Thật ra, tòa phế tích cổ đại, hay nói đúng hơn là di tích trong kí ức của Cao Văn không xa lắm so với nơi hạ trại của cả đội. Nó nằm ở cánh Bắc của dãy núi Hắc Ám, phần lớn ẩn sau những ngọn núi, và một phần thì lộ ra giữa vách núi. Thực tế, khi nhìn vào dãy núi Hắc Ám từ xa, liền có thể nhìn thấy một phần của tòa di tích cổ nằm giữa vách đá cao mấy trăm thước.
Tuy vậy, thời gian dài trôi qua đã xóa đi dấu vết của một nền văn minh to lớn. Tầng tầng lớp lớp dây leo và thảm thực vật xanh biếc bao phủ lên các bức tường đá của di tích cổ và che lấp nó. Cộng thêm di tích đã sụp đổ trong núi, đất đá chất chồng, phần còn lại của di tích lộ ra bên ngoài bây giờ cũng rất khó có thể nhìn thấy. Đứng ở nơi đội ngũ hạ trại nhìn về phía ngọn núi, kể cả thợ săn tinh mắt nhất cũng khó bề phát hiện chỗ kì lạ giữa những tảng đá và dây leo.
Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện ở trại, nhóm bốn người của Cao Văn lên đường đi vào trong núi. Chỉ mười năm trôi qua nên địa hình ở nơi này không thay đổi quá nhiều, Cao Văn dùng hình ảnh từ vệ tinh mười năm trước cộng thêm ký ức về đường lên núi của mình, cả nhóm thuận lợi tìm ra con đường dẫn họ lên núi.
Amber có vẻ hơi lo lắng:
- Tôi nói này... Ngài muốn đi đào kho báu ở dãy núi Hắc Ám, nhưng tất thảy chúng ta chỉ có bốn người, ngài không cảm thấy đội này hơi đáng lo ngại à?
Cao Văn nhìn cô nàng bán yêu tinh một chút:
- Vậy theo ý cô thì phải làm sao?
Amber khoa tay múa chân:
- Ít nhất cũng phải mang theo đội ngũ mấy trăm người để bảo vệ, mười đại sư cấp du hiệp và các druid áp trận, kỵ sĩ đi phía trước mở đường, pháp sư trấn thủ phía sau, và đạo tặc lão luyện như tôi sẽ phụ trách lẻn vào trong phá khóa. Đó chẳng phải là kế hoạch tiêu chuẩn cho cuộc săn tìm kho báu trên núi hay sao?
- Tiêu chuẩn cái đầu nhà cô!
Ban đầu Cao Văn còn tưởng con hàng này có cao kiến gì, nhưng cuối cùng lại toàn nói nhảm.
- Đội đi tìm kho báu nào mà kế hoạch tiêu chuẩn như quân đội thế hả! Và cô nói như thể nó dễ dàng lắm ấy, sao cô không tổ chức cho tôi một đội ngũ như vậy đi?
- Được rồi, có lẽ tôi hơi làm quá, nhưng đây là dãy núi Hắc Ám đấy! Là dãy núi Hắc Ám!
Amber khoa trương quơ quơ tay:
- Truyền thuyết nói rằng nơi đây cứ mỗi 800 mét là có một lãnh chúa ác ma! Ngài lại chỉ mang ba người vào trong núi, mà còn có một người chỉ biết ném cầu lửa…
- Cô có tin tôi không cần dùng cầu lửa cũng có thể hạ gục cô không!
Rebecca đột nhiên lớn tiếng, cầm cây gậy phép của mình và chỉ vào Amber:
- Để cho cô biết phụ nữ nhà Cecil lợi hại thế nào!
Cao Văn ngăn cô cháu gái đời thứ N+1 lại và nhìn Amber một cách bất đắc dĩ:
- Không sớm thì muộn, cái miệng này của cô sẽ hại chết cô đấy. Mà cô nghe được tin ở đâu nói rằng cứ tám trăm mét lại có một lãnh chúa ác ma trong dãy núi Hắc Ám vậy? Đó chỉ là những câu chuyện được dân làng ngu muội kể để hù dọa trẻ con thôi, được chưa? Nếu thật sự ở đây có nhiều lãnh chúa ác ma như thế thì bọn chúng đã sớm càn quét Anso rồi.
Nói rồi hắn ngẩng đầu nhìn lên con đường uốn khúc trên núi phía trước.
- Dãy núi Hắc Ám thật sự là một nơi nguy hiểm, nhưng người bình thường lại hay phóng đại quá mức sự nguy hiểm của nó. Thật ra, trong thời kỳ của đế quốc Gondor, rặng núi này chỉ là một trong những ngọn núi bình thường ở phía Bắc. Cùng với dãy núi Cao Lĩnh ở vùng biên giới phía Nam, chúng được gọi là Laurent, hai hệ thống núi lớn phía Nam Bắc.
- Lúc đó dãy núi Hắc Ám không hề u ám chút nào, trái lại, nó sở hữu nguồn tài nguyên thiên nhiên phong phú và khoáng sản đa dạng, nên được biết đến với cái tên “ngọn núi nạm vàng”. Thật không may, sau khi thủy triều đen xuất hiện, dãy núi Hắc Ám đúng lúc là nơi chịu sự xung kích mãnh liệt nhất của bão nguyên tố, nên cả một vùng chân núi phía Nam bị sức mạnh nguyên tố xói mòn, từ đó hình thành nên rừng Đen mà ai nghe đến cũng sợ mất mật, về sau dãy núi này mới dần được người ta gọi là dãy núi Hắc Ám.
Cao Văn nói những chuyện mình biết, một phần dựa vào trí nhớ trong đầu, phần còn lại là từ việc nhồi nhét kiến thức gần đây.
- Ngọn núi đối diện rừng Đen quả thật nguy hiểm, nhưng nó nằm ở phía Nam của dãy núi. Rặng núi này là một rào cản tự nhiên và gần như đã ngăn chặn khí tức từ vùng đất chết Gondor thổi xuyên qua rào chắn to lớn. Phần lớn những quái vật biến dị trong khu rừng cần dựa vào năng lượng ma thuật hỗn loạn để tồn tại, nên chắc chắn chúng sẽ không rời khỏi rừng Đen, càng đừng nói đến việc vượt qua sườn núi, để đi đến khu vực núi cao phía Bắc nơi có thể tức khắc làm chúng chết ngạt. Cho nên, cánh Bắc của dãy núi Hắc Ám thực chất tương đối an toàn.
Con đường Cao Văn đã chọn không bị cây cối bao phủ nhiều, nhưng đôi khi sẽ có thực vật hoặc dây leo cản đường. Thực vật kiên cường sinh trưởng bên trong dãy núi Hắc Ám ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi khí tức từ vùng đất chết, đó là “nguyên tố gió” mỗi năm thuận theo dòng khí lưu bay từ phía Nam qua (cũng chính là gió bị ô nhiễm mà Tử tước Andrew đã nói). Dưới sự ảnh hưởng của sức mạnh nguyên tố hỗn loạn, cây cối có hình dạng vặn vẹo, to lớn một cách bất thường, trông cực kỳ hung tợn và đáng sợ.
Nhưng Cao Văn hiểu rằng trừ bề ngoài nhìn có vẻ đáng sợ, những thứ này thực tế không phải mối đe dọa, chúng chỉ là những thực vật trông “cường tráng” chút thôi. Các quý tộc đi dạo quanh phần rừng phía Bắc của dãy núi Hắc Ám một lần đã về nhà khoác lác với con cháu rằng bản thân từng tới rừng Đen, tất cả họ đều khuếch đại sự nguy hiểm của vùng đất này, nhưng họ vốn không biết rừng Đen thật sự là như thế nào.
Lý do mà hắn có thể xác nhận rằng sự ô nhiễm ở khu vực cánh Bắc của dãy núi Hắc Ám đã biến mất, không phải vì những điều trong ký ức hay tình báo thu được, mà là nhờ những hình ảnh trong vệ tinh mười năm trước.
Chỉ cần so sánh hình ảnh vệ tinh với những thông tin trong trí nhớ, hắn dễ dàng xác định được đây là khu vực an toàn.
- Nỗi sợ của người dân nơi đây bắt nguồn từ hai thứ. Thứ nhất, đó là sợ hãi vùng đất chết Gondor, mặc dù những toà tháp canh và rào chắn vĩ đại đã được yêu tinh xây dựng để phong tỏa phần lớn vùng đất chết, nhưng rào chắn ma thuật này chỉ có thể ngăn được bảy tám phần năng lượng ma thuật hỗn loạn.
- Bốn vương quốc giáp với biên giới nơi này hằng năm đều chịu sự nguy hiểm từ những sức mạnh ăn mòn của vùng đất chết Gondor thấm ra bên ngoài. Kể cả khi dư âm của thủy triều đen đã biến mất, nỗi sợ hãi và căng thẳng dồn nén trong tâm trí những người sống ở vùng biên giới từ thế hệ này qua thế hệ khác sẽ không dễ bị xua tan. Những chuyện lạ kinh dị đã được lan truyền ở các khu vực biên giới suốt bảy trăm năm, đây gần như đã trở thành một phần trong văn hóa của họ.
Cao Văn vừa chém những thực vật cản đường vừa nói:
- Thứ hai là… Nó bắt nguồn từ nỗi sợ những thứ chưa biết
- Thứ chưa biết?
Amber cau mày hỏi
- Phải, thứ chưa biết. Đã bao nhiêu năm kể từ khi vương quốc Anso ngừng mở rộng lãnh thổ về phía Nam?
Rebecca là người trả lời:
- Nếu tính từ lúc ký sắc lệnh ngừng khai thác thì đã là hơn hai trăm năm. Nếu tính từ lúc hủy bỏ toàn bộ khu dân cư khai thác thì chỉ khoảng một trăm năm.
- Phải, ít nhất cũng một trăm năm rồi. Nơi này đã bị liệt vào danh sách vùng đất cấm xuyên suốt một trăm năm. Ngoại trừ những “nhà thám hiểm” đã khoác lác về nơi này, thì không còn ai dám đến gần đây, cho nên không ai biết chắc chắn nơi này như thế nào. Họ chỉ có thể biết về nơi này thông qua những câu chuyện kinh dị được truyền từ đời này sang đời khác và những câu chuyện xưa khoe khoang bản thân đã can đảm ra sao của những nhà thám hiểm, làm sao họ không sợ cho được?
Nghe Cao Văn phổ cập kiến thức, Amber cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm:
- Phù… Thì ra những câu chuyện rùng rợn về dãy núi Hắc Ám kia chỉ là nói quá lên, vậy thực chất chúng ta vẫn sẽ an toàn khi ở đây?
Cao Văn suy nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên hắn làm một vẻ mặt đáng sợ tiến lại gần cô nàng bán yêu tinh:
- Thật ra ta gạt cô thôi, nơi này tối tăm, nguy hiểm, hỗn loạn và đáng sợ, cứ cách tám trăm mét lại có một lãnh chúa ác ma đó.
- Aaaaaaaaaa!
Amber sợ hãi hét lên.
- Còn đâu bậc thầy đạo tặc, mất mặt chưa kìa.
Cao Văn thỏa mãn nở nụ cười, giơ tay lên vỗ đầu Rebecca, và chỉ vào cây hoành ngã trên mặt đất cách đó không xa.
- Đến lúc dùng cầu lửa của cháu rồi, làm thân cây nổ tung đi. Nếu ta nhớ không nhầm, nơi cần đến chỉ ở ngay phía trước thôi.
Rebecca đã đợi giây phút này từ lâu, ngay lập tức, cô nàng sung sướng gật đầu, giơ gậy phép lên và tung ra một quả cầu lửa bay thẳng về phía trước.
Hình như tốc độ bắn cầu lửa của cô nàng này đã nhanh hơn trước đây…
- Bùm!
Một tiếng vang thật lớn, quả cầu lửa phát nổ, và cái cây mục nát mỏng manh đã bị nổ tung thành hai mảnh, mất cân bằng lăn xuống sườn núi, con đường phía trước cứ thế được khai thông.
Một không gian ẩn trong ngọn núi hiện ra trước mắt mọi người.
Gò đất này dường như từng bị ai đó cố gắng san bằng, những tảng đá được cắt gọt thành hình dạng gọn gàng, giữa các hòn đá là một cổng vòm cổ và bức tường vỡ vụn, chúng như được “khảm” vào những vách đá, thậm chí khiến người ta có một loại ảo giác: Nơi đây đã từng có một pháo đài hùng vĩ bị những tảng đá xung quanh nuốt chửng.
Nhưng thực tế là, tòa di tích cổ xưa này được xây dựng bên trong ngọn núi, và khoảng hai phần ba cấu trúc được giấu sau vách đá.
Amber, người luôn sợ sệt trong suốt quãng đường đi, Rebecca, người đã nghiêm túc lắng nghe lời tổ tiên răn dạy, và kỵ sĩ Byron, người vẫn luôn có tinh thần cảnh giác cao, cũng không khỏi ngạc nhiên trợn tròn mắt khi nhìn thấy tòa di tích cổ xưa ẩn giấu trong ngọn núi.
Họ kinh ngạc ngắm nhìn phế tích cổ không thể tưởng tượng nổi.
Cao Văn nhìn mọi thứ xung quanh và đột nhiên dừng lại bên cạnh vài tảng đá vỡ. Hắn đi tới chỗ đống đá vụn, có một thứ màu đen bị kẹt trong đó, không thể nhìn ra bộ dạng ban đầu. Sau khi nhìn kĩ một lúc lâu, hắn mới nhận ra đó là một thanh kiếm gãy đã rỉ sét trầm trọng.
Trên mặt đất cạnh đống đá có những vết khắc chữ sâu đến nỗi sau bảy trăm năm phong hóa, chúng vẫn có thể đọc được:
- Trung đội mười sáu, Cole đã an nghỉ tại đây.
Giọng nói của Rebecca thốt lên đằng sau hắn:
- Đây là… Cái gì?
- Năm đó khi đội ngũ băng qua con sông Trắng đã chạm trán những kẻ truy đuổi. Trung đội mười sáu nhận trách nhiệm đi phía sau bọc hậu, kết quả không một ai sống sót.
Cao Văn nói chậm rãi:
- Hẳn là chiến binh cuối cùng may mắn sống sót, trong tình huống không còn hy vọng đột phá vòng vây đã lui tới nơi này. Thật đáng tiếc… Lúc ấy thủy triều đen hung mãnh, toàn bộ dãy núi Hắc Ám đều bị sức mạnh bên trong xói mòn. Khi ta còn sống, chúng ta đã không thể lấy lại được mảnh đất này, mà đến khi thủy triều đen đột ngột biến mất, đã không còn ai nhớ đến nơi này nữa…
Kỵ sĩ Byron tháo thanh kiếm của mình xuống đặt trước ngực, kính cẩn cúi chào ngôi mộ sơ sài ấy.
Vẫn còn một ngôi mộ cho những người lính đã chôn thân tại nơi này, nhưng thật khó để tìm thấy dấu vết dù là nhỏ nhất của người lính đã xây dựng ngôi mộ và khắc chữ trên đất.
Cao Văn im lặng đứng trước nấm mộ một lát, sau đó hắn nhặt một viên đá và xếp nó lên trên cùng đống đá kia:
- Yên tâm đi, đội ngũ của chúng ta vẫn còn sống.
Vào khoảnh khắc đó, hắn ước hắn có thể nói điều đó bằng giọng điệu của Gawain Cecil, chứ không phải của một người xuyên không Cao Văn.
Rồi hắn đi tới cái cổng vòm gần đó:
- Đi theo ta, ta sẽ cho các cháu thấy tổ tiên các cháu đã để lại những gì ở đây vào năm đó.