Nhìn dáng vẻ vui sướng của lão druid đó giống như thể cuối cùng ông ta cũng tìm được công việc mới sau hai tuần liền nghèo rớt mồng tơi, hình tượng này đã xóa sạch mọi ấn tượng của Cao Văn rằng ông ta là một cao nhân nơi thế ngoại. Bây giờ, Cao Văn có thể hoàn toàn chắc chắn rằng chiếc áo choàng cũ nát, chiếc mũ nồi bị rách và bộ râu không được tỉa tót của ông ta không phải phong cách của một ẩn sĩ, mà là vì ông ta thực sự rất nghèo…
Đối mặt với tình cảnh này, Cao Văn bất lực, thì thầm với Amber:
- Người mà cô tìm… Có đáng tin không?
- Ôi, ngài đừng lo, dù tính cách của ông ta có chút kỳ quái, nhưng không phải ngài thấy rồi sao? Ít nhất thì ông ta cũng là một druid thật, ngài đâu phải loại quý tộc cổ hủ thích phán xét xuất thân của người khác, không phải ngài luôn khẳng định năng lực là thứ quan trọng nhất sao?
Cao Văn không ngờ rằng những lời hắn hay lẩm bẩm lại được cô nàng bán yêu tinh này để tâm đến vậy và thậm chí bây giờ còn sử dụng để cãi lại hắn, Cao Văn chỉ có thể mím môi cam chịu và sau đó tò mò hỏi:
- Nói xem, làm sao cô biết ông ta?
Nhìn sơ qua đã thấy, một ông lão có vẻ là nỗi sỉ nhục của druid, và Amber, một sự sỉ nhục của giới yêu tinh, cả hai ở cùng nhau trông có vẻ khá hài hòa. Tuy nhiên, Cao Văn vẫn rất tò mò không biết hai người đã gặp nhau như thế nào, chẳng lẽ chỉ vì họ là sự sỉ nhục đối với giống loài của mình nên họ có chung một phong cách?
Tiếng thì thầm nhỏ của Cao Văn đã bị ông lão nghe thấy, vị druid với thính giác tuyệt vời quay đầu lại, cười:
- Thưa ngài, tôi biết cha nuôi của Amber đã lâu, tôi đã chứng kiến con bé này lớn lên, xét về tuổi tác nó còn phải gọi tôi bằng chú.
Amber lập tức trừng mắt:
- Một chút bộ dáng trưởng bối cũng không có, còn muốn để tôi gọi ông là chú hả?
- Ta hiểu rồi, hóa ra hai người quen nhau như vậy.
Cao Văn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn từng nghe Amber nói về cha nuôi và biết đó là một kẻ tiềm hành, nhưng thực chất chỉ là một đạo tặc hạ đẳng.
Amber gật gù nói:
- Ông ta đã từng rất thân với cha nuôi tôi, năm đó họ còn định lấy danh hiệu Hành Giả Màn Đêm để thành lập băng đạo tặc cường đại nhất biên giới phía Nam, nhưng cuối cùng một chút danh tiếng cũng không có.
Cao Văn bất giác cau mày một lúc rồi nhìn về phía ông lão:
- Ông cũng từng làm đạo tặc sao?
- Chuyện năm đó, chuyện năm đó thôi.
Ông lão xua tay liên tục:
- Tôi đã bỏ nghề rồi, mấy năm nay tôi đều làm ăn lương thiện.
Cao Văn cảm thấy thú vị:
- Không lăn lộn nổi trong giới đạo tặc nên chuyển nghề sao?
- Bởi vì ngón nghề của ông ta quá tệ thôi.
Amber ở bên cạnh lườm một cái, tỏ vẻ khinh thường:
- Ông ta đi trộm đồ của người chết bị phát hiện, còn bị đánh một trận nhừ tử, trời sinh không thể làm đạo tặc, đương nhiên cũng không hợp làm druid, còn bây giờ, có vẻ như ông ta cũng không hợp làm người giám định đồ cổ hay đầu bếp.
Cao Văn sững sờ:
- Làm sao mà ông bị phát hiện trộm đồ của người chết vậy?
- Chủ yếu là vì có hơn hai trăm người viếng mộ ở đó…
Ông lão mỉm cười xấu hổ, hiển nhiên, tuy là bậc trưởng bối nhưng thái độ của ông ta đối với Amber thực sự rất hòa nhã, việc Amber chế nhạo như vậy hẳn cũng là một việc thường xuyên xảy ra. Đặc biệt với đề tài ngày hôm nay, Amber hoàn toàn có đủ tự tin và tư cách để chế giễu khả năng hành nghề của ông ta: Sau cùng, ông ta bị đánh một trận vì trộm đồ của người chết, còn Amber không chỉ thành công lấy được đồ của người chết mà còn biến người chết thành người sống…
Mặc dù tình huống lúc đó cũng không được tính là “trộm”...
Sau vài câu nói chuyện phiếm, Cao Văn chợt nhận ra rằng hắn đã quên mất một vấn đề quan trọng:
- À, đúng rồi, ta vẫn chưa biết tên của ông nhỉ?
Ông lão ôm tay trước ngực và chào một cách dở dở ương ương:
- Pittman Lauren hân hạnh được phục vụ ngài, cứ gọi tôi là Pittman là được.
- Được lắm, Pittman, hãy nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta sẽ sắp xếp người đưa ông đến chỗ ở của mình. Ông cũng thấy rồi đấy, mọi thứ đều còn ở giai đoạn sơ khai, điều kiện sống có thể chưa được tốt nhất, nhưng chỉ cần ông làm việc chăm chỉ như người dân của ta, nơi này sẽ nhanh chóng trở thành một chỗ ở mới thoải mái của ông.
Pittman Lauren cười rạng rỡ:
- Vì những thứ lấp lánh dễ thương kia, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực.
Vị druid rời khỏi lều cùng người dẫn đường mà Cao Văn đã sắp xếp, để lại hắn và Amber nhìn nhau. Sau khi chú ý đến bầu không khí xung quanh, cô nàng bán yêu tinh cười gượng chuẩn bị chuồn đi thì bị Cao Văn tóm lại:
- Đi đâu?
- Tôi đi hỗ trợ tuần tra xung quanh doanh trại!
Amber nhảy dựng lên:
- Này, thả tôi ra!
- Trước hết, cô hãy giải thích chuyện “đào được cổ vật từ bảy trăm năm trước” là thế nào đi, ta vẫn chưa quên câu này đâu.
- À…
Mọi thứ ở doanh trại đang đi đúng hướng, nhưng không phải mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió.
Trong một sân ở phía Tây khu nhà xưởng, Rebecca đang sững sờ nhìn những thứ trước mặt.
Trước mặt cô nàng là một cái lò nung với kiểu dáng kỳ lạ, nó được làm bằng gạch chịu lửa và bùn trộn với cát thạch anh, trông giống như một cái bát khổng lồ úp ngược trên mặt đất. Những phù văn đơn giản, dùng để tăng nhiệt độ và kiểm soát ngọn lửa, được vẽ ở mặt bên “bát khổng lồ”. Phía dưới là cửa lò, ban đầu được bịt kín bằng bùn, thiết kế này hơi giống một cái lò gạch dùng để nung gạch, nhưng thứ được nung bên trong lại không phải là gạch.
Bên trong đó là đá, nói đúng hơn là hỗn hợp của bột đá vôi và đất sét, ngài tổ tiên nói rằng vật nung từ hỗn hợp này trộn với quặng xỉ ở tiệm rèn, sau đó nghiền thành bột sẽ trở thành một loại vật liệu xây dựng mới.
Nhưng nhìn thế nào cũng thấy không được thành công cho lắm.
Trong cái sọt trước lò nung là một vài vật phẩm đã hoàn thành, đó là một vật cứng màu xám đen, trông bẩn thỉu và xấu xí, nhiều cục cứng và giòn được trộn lẫn trong các mảnh vụn có kích thước khác nhau. Rebecca đã cố gắng nghiền một phần các mảnh vụn cùng với quặng xỉ thành bột và sau đó trộn với nước theo hướng dẫn của tổ tiên, nhưng bây giờ, khi mẻ hỗn hợp thử nghiệm đầu tiên đã khô, chúng dễ dàng vỡ nát như gỗ mục.
Không thể dùng thứ này để xây nhà được.
Rebecca chống cằm suy ngẫm, cô nàng thậm chí còn không thèm lau chùi khuôn mặt nhem nhuốc của mình.
Suốt hai ngày qua, Rebecca nếu không ở lò rèn (bây giờ là xưởng luyện thép Cecil) giám sát việc lắp ráp lưới ma thuật số một và lò nung, thì cô nàng cũng đến đây đốt đá, thân là một nữ Tử tước nhưng ngày nào cũng trong bộ dạng dơ bẩn như thế này. Tuy nhiên, các kỵ sĩ và binh lính ở lãnh địa cũng chẳng hề ngạc nhiên, bởi trước đây, quý cô Tử tước lúc nào cũng trong bộ dạng tương tự. Khói đen đầy mặt Rebecca lúc cô nàng luyện tập cầu lửa là một điều thường thấy, có những hôm, cô nàng còn đi vào rừng đánh nhau với sói, rồi trở về với một thân đầy bùn đất, mọi người đã quen rồi…
Mà đối với những thường dân ít khi có cơ hội gặp gỡ quý tộc của lãnh địa, dạo gần đây họ mới có thể tiếp xúc thường xuyên với Hetty, Rebecca, họ có thiện cảm với vị nữ Tử tước bận rộn, hay chạy đôn chạy đáo này. Cao Văn là một trụ cột vững chắc, nhưng hắn lại quá uy lực theo quan điểm của thường dân, Hetty thông minh và nhân từ, tuy nhiên đôi lúc cô tỏ ra nghiêm khắc quá mức, chỉ có Rebecca, quý cô hay chạy đi chạy lại, không chút giả dối và luôn niềm nở chào hỏi mọi người, điều này đã khiến mọi người vô thức lờ đi thân phận quý tộc của cô nàng.
Một lý do quan trọng khác là những quả cầu lửa lớn của Rebecca đã giúp ích rất nhiều trong việc khai hoang và làm nổ tung những tảng đá…
Nhìn thấy Rebecca đang chìm trong suy nghĩ, vài dân thường bên cạnh hỗ trợ cô không dám lên tiếng quấy rầy. Họ cũng không hiểu ý định của Đại công tước trong việc xây dựng một nơi như vậy để đốt đá, tuy nhiên, bánh xe nước mà Đại công tước ra lệnh chế tạo đã phát huy sức mạnh kỳ diệu của nó, và việc quy hoạch doanh trại cũng rất xuất sắc. Thêm vào đó, việc khai hoang diễn ra thuận lợi cùng sự tồn tại của vị druid mới được chiêu mộ đã làm mọi người tin tưởng hơn vào sự sắp xếp của Cao Văn, mặc dù họ không hiểu đốt đá để làm gì… Nhưng cứ nghe lời thì hắn chắc chắn không sai.
Sau khi đắn đo suy nghĩ một lúc, Rebecca cuối cùng cũng ngẩng đầu lên và đưa ra kết luận:
“Mình không thích hợp để nghĩ về điều này!”
Vì vậy, cô nàng vẫy bàn tay nhỏ của mình:
- Mang những thứ này đi, mang chúng đến cho tổ tiên của ta xem thử!
Một lúc sau, Cao Văn nhìn thấy một đống… Chất không thể diễn tả được.
- Đây là… “xi măng” mà cháu đã nung?
Cao Văn kinh ngạc nhìn Rebecca, nếu hắn không phải là người đích thân ra lệnh, hắn gần như sẽ không thể tưởng tượng những gò đất xám đen này lại là “xi măng” trong tâm trí mình.
- À? Vậy cái này được gọi là “xi măng” ạ?
Rebecca tròn mắt:
- Thật là một cái tên kỳ quặc.
Nhưng Cao Văn không có thời gian và năng lượng để giải thích ý nghĩa đằng sau thuật ngữ này, mặc dù hắn đã chuẩn bị tâm lý thất bại từ lâu, nhưng một cảm giác thất vọng vẫn xuất hiện trong hắn lúc này. Và khi hắn chứng kiến Rebecca mang ra một rổ “đá” khác trông giống như một tảng đá xốp, hắn càng chắc chắn hơn về thất bại này.
- Đây là kết quả của việc trộn sản phẩm với nước theo hướng dẫn của ngài.
Rebecca chớp mắt:
- Thực tế, nó cứng lại rất nhanh và vẻ ngoài sau khi đông cứng giống như đá, nhưng trên thực tế, nó lại vừa mềm vừa giòn…
Trước khi Rebecca nói hết câu, Amber đã lẻn vào từ một ngóc ngách nào đó:
- Cái gì vừa mềm vừa giòn vậy? Cho tôi nếm thử với!
Cao Văn đẩy cô nàng kia vào bóng tối rồi quay sang nhìn những cục đen sì, thở dài:
- Có vẻ như chúng ta đã thất bại.
Cao Văn đã xác nhận lại quá trình thao tác của Rebecca nhiều lần và kết luận rằng hoàn toàn không có vấn đề gì từ nguyên liệu thô đến quá trình sản xuất. Hơn nữa, hắn còn biết được rằng Rebecca đã đặc biệt điều chỉnh tỷ lệ của các nguyên liệu thô khác nhau, nhiệt độ lửa, thời gian nung và tất cả các thông số khác. Rebecca cũng đã sử dụng bốn chiếc lò và thực hiện một số thử nghiệm chéo; thậm chí, cô nàng còn sử dụng bột đá vôi và đất sét có thành phần và xuất xứ khác nhau, nhưng kết quả đạt được đều không khác gì.
Thế giới này một lần nữa thể hiện sự đặc biệt và ác ý của nó với Cao Văn.
Các thuộc tính của vật liệu không phù hợp, có bao nhiêu công thức nguyên thủy phổ biến trong trí nhớ của hắn có thể sử dụng được đây?
Cao Văn đã quyết định thử nghiệm mọi thứ hắn biết trong đầu, miễn là có thể kiểm chứng được bằng các phương pháp đơn giản, và khi hắn kiên quyết làm vậy, hắn đã chuẩn bị tâm lý cho tất cả các thử nghiệm được tuyên bố là thất bại.
Cùng lúc đó, Rebecca lo lắng nhìn Cao Văn, cô nàng dù đã có thể giúp đỡ mọi người nhưng nay lại thất bại, dường như không hề nghĩ rằng "công thức" do Cao Văn cung cấp có vấn đề, mà vô thức nghĩ rắc rối là do mình:
- Ngài tổ tiên... Cháu đã làm ngài thất vọng sao?
- Không, bất kỳ thử nghiệm nào cũng là một quá trình dài, đặc biệt là khi tìm kiếm một vật liệu mới.
Cao Văn lắc đầu và thở dài:
- Cháu hãy tiếp tục thử nung với nhiều loại đá và đất khác nhau, và ta sẽ cho cháu thêm một vài công thức khả thi. Hãy coi đây là một công việc lâu dài mà cháu có thể làm khi rảnh rỗi, chỉ cần đừng để nó cản trở tiến độ của xưởng luyện thép.