Sau một vài bài kiểm tra nữa, Cao Văn tin rằng không cần xác minh thêm nữa.
Rebecca không thể thiết lập liên kết với viên pha lê.
Sau đó hắn cũng đã để Amber thử làm và nhận về kết quả tương tự.
Có lẽ ngoại trừ hắn, thì những người khác khi tiếp xúc với viên pha lê cũng không thể lên kết với trạm giám sát bí ẩn trên cao. Vậy thì lý do mà bảy trăm năm trước Gawain Cecil để lại viên pha lê này là gì?
Cao Văn cho rằng điều này dường như chỉ có hai câu trả lời, một là Gawain Cecil của bảy trăm năm trước, là một trường hợp đặc thù và có thể sử dụng những viên pha lê theo các cách đặc biệt, hai là những viên pha lê này không phải Gawain Cecil tự sử dụng, mà là ông ta để lại cho hắn của bảy trăm năm sau.
Đáp án thứ hai thật sự làm người khác rùng mình.
- Ngài tổ tiên…
Rebecca lo lắng nhìn vị tổ tiên trước mặt, sau khi lóng ngóng hoàn thành bài kiểm tra của mình, mặc dù cô nàng không biết mục đích của nó là gì nhưng rõ ràng vẫn có thể hiểu được rằng bản thân đã thất bại, và Rebecca sợ rằng mình đã làm cho ngài tổ tiên thất vọng một lần nữa:
- Có phải vì thiên phú của cháu quá kém, nên…
- Không, không phải do cháu đâu, chẳng phải vừa rồi Amber cũng đã thử nó sao?
Cao Văn kìm nén vô số suy nghĩ đang ngổn ngang trong tâm trí của mình để an ủi cô nàng.
- Người bình thường vốn không thể sử dụng viên pha lê này, ta mới chỉ chợt nảy ra ý tưởng để cháu thử nghiệm một chút mà thôi. À đúng rồi, hãy báo cáo với ta về kết quả chuyến thăm dò bên ngoài của cháu đi.
Khi đề cập đến việc này, tâm trạng của Rebecca khá hơn ngay lập tức:
- Đúng đúng, ban nãy cháu muốn kể cái này! Ngài tổ tiên, từ đầu ngài đã biết đất đai nơi đây được làm sạch rồi sao? Cháu đã tìm theo phạm vi ngài đưa ra và nhận ra đất đai ở đây không hề bị ô nhiễm, địa hình ở đó cũng rộng và bằng phẳng, lấy nước cũng rất thuận tiện. Những người nông dân đi cùng cháu nói rằng đây là mảnh đất thích hợp nhất để khai hoang…
Cao Văn không mấy bất ngờ về câu trả lời này, hắn đương nhiên biết rõ tình hình nơi này.
Ít nhất mười năm trước, tình trạng ô nhiễm ở khu vực này đã biến mất. Chỉ là dường như không có bất cứ ai trong vương quốc biết về điều đó.
Thời điểm chính xác mà ảnh hưởng của thủy triều đen trong dãy núi Hắc Ám biến mất quả thật mơ hồ, nhưng một trăm năm trước, nơi này vẫn là một khu vực bị ô nhiễm. Một bản ghi chép được để lại bởi gia tộc Cecil thuở chưa suy tàn có thể chứng thực điều này, chính vì sự ô nhiễm của thủy triều đen vào thời điểm đó mà kho báu trong núi vẫn còn nguyên vẹn cho đến ngày nay. Nếu không thì gia tộc Moen đã lấy lại những cổ vật quý giá kia từ lâu rồi, sau thay đổi lớn của gia tộc Cecil và kết thúc của dòng dõi Moen, đã không còn ai biết tới kho báu bí mật ở trên núi nữa. Vương quốc cũng triệt để từ bỏ khu vực biên giới phía Nam đầy ô nhiễm với những cục diện rối rắm xảy ra quanh năm, nên đương nhiên sẽ không ai biết về sự biến mất của dư âm thủy triều đen.
Sau tất cả, “gió độc” vẫn định kỳ thổi qua dãy núi Hắc Ám hằng năm, cho dù ô nhiễm trong đất đã biến mất, thì những cơn bão cát đầy độc tố vẫn còn tồn tại, cho nên đây cũng không phải nơi tốt đẹp gì để khai hoang.
Cao Văn chỉ có thể xác định một điều: Dựa trên những hình ảnh nhìn từ trên xuống trong đầu hắn, nơi đây đã không còn bị ô nhiễm từ khoảng mười năm trước.
Quý tộc đứng đầu khu vực gần đây nhất là gia tộc Leslie ở thị trấn Tanzania, theo như bộ luật Anso, tất cả các gia đình quý tộc ở biên giới phía Nam đều có trách nhiệm giám sát những vùng ô nhiễm của Gordon, cho nên Cao Văn phỏng đoán rằng tử tước Andrew có thể biết chút gì đó về dư âm của thủy triều đen biến mất. Nhưng đối với những quý tộc truyền thống chỉ dựa vào việc khai thác mỏ và hưởng thụ cuộc sống, mảnh đất tạm thời ổn định này không hề đáng giá để đầu tư. Thêm nữa, phong trào khai hoang đã nguội lạnh trong thời đại này, vì thế nên ngài Tử tước chắc chắn sẽ không phái người đến để kiểm tra tình trạng nơi đây.
Cao Văn gật đầu nhìn Rebecca:
- Hiện tại, chỉ những khu vực ta đã phác thảo ra trên giấy là an toàn. Tình trạng ô nhiễm ở những khu vực xa hơn cũng có chỗ đã biến mất, nhưng chúng ta cần phải đợi sau khi đội quân lớn đến mới có thể thăm dò, cháu hãy cứ ở nguyên tại chỗ vào thời điểm này.
Hình ảnh nhìn từ trên xuống hiện lên rõ ràng trong đầu hắn chính là hình ảnh của mười năm trước. Khu vực bị ô nhiễm đã dần thu hẹp hơn nữa trong mười năm này, nhưng liệu nó có thể thu hẹp chính xác bao nhiêu nữa… Nhìn thấy hình ảnh vệ tinh đã trở thành “hình ảnh ma thuật” mà không thể điều chỉnh được, Cao Văn không chắc chắn về mức độ thu hẹp của nó, nên chỉ có thể tạm sắp xếp như vậy.
Thời gian thấm thoát trôi qua, nhờ có nỗ lực quảng bá của Hetty và sự thích nghi của mọi người, chế độ làm việc mới cuối cùng đã thành công. Những người dân lao động bắt đầu nhận ra làm việc sẽ đem lại nhiều thức ăn hơn và những kẻ khôn vặt tự cho mình là thông minh, thử gian lận và không làm tròn trách nhiệm đã học được một bài học đắt giá rằng: so với việc phải ăn rau khi mọi người ăn thịt thì bị bỏ đói khi mọi người đều có canh rau để ăn còn đáng thương hơn. Theo quan điểm của Cao Văn, những mánh khóe vụng về ấy rất không khôn khéo, và hình phạt mà hắn đưa ra sẽ không bao giờ để lại thể diện cho đám người này.
Điều này sẽ quyết định đến sự tồn tại trong tương lai của tất cả mọi người, vì thế mà hắn không thể khoan dung với họ cho dù chỉ là một chút.
Chế độ làm việc mới đã có hiệu quả, việc xây dựng doanh trại đang được hoàn thành với một tốc độ đáng kinh ngạc và mọi khâu chuẩn bị cho đội quân lớn sắp tới đã sẵn sàng. Theo như kế hoạch của Cao Văn, hàng rào quanh doanh trại đã được mở rộng hàng trăm mét về phía Đông và phía Nam. Một khoảng đất rộng làm chỗ cho bảy trăm người đến sau để dựng lều, và làm nhà kho cho những người thợ mộc, thợ đẽo đá, thợ rèn cất giữ vật tư và máy móc. Hắn cũng yêu cầu xây dựng tạm thời một bến tàu nhỏ bằng gỗ ở bờ sông doanh trại, và một xưởng cưa gần đó để thu thập và xử lý gỗ từ điểm khai thác ở khu rừng phía Tây được thả trôi xuống hạ nguồn.
Tất nhiên là bến tàu và xưởng cưa hiện tại vẫn chỉ là những bản phác thảo trên giấy, với một trăm người, nhân lực hiện tại còn khá hạn chế. Dù có sự trợ giúp bằng ma pháp của Hetty, vẫn thật nan giải cho họ để hoàn thành việc xây dựng doanh trại. Lúc này, Cao Văn thực sự mong rằng Rebecca có thể tạo ra phép thuật gì khác ngoài việc chỉ có thể tạo ra những quả cầu lửa.
Đứng trên mô đất cao bên cạnh bờ sông, Cao Văn ngắm nhìn những ngôi nhà tạm đang dần được hoàn thiện ở đằng xa. Đó chỉ là một trong số ít những ngôi nhà trong khu trại mà có thể được coi là một “ngôi nhà” và đó là một tòa nhà rất lớn. Ngôi nhà với khoảng đất rộng xung quanh sẽ tạm thời được dùng làm phân xưởng rèn, mặc dù kho báu trong núi có khá nhiều thỏi kim loại được luyện thành hình, nhưng thật khó để tận dụng chúng trong việc xây dựng doanh trại: Phần lớn trong số đó là bí ngân, tinh kim, đồng tím và thép tím. Dù Cao Văn có rộng rãi đến thế nào đi nữa thì hắn cũng sẽ không bao giờ nung chảy và rèn chúng làm thành những cái đinh.
Việc khảo sát mỏ sắt ở phía Đông đại khái đã hoàn thành, mặc dù bây giờ chưa phải lúc để khai thác khu mỏ, nhưng vẫn có thể lấy một số khoáng thạch về để kiểm tra. Bây giờ lô quặng đầu tiên đã được đào ra, chờ những người thợ rèn đưa chúng vào lò, thì đó cũng chính là lúc lãnh địa Cecil bước vào thời đại đồ sắt.
Bực mình quá.
Hắn suy nghĩ về thủy triều đen không biết lúc nào sẽ đến và trạm giám sát bí ẩn trên bầu trời, rồi chậm rãi nhìn về phía doanh trại đang dần được khai hoang, Cao Văn không khỏi lắc đầu và thở dài đầy ngao ngán.
Amber, người đang lấy tay che nắng không biết đang nhìn gì, đã chú ý đến hành động của Cao Văn. Cô nàng cau mày và nhìn chằm chằm vào hắn:
- Tại sao ngài lại thở dài? Tôi không thể nghỉ ngơi ở đây sao?
- Đừng có lúc nào cũng nghĩ ta là kẻ xấu xa như thế.
Cao Văn bất đắc dĩ nhìn nàng một cái:
- Ta đã từng bóc lột cô bao giờ chưa?
- Đấu võ mồm với ngài thật thú vị!
Amber bày ra khuôn mặt tinh ranh đầy chắc chắn:
- Đây là lần đầu tôi thấy một quý tộc có thể đấu võ mồm với người khác mà không tức giận. Thật mới mẻ!
Cao Văn nghiêng đầu, phớt lờ cô nàng.
Nhưng Amber thì không hề có ý định từ bỏ:
- Này này, tôi vẫn chưa nói xong đâu. Tại sao ngài lại thở dài?
- Quá chậm.
Cao Văn lắc đầu:
- Thực sự là quá chậm.
Amber trợn tròn mắt:
- Ngài đang nói về tốc độ làm việc của họ sao? Như này vẫn còn chậm à?
Rồi cô nàng khoa trương quơ tay:
- Ngài còn có lương tâm không vậy! Những người đó là nông nô và dân lao động làm việc nhanh nhẹn nhất mà đời này tôi từng thấy. Hôm qua, họ mất chưa đến một ngày để hoàn thành thêm một bức tường rào, và ngày hôm nay họ đã bắt đầu xây dựng lò rèn. Tốc độ này quả thật là nhanh đến điên rồi, được chưa?
Sau đó cô nàng lại lẩm bẩm:
- Lúc trước khi thấy ngài cho họ ăn thịt và ban lệnh cấm sử dụng đòn roi làm hình phạt, tôi còn tưởng ngài là một người tốt bụng.
Cao Văn liếc nhìn cô nàng:
- Ta vốn là người tốt, mà ta cũng không trách những người này làm việc kém, ta không mù, ta có thể thấy họ không hề lười nhác. Nhưng chung quy lại… Thực sự thì tiến độ xây dựng doanh trại này không đủ nhanh để theo kịp kế hoạch của ta.
- Kế hoạch của ngài vốn không thực tế.
Amber bĩu môi nhìn Cao Văn đầy nghi ngờ:
- Nói về kế hoạch, tôi nghĩ có gì đó không đúng lắm… Ngài đã cư xử rất kỳ lạ trong vòng hai ngày qua, giống như trong lòng đầy tâm sự, ngài thậm chí còn vẽ rất nhiều thứ kỳ quái trên giấy. Sáng nay, doanh trại mới bắt đầu thiết lập ranh giới, và ngài đã bắt đầu suy nghĩ đến việc xây dựng ngoại thành… Tại sao ngài lại trở nên sốt sắng như thế?
Cao Văn thậm chí còn không quay lại nhìn cô nàng:
- Ta sợ tận thế, sợ trời sẽ sập xuống, sợ sự ghé thăm của những vị khách không mời ngoài không gian, được chưa?
- Ngài chỉ không muốn thừa nhận nó, chậc, nhưng mà tôi có thể thấy ngài đang run sợ.
Amber chống nạnh:
- Để tôi nghĩ xem chuyện này bắt đầu từ lúc nào. À, phải rồi, khi mà những đốt đỏ xuất hiện trên mặt trời, kể từ lúc đó ngài đã trở nên mất tập trung…
Cao Văn lúc này thực sự bất ngờ, hắn nhìn đi nhìn lại Amber vài lần:
- Có phải cô luôn luôn theo dõi ta những lúc mà cô không còn việc gì để làm không?
- Tôi không nhàn rỗi đến thế.
Amber tiếp tục đứng chống nạnh:
- Nhưng vấn đề là thay đổi của ngài không giấu được người khác, sự thật là cả hai chắt gái thế hệ thứ N và N+1 của ngài cũng để ý đến điều đó, chỉ là họ không có gan để hỏi mà thôi…
Cao Văn sững sờ:
- Thật sao? Nó thật sự rõ ràng đến thế sao?
Sau một khoảnh khắc sững sờ, hắn không thể ngừng suy nghĩ về những thay đổi gần đây trong thái độ của chính mình và cách để điều chỉnh chúng. Amber chống cằm một lúc lâu rồi bỗng nhiên cất tiếng hỏi:
- Ý của ngài là gì khi nói về những vị khách ngoài không gian?
Cao Văn: “...”
Tại sao cung phản xạ của Amber lúc dài lúc ngắn như chuyển động Brown vậy? Vừa rồi thấy cô nàng không phản ứng còn tưởng là do không chú ý đến.
Đúng vào lúc này, một hình bóng nhỏ bé xuất hiện trong tầm nhìn của Cao Văn, đó là người hầu gái Bette mặc một chiếc váy thô, giản dị, đang vui vẻ chạy về phía họ:
Cô gái nhỏ đi đến chỗ Cao Văn, thở gấp và chớp mắt hấp tấp nói:
- Phu nhân Hetty đang muốn tìm ngài.
- Con bé có chuyện gì?
Bette suy nghĩ một lúc:
- Tôi quên mất rồi!
Cao Văn: “...”
Ngay lúc đó, Amber bỗng nhiên để ý đến tay của Bette hoàn toàn trống rỗng và cô nàng không thể kìm được sự tò mò liền hỏi han:
- Cái chảo quý giá của cô đâu rồi?
Bette ngẩng đầu lên và trả lời với một khuôn mặt nghiêm túc:
- Cô Rebecca nói đây là nhà mới của chúng ta, và khi tôi ở nhà, tôi để chảo ở trong bếp.
Khi cô nhóc ra ngoài cùng tất cả mọi người, cô nhóc có trách nhiệm mang theo những dụng cụ bếp núc, và khi cô ở nhà, cô sẽ phải đặt chúng lại ở vị trí ban đầu. Đó là những gì phu nhân Hansan đã dạy cô.
Cao Văn đã biết lý do tại sao mà Hetty lại tìm hắn.
Hắn đã nhìn thấy những người xuất hiện ở xa xa phía Tây.
Nhóm người thứ hai… Cuối cùng cũng đã đến.