Những người làm việc ở doanh trại nhanh chóng nhận ra vị “tổ tiên” đến từ bảy trăm năm trước này thật sự là một người kỳ lạ.
Những thường dân và nông nô không có suy nghĩ gì về việc lãnh chúa Cecil chuyển từ quý cô Rebecca sang ngài Gawain. Ở thời đại này, những người dân chỉ cần đảm bảo mỗi ngày có thể ăn no bụng bảy tám phần, là họ đã cảm thấy vô cùng biết ơn sự nhân từ và tài đức của lãnh chúa, còn về phần lãnh chúa là ai thì họ căn bản không quan tâm, với họ, thứ duy nhất đáng bàn tán sau khi Cao Văn trở thành lãnh chúa là những điều luật kỳ lạ mà “người cổ đại” này đã đặt ra.
Khi nhắc đến chuyện những nông nô được thăng chức lên làm dân tự do và được trả thù lao cho những gì họ làm, hầu hết mọi người đều cảm thấy đáng ngờ, bởi họ tin rằng đây chỉ là thủ đoạn để lãnh chúa mới thể hiện sự hào phóng của mình. Dựa theo quy luật chung, họ cho rằng những lời hứa như vậy cuối cùng sẽ được thực hiện một cách hà khắc và xảo trá: Có lẽ sẽ chỉ có một hoặc hai nông nô được chọn trở thành dân tự do, chuyện làm việc nhận tiền cũng thế, có thể sẽ bị cắt xén bởi đủ loại lý do, cuối cùng may mắn thì có thể nhận hai, ba đồng tượng trưng để lãnh chúa chứng minh bản thân nói được làm được.
Tuy nhiên, những thường dân và nông nô không phàn nàn về vấn đề đó, bởi một lãnh chúa sẵn sàng thể hiện sự hào phóng của mình vẫn tốt hơn một kẻ chỉ biết ngược đãi nông nô để thể hiện uy quyền ngay sau khi nhận chức.
Và sẽ luôn có một số lợi ích, không phải sao?
So với những điều luật nhân từ ấy, thì thứ gọi là “điều lệ và quy tắc” mà lãnh chúa Cao Văn đưa ra mới là khó hiểu nhất.
Mọi người được chia vào từng nhóm nhỏ để cạnh tranh với nhau, họ còn phải đăng ký khối lượng công việc của mình và “đánh giá”... Tất cả đều là những thủ đoạn kỳ lạ mà họ chưa bao giờ nghe qua.
Một vài người bắt đầu bí mật bàn tán, suy đoán xem mục điều luật mới nào trong tương lai sẽ trở thành một phần của việc đánh thuế, dù hiện tại người dân của lãnh địa Cecil căn bản không ai đủ khả năng nộp thuế. Những người khác thì lại nói lãnh chúa Cao Văn biến những công việc lao động đơn giản thành nhiệm vụ phức tạp, liệu đây có phải là đam mê của những quý tộc cổ đại không…
Dù thế nào đi nữa, họ vẫn có thể hiểu những điều liên quan đến lợi ích của bản thân, mỗi ngày dựa vào đánh giá công việc, đội hạng nhất được ăn thịt, trong khi đội thứ hai và thứ ba có thể ăn bánh mì và canh thịt đến no bụng.
Đối với những người hoàn thành công việc ở mức bình thường, sẽ chỉ có canh rau nhạt nhẽo và bánh mì đen. Mặc dù hai món đó đã đủ để no, nhưng đối với những người không được ăn thịt vào ngày đầu tiên của “cuộc thi dựng lều”, thì việc xem người khác ăn thịt trong khi mình húp canh rau, cảm giác quả thực không muốn trải qua lần hai.
Mặc kệ chuyện thăng chức và chế độ lương bổng nghe có vẻ viễn vông kia là thật hay giả, chí ít chuyện lãnh chúa cung cấp thịt cho họ ăn đã được chứng thực.
Cho nên, vào ngày tiếp theo, Hetty thấy được cảnh lao động cô chưa bao giờ được thấy, cả thường dân lẫn nông nô đều đang làm việc như điên, thậm chí dù không có ai giám sát, họ vẫn hoàn thành công việc cực kỳ nhanh. Đồng thời, bởi vì công việc được chia theo nhóm chứ không phải riêng lẻ, nên lúc làm việc họ cũng bắt đầu theo bản năng phối hợp với nhau, từ đó hiệu suất công việc được nâng cao.
Đối với những người được chọn là nhóm trưởng, phần lớn sẽ sớm nhận ra nếu như bản thân họ muốn ăn thịt, thì cách duy nhất chính là nâng cao năng suất lao động của cả nhóm, để mỗi người trong nhóm đều được ăn thịt. Mà số ít người đầu óc không quá nhanh nhạy, dùng nắm đấm hoặc mưu mô để làm nhóm trưởng thì khả năng cao sẽ sớm bị thay thế.
Không dùng đòn roi để thúc giục mọi người làm việc, mà dùng chế độ cạnh tranh và phát thưởng, đây thật sự là điều không thể tưởng tượng nổi.
Các túp lều vải đã được dựng lên, Rebecca dẫn đầu một nhóm người đi thăm dò khu đất hoang xung quanh, nhóm đốn củi đã lên đường từ sáng sớm đến điểm khai thác gỗ ở thượng nguồn con sông Trắng ở phía Tây. Đến trước buổi trưa, một lô gỗ sẽ trôi dọc theo dòng chảy để nhẹ nhàng xuôi xuống hạ nguồn, để phòng ngừa gỗ không bị nước sông cuốn đi, vào thời gian đã hẹn trước, Hetty giao việc tuần tra lại cho kỵ sĩ Byron rồi đích thân đợi bên cạnh bãi sông để tiếp ứng.
Đúng thời gian đã định, lô gỗ đầu tiên liền xuất hiện, chúng được buộc với nhau thành cái bè lớn bằng những sợi dây thừng dày. Thanh gỗ to hơn được đặt phía dưới trong khi các thanh nhỏ hơn thì được cố định và chất đống bên trên ở những vị trí khác nhau, tổ hợp này khiến nhìn từ xa trông chúng như một khúc gỗ lớn xấu xí đang trôi dạt trên sông. Hai nông nô trông có vẻ lo lắng đứng trên bè và dùng sào dài điều khiển đường đi của “bè gỗ”: dòng chảy của con sông Trắng ở đoạn này vốn đã rất chậm, hôm nay tuy rằng không sóng không gió, nhưng điều khiển một cái bè được làm vội làm vàng thực sự rất nguy hiểm, chỉ một lần bất cẩn cũng có thể khiến chúng phân tán ra, cho nên họ cứ lo lắng mãi không thôi.
Có điều rất nhanh, hai người nông nô nhận ra chiếc bè bắt đầu bình ổn trôi vào khoảng nông gần đó: Họ nhìn thấy một lòng bàn tay to lớn nửa trong suốt nổi lên từ một bên chiếc bè, và bàn tay do không khí tạo ra đang đẩy chiếc bè vào bờ một cách nhẹ nhàng mà lại mạnh mẽ. Một trong những người nông nô vô thức thốt lên, người còn lại vội dùng sào đập vào đầu người kia rồi chỉ về phía quý cô Hetty đang đứng bên bờ sông.
Họ tranh thủ thời gian phối hợp với nữ chủ nhân để chống chiếc bè vào bờ, đến khi nó chạm vào bãi cát đá mới dừng lại một cách ổn định.
Sau đó, những người đã chờ sẵn trên bờ cùng nhau tiến lên, tháo dây thừng, kéo gỗ về và chuẩn bị biến chúng thành những ngôi nhà được xây dựng tiếp theo trong doanh trại.
Thông thường, gỗ cần được hong khô, trừ sâu và gia công một loạt để về sau trở thành một tấm ván vừa bền vừa chất lượng. Tuy nhiên, họ không quan tâm đến tiểu tiết lắm bởi nhiều công trình ở doanh trại chỉ mang tính tạm bợ, và họ đang cần sử dụng gấp.
Cao Văn đứng sau lưng Hetty, nói lên điều cảm thán trong lòng:
- Ma pháp quả là vô cùng tiện lợi…
Hetty thở dốc một hơi, giọng nói đột nhiên xuất hiện từ đằng sau khiến cô giật nảy mình suýt ngã khỏi phiến đá, may thay đã được Cao Văn kịp thời kéo lại.
- Cháu xin lỗi.
Quý cô hốt hoảng xin lỗi.
- Cháu không biết là ngài đang đứng ở đằng sau…
- Là ta đã dọa cháu.
Cao Văn không để ý lắm mà xua tay:
- Nhân tiện thì, cái tay cháu vừa sử dụng nhìn tốt phết đấy chứ?
Hetty có chút xấu hổ đỏ mặt:
- Bàn tay điêu khắc là một phép thuật cơ bản, cháu đã điên cuồng luyện tập và khiến nó tồn tại trong khoảng thời gian dài hơn. Chỉ cần khởi động một chút, cho dù là một chiếc bè gỗ rất nặng cũng có thể được đẩy vào bờ theo sự dẫn dắt. Có điều, nếu tốc độ dòng nước quá nhanh, nó sẽ trở nên vô dụng…
Mặc dù Cao Văn là một kỵ sĩ, nhưng thời kỳ khai hoang đã bắt tất cả mọi người phải trở thành đầu tàu trong mọi lĩnh vực. Hắn biết một chút về lý thuyết ma thuật, kể cả khi thấy Hetty làm mọi thứ trông rất đơn giản, hắn biết cô đã phải nỗ lực nhiều lắm mới có thể cải thiện một kỹ năng cơ bản mạnh đến mức này, đây quả là điều hiếm thấy.
- Cháu… Không có thiên phú ma thuật lắm.
Hetty thậm chí còn ngại ngùng hơn sau khi nghe câu hỏi của Cao Văn:
- Mặc dù cháu thức tỉnh ma thuật từ khi còn nhỏ, nhưng tinh thần lực ngưng tụ rất chậm, không cách nào thực hiện những mô hình pháp thuật có kết cấu quá phức tạp. Vì vậy, cho tới tận bây giờ, cháu vẫn chỉ là một pháp sư cấp ba, chắc chắn cháu sẽ giậm chân tại chỗ cho đến hết đời bởi tất cả những gì cháu có thể là cường hóa những pháp thuật cơ bản.
- Thiên phú ma thuật của Rebecca hình như cũng không cao…
Cao Văn cau mày nghĩ đến đứa cháu chắt chút chít bướng bỉnh, người chỉ có thể tạo ra bốn loại cầu lửa:
- Con bé có một lượng lớn ma thuật trong người và sức mạnh tinh thần cũng rất mạnh, nhưng vấn đề ở mô hình pháp thuật của con bé giống cháu, hoặc thậm chí còn tệ hơn cháu.
Hetty cúi thấp đầu:
- Con bé chỉ thành thạo thuật quả cầu lửa hoặc các pháp thuật có mô hình tương tự như thuật quả cầu lửa khổng lồ thôi. Nói thật, con bé là một đứa trẻ chăm chỉ, bản thân nó biết mình không có năng khiếu ở nhiều mặt như không phải là một lãnh chúa tốt hay một pháp sư giỏi, dù nhìn có vẻ vô tư nhưng thực ra con bé đều biết và luôn cố gắng trong âm thầm. Thế nhưng, hạn chế về năng khiếu cũng là hạn chế, đây là một bức tường khó mà vượt qua.
Cô nhẹ giọng cảm thán:
- Cho nên lần trước khi thấy quyển sổ của vị pháp sư hoang dã kia, cháu cảm thán ông ta cũng không phải là ngoại lệ. Tình huống ấy khá phổ biến với một pháp sư đang trong tình trạng khốn cùng, ông ta cũng không phải người duy nhất. Ông ta chỉ có thể là một pháp sư cấp thấp bởi vì khả năng cấu tạo mô hình pháp thuật của ông ta không ngang hàng đuổi kịp với trình độ lý thuyết. Đối với những pháp sư thông thường, việc không thể chuyển lý thuyết thành ma thuật thực thụ và kỹ năng của riêng mình thì chẳng có ý nghĩa gì…
- Không đúng.
Cao Văn đột nhiên ngắt lời cô.
Hetty không phản ứng kịp:
- Sao cơ?
- Nếu việc tự mình tạo ra một quả cầu lửa hay mũi tên băng được coi là ‘“bình thường”, thì sẽ chẳng có gì khác biệt giữa một pháp sư vung gậy phép và một con khỉ vung gậy gỗ.
Cao Văn lắc đầu:
- Các lý thuyết không phải là thứ vô dụng, chúng là “một” trước biết bao nhiêu số “không”, chỉ là cháu chưa tìm được vị trí của dấu thập phân mà thôi…
Hetty cau mày:
- Cháu không hiểu lắm, nếu ngài không thể ứng dụng các lý thuyết pháp thuật trong đầu thì có nhiều kiến thức để làm gì? Có thể đánh thắng người khác không?
- Một ngày nào đó, cháu sẽ hiểu rằng “đánh thắng người khác” không phải là toàn bộ tiêu chuẩn để đánh giá một pháp sư và nó thậm chí không nên là tiêu chuẩn chủ yếu.
Cao Văn cười:
- Ta đã phái người cưỡi ngựa về trấn Tanzania để bảo kỵ sĩ Philip mua thêm vài thứ, chờ phần lớn người còn lại đến đây, họ sẽ bắt đầu xây dựng phòng thí nghiệm ma thuật cho cháu.
- Phòng thí nghiệm ma thuật?
Hetty sửng sốt một chút, ngay sau đó nhíu mày:
- Những thứ đó đều rất tốn kém, giai đoạn ban đầu…
- Ta đã lấy vài thỏi bí ngân từ kho báu trên núi, chúng không phải tiền nên không cần qua rèn đúc, có thể dùng để trực tiếp mua bán các vật phẩm ma thuật và đủ để mua cho cháu những đồ dùng cơ bản. Ta biết rằng phòng thí nghiệm ma thuật trong lâu đài của cháu đã bị phá hủy nên chúng ta cần một căn phòng mới càng sớm càng tốt.
Hetty nghĩ về nhiệm vụ mà Cao Văn đã giao cho cô trước đây:
- Cháu hiểu rồi, cháu sẽ in ra các kết cấu phù văn ngài yêu cầu khi máy cộng hưởng tinh thể đến!
Hetty không thể kìm nén được tiếng cười của mình, mặc dù cô rất tiếc những thỏi bí ngân đó, nhưng với tư cách là một ma pháp sư, sao cô có thể không hạnh phúc khi có lại được phòng thí nghiệm ma thuật của riêng mình chứ? Có câu nói thế này: đứa trẻ bán đất của ông nội nó thì không thấu được nỗi đau…
Có gì sai khi tổ tiên mua dụng cụ thí nghiệm cho cháu chắt chút của ông ấy chứ? Hoàn toàn không có vấn đề!
Tốt thôi, mặc dù lối suy nghĩ này không áp dụng được với Hetty vừa trưởng thành vừa có trách nhiệm, nhưng nó áp dụng được với Rebecca là được rồi.
Liệu hắn có nên dựng một phòng thí nghiệm ma thuật khác cho đứa cháu gái bướng bỉnh đó khi có thể không? Dù cô nàng khả năng sẽ chỉ nghiên cứu về quả cầu lửa trong phòng thí nghiệm…
Cao Văn trở lại lều với những suy nghĩ lơ đãng và chuẩn bị đi nghiên cứu chỗ pha lê kỳ lạ kia.