• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiều lúc Rebecca không thể hiểu được tổ tiên nhà mình đang nghĩ gì, tuy nhiên, là một cô gái cứng đầu cũng có chỗ tốt, cô nàng sẽ không cần ép bản thân phải hiểu những điều khó lý giải, dù sao, ngài tổ tiên chắc chắn không sai nên cô cứ làm như ngài nói thôi.

Nhìn Rebecca vui vẻ rời đi sau khi nhận được lệnh, thậm chí còn không hỏi lý do tại sao phải đốt đá, Cao Văn nhịn không được xoa cằm lẩm bẩm:

- Quả nhiên năng khiếu bẩm sinh của mỗi người đều có giới hạn, việc có nhiều hay ít tất thảy đều phụ thuộc vào tung xúc xắc. Trong trường hợp của Rebecca, con bé có lẽ đã tung được điểm tối đa ở ô toán học và trí tưởng tượng, còn những chỗ còn lại thì chỉ được một nút.

Nhưng điều đó không quan trọng bởi vì bản thiết kế và phương pháp vận hành đã được giao cho Rebecca, hắn sẽ để cô nàng tự tìm hiểu. Trường hợp thực tế của lưới ma thuật số một đã chứng minh rằng ngoài tính cách thẳng thắn, cứng đầu, chỉ số EQ thấp và đôi khi còn có mấy suy nghĩ ngứa đòn, thì cô nàng này thực sự có một thiên phú đáng kinh ngạc trong toán học và sáng tạo. Một người tài năng như vậy nên ra ngoài xông pha chiến trường, miễn là Rebecca không thất bại, thì thường sẽ thu được những lợi ích bất ngờ, ngược lại, việc đưa ra quy tắc và giới hạn sẽ khiến thành quả bị hạn chế.

Ngoài ra, ngay cả bản thân Cao Văn cũng không chắc có bao nhiêu phương pháp bản địa mà hắn đã tái sử dụng thông qua ký ức ở Trái Đất có thể thành công.

Sau khi giao nhiệm vụ “đốt đá” cho Rebecca, Cao Văn đi đến đồng ruộng để xem tiến trình khai hoang và chứng thực việc sản xuất bánh xe nước đã bắt đầu. Sau đó, hắn đi đến lò rèn và đưa bản thiết kế về chiếc lò kiểu mới cho người thợ rèn già Hummel.

Người thợ rèn già lộ rõ vẻ kinh ngạc trước bản thiết kế mà Cao Văn đưa ra.

Ông ấy thực sự rất kinh ngạc.

Hummel biết ngài lãnh chúa đang chú ý đến vấn đề lò luyện kiểu mới, ông ấy nhớ rõ cách đây mấy ngày, Cao Văn đã tới nơi này để thu thập một ít ý kiến ​​và đề nghị của ông ấy trong việc chế tạo lò mới, nhưng trong suy nghĩ của Hummel, một quý tộc cao quý làm đến bước này đã là hay lắm rồi, tiếp theo, nhiều nhất Cao Văn sẽ chỉ tìm một vài thợ thủ công giúp ông ấy làm lò mới, thỉnh thoảng lại qua kiểm tra tiến độ các loại. Chứ Hummel thật sự không ngờ rằng Cao Văn sẽ trực tiếp mang bản vẽ tới.

Sau khi nghe lãnh chúa nói bản thiết kế của lò luyện đã hoàn thành, phản ứng đầu tiên của Hummel trừ kinh ngạc thì không phải là vui mừng, cũng không phải là cảm động, mà là vừa lo lắng vừa đau đầu.

Vẫn là câu nói đó, một Công tước, một quý tộc, hẳn là một người ngồi trong lâu đài ăn bát vàng, liệu ngài có đủ hiểu biết về rèn và đúc lò không? Liệu bản thiết kế mà ngài nghĩ ra có thể dùng được không?

Không dùng được thì phải làm sao? Ai dám nói gì? Nhưng nếu họ miễn cưỡng sử dụng, ngộ ngỡ xảy ra chuyện thì trách nhiệm tính lên người ai đây?

Người thợ rèn già cầm lấy bản thiết kế mà Cao Văn giao cho với vẻ mặt hơi buồn rầu, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm: Nếu cái lò này thật sự quá mức viễn vông, ông ấy cũng không được nói ra. Cùng lắm thì gật đầu đồng ý trước, rồi cố làm một cái lò có hình dáng bên ngoài tương tự bản thiết kế nhưng bên trong sẽ khác hoàn toàn. Nếu lãnh chúa có phát hiện và tra hỏi, thì cứ nói là do mấy người học việc và nông nô vụng về không biết chữ, nên đã không đúc lò đúng cách.

Suy nghĩ này kéo dài cho đến khi Hummel nhìn rõ bản thiết kế với cấu trúc khéo léo và bố cục hợp lý.

Cao Văn quan sát mọi biểu cảm của Hummel và mỉm cười.

Hắn không phải là một thợ rèn, thành thật mà nói, ngay cả kiếp trước của hắn cũng không có gì liên quan đến luyện kim hay rèn, nhưng anh hùng bàn phím nào từ thời đại bùng nổ thông tin mà không thể đưa ra một loạt kiến thức lý thuyết?

Tất nhiên, một anh hùng bàn phím chỉ có kiến thức lý thuyết sẽ không có ích gì, nhưng điều đó không sao cả, hắn còn có ký ức của Gawain Cecil.

Gawain Cecil không phải thợ rèn, nhưng Đại công tước phía Đông đầu tiên thì phải. Mà tài liệu khoe mẽ quan trọng khi Đại công tước phía Đông chiêu đãi tiệc rượu chính là sự hiểu biết trong luyện sắt thép. Thêm vào đó là tình bạn thân thiết của họ, Gawain Cecil đã có vô số trải nghiệm khi được Đại công tước phía Đông kéo đến lò nung để luyện kỹ năng, hắn đương nhiên biết loại cấu trúc nào mà một lò luyện đủ tiêu chuẩn phải có.

Với sự kết hợp từ hai nguồn kiến thức, cộng thêm gợi ý của Rebecca và Hetty, cũng như những tổn thương nhỏ ở chân tóc, việc vẽ ra một bản thiết kế ít nhất là có thể.

Tuy nhiên, tự tin là thế nhưng Cao Văn không đến mức tự phụ một cách mù quáng. Hắn biết những hạn chế của một kẻ không có chuyên môn sẽ khiến giới chuyên môn và người hiểu biết hiểu rằng thân phận của hắn có thể dễ dàng ngăn cản các chuyên gia chân chính đưa ra quan điểm trung thực của họ. Do đó, hắn tự động giải thích:

- Bản thiết kế này chỉ là thứ mà ta đã sửa đổi theo một số lò nung từ thời Gondor, vì vậy nó có thể không phù hợp với tình hình hiện tại. Ta chỉ muốn ông thử suy nghĩ về cách làm thế nào để lò này có thể được vận hành, đó là công việc của ông. Hãy tự do chỉnh sửa lại theo ý của ông, miễn là nó đáp ứng được yêu cầu của ta.

- Không, không, không, bản thiết kế này đã rất hợp lý rồi.

Hummel vội vàng nói:

- Nó có tất cả các thành phần mà một lò nung nên có và tất cả chúng dường như kết nối rất tốt với nhau. Và ý tưởng liên tục nấu chảy này, có phải chỉ cần có một dòng quặng ổn định và xỉ được dọn sạch thì nó có thể đốt tiếp sao?

- Đúng vậy, nó sẽ đốt liên tục.

Cao Văn gật đầu:

- Nhưng khi làm vậy, kiểu làm việc “một thợ rèn và vài người học việc quay quanh lò” có thể không còn phù hợp nữa?

Rõ ràng là trước đây, Hummel đã không nghĩ đến điều này, ông vẫn còn đắm chìm trong khái niệm hấp dẫn của lò luyện hiện đại. Với lời nhắc nhở này của Cao Văn, ông đột nhiên nhận ra ý nghĩa của một lò luyện kim cực kỳ hiệu quả mà không cần phải dập tắt lửa.

Như thể đó là một bản năng nghề nghiệp, ông nhận ra một sự khác biệt lớn đã xuất hiện, sự khác nhau giữa các cửa hàng thợ rèn ồn ào trước đây và lò nung này.

Và ông liên tưởng điều đó với những khoảng sân khổng lồ dài cả trăm mét có thể chứa hàng chục lò nung, Hummel mở to mắt nhìn Cao Văn:

- Thưa ngài…

- Thép là cơ sở của mọi thứ, tất nhiên, chúng ta vẫn phải xem xét tất cả các loại kim loại kỳ lạ kia.

Cao Văn vừa nói vừa lấy một món đồ từ trong ngực ra đưa cho Hummel xem:

- Ta đã hỏi xung quanh rồi, ông biết chữ vì vậy ông có thể đọc những thứ này.

Thợ rèn là một tầng lớp thượng lưu trong dân thường, mặc dù họ vẫn là dân thường, nhưng những người cầm búa này có chỗ đứng gần giống với các chiến binh thị tộc hoặc thậm chí là các kỵ sĩ tập sự. Hơn nữa, nhiều thế hệ trong gia đình Hummel đã được giao nhiệm vụ nấu chảy thép và rèn vũ khí cho gia tộc Cecil, vì thế mà địa vị của họ sẽ đặc biệt hơn. Do đó, Hummel đã biết chữ, cha của ông cũng không có thành kiến gì trong khoản này.

Nhận lấy tờ giấy từ tay Cao Văn, Hummel chỉ lướt qua nó một chút trước khi tròn mắt ngạc nhiên:

- Như này… Như này liệu có còn là một lò rèn không?

- Không, đây là xưởng luyện thép Cecil.

Cao Văn nhìn vào mắt người thợ rèn già:

- Ta cần một lượng thép lớn, nó thậm chí có thể vượt quá tổng lượng thép mà ông đã thấy trong cả cuộc đời. Lò luyện hiện đại và lưới phép thuật số một chỉ đơn thuần là một bước nhỏ trong kế hoạch, và tất cả những điều này chỉ có thể được duy trì bằng một cơ cấu sản xuất hoàn toàn mới.

Đây là sự thay đổi từ một xưởng thành một nhà máy, ngay cả bản thân Cao Văn cũng không chắc một cuộc cải cách mới từ trên xuống dưới này sẽ mang lại kết quả gì, tuy nhiên, hắn không thể tiếp tục chờ đợi.

Hắn không thể chờ xã hội này từ từ phát triển mầm mống của chủ nghĩa tư bản và một cuộc cách mạng công nghiệp. Ngay cả khi hắn sẵn sàng chờ đợi thì thứ trên trời kia cũng không chắc bằng lòng chờ.

Trong khi mọi người đang bị cuốn vào các công việc đồng áng và vẫn chưa thiết lập được căn cứ, thì một lũ ngoài hành tinh và thủy triều đen lại đang lao tới, liệu còn chơi tiếp được sao?!

Sự phát triển của lưới phép thuật số một đã cho hắn thấy cơ hội để mở rộng năng suất, hay phải nói rằng, năng suất của họ đã đạt đến mức có thể được mở rộng đáng kể. Chỉ có điều, trong thế giới này nơi mà sức mạnh ma thuật tồn tại, nó đã bị kìm hãm tại chỗ, lưới phép thuật số một là hy vọng phá vỡ những xiềng xích này.

Thất bại là ma thuật, thành công cũng là ma thuật.

Hummel trầm tư suy nghĩ nhưng nhận ra chẳng có giải pháp nào cả, điều này đã vượt quá thế giới của ông. Ông là một người cả đời chỉ biết rèn kim loại, lần đầu tiên lại không thể tìm chỗ đứng cho mình trong số các kim loại:

- Thưa ngài, nếu chúng tôi thực sự phải làm theo kế hoạch của ngài và đúc nhiều lò thép như thế này thì cần bao nhiêu thợ rèn là đủ ạ? Bây giờ, chỉ có tôi là thợ rèn trong lãnh địa này.

- Việc luyện quặng và luyện thép sớm muộn gì cũng sẽ tách ra thành hai phần, việc này ta sẽ sắp xếp sau.

Cao Văn liếc nhìn Hummel một chút:

- Sau khi nhìn bản vẽ này, ta nghĩ ông sẽ biết rằng đây không phải là một ý tưởng viển vông và đột ngột.

Ý nghĩ nguy hiểm này đã xuất hiện trong đầu Hummel trước đây nhưng với lời nhắc nhở từ Cao Văn, ông ấy nhớ lại thiết kế lò luyện táo bạo mà lại hợp lý.

Sau vài giây im lặng, Cao Văn cố tình tiếp tục nói bằng một giọng đều đều:

- Ông có nghĩ rằng ta là một quý tộc ngu ngốc với cái đầu đầy những ý tưởng ngây dại, hài hước và một trí tưởng tượng hoang dã, hoàn toàn không có chút thực tế không?

Hummel lập tức toát mồ hôi lạnh:

- Không, không, sao ngài có thể…

- Ông nghĩ như vậy cũng bình thường thôi, bởi vì ta cũng đánh giá hơn chín mươi phần trăm quý tộc trong thời đại này là như vậy.

Cao Văn nở nụ cười:

- Sống trong những lâu đài cao cấp, sang trọng mà rất ngu dại, không biết cách trồng ngũ cốc và không có chút kiến thức nào về rèn sắt, xây nhà, đốn củi. Nhưng lại thích đưa ra những mệnh lệnh hoàn toàn bất khả thi mà không cần suy nghĩ, đúng không?

Hummel nhìn Cao Văn không nói nên lời, ông ấy đã mất một lúc lâu để giữ mình không thốt ra hai từ “tri kỷ”.

Làm thế nào mà ngài Công tước từ bảy trăm năm trước lại có thể suy nghĩ gay gắt như vậy khi đánh giá về quý tộc?

- Ông chắc hẳn đang thắc mắc tại sao ta lại đánh giá cay nghiệt như vậy, rất đơn giản, vì ta là Gawain Cecil. Bảy trăm năm trước, khi mảnh đất này vẫn còn hoang vu, ta đã là người dẫn đầu khai hoang ở đây.

Cao Văn nhìn vào mắt Hummel:

- Hồi đó, bọn ta không sống trong lâu đài, nếu nói về sản xuất, ta e rằng nhiều thợ thủ công trong lãnh địa này còn không phải là đối thủ của ta.

Vẻ mặt của Hummel hơi thay đổi và ông từ từ gật đầu.

Cao Văn đặt một tay lên vai người thợ rèn già:

- Vì vậy, hãy làm như ta nói, bước đầu tiên chính là xây dựng xong cái lò luyện kiểu mới.

Từ khóe mắt, hắn nhìn thấy Bette đang chạy tới đây.

- Chủ nhân!

Cô hầu gái nhỏ thở hổn hển để lấy hơi, rồi sau đó cúi xuống một cách vụng về nhưng vẫn cố lớn tiếng:

- Cô Amber đã trở lại! Cô ấy cũng mang theo một…

Bette đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi lớn tiếng nói:

- Một ông lão bẩn thỉu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK