• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Văn đứng trước cửa sổ, đợi đến khi chắc rằng hơi thở của “My Little Pony” đã hoàn toàn biến mất, hắn mới thở ra một hơi dài và lập tức đóng cửa sổ.

Ngay lúc cánh cửa sắp khép lại, một bóng đen nhảy từ dưới lên – đó là Amber và cô nàng thét lên:

- Này ông già, tôi vừa thấy một tên trộm… Bốp!

Cao Văn: “…”

Một lúc sau, quý cô Amber, người vừa chịu tổn thương về cả thể chất lẫn tinh thần, cuối cùng cũng có thể đứng vững trên đất. Cô nàng bán yêu tinh xui xẻo vừa che lấy trán vừa chườm đá lên mặt, trợn mắt nhìn Cao Văn:

- Sao ngài có thể làm thế chứ!

- Sao ta biết cô sẽ nhảy bổ vào từ cửa sổ?

Cao Văn nhìn cô nàng:

- Mấy người hôm nay đều bị sao vậy? Sao không từ cửa chính mà vào?

- Tôi là đạo tặc mà! Ngài đang coi thường sự chuyên nghiệp của tôi khi bắt tôi vào bằng cửa chính đấy?

Amber tức hổn hển:

- Thêm nữa, vừa nãy có ai đánh bay tôi! Ngài còn chẳng thèm bồi thường cho vết thương của tôi, ngài không biết xấu hổ sao? Quý tộc các ngài luôn keo kiệt vậy à?

Cao Văn nhìn Amber tràn đầy năng lượng, xác nhận vết thương khi bị cửa sổ sập vào của cô nàng không quá nghiêm trọng. Hắn lắc đầu và nói:

- Ta hiện tại rỗng túi rồi, nhưng ta sẽ trả khi có tiền.

Cao Văn tiếp tục trước khi Amber kịp nói điều gì đó:

- Ta là bậc trưởng bối và sẽ không lừa cô, được chưa?

Mắt Amber trợn tròn:

- Ghim lời này của ngài nhé, trí nhớ tôi tốt lắm đấy!

Cao Văn vẫy vẫy tay với cô nàng bán yêu tinh hậu đậu đứng ngoan ngoãn cạnh cửa. Sau đó hắn đi tới bàn sách, nhìn những viên pha lê đang nằm trên đó.

Có tổng cộng năm viên, một trong số chúng được cô nàng Melita giao cho hắn. Đó là báu vật đã gần bảy trăm năm lịch sử, và là món đồ vô cùng quan trọng mà Gawain Cecil giao phó cho kho bạc Bí Ngân bảo hộ. Nhưng chẳng hiểu sao mà trong đầu hắn hoàn toàn không có ký ức, bốn viên pha lê còn lại thì được tìm thấy bên trong két Bí Ngân ở thư phòng.

Dù sao thì Cao Văn cũng không biết rõ nguồn gốc của mấy viên pha lê này.

Trong đầu hắn có ký ức về két Bí Ngân, nhưng vật trong két thì hắn chỉ biết chiếc đĩa bạch kim thật ra là chìa khóa mở một nhà kho không ai biết đến. Nhưng những viên pha lê còn lại, hắn cũng chỉ nhớ hình ảnh năm đó Gawain Cecil bỏ chúng vào trong két, chứ không thể nhớ nổi chúng đến từ đâu.

Giống như tất cả kí ức của hắn về những viên pha lê đã bị xóa bỏ.

Cao Văn vân vê những viên pha lê được làm từ cùng một nguyên liệu nhưng có hình dạng khác nhau. Viên pha lê bí ẩn từ kho bạc Bí Ngân rõ ràng còn nguyên vẹn và có cấu trúc đối xứng hoàn hảo. Nó giống một con quay nhỏ to bằng lòng bàn tay nhưng không có mũi nhọn nào. Một tia sáng xanh mờ lấp ló phía trong tâm nó. Bốn viên được lấy từ két ra là những mảnh vỡ và chúng thuộc về một con quay khác. Cao Văn cố gắng ghép chúng lại và nhận ra mới chỉ ghép được hai phần ba con quay.

- Đây là gì vậy?

Amber nhàm chán đến nỗi cô nàng muốn bay đi dù mới chỉ đứng đó được vài phút. Cô nàng không thể kiềm chế được sự tò mò và lao đến cạnh Cao Văn:

- Pha lê ư? Nhìn xấu vậy… Chắc có bán cũng chẳng được bao nhiêu.

Cao Văn nói mà không ngẩng đầu:

- May mà trông chúng không đáng tiền, chứ nếu cô mà định lấy trộm là tôi sẽ giết cô luôn đấy.

Amber lố lăng vỗ ngực:

- Ôi! Quý tộc các ngài thật là độc ác!

Cao Văn nhìn cô nhóc hiếu kỳ hỏi:

- Sao cô lúc nào cũng nói về quý tộc vậy, cô có thù oán gì với họ à?

- Không phải hận thù gì, nhưng chẳng phải người nghèo chửi rủa bọn quý tộc là chuyện bình thường à?

Amber đảo mắt và nói tiếp:

- Ờm thì, tôi không có ai khác để móc mỉa, nên là dù có chuyện gì cũng đều là lỗi của lũ quý tộc hết.

Cao Văn cười như không cười nhìn Amber:

- Cô không giống dân nghèo lắm nhỉ, dân nghèo thật sự sẽ không có lá gan này.

Amber tự mãn:

- Đương nhiên, mấy dân nghèo tầm thường thì làm sao biết skill tiềm hành bóng tối cơ chứ!

Cao Văn không muốn tiếp chuyện với con người miệng lưỡi dẻo quẹo nhưng chẳng có lấy một câu là thật này nữa, nên phẩy tay nhờ cô nàng đi gọi Rebecca đến.

- Gọi vị lãnh chúa nhỏ đó sao?

Amber chớp mắt và nhìn vào đống pha lê trước mặt Cao Văn:

- Đợi một chút… Mấy thứ này đáng giá thật đấy à?

Cao Văn không hiểu tại sao Amber lại liên hệ đến việc đấy được:

- Sao cô lại nghĩ thế?

Amber phân tích rõ ràng:

- Xem xét tình hình hiện tại, bầu không khí lúc này, cộng với người đại diện kho bạc Bí Ngân mà ngài vừa nhắc đến, chẳng phải quá rõ ràng là ngài chuẩn bị thông báo di chúc của mình sao? Đừng bảo tôi là tài sản thừa kế của gia tộc Cecil chính là đám pha lê này nhé?

Cao Văn toát mồ hôi lạnh:

- Nếu cô còn không đi tôi sẽ dùng một cây kiếm ghim cô vào tường đấy!

Amber thấy vậy liền lập tức biến thành bóng đen, và dần dần biến mất trong không khí.

Cao Văn chậm rãi thở ra một hơi sau khi cô nàng bán yêu tinh kia rời đi. Hắn cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại và suy ngẫm về câu hỏi khó trả lời. Bí mật đằng sau sự “hồi sinh” hay đúng hơn là “nhập xác” của hắn, rốt cuộc là gì?

Lúc đầu, hắn tưởng tất cả mọi chuyện chỉ là ngẫu nhiên khi thiết bị bay hết quỹ đạo trên bầu trời, rồi hắn bị ném ra ngoài bởi hệ thống thoát hiểm và vô tình rơi vào lăng mộ của một gia tộc. Nhưng bây giờ… có lẽ sự xuất hiện của hắn là ngoài ý muốn, nhưng sự hồi sinh của Gawain Cecil thì không.

Một người với tuổi đời có hạn và trên thực tế đã chết từ rất sớm, sẽ không rảnh rỗi đi mua một kho lưu trữ vĩnh viễn ở kho bạc Bí Ngân.

Trừ khi hắn biết ngày nào đó bản thân sẽ quay lại và lấy lại chúng.

Đương nhiên cũng có khả năng hắn nhiều tiền quá nên tiêu xài phung phí, nhưng khả năng này là cực kỳ thấp.

Cao Văn vô thức dùng ngón tay viết ra ba chữ tiếng Trung: Tôi là ai?

Cao Văn đến từ Trái Đất, kiếp trước chết vì tai nạn trên không, xuyên đến tận nơi này. Dù không quá am hiểu nguyên lý bên trong, nhưng hắn đã lơ lửng trên trời hơn mười ngàn năm, đã chứng kiến những thăng trầm của sự sống, rồi cuối cùng nhập xác trở thành một con người. Mới chỉ hai tháng kể từ khi hắn trở thành Gawain Cecil.

Những kí ức còn nguyên vẹn, nhân cách không có vấn đề, tư duy cũng rõ ràng và sáng suốt.

Cho nên đây vốn không phải là tình huống hắn lo lắng nhất.

Như vậy Gawain Cecil có lẽ đã xảy ra vấn đề. Liệu sự hồi sinh của ông ta có bị phá đám bởi vị khách không mời từ trên trời rơi xuống là mình không?

Hắn cẩn thận nghĩ lại và thấy vô cùng đáng ngờ khi cơ thể người này không hề bị phân hủy sau bảy trăm năm. Có lẽ người đàn ông huyền thoại này đã lên kế hoạch để sống lại trong tương lai (có nhiều lý do cho việc sống lại như con cháu không mấy tốt lành, phung phí tài sản của gia tộc; quái vật xâm lược đất nước hủy diệt mọi thứ; hay cũng có thể là hai sự việc tồi tệ diễn ra vào thời điểm đó). Tuy nhiên, người đàn ông với ý chí mạnh mẽ cúc cung tận tụy muốn bảo hộ quốc gia đến chết, tính toán thế nào cũng không ngờ đến, kế hoạch lại bị phá hỏng bởi một linh hồn từ trên trời rơi xuống…

Nếu nghĩ vậy thì mọi chuyện đều hợp lý!

Cao Văn cau mày, có hàng vạn trường hợp đang chạy qua đầu nhưng hắn lại chẳng thể chắc chắn cái nào.

Điều duy nhất hắn có thể chứng minh là hắn vẫn còn là chính mình.

Hắn không nghĩ về những thứ phức tạp và vô nghĩa như “không thể cảm giác được những thay đổi trong tiềm thức, não bộ không cảm nhận được suy luận của chính mình và ý thức người bị ảnh hưởng sẽ không nhận ra mình bị ảnh hưởng”. Hắn thấy việc suy tư về những triết lý sâu xa như vậy chỉ tổ tốn thời gian.

Chỉ cần đảm bảo tâm trí vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát. Chỉ khi đầu óc sáng suốt, hắn mới có thể hoàn thành được điều mình muốn làm.

Tiếng bước chân bên ngoài thư phòng làm gián đoạn dòng suy nghĩ của hắn, và hắn nghe thấy giọng Amber đang nói:

- Để tôi nói cho cô nghe, ngài tổ tiên của cô kì lạ thật đấy, ngài ấy đã gặp người đại diện của kho bạc Bí Ngân giữa đêm khuya rồi yêu cầu được gặp cô. Tôi thấy chắc chắn ngài ta muốn thông báo di chúc của mình… Thêm nữa, cái người đại diện đó đã đấm tôi và tôi muốn cô phải bồi thường cho tôi…

Tiếng cầu lửa kêu lách tách.

Giọng Amber:

- …Đương nhiên tôi không đòi hỏi cô phải trả ngay bây giờ…

Cửa phòng mở ra và Rebecca xuất hiện trước ngưỡng cửa, trong khi Amber đứng bên cạnh đang nhìn dáo dác:

- Ngài tổ tiên, ngài tìm cháu sao?

Trong lúc Rebecca hỏi, cô nàng đánh giá kỹ lưỡng Cao Văn. Dù cho bán yêu tinh kia nói chuyện chẳng đáng tin chút nào, nhưng vị lãnh chúa chu đáo vẫn quan sát biểu cảm của Cao Văn xem có vẻ gì là ngài ấy sắp đưa di chúc ra không…

Cao Văn nhìn Amber:

- Trông chừng bên ngoài và đừng cho ai đến gần. Nếu có ai đến vào lúc này, cô không chỉ không có tiền đền bù, mà tiền công cũng khỏi luôn đấy.

Amber bĩu môi, vừa đi về phía cửa sổ vừa nói thầm:

- Cứ làm như ngài đã trả cho tôi đồng nào đấy…

Cao Văn la lên:

- Cô nhất định phải ra bằng cửa sổ à?

Amber, người rất chuyên nghiệp trở về vị trí của mình qua cửa sổ.

Cao Văn thở dài vì hắn biết chẳng có cách nào để nói lý với cô nàng mặt dày đó được. Vì thế hắn quay lại trên bàn làm việc và đặt chỗ pha lê chưa biết sử dụng thế nào sang một bên. Sau đó, hắn lôi từ trong ngực ra chiếc đĩa bạch kim lấy từ két trước đó.

- Những điều mà Amber nói cũng không phải sai hoàn toàn, ta có vài thứ cho cháu.

Cao Văn nhấn mạnh:

- Nhưng chắc chắn không phải là phân chia tài sản.

Rebecca nhìn chiếc đĩa bạch kim trong tay Cao Văn và hỏi:

- Đây là thứ gì?

- Một chiếc chìa khóa dùng để mở ra…

Khoảnh khắc Cao Văn đang nói, Amber trên nóc nhà thét lên:

- Tiểu tặc! Ta lại bắt được ngươi rồi!!

Ngay lập tức có tiếng vang trên nóc nhà, Cao Văn vô cùng bất ngờ vì hắn không hề nghe thấy tiếng hét bị người ta đánh bay của Amber.

Chẳng lẽ có một con ngỗng nào đó biết tiềm hành bóng tối đã bò lên tới nóc nhà? (Khó hiểu ghê!)

Hắn nhanh chóng cầm lấy vũ khí cạnh bàn và định ra ngoài thăm dò tình huống với Rebecca. Tuy vậy, trước khi kịp ra một đòn nào, hắn thấy một bóng đen và Amber nhảy ra khỏi làn sương, trên tay là một người đàn ông trẻ tuổi đã bất tỉnh với một bộ giáp đen và một mái tóc đen.

Cao Văn nhìn cậu ta và cảm thán: Đêm nay có nhiều khách ghé thăm thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK