Nếu thị trấn Tanzania có một nơi nào đó làm cho Cao Văn ít thất vọng hơn, đồng thời để hắn có thể trải nghiệm một chút vẻ đẹp cổ điển và tao nhã của một thế giới khác, thì đó chỉ có thể là khu nhà giàu ở phía Bắc trung tâm của thị trấn. Vài con đường cùng với một bức tường rào bao quanh đã tách biệt nơi này và khu ổ chuột bên ngoài, là nơi tương đối sạch sẽ ngăn nắp mà những người có thể diện và địa vị sống.
Nơi đó có các tòa nhà hai tầng tuyệt đẹp, mỗi tòa nhà được xây dựng bằng đá màu xám nhạt và gỗ bách. Trên ban công kéo dài từ tầng hai của tòa nhà nhỏ phơi đầy cá khô và thịt muối, đây là biểu tượng của các gia đình giàu có.
Mặc dù Tanzania chỉ là một thị trấn vẫn còn kém xa quy mô của một thành phố, nhưng những người sống tại khu nhà giàu này sẽ tự xưng mình là thị dân đáng tự hào và đáng kính.
Bọn họ là những người dân tự do và có đủ khả năng đóng tất cả các loại thuế, cũng như có một công việc đàng hoàng trong thị trấn, ví dụ như là chủ trang trại hay quản đốc trong hầm mỏ chẳng hạn.
Mà hôm nay, những người có thể diện và địa vị này lại giống như xưa, đứng trên trên ban công, chỗ họ phơi cá và thịt ướp muối, thảo luận với hàng xóm về những gì đã xảy ra gần đây. Bất cứ thứ gì dù chỉ hơi chút thú vị cũng đều nhắc đến. Mà chủ đề đang được bàn tán nhiều nhất chắc chắn là sự kiện lớn xảy ra trên lãnh thổ Cecil.
Thị trấn Tanzania và các khu vực xung quanh đều là vùng đất phong của Tử tước Andrew. Hơn nữa, lãnh thổ Cecil và lãnh thổ của Tử tước Andrew còn là láng giềng với nhau, mặc dù giữa các khu vực nhộn nhịp tương ứng của hai lãnh thổ có vùng đất bỏ hoang, nhưng dù sao vẫn có đường chính. Vì vậy ngay cả trong thời đại trao đổi thông tin kém này, những gì đã xảy ra với lãnh thổ Cecil đã sớm lan rộng khắp thị trấn Tanzania.
Đầu tiên là một nhóm người như người tị nạn dưới sự lãnh đạo của một kỵ sĩ và hơn một chục binh sĩ chạy trốn đến nơi này. Sau đó có tin đồn lan truyền rằng lãnh thổ Cecil đã bị nhấn chìm hoàn toàn bởi một số lượng lớn quái vật và thủy triều nguyên tố, phá hủy tin tức.
Tin dữ giật gân này giống như những câu chuyện lung vô căn cứ bừa bãi mà đám nhà thơ bịa ra. Những người dân thị trấn đã sống trong thời bình nhiều năm ban đầu không tin vào sự tồn tại của chuyện này, nhưng những người tị nạn và binh lính nhếch nhác đó đã thực sự tiến vào thị trấn. Ngay sau đó, Tử tước Andrew đã ban hành lệnh, không chỉ thực hiện nghiêm ngặt hơn hệ thống giới nghiêm mà còn tăng cường nhân lực tuần tra ở các khu vực xung quanh thị trấn, vì vậy câu chuyện kinh dị ngớ ngẩn này đã trở thành sự thật.
Người dân của thị trấn đã nâng cao tin xấu ở lãnh thổ Cecil từ câu chuyện tán gẫu trà dư tửu hậu… trở thành đề tài thảo luận nghiêm túc.
Lúc đầu, họ chỉ thỉnh thoảng gặp nhau trong quán rượu rồi trò chuyện, nhưng bây giờ tất cả bọn họ đều đứng ngay ở ban công để thảo luận nghiêm túc với cá khô và thịt ướp muối làm nền ở phía sau.
Ngay khi những người có thân phận này đang bàn tán về sự lụi tàn của gia tộc Cecil, thì người đứng đầu gia tộc Cecil đã băng qua khu nhà giàu và khu giáo đường, tiến vào trong lâu đài của Tử tước Andrew.
Bất kể cuộc sống của người nghèo ở trấn Tanzania cơ cực đến mức nào, nhà Tử tước Andrew vẫn sẽ luôn nguy nga tráng lệ. Trên thực tế, bởi vì bản thân lãnh thổ sung túc cùng với bản lĩnh vơ vét của cải của gia tộc, cho nên toà lâu đài do Tử tước xây dựng đẹp hơn pháo đài nhỏ đổ nát mà Rebecca đã sống từ nhỏ rất nhiều.
Sau khi báo danh thân phận của khách đến thăm lâu đài, quản gia của Tử tước Andrew mời Cao Văn và những người khác vào lâu đài. Bọn họ được đưa đến phòng khách rộng rãi và sáng sủa, ngồi phía sau bàn dài bằng gỗ đỏ, chờ đợi cuộc gặp của Tử tước.
Cao Văn ngồi trên chiếc ghế nhung rộng rãi và thoải mái, nhìn vào bộ trà cụ tinh xảo được làm bằng bạc trước mắt khiến hắn không khỏi nghĩ đến những người dân nghèo khổ ăn mặc rách rưới bên ngoài, và cả những ngôi nhà lụp xụp trông như túp lều kia nữa. Hắn phải thừa nhận rằng một điều rằng, bản thân có hơi…vỡ mộng đối với thế giới kỳ ảo của kiếm và ma thuật này.
- Ngài tổ tiên…
Rebecca ngồi cạnh Cao Văn, chạm nhẹ vào khuỷu tay tổ tiên của cô nàng:
- Lát nữa bọn cháu sẽ giới thiệu ngài như thế nào bây giờ?
- Cứ theo như kế hoạch đã bàn trước, nói thẳng.
Cao Văn ung dung thản nhiên:
- Đã ở đây rồi thì không cần phải che giấu.
- Tổ tiên!
Hetty cũng lên tiếng, đồng thời liếc nhìn về phía Amber:
- Ngài thật sự cảm thấy… Cô ta thích hợp xuất hiện ở đây sao ạ?
Amber đang ngồi đối diện Cao Văn. Cô nàng bán yêu tinh đang nghiêm túc nghiên cứu bộ trà bạc trước mặt. Phương pháp nghiên cứu chủ yếu của cô nàng là đổ hết trà đi, sau đó nhét cái tách vào trong ngực – trong lúc Cao Văn ngẩng đầu, cô nàng lại nhét thêm một cái thìa vào.
Cao Văn trừng mắt với người đối diện:
- Amber!
- Ôi!
Cô nàng đạo tặc khoa trương kêu lên một tiếng. Sau đó cô nàng ngượng ngùng lấy đồ trong ngực ra đặt lên bàn, bao gồm hai tách trà, ba cái thìa, một cái đĩa bạc, một cái đồng hồ quả quýt, một nắm quả hạch, hai ly rượu cùng với một cái kính đơn mà vừa nãy nó còn được treo trên ngực áo của ông quản gia.
Cao Văn: ?!
Đậu xanh rau má, cô gái à, cô là Doraemon hay sao thế? Mẹ kiếp, cô làm thế quái nào mà hay vậy?
Giờ phút này, Cao Văn không khỏi sờ vào thanh “Kiếm của kẻ Khai Hoang”, từ tận đáy lòng chân thành cảm tạ vị Thánh trộm này lúc trước khi đào mộ của hắn lên đã không “cuỗm” nó đi...
- Cô ấy là nhân chứng quan trọng cho sự hồi sinh của ta.
Cao Văn nói, cố gắng kiềm chế khuôn mặt đang giật giật, nói một cách nghiêm túc:
- Hơn nữa, cháu không cảm thấy nếu như cô ấy ở nơi ngoài tầm mắt của chúng ta thì sẽ dễ dàng làm chuyện xấu hơn à?
Hetty ngay lập tức gật đầu với sự đồng ý sâu sắc.
Đúng lúc này, Tử tước Andrew rốt cuộc cũng bước vào phòng khách.
Cánh cửa lớn bằng gỗ sồi bị người hầu đẩy ra, một người đàn ông cao gầy bước vào phòng. Anh ta mặc một bộ lễ phục dài màu đen vừa vặn, mái tóc ngắn màu nâu sẫm sau khi được bôi dầu dưỡng dán sát vào da đầu, hai hàng ria mép nhỏ tỉ mỉ kéo dài sang hai bên dưới mũi, mà khuôn mặt tái nhợt của anh ta lại xen kẽ một chút ửng hồng bất thường. Kiểu khuôn mặt hơi bệnh hoạn này thực sự rất phổ biến trong giới quý tộc, đặc biệt là những người không có thiên phú về tài năng ma thuật hoặc võ kỹ.
Để trải nghiệm sức mạnh siêu nhiên vượt quá thiên phú của bọn họ và để chìm đắm trong những thú vui buông thả hơn, bọn họ sẽ “cường hóa cảm quan” bằng cách sử dụng quá liều ma dược đắt tiền, mà tác dụng phụ của loại ma dược này sẽ được phản ánh ngay trên khuôn mặt.
Bọn họ thậm chí còn tự hào về điều này, coi khuôn mặt nhợt nhạt của họ là một trong những dấu hiệu quý tộc.
Tại thời điểm này, hậu duệ Cecil vẫn nghe theo tổ huấn thành thật rèn luyện, dựa vào nỗ lực cá nhân để tu luyện võ kỹ (hoặc ma thuật). Cho nên hậu duệ Cecil trở thành một loại khác trong giới quý tộc. Nhưng cũng đành chịu, dẫu sao thì gia tộc Cecil đã suy sút rồi, đừng nói chi là mớ ma dược đắt tiền kia, Rebecca thậm chí còn không có tiền để sửa chữa các lỗ hổng trên lâu đài của gia tộc nữa là. Nhưng tất nhiên, bây giờ cô nàng chẳng cần phải sửa chúng nữa.
- A, tiểu thư Hetty xinh đẹp và cả tiểu thư Rebecca xinh đẹp không kém, tôi thực sự xin lỗi vì sự chậm trễ của mình.
Vừa bước vào phòng, Tử tước Andrew đã lớn giọng cất tiếng, ngữ điệu trầm bổng du dương, vẻ mặt cũng giống như chân thành áy náy:
- Nhưng tôi thật sự quá bận rộn, tin dữ xảy ra ở Cecil đã lan rộng khắp lãnh thổ của tôi. Người dân đang lo lắng, tôi đành phải dành phần lớn thời gian mỗi ngày để sắp xếp lại hệ thống phòng ngự lãnh thổ và nghe báo cáo của đội tuần tra.
Cao Văn ngay lập tức nổi da gà, nhỏ giọng thầm thì:
- Quý tộc thời nay đều nói bằng giọng điệu như ngâm thơ thế kia á?
Rebecca cũng hạ thấp giọng theo:
- Ngài tổ tiên, quý tộc thời ngài không như vậy sao?
- Khi đó bọn ta thường đến các quán rượu, vừa rót rượu vừa khoe khoang chuyện làm ăn, sau đó thuận tiện tán gẫu về mọi thứ.
- Vậy phong tục bây giờ quả thật khác với ngày xưa. Đương nhiên, cách nói chuyện của Tử tước Andrew đúng là... có chút đặc biệt hơn những người khác.
- Chúng tôi hiểu bây giờ ngài đang bề bộn công việc.
Hetty nhìn thấy Rebecca, người thừa kế chính thống của Cecil, đang bận bịu nói chuyện với Ngài tổ tiên của mình, hoàn toàn không có ý thức được bản thân cô nàng phải đứng lên để đáp lời Tử tước, khiến cho Hetty nhất thời xấu hổ hận rèn sắt không thành thép, cô trừng mắt nhìn Rebecca, sau đó lập tức đứng lên:
- Có điều ta vẫn muốn nhắc nhở rằng ngài nên gọi Rebecca là Tử tước, chứ không phải là tiểu thư. Bởi vì con bé đã thừa kế tước vị của gia tộc từ năm ngoái rồi. Ngài nên gọi con bé là Tử tước Rebecca hoặc là Tử tước Cecil mới đúng.
Các quý tộc trong thế giới này dường như có ít quy tắc nghiêm ngặt hơn khi đề cập đến các tước vị nói chung. Chúng vừa có thể đặt trước tên riêng vừa có thể đặt trước tên của gia tộc.
Rebecca bị Hetty trừng mắt một cái, lúc này mới ngốc nghếch đứng lên, làm một nghi thức chào quý tộc ngang hàng với Tử tước Andrew, động tác cũng tạm coi như tiêu chuẩn:
- Tử tước Andrew, cảm ơn ngài đã chiêu đãi.
- Nên vậy mà, Tử tước Cecil.
Sau khi Andrew bị Hetty nhẹ nhàng nhắc nhở, thì nhớ tới danh tiếng của vị tiểu thư này trong giới quý tộc. Vì vậy anh ta có hơi kiềm chế lại, lúc xưng hô với Rebecca cũng đặc biệt đã chọn sử dụng tước vị trước họ thay vì tước vị trước tên, đây là cách xưng hô tương đối nghiêm túc:
- Tôi rất tiếc về những gì đã xảy ra ở lãnh thổ Cecil, nó thực sự là một thảm họa. Nhưng điều làm cho mọi người vui mừng là các vị vẫn bình an vô sự, xem ra cơ nghiệp của gia tộc Cecil chưa đến mức bị đứt đoạn rồi.
Tiếp theo đó là những lời chúc mừng và khách sáo vô bổ qua lại. một bên bày tỏ sự quan tâm theo đúng quy tắc, còn bên kia lại cố gắng bày tỏ lòng biết ơn và cảm động sau khi nhận được sự quan tâm ấm áp. Hiển nhiên người bị nghi ngờ đầu óc có vấn đề là Rebecca đây không giỏi giao tiếp trong phương diện này. Vì vậy cô nàng đã cứng rắn kéo chủ đề trở lại đúng hướng:
- Trước khi lâu đài sụp đổ, kỵ sĩ Philip đã dẫn đầu một đội yểm trợ cho dân thường đột phá vòng vây, bọn họ nên rút lui đến nơi này. Theo luật do quốc vương lập quốc ban hành, lúc này bọn họ có lẽ đang được ngài thu nhận và che chở. Không biết tình hình của bọn họ bây giờ thế nào rồi?
- Tất nhiên là luật phát mà các vị tổ tiên đặt ra vô cùng thiêng liêng, mặc dù lãnh lãnh địa của ta tuy nhỏ thì vẫn thừa sức thu nhận người anh em láng giềng đang gặp nạn.
Andrew gật đầu:
- Vị kị sĩ dũng mãnh kia bị thương rất nặng, đến giờ vẫn chưa thể hồi phục. Ta đã sắp xếp cho hắn nghỉ ngơi trong giáo đường Thánh Quang, ở nơi đó hắn có thể có được đãi ngộ trị liệu tốt nhất. Về phần những binh lính trung thành và thường dân tội nghiệp kia, cũng đều đã được ta bố trí ở khu phía Đông và phía Nam thành phố, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai bị lạnh hay bị đói chết cả.
Không một ai trong số những thường dân tị nạn từ lãnh địa Cecil chạy trốn sang đây mà bị rét lạnh hay bị đói mà chết cả. đây là một biểu hiện của sự chăm sóc tốt. Tất nhiên, việc Tử tước Andrew sẵn sàng tiếp nhận những người tị nạn đó cũng dễ hiểu thôi. Dù sao thì, đám dân tị nạn từ gia tộc Cecil mà anh ta chứa chấp đều sẽ được quy đổi thành khoản nợ đè nặng lên người Rebecca. Nếu Rebecca muốn chấn hưng gia tộc, cô nàng nhất định phải trả cho người đứng đầu là Tử tước Andrew đây một khoản “tiền thù lao”.
Giống như “Quý tộc tùy khả năng giúp đỡ láng giềng hoạn nạn, thu nhận và che chở cho con dân gặp nạn của quý tộc láng giềng” đã viết trong luật pháp Anso. Và cả “Bên được giúp đỡ phải trả thù lao thiết thực cho bên giúp đỡ” cũng được viết rất rõ ràng trong bộ luật. Cao Văn rất rõ ràng về điều này.
Dù sao thì, hai luật này đều do Gawain Cecil và Charlie Đệ Nhất cùng nhau đặt ra lúc trước…
Rebecca là một quý tộc, tuy rằng cô nàng chưa đủ chín chắn nhưng cô nàng vẫn hiểu được những quy tắc đó. Sau khi nghe Tử tước Andrew nói xong, vẻ mặt của cô nàng không khỏi hơi khó coi, bởi vì cô nàng rất nghi ngờ liệu bản thân có thể trả hết khoản nợ đột ngột này hay không.
Cô nàng vô thức liếc Cao Văn, trong đầu xuất hiện một số ý nghĩ táo bạo thiếu đòn.
Ngài tổ tiên… Nguyên một cây đồ cổ như này!...Hay là “khuyến khích” ngài ấy bán bớt quần áo trên người nhỉ?