• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở về sau vài ngày rời đi, đúng như dự đoán của Amber, quy mô của doanh trại này giờ đây đã lớn hơn trước. Bây giờ, có nhiều nhà được dựng bằng ván gỗ giữa các lều và một số sân phơi, lán làm việc và nhà kho được phân bổ xung quanh các khu vực khác nhau của doanh trại. Một xưởng cưa mới đã được xây dựng bên con sông Trắng, gần bến tàu tạm thời đơn sơ, những con đường vững chắc kết nối doanh trại với các cơ sở khác nhau dọc theo chu vi, nơi này đã trở thành một nơi cư trú lâu dài, bắt đầu quá trình chuyển đổi từ doanh trại sang lãnh thổ.

Chế độ lao động mà tên đó nghĩ ra rất hữu dụng nha.

Cô hầu gái nhỏ ngốc nghếch đã chạy đi báo tin cho chủ nhân của cô nhóc, trong khi đó, Amber đang ngẩn ngơ trong căn lều lớn của Cao Văn và bên cạnh cô là một ông già mặc áo choàng xám bẩn thỉu, đội một chiếc mũ nồi với râu tóc rối bù.

Ông lão này, người trông như thể được đào ra từ khu ổ chuột, chính là “chuyên gia” mà Amber đã tìm thấy. Hiện tại, ông ta đang đứng giữa lều, cẩn thận giữ khoảng cách với tất cả các đồ vật xung quanh, nhưng ánh mắt lại ngó tới ngó lui như một gian thương đang làm khách trong lâu đài của lãnh chúa. Trong khi Amber nhìn quanh chiếc lều đã được dựng nửa tháng và lẩm bẩm:

- Ngay cả những người thợ xây và thợ mộc cũng đã bắt đầu sống trong nhà gỗ, nhưng ngài ấy vẫn còn ở trong lều, thật không hiểu nổi đang nghĩ gì trong đầu.

- Này, này.

Ông lão bên cạnh cô đột nhiên lên tiếng:

- Những điều cô nói có phải thật không? Đó thật sự là ngài Gawain Cecil bảy trăm năm trước sao? Người mà gần đây khắp phía Nam đang xôn xao bàn tán?

- Đương nhiên là thật rồi.

Amber lườm ông lão một cái:

- Chính tay tôi đào ngài ấy lên, còn có thể giả được sao? Để tôi nói cho ông nghe, gia tộc Cecil bây giờ có thể nghèo đến mức này nhưng ngài tổ tiên của họ thực sự rất tuyệt vời, ngài ấy chính là một kho báu di động đấy.

Ông già vuốt bộ râu rối bời của mình:

- Miễn nó là sự thật, để tôi kể cô nghe, trong nghề giám định đồ cổ, tôi có khả năng…

Amber vừa nghe được một nửa đã ngây ngẩn cả người:

- Hả? Đợi một chút! Ông không phải druid à?

Động tác mân mê sợi râu của ông lão lập tức cứng đờ, ông ta trợn mắt nhìn Amber, há hốc mồm kinh ngạc:

- Tôi…

Ông lão chỉ kịp nói từ “tôi” trước khi màn cửa của lều được xốc lên, ánh nắng rực rỡ chiếu vào ngay lập tức bị chặn bởi thân hình cường tráng gần hai mét của Cao Văn, ông lão và Amber đồng thời giật mình.

Trong khi đó, Cao Văn đã chú ý đến người lạ ngay khi hắn bước vào lều: Ông ta mặc một chiếc áo choàng bẩn thỉu, bên trong là một bộ trang phục kỳ lạ giữa áo ngắn và áo choàng dài, hầu như tất cả các mép đều bị sờn. Ông ta còn đội một chiếc mũ nồi màu xám bên trên có vài cái lỗ, râu tóc lộn xộn. Có trời mới biết đã bao lâu rồi ông ta chưa gội chúng, người ông già nua, teo tóp nhưng đôi mắt vẫn còn sáng ngời.

Không sai, đúng là phong cách của ẩn sĩ.jpg

Cao Văn yên lặng phán đoán: Ông lão trước mắt gần như giống hệt druid sống cô độc trong rừng rậm, nắm giữ vô số kiến thức cổ xưa. Tuy nhiên, nếu hắn gặp ông vào một dịp khác, hắn có lẽ sẽ nghĩ ông ta là một kẻ ăn xin trong khu ổ chuột. Nhưng Amber đã nói cô ấy đi tìm druid, vậy nên những gì hắn thấy trước mặt chính là phong cách của một druid.

Sự sỉ nhục của giới yêu tinh thật sự đã đưa được một druid trở về (hoặc ít nhất, ông ta trông rất giống với druid), xem ra trước đây hắn có hơi nhìn lầm Amber.

Sau khi trong lòng thoáng biểu lộ chút áy náy dành cho Amber, Cao Văn bước đến trước mặt ông lão:

- Chào mừng ông đến với gia tộc Cecil, vùng đất này đã chờ đợi một vị học giả chân chính từ rất lâu rồi. Ta là Gawain Cecil, ông chắc hẳn đã nghe qua tên của ta.

Ông lão điềm tĩnh lại sau sự sửng sốt nhất thời, một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt ông (nụ cười rực rỡ tới mức làm ông trở nên hoàn toàn khác với một ẩn sĩ):

- À, tất cả mọi người trên lục địa đều biết đến tên của ngài, tôi rất vinh hạnh được góp chút sức mọn cho ngài và lãnh thổ của ngài. Không biết đồ cổ cần giám định đang ở…

Cao Văn cũng đồng thời mở miệng:

- Sự xuất hiện của một druid chắc chắn sẽ mang lại cho vùng đất này…

- Đồ cổ?

- Druid?

Hai người đồng thanh hỏi nhau, vẻ mặt lộ rõ sự khó hiểu.

- Ta có nghe nhầm không?

Cao Văn hoang mang hỏi:

- Ông nói đến giám định đồ cổ? Nhưng ta chỉ bảo Amber đi tìm một druid.

- Druid? Không phải là nhà giám định đồ cổ sao?

Ông lão cũng giật nảy mình:

- Tôi còn tưởng tới tìm tôi để giám định đồ cổ!

Khóe miệng của Cao Văn ngay lập tức co rúm, ánh mắt hắn vô tình liếc sang cô nàng bán yêu tinh bên cạnh đang cố thu mình vào trong góc một cách tuyệt vọng.

- “Quý cô” bán yêu tinh này nói thế nào với ông?

Ông già thuận miệng nói:

- Cô ta nói rằng cô ta đào được đồ cổ bảy trăm năm trước, tôi cũng không hỏi thêm chi tiết gì mà đã chạy vội đến đây…

Cao Văn giơ tay nắm lấy đôi tai nhọn của Amber, khiến cô nàng kêu toáng lên, nhanh chóng thoát khỏi bàn tay của Cao Văn, rồi biến mất vào trong bóng tối.

Nhưng có người còn phản ứng nhanh hơn: Không đợi cô đạo tắc này tiến vào cõi bóng tối, Cao Văn đã chuyển bước và chặn đường trốn thoát của Amber, đồng thời kích hoạt linh khí bảo vệ kỵ sĩ. Khi vòng ánh sáng vô hình truyền đi, Amber ngay lập tức rời khỏi trạng thái bóng tối của mình và đâm sầm vào ngực Cao Văn, cô nàng tức thì hét lên trong đau đớn.

Phòng thủ của doanh trại không đầy đủ, để ứng phó với các trường hợp khẩn cấp bất cứ lúc nào, Cao Văn vẫn luôn không cởi giáp.

Đầu cứng như Rebecca còn bị sưng u lên khi cô nàng đâm trúng Cao Văn, huống chi là Amber với cái đầu không cứng. Cô nàng bán yêu tinh bị mất phương hướng từ cú va chạm, sau khi rời khỏi trạng thái bóng tối, Amber giữ lấy đầu mình và quay hai vòng tại chỗ trước khi bị Cao Văn túm lấy tai, cô nàng lập tức kêu lên:

- Này, này, này! Đau, đau! Buông tôi ra, buông ra, buông ra…

- Chuyện đồ cổ bảy trăm năm trước là sao hả?

Cao Văn trừng mắt nhìn nỗi sỉ nhục của vạn vật:

- Druid mà ta giao cho cô đi tìm đâu rồi?

- Ông ta chính là druid mà! Sao tôi biết chuyện giám định đồ cổ lại xảy ra chứ!

Amber cảm thấy cực kỳ oan ức, cô nàng cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Cao Văn trong khi ồn ào hét lên:

- Đúng là tôi thuận miệng nói đào được một đồ cổ từ bảy trăm năm trước, nhưng tôi không nghĩ rằng ông ta lại thực sự hiểu lầm!

Ông lão trợn mắt chứng kiến trò hề trước mặt, lúc này mới mơ hồ hiểu ra:

- Đợi một chút, chẳng lẽ đồ cổ từ bảy trăm năm trước mà cô nói chính là Đại công tước Gawain Cecil?

- Đừng nhắc đến “đồ cổ” nữa! Ngài ấy sắp nắm chết tôi rồi!

Amber gào lên:

- Chẳng phải tôi đã bảo ông rồi sao! Gawain Cecil đã hồi sinh, chính tôi đã thức tỉnh ngài ấy! Nhưng tôi không có yêu cầu ông đến giám định ngài ấy, tôi tưởng ông nghe hiểu rồi!

Ông lão trừng mắt:

- Tôi tưởng cô đã cướp luôn ngôi mộ sau khi đánh thức vị anh hùng cổ đại này! Tôi thậm chí còn tự hỏi làm sao cô có thể lừa ngài để cho phép ai đó đến giám định đồ cổ sau khi cô đã đào mộ ngài lên.

Cao Văn: “...”

Sau khi nhớ lại tất cả tên tuổi vĩ đại trong lịch sử mà hắn biết trong kiếp trước, Cao Văn cuối cùng cũng từ bỏ ý định tống cổ Amber ra ngoài, hắn dở khóc dở cười nhìn ông lão trước mặt:

- Nói như vậy… Ông không phải druid thật sao?

Bất ngờ thay, ông lão vuốt râu sau khi nghe câu hỏi này và chỉnh lại chiếc áo choàng xám rách nát của mình trước khi nói bằng một giọng không thể giải thích được:

- Điều này sẽ phụ thuộc vào tình cảnh cụ thể và yêu cầu của ngài, nếu điều kiện của ngài thích hợp, tôi cũng có thể là druid.

Cao Văn ngạc nhiên: Druid cũng “có thể là” sao?

- Vậy rốt cuộc ông có phải là druid hay không?

Cao Văn cau mày:

- Ta cần một druid để hỗ trợ xây dựng nông nghiệp của lãnh thổ và ta không muốn có bất kỳ vấn đề nào xuất hiện trong kế hoạch này, ông tốt nhất nên thận trọng trả lời.

Sau trò hề, hắn giờ đây có những nghi ngờ nghiêm trọng đối với ông lão có phong cách của một ẩn sĩ này.

Tuy nhiên, Cao Văn nhìn thấy ông lão nở một nụ cười, sau đó ông ta lấy một hạt giống bình thường ra rồi tiện tay ném nó xuống đất, sau đó cầm ly nước trên bàn đổ xuống đất, ông ta khẽ lẩm bẩm một số câu thần chú và một lúc sau, một ánh sáng xanh phát ra từ nơi hạt giống được thả xuống.

Hạt giống nảy mầm với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mặc dù nó chỉ là một mầm cây rất nhỏ nhưng cũng đủ khiến Cao Văn được mở rộng tầm mắt.

- Ngài nhìn kìa, nhìn kìa! Ông ta là druid thật đó!

Amber ầm ĩ kêu lên:

- Còn không mau thả tôi ra! Đau chết tôi rồi!

Cao Văn buông đôi tai của cô nàng bán yêu tinh ra với cái nhìn sững sờ và sau đó kỳ lạ nhìn chằm chằm vào ông lão:

- Vậy ông thực sự là druid… Nhưng việc là một nhà giám định đồ cổ thì sao?

- Tôi từng là druid của học phái “Trái tim của rừng”.

Ông lão nhẹ nhàng đặt tay lên ngực và tự hào nói:

- Nhưng giám định đồ cổ cũng là nghề của tôi, ngài sẽ không thể tìm thấy nhà giám định đồ cổ nào tốt hơn tôi trong toàn bộ phía Nam đâu.

Cao Văn khó hiểu hỏi:

- Druid thì nghiên cứu về hoa, chim, cá và côn trùng, còn ông là nhà giám định đồ cổ, sao ông có thể làm hai nghề không liên quan tới nhau cùng một lúc?

- Chủ yếu bởi vì tôi không có tiền.

Ông lão buông tay:

- Tôi quá nghèo để làm một druid nên tôi đã bắt đầu với công việc phụ. Để tôi nói cho ngài biết, năng lực của tôi không chỉ có hai thứ này đâu, nếu nơi này của ngài thiếu đầu bếp, tôi còn có thể nướng đồ ăn và nấu canh.

Không chỉ khóe miệng run rẩy, ngay cả trán của Cao Văn cũng run lên trong giây lát:

- Chỉ cần giá cả hợp lý thì ngay cả xem bói ông cũng làm, đúng không?

Ông lão vuốt râu:

- Điều đó phụ thuộc vào số tiền ngài trả, nếu giá cả phù hợp, tôi có thể đi học thử.

Cao Văn ngửa mặt lên trời thở dài, hắn nghĩ, không hổ là người do Amber mang về, sự phát triển như vậy là thực sự hợp lý và được mong đợi. Hắn đã không đánh giá thấp đạo đức của Amber và hắn cũng không đánh giá quá cao phẩm hạnh của cô nàng, “chuyên gia nông nghiệp” này đúng là đáp ứng hoàn hảo các tiêu chuẩn của Amber.

Một người hoàn toàn không đáng tin cậy, nhưng lại thực sự là druid.

- Vậy… Ông ấy được chứ?

Amber theo dõi phản ứng của Cao Văn một cách thận trọng và một lúc sau mới dám lên tiếng:

- Ít nhất thì ông ấy là druid thật.

- Ừ, méo mó có hơn không.

Cao Văn thở dài rồi cúi đầu nhìn ông lão:

- Vậy thì từ hôm nay trở đi, ông chính là druid của lãnh thổ Cecil, ta sẽ trả mức thù lao phù hợp… Ông cấp mấy?

- Druid cấp ba thuộc học phái “trái tim của rừng”, đồng thời còn là dược sư ma chú cấp ba.

Ông lão cười ha hả nói:

- Và còn là một người nướng thịt tốt, ngài thật sự không cân nhắc chút sao?

Cao Văn nhếch khóe miệng:

- Không, ta có một người hầu gái nấu ăn khá ngon. Ta sẽ trả thù lao cho ông theo tiêu chuẩn của việc thuê một pháp sư chính thức cấp ba, nhưng tiền đề là ông phải tinh chế được một lô thuốc tăng trưởng để chứng tỏ bản thân, chúng ta sẽ cung cấp các vật liệu và công cụ cho ông.

Ông lão liên tục gật đầu:

- Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK