Thành thật mà nói, Cao Văn khá ngạc nhiên khi thấy Amber bắt sống ai đó trở về. Nếu một tiếng trước hắn thấy cảnh này thì hắn sẽ không bất ngờ như vậy, nhưng dù sao hắn đã mất niềm tin vào khả năng chiến đấu của cô nàng khi đại sư bóng tối này bị bàn tay của một nhân viên chào hàng của ngân hàng tên My Little Pony đánh bay, thay vì lính gác, cô nàng giống một cái còi báo động hơn…
Nhưng sự thật là kỹ xảo bóng tối của Amber vô cùng tuyệt vời, nên cũng dễ hiểu khi cô nàng có thể phát hiện ra một tên sát thủ hay gián điệp… Tuy vậy ai mà ngờ được cô nàng sẽ trực tiếp tóm người ta trở về chứ?
Ngay khi Amber bắt được người đàn ông, có tiếng bước chân vội vàng truyền đến từ bên ngoài thư phòng, ngay sau đó, kỵ sĩ Byron mở cửa và chạy vào:
- Thưa ngài, đã có chuyện gì xảy ra sao?
Anh ta có nhiệm vụ gác cửa chính dưới tầng, nhưng những tiếng ồn lớn trên mái nhà đã kinh động đến anh ta.
Còn trước đó khi Melita ghé thăm và tát bay Amber một phát ngay mặt thì lại không gây ra nhiều tiếng động lắm…
- Không sao, chỉ là một tên trộm nhỏ thôi, ta đã bắt được hắn rồi.
Cao Văn vẫy tay với Byron:
- Anh quay lại chỗ gác đi, tối nay có lẽ sẽ không quá yên bình đâu.
Byron có chút hoang mang nhìn thư phòng, thấy Amber đang đắc ý tự hào về bản thân, và một kẻ tiềm hành đang nằm bất tỉnh trên sàn. Dẫu vậy, vì mệnh lệnh đã được ban ra, người kỵ sĩ trung niên vẫn gật đầu:
- Vâng.
- Sao mà cô tóm được anh ta thế?
Cao Văn nhìn Amber bằng ánh mắt kinh ngạc sau khi kỵ sĩ Byron vừa rời đi, hỏi:
- Cô thắng cơ á?
- Biểu cảm đó là sao chứ?!
Amber tức giận vì phản ứng của Cao Văn:
- Dù khả năng chiến đấu trực diện của tôi hơi yếu, nhưng không có nghĩa là nó tệ đến mức tôi không đánh lại ai, rõ chưa? Trước đây, tôi còn hạ đo ván một con quái vật gọi là “Nhiễu sóng thể” đấy.
Cao Văn vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm cô nàng.
- Đương nhiên, chủ yếu là do người này khá ngu.
Quả nhiên, Amber còn nói thêm:
- Anh ta đã có thể thắng nếu đấu trực diện nhưng lại cứ khăng khăng đấu bằng Ám Ảnh bộ cơ. Kết quả là tôi đá anh ta một cú ra khỏi trạng thái bóng tối luôn. Rồi vì linh hồn dao động giữa thế giới vật chất và cõi bóng tối nên anh ta choáng cmn luôn.
Cao Văn ngạc nhiên nhìn cô nàng, trong lòng tự nhủ loại hành vi dã man thô bạo này cũng chỉ có cô mới dám làm.
Ám Ảnh bộ là một kỹ năng đặc biệt của những kẻ tiềm hành, và hầu hết những người dựa vào nghề này kiếm cơm đều thông thạo nó, nhưng khả năng của họ không thể so sánh với Amber và chính sự cách biệt đó đã khiến chúng giống như hai kỹ năng hoàn toàn khác. Những kẻ tiềm hành bình thường chỉ có thể ẩn mình tạm thời trong thế giới vật chất và di chuyển qua lại giữa thế giới vật chất với cõi bóng tối (các ma pháp sư gọi đó là “ranh giới của ảo ảnh”). Nó là một kĩ thuật vô cùng nguy hiểm và người ta phải hết sức cẩn thận như đang nhảy múa trên lưỡi dao. Bất kì một sai sót nhỏ cũng có thể khiến họ rơi vào cõi bóng tối và bị nghiền nát bởi một vật thể lạ không thể diễn tả. Về phần Amber… ai mà biết cô nàng có khả năng gì.
Trong hoàn cảnh bình thường, kẻ tiềm hành chỉ cần chú tâm đến bước chân của mình thì sẽ không có gì đáng lo ngại, miễn là họ không bước sai thì sẽ không phải sợ xảy ra chuyện ngã vào bóng tối. Vì “bước nhảy bóng tối” còn được mệnh danh là con đường cô độc, nên tất cả đều biết rằng kể cả đại sư bóng tối chuyên nghiệp nhất cũng không thể bước vào Ám Ảnh bộ của người khác. Hơn nữa, những người thành thạo đều có kĩ năng hoàn hảo để “nhảy múa trên lưỡi dao sắc nhọn”, nhưng đó chỉ là lúc bình thường…
Mọi thứ sẽ thay đổi nếu bạn đang nhảy múa trên lưỡi dao thì có một yêu tinh sức chiến đấu bằng một phần năm con ngỗng nhảy ra đá bạn một phát.
Lúc này, Amber vẫn đang đắm chìm trong sự tự mãn:
- Khi ấy thật thú vị, cái tên này đang ở một tư thế ngu ngốc và bước vào trạng thái ảo ảnh. Dù sao thì tôi cũng thấy rõ là anh ta chuẩn bị đâm lén tôi bằng một con dao nhỏ. Tôi giả vờ như không thấy và đá bay anh ta khi anh ta mò tới cạnh tôi…
Rebecca chẳng thèm hưởng ứng Amber, mà ngồi xổm cạnh Cao Văn xem xét vị khách không mời mà đến này:
- Đừng nói với cháu là anh ta không tỉnh dậy nữa nhé.
Cao Văn lắc đầu:
- Khó nói lắm, người bình thường bị đá một cái vào cõi bóng tối, không chết cũng sẽ biến thành kẻ ngốc.
Trong khi họ nói chuyện, tên tiềm hành đang nằm trên sàn kia bỗng co giật và từ từ tỉnh lại.
Nếu như bình thường, một kẻ tiềm hành chuyên nghiệp sẽ giả chết trong tình huống này và kiểm soát nhịp tim cùng hơi thở để qua mắt người khác. Tuy nhiên, tên này không thể làm nổi sau cú đánh mạnh từ ranh giới của ảo ảnh, và trước khi nhận ra có gì không ổn, anh ta đã nhìn vào Cao Văn.
Anh chàng vô danh đờ đẫn, tựa như chuyện xảy ra trước mắt nằm ngoài dự đoán. Ngay sau đó, anh ta định cắn nát viên thuốc độc giấu trong khoang miệng để tự sát, nhưng lại nhận ra rằng viên thuốc đã bị lấy đi.
Anh ta chỉ còn cách ngậm miệng, không nói một lời.
- Tên cậu là gì? Có mục đích gì? Ai phái cậu đến đây?
Cao Văn hỏi liên tiếp vài câu nhưng anh ta giả như không nghe thấy và chẳng hé răng lấy một lời.
Amber lấy con dao găm nhỏ ra, xoay xoay nó trên tay:
- Chúng ta có nên ép cung bằng vài phương pháp tra tấn không nhỉ? Dù tôi không chuyên nghiệp lắm, nhưng tôi đã từng được chứng kiến mấy thủ thuật hồi trước rồi, lúc tôi lẻn vào ngục để trộm đồ.
Rebecca bối rối:
- Cô trộm cái gì trong ngục?
- Tôi cá là cô không biết nó.
Amber đắc ý phổ cập khoa học:
- Rất nhiều viên cai ngục sẽ giấu của cải lấy được từ những tù nhân, giấu trong xó xỉnh nào đó rồi chuyển chúng đi khi họ thay ca để không bị quan tuần tra hay lãnh chúa phát hiện. Tôi bèn lựa thời gian đó để đi trộm…
- Đừng nghĩ về việc đó, tra tấn ép cung không có tác dụng gì với tên này đâu.
Cao Văn ngắt lời Amber đang đắc ý:
- Ảnh vệ Hoàng gia được huấn luyện để phục vụ đức vua, cho nên họ là những tinh anh trong tinh anh. Ngoại trừ khả năng chiến đấu, ý chí của họ cũng rất kiên cường. Cô may mắn lắm mới bắt được một tên chuyên nghiệp như vậy nên ta nghĩ cô có thể khoe khoang về vụ này suốt nửa năm đấy.
Trong lúc đang nói, hắn liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của chàng trai:
- Dù vậy, khi ta còn sống, Ảnh vệ Hoàng gia chỉ là một thị vệ bên người mà thôi, và hầu hết việc của họ là thu thập tình báo từ những nơi nguy hiểm. Tại sao sau bảy trăm năm, Ảnh vệ Hoàng gia lại sa đọa thành mấy kẻ ăn cắp vặt nhỉ?
Ảnh vệ bị bắt bất ngờ nhìn lên, nhưng anh ta chưa kịp mở miệng, Cao Văn đã nói:
- Cậu muốn hỏi sao ta biết thân phận của cậu?
Ảnh vệ khẽ gật đầu.
- Nhảm nhí, năm đó ta chính là người đã đề ra ý tưởng này và xây dựng hệ thống huấn luyện cho các cậu.
Cao Văn vỗ vào mặt anh ta:
- Ta từng là người huấn luyện số một cho các Ảnh vệ Hoàng gia!!
Amber trợn mắt há hốc mồm nhìn Cao Văn cao gần hai mét:
- Là một kỵ sĩ… Ngài lại làm người huấn luyện cho kẻ tiềm hành? Ngài dạy họ tiềm hành thật à?
Cao Văn cười nhẹ và nói:
- Không, ta dạy họ cách nâng cao sự bền bỉ và kiếm thuật.
Amber thấy khó hiểu:
- Sao kẻ tiềm hành lại phải học kiếm thuật?
- Đương nhiên là vì lúc làm nhiệm vụ, cô phải giết tất cả nhân chứng nếu bị lộ.
- Đối với kẻ tiềm hành, không phải việc bại lộ thân phận khi đang làm nhiệm vụ đồng nghĩa với nhiệm vụ kết thúc sao?!
- Không, đối với tiềm hành giả của Anso, bị lộ danh tính chỉ là bước đầu của nhiệm vụ… Tuy nhiên, có vẻ người trước mặt chúng ta đã không hoàn thành tốt khóa huấn luyện. Hay do khóa huấn luyện của ta bảy trăm năm trước đã không còn được áp dụng nữa?
Người Ảnh vệ Hoàng gia đang nằm trên sàn cảm thấy vô cùng khổ sở vì những giờ huấn luyện tra tấn đều thành công cốc bởi người đàn ông đang đứng trước mặt này.
Dù bảy trăm năm đã trôi qua, chương trình học đã được đổi mới rất nhiều lần, nhưng nền tảng thì không quá khác. Huấn luyện thân thể và kiếm thuật vẫn là hai lớp được giữ lại.
Nhìn thấy những biến đổi trên mặt tên Ảnh vệ, Cao Văn biết rằng chương trình học vẫn còn giống như trong trí nhớ của anh ta.
- Francis Đệ nhị cử cậu đến đây đúng chứ?
Hắn nhìn người đàn ông trẻ trên đất và mỉm cười thân thiện:
- Dù sao thì, ta tin quốc vương bệ hạ sẽ không hồ đồ đến mức phái ai đó tới ám sát ta, khi đã hơn nửa thủ đô biết ta ở đây. Nên ông ta bảo cậu đến giám sát ta sao?
Ảnh vệ vẫn không nói một lời.
- Tuy nhiên, ông ta hẳn đã nhắc nhở cậu đừng đến quá gần vì có rất nhiều rủi ro, và Gawain Cecil sẽ không xuống trình cho dù gia tộc Cecil đã xuống dốc. Có phải cậu đã quá tự tin… Hay là cậu không phục tùng mệnh lệnh?
Ảnh vệ rốt cục cũng nói câu nói đầu tiên:
- Ngài đang sỉ nhục sứ mệnh của tôi đấy, tôi sẽ tự giết chính mình để ngài khỏi phải lo nghĩ nhiều.
- Vô nghĩa!
Cao Văn tát anh ta một cái:
- An nhà quá lâu hay sao, mà tất cả đều sa đọa thành như này?
Ảnh vệ nhìn Cao Văn đầy hoang mang, giống như anh ta không hiểu Cao Văn đang nói gì.
- Tác dụng của Ảnh vệ Hoàng gia là gì? Là bảo vệ quốc vương, bảo vệ quốc gia này, mảnh đất này! Trách nhiệm của cậu là giải quyết những tên xấu xa có mưu đồ phá hủy vương quốc, chứ không phải nghe một ông vua mất trí sai đi giám sát một Đại công tước có công khai quốc! Nếu cậu bị kẻ thù bắt trên chiến trường, cậu nói một câu như vậy ta sẽ cảm thấy cậu rất can đảm, nhưng cậu đang ở đây, trong nhà của ta! Cậu đang nghĩ ta là một tên muốn phá hoại vương quốc hay sao mà nói ta sỉ nhục sứ mệnh của cậu?! Hay cậu muốn nói rằng việc bắt cậu là đang sỉ nhục Anso?! Hay lẽ nào cậu nghĩ người dân Anso bây giờ đang muốn chống lại Đại công tước người đã khai phá, đã xây dựng nên quốc gia?!
Người Ảnh vệ trẻ có chút luống cuống sau khi nghe lời trách mắng của Cao Văn:
- Không… Đó không phải ý của tôi…
- Không sao, suy nghĩ của cậu chẳng quan trọng.
Cao Văn ngắt lời anh ta và đứng dậy:
- Ta không nhỏ nhen đến vậy để đi nổi giận với bậc hậu bối đâu, nên cậu có thể đi được rồi.
Người Ảnh vệ trẻ không ngờ mọi thứ sẽ kết thúc như thế này (anh ta hoàn toàn không lường trước được những việc đã xảy ra trong đêm nay), anh ta nhìn Cao Văn, bối rối như thể không tin vào tai mình.
Cả Amber lẫn Rebecca bên cạnh cũng rất bất ngờ.
Cao Văn nhắc lại lời của mình:
- Ta nói, cậu có thể rời khỏi đây rồi, hay còn cần ta tiễn cậu đi?
Ảnh vệ chậm rãi đứng lên:
- Ngài chắc chứ?
- Đương nhiên, ta không thể giết người của Francis Đệ nhị ở đây, và ta cũng không có ý định mang cậu đến lâu đài Bạc trước sự chú ý của mọi người, mặc dù ta rất muốn làm vậy. Nhưng thật tiếc vì ta đã qua cái tuổi để cảm xúc ảnh hưởng đến quyết định của mình, vậy nên ta chỉ có thể để cậu đi.
Rebecca tựa hồ muốn nói gì, nhưng rồi cô nàng chỉ giữ nó trong lòng vì ánh nhìn nghiêm túc của Cao Văn.
Ảnh vệ chậm rãi chuyển đến cửa sổ và trước khi anh ta đi, Cao Văn đột nhiên nói:
- Ta không định nói với ai về chuyện xảy ra hôm nay, cho nên việc báo cáo với nhà vua thế nào sau khi trở về… đó là tùy cậu.
- …Cảm ơn vì lòng nhân từ của ngài.
Sau khi thốt ra những lời đó, bóng dáng Ảnh vệ biến mất trong không khí.
Cao Văn bĩu môi:
- …Lại thêm một người ra bằng đường cửa sổ.
Đến lúc này, Rebecca mới tìm được cơ hội nói:
- Ngài tổ tiên, ngài để tên đó rời khỏi đây dễ dàng vậy sao?
- Dĩ nhiên.
Cao Văn bật cười:
- Ta dĩ nhiên muốn thả anh ta đi.
- Chẳng phải anh ta cần phải nhận trừng phạt sao? Sự thật là Bệ hạ muốn phái người đến đây giám sát, chứng tỏ rằng…
- Rebecca, nhớ kỹ điều này, nếu cháu muốn có cái lợi lớn hơn, cháu phải biết nhìn xa trông rộng.
Cao Văn vỗ đầu cô nàng và nói tiếp:
- Để một con tốt thoát chẳng là gì, nhưng vẫn sẽ có nhiều lợi ích tiềm năng.
- Lợi ích tiềm năng?
Rebecca chớp mắt:
- Ví dụ như?
- Còn phụ thuộc vào tên Ảnh vệ trẻ đó sẽ nói gì với nhà vua, và chỉ có hai trường hợp.
Cao Văn mở tay ra.
- Hoặc Francis Đệ nhị chẳng ngủ yên được từ giờ đến sáng, hoặc là… Từ giờ về sau bên cạnh ông ta có thêm một Ảnh vệ tương đối trung thành.
Nói xong, hắn xoay người và nhìn vào bầu trời đêm không trăng:
- Tương đối trung thành nghĩa là tuyệt đối không trung thành, câu nói này rất có đạo lý đấy.