họ vẫn bị mắc kẹt trong tư tưởng từ trước đến giờ, không cách nào đột phá một tư duy bình thường, và trong suy nghĩ của họ: thường dân và nông nô là những người thấp kém hơn.

Có lẽ chính các nàng cũng không cho là như vậy, nhưng tư tưởng ăn sâu trong tiềm thức, không thể nói phủ định là phủ định.

Cao Văn đương nhiên biết về điều này, cho nên hắn kêu hai cô cháu gái đời thứ N và N+1 đến không phải để khiển trách hay khai sáng cho họ. Hắn không ngây thơ đến mức nghĩ rằng những thường dân và nông nô trong trại có thể biến thành những công dân tỉnh táo, năng động và đầy tham vọng chỉ với dăm ba câu của mình.

Việc này sẽ phải mất một quá trình dài, mà trước mắt, hắn chỉ cần những người này hoàn thành công việc càng sớm càng tốt.

- Hãy tập hợp tất cả mọi người, nông nô, binh lính, thường dân, tất cả bọn họ,

Cao Văn ra lệnh:

- Nhân lúc trời vẫn còn sáng.

Những người đang làm việc và nghỉ ngơi nhanh chóng được triệu tập. Ngay cả Amber, người đang khoe khoang với Betty về cuộc phiêu lưu đi tìm kho báu trên núi, cũng tò mò chạy đến. Cô nàng đi cạnh Betty mang vẻ mặt mờ mịt.

Mọi người đều không biết vị tổ tiên đến từ bảy trăm năm trước này định làm gì. Ngay cả đầu óc Hetty và Rebecca cũng mơ hồ không rõ.

Thường dân và nông nô tụ tập lại với nhau theo lệnh một cách hờ hững. Thường dân tập trung thành một nhóm, nông nô tập trung thành một nhóm khác, và binh lính đứng dọc hai bên để duy trì trật tự.

Nhiều người nghĩ rằng vị “Lãnh chúa mới” của họ lại có thêm mệnh lệnh, điều này có thể còn phức tạp hơn cái “hệ thống lều trại” đó. Thế là một số người mặt mày u sầu, bọn họ còn tưởng làm việc xong có thể đi ngủ.

Cao Văn đứng trên một tảng đá lớn và nhìn xuống hơn một trăm người bên dưới, hắn đã nhận ra Amber đang lén lút trốn trong đám đông. Ban đầu hắn đã định túm cô nàng có thể gây rối bất cứ lúc nào lại, nhưng suy nghĩ một chút vẫn lựa chọn không lên tiếng.

Sau đó hắn hắng giọng và nói với một âm lượng lớn để tất cả mọi người đều có thể nghe thấy:

- Hỡi người dân của lãnh thổ Cecil, ta có chuyện muốn nói, liên quan đến tương lai của mọi người và bộ luật mới của lãnh thổ Cecil!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK