Cao Văn gặp hoàng tử ở trong phòng khách. Rebecca cũng ở đó vì Cao Văn đã dẫn cô nàng theo để cọ xát nhiều hơn.
Edmund Moen là người con trai được đánh giá cao nhất của Vua Anso Francis Đệ Nhị. Cao Văn không hề quen biết vị hoàng tử này trước đây, nhưng hắn đã đặc biệt đến tìm Hetty và Tử tước Andrew để nắm bắt thông tin về Hoàng gia cho chuyến hành trình đến thủ đô này, nên hắn cũng đã nắm bắt được khá nhiều về gia đình hoàng gia.
Francis Đệ Nhị đã lớn tuổi, nhưng ông ta lại ít con cháu. Ngoài cậu con trai nhỏ Edmund Moen, ông chỉ có thêm một cậu con trai và một cô con gái nữa. Trong số đó, người con trai cả Wales lại cực kỳ tầm thường, nhút nhát và khờ dại. Anh ta đã từng là nguyên nhân khiến vị vua già này lo lắng một thời gian dài.
Nửa đời trước, anh ta là người con trai duy nhất của vị vua già này nên Wales đã làm thái tử trong suốt 17 năm. Nhưng sau này, ở độ tuổi xế chiều, vua Francis Đệ nhị vậy mà lại có thêm một cậu con trai nữa. Một vị ái phi đã sinh một cặp long phượng cho ông. Đó là công chúa Veronica Moen và hoàng tử Edmund Moen.
So với cậu con trai cả Wales tầm thường của mình, cặp song sinh này lại rất nổi bật, thể hiện tài năng xuất chúng từ khi còn rất nhỏ. Hai người được các quan trong triều khen ngợi cả về võ thuật lẫn trí tuệ. Vị vua già, người đã luôn lo lắng về người kế vị mình, đã được cứu. Chẳng cần do dự gì, ông ta liền phế ngôi Thái tử của con trai cả và chuẩn bị giao quyền kế vị ngai vàng lại cho những người con sau này của mình.
Từ triều đình cho đến thần dân không ai phản đối chuyện này, và ngay cả hoàng tử Wales cũng dửng dưng chấp nhận sự sắp xếp.
Việc thừa kế ngai vàng ở Anso không bị giới hạn bởi giới tính, nhưng Edmund Moen cuối cùng cũng trở thành Thái tử, không phải do quyết định của vị vua già kia, mà là do công chúa Veronica đã sớm tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế ngai vàng, cô đã gia nhập giáo hội Thánh Quang, trở thành một nữ tu trong nhà thờ Quang Huy (vào thời gian đó cô đã thăng cấp lên làm tư tế cấp cao). Điều này rõ ràng đã được lên kế hoạch từ trước, vị vua già ấy chúc phúc cho cô con gái của mình và tiễn cô đến nhà thờ. Ngay sau đó, ông đã phong Edmund lên làm Thái tử, và từ đó việc kế vị hoàng gia Anso được hoàn thành trong tình huống an bình.
Nhiều người cho rằng việc ‘quy y’ của công chúa Veronica thực chất chỉ là một nước cờ của hoàng tộc mà thôi. Với phương pháp này, vua của Anso có thể đưa người thuộc dòng máu hoàng gia vào làm thành viên cấp cao trong giáo hội Thánh Quang. Hơn nữa, một công chúa từ bỏ ngai vàng và cống hiến hết mình cho Thánh Quang như này thực sự là một nhân vật mà nhà thờ không thể quay lưng lại, bất kể là vì ý nghĩa biểu tượng hay bối cảnh đi nữa. Nhưng đồng thời cũng có những ý kiến trái chiều cho rằng đây là dấu hiệu cho thấy sức ảnh hưởng ngày càng lớn của giáo hội Thánh Quang và sự xói mòn quyền lực của hoàng tộc.
Cả hai phe đều có rất nhiều người, nhưng theo ý kiến của Cao Văn, nó đều là chiến lược kêu gọi người ủng hộ thôi, dù sao ai nấy cũng đều đoán mù mà.
Cao Văn không quan tâm đến việc chia cắt lợi ích đằng sau câu chuyện hoàng gia này. Hoặc nói đúng hơn, giờ này hắn chưa đạt đến trình độ có quyền lên tiếng về vấn đề đó, nên hắn chỉ tập trung vào người thanh niên trẻ tuổi trước mặt đây.
Edmund Moen là một người đàn ông đẹp trai, vừa mạnh mẽ nhưng lại rất tinh tế, bác học. Anh ta cư xử chuẩn mực như thể bước ra từ sách giáo khoa vậy. Anh ta vừa chào xong, Cao Văn liền lẩm bẩm với Rebecca:
- Cháu thấy không? Nhìn và học hỏi đi. Đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc ném những quả cầu lửa to đùng vào người khác nữa.
Rebecca muốn nhắc nhở tổ tiên của mình rằng chính hắn mới chính là người đã thúc giục cô nàng dùng những quả cầu lửa ấy cách đây không lâu, nhưng cô nàng im lặng vì sợ bị đánh.
Edmund nở một nụ cười lịch sự, chu đáo.
- Tôi hy vọng ngài sẽ cảm thấy thoải mái khi ở lại đây. Nếu người hầu phòng và những người hầu gái làm không tốt điều gì, xin cứ nói với quản gia James.
- Yên tâm đi. Không có gì thoải mái hơn khi ở trong chính ngôi nhà của mình mà.
Cao Văn ngồi xuống một chiếc ghế lưng cao.
- Các cậu đã gìn giữ nơi này khá tốt nhỉ. Nó vẫn như 700 năm trước… Các cậu thậm chí còn khôi phục cả bộ ấm trà yêu thích của ta nữa. Tuyệt thật đấy. Ngồi đi, đừng khách khí.
- Giữ gìn nơi ở trước đây của anh hùng là để bảo vệ danh dự của chúng ta mà.
Edmund vừa tò mò vừa tôn trọng hỏi:
- Ngài có thể thấy điều này thật buồn cười, nhưng tôi đã lớn lên và được nghe kể rất nhiều về ngài đấy. Tôi thậm chí còn thu thập một bộ bản sao vũ khí và áo giáp mà ngài đã sử dụng ngày trước. Tôi còn đã tưởng tượng rằng một ngày nào đó tôi cũng có thể là một người tiên phong như ngài, bảo vệ người dân… Thật không may, bất kể tôi là thái tử hay đức vua, tôi cũng không thể làm những điều mà tôi muốn kia.
Cao Văn nhìn vị hoàng tử từ trên xuống dưới nhiều lần, cho đến khi vị hoàng tử lúng túng hỏi:
- Có gì bất thường trên người tôi sao?
- Thư giãn đi. Cậu không cần phải nói chuyện với ta như thể nói chuyện với một ông già cổ hủ như vậy đâu.
Cao Văn xua tay.
- Ta đã chết cách đây 700 năm rồi, nhưng khi ta chết cũng chỉ mới có 35 tuổi. Cũng không nhiều hơn cậu bao nhiêu.
Edmund tỏ vẻ khó xử.
- Vâng, ngài nói đúng, nhưng tôi cứ không nhịn được mà cộng thêm bảy trăm năm đó vào tuổi của ngài…
- Đương nhiên vẫn có khoảng cách thế hệ sau 700 năm chứ.
Cao Văn cười.
- Ví dụ như, năm đó chúng ta nói chuyện thẳng thắn hơn nhiều so với mọi người bây giờ chẳng hạn. Hay chúng ta có thể vào thẳng vấn đề chính luôn sau một cuộc chiến hoặc một buổi nhậu, chứ con người ngày nay cứ phải lảm nhảm về những thú vui của họ trước khi đi vào vấn đề.
Edmund sững sờ trong giây lát, và cậu ta đột nhiên cười như thể trút được gánh nặng.
- Tôi biết mà. Ngài không hề khó nói chuyện như cha tôi vẫn nghĩ. Ông ấy thậm chí còn liên tục nhắc nhở tôi rằng tôi nên chú ý đến nguyên tắc xã giao, và tôi cũng đã nói với ông ấy rằng, nói nhiều quá cũng sẽ khiến người khác thấy phiền.
- Hiểu luôn. Đây là phong cách nói chuyện mà ta thích đấy.
Cao Văn gật đầu.
- Vậy thì, vào vấn đề chính đi. Lý do cậu đến gặp ta hôm nay là để lấy thông tin từ ta, phải không?
- Thế này thì lại thẳng thắn quá…
- Người xưa đều nhanh nhảu mà.
Cao Văn xua tay, hắn nghĩ thầm dù sao mấy ông già đã chết từ mấy trăm năm trước kia cũng sẽ không nhảy ra khỏi nấm mồ để đánh mình. Ít nhất, hắn vẫn là người duy nhất có thể làm điều đó, vì vậy hắn cứ nói bất cứ điều gì hắn thích thôi.
- Thế nên, cậu chẳng cần che giấu làm gì. Ông già của cậu sai cậu đến đây chắc là để hỏi mục đích ta đột ngột đội mồ sống dậy, phải không?
Edmund nhún vai.
- Đây không phải là ý của cha tôi. Ông ấy rất cẩn thận. Ngay cả khi ông ấy muốn tìm hiểu về động cơ của ngài là gì đi nữa, ông ấy cũng sẽ không làm một việc liều lĩnh như cử tôi đến gặp ngài như này. Tôi đến đây là có mục đích của riêng mình. Và tôi… Đúng đấy, tôi tò mò về mục đích mà ngài đến đây.
Cao Văn ra hiệu cho anh ta tiếp tục.
- Ngài đã tỉnh dậy lâu rồi. Ngài chắc phải biết rằng nhiều thứ cũng đã thay đổi trong bảy trăm năm này, đặc biệt là… những gì đã xảy ra một trăm năm trước.
Edmund nói, liếc nhìn Rebecca.
- Ngài đến đây vì lợi ích của gia tộc Cecil sao?
- Câu hỏi này quá mơ hồ. Ta cũng thừa nhận mình đến đây đúng là vì lợi ích của gia tộc Cecil, nhưng câu hỏi phải nên là ta đến vì lợi ích gì chứ?
Cao Văn nhìn vị hoàng tử.
- Theo quan điểm của ta, có rất nhiều điều mà ta có thể đưa ra vì lợi ích của gia tộc Cecil. Rõ ràng nhất chính là việc gia tộc Cecil có quyền kế vị danh hiệu Đại công tước và các vùng đất phía nam. Đó là một chủ đề rất đáng để tranh luận mà, phải không?
Edmund sững người trong giây lát. Anh có vẻ không chắc liệu Cao Văn có đang nghiêm túc hay không nữa, nhưng anh vẫn cố gượng cười và trả lời:
- Danh hiệu và đất đai của ngài đã được thừa kế bởi con cháu ngài sau khi ngài chết đi. Sau đó, hậu duệ của ngài đã vi phạm luật pháp của vương quốc và không thể tiếp tục nắm giữ tước vị và đất đai nữa. Tất cả đều chỉ là tuân theo luật pháp của vương quốc mà thôi…
Cao Văn điều chỉnh lại tư thế, nghiêng người về phía Edmund và nở một nụ cười mơ hồ khi nói:
- Đúng vậy, nhưng theo luật, những người thừa kế của ta chỉ có thể thừa kế tước vị và đất đai sau khi ta chết. Nếu ta còn sống, thì con trai cả của ta mới có thể đảm nhận chức danh thấp hơn ta một bậc và có “quyền đại diện”* hạn chế. Và tất cả con cháu của Cecil trừ con trai cả, sẽ chỉ có địa vị quý tộc chứ không có bất kỳ quyền hợp pháp nào để thay thế cả. Rõ ràng, bây giờ ta vẫn còn sống, và không có gì trong luật của Anso đề cập đến, đối với trường hợp một người sống lại, hay khi nào quyền thừa kế sẽ có hiệu lực hoặc trở nên vô hiệu cả, cũng như giải quyết các mâu thuẫn phát sinh trong thời gian có hiệu lực hay vô hiệu…
*Quyền đại diện, trong luật của Anso, đề cập đến quyền của một người thừa kế có dòng dõi quý tộc và đủ tư cách hành động với nhân danh gia tộc, được hưởng các đặc quyền và đồng thời chịu trách nhiệm đối với bất kỳ rủi ro nào trong việc thực hiện.*
Edmund: ?!
Cao Văn dang tay ra:
- Vì vậy, ngay từ đầu, việc kế thừa đã là không hợp lệ rồi. Một trăm năm trước, Grumman lẽ ra không phải là một hầu tước, cũng như không nên có bất kỳ quyền hợp pháp nào để đại diện cho gia tộc Cecil cả. Các người chỉ đang thu hồi một thứ gì đó ta không biết trên người của một tên thậm chí còn không phải là người thừa kế hợp pháp.
Rebecca sững sờ nhìn tổ tiên của mình. Cô nàng chưa bao giờ nghĩ rằng một người thực sự còn có thể làm vậy được luôn. Trong khi đó, Amber, người đang nghe lỏm bằng cách áp tai vào tường, quay lại và nhìn kỵ sĩ Byron.
- Ngài ta cao tay đó! Còn không biết xấu hổ hơn cả tôi nữa!
Vẻ mặt của Hoàng tử Edmund gần như sụp đổ. Cậu ta giật giật khóe miệng. Sau một thời gian, cuối cùng cậu ta nói:
- Nhưng khi luật được ban hành, ai có thể nghĩ rằng ngài sẽ sống lại đâu chứ… Hơn nữa, ngài cũng đã chết một lần rồi.
- Đó là lý do tại sao khi cậu nói chuyện với ta, hãy dẹp mấy cái logic hay quy tắc đó sang một bên đi. Chúng đã vô hiệu từ khi ta bật nắp quan tài rồi.
Cao Văn cười.
- Tất nhiên, ta không đến để trả thù cho mấy thứ như vùng đất và danh hiệu bị tước đoạt từ con cháu của ta kia. Ta biết những gì mà bọn hậu duệ không tốt đẹp đó đã làm một trăm năm trước. Nếu ta mà ở đó, ta đã đánh cho bọn nó chết đi sống lại rồi. Quyết định từ gia đình hoàng gia không sai, và ta cũng không có ý định chống đối hay gì. Ta chỉ muốn cho các người biết rằng, nếu ta thực sự muốn xem xét luật pháp của vương quốc vì lợi ích của gia tộc Cecil, thì ta có thừa cách để làm vì phần lớn luật đều xoay quanh ta dù sống hay chết đi nữa.
- Được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi.
Edmund giơ tay đầu hàng.
- Ngài đã nói rằng 700 năm trước mọi người đều thẳng thắn và không giỏi đi cửa sau, nhưng có vẻ như bây giờ ngài thậm chí còn khó đối phó hơn so với thầy dạy tranh luận của tôi đấy.
- Ta không chỉ trải qua thời kỳ khủng hoảng nhất của Anso, mà ta còn trải qua thời kỳ hoàng kim nhất của đế chế Gondor nữa, vì vậy đừng đánh giá thấp một người đã sống từ 700 năm trước.
Cao Văn cong môi:
- Trong thời kỳ khủng hoảng ấy, chúng ta có thể là những kẻ man rợ ăn lông ở lỗ, và khi đã đến lúc đỉnh cao nhất, chúng ta có thể đặt cho một loại rượu những 36 tên, mỗi cái tên còn kèm theo một bài thơ 14 câu nữa.
- Điều này thực sự ấn tượng đấy.
Edmund nói:
- Vậy chúng ta có thể thảo luận chi tiết hơn về những gì ngài sẽ nói với cha tôi vào trưa mai được chứ…
Cao Văn gật đầu, quả nhiên đúng như những gì hắn đã nghĩ. So với buổi gặp mặt vào ngày hôm sau, hôm nay mới chính là cuộc đàm phán thực sự.