Sau khi ngồi dậy khỏi cái thứ trông giống một chiếc hộp kim loại đen rất chi là đáng nghi này, Cao Văn rơi vào trạng thái đờ đẫn vô cùng nghiêm trọng. Ngay cả động tác “ngồi dậy” này cũng được hắn thực hiện trong trạng thái vô ý thức.
Bộ não của hắn đang bị ảnh hưởng bởi cảm giác choáng váng và hỗn loạn mà hắn chưa từng trải qua trước đây. Tai hắn ù đi, toàn bộ cơ thể đều có cảm giác khó tả và điên cuồng. Mọi thứ trước mắt hắn đều có ít nhất bốn cái bóng chồng, hai trong số đó màu đen trắng —- tuy nhiên giữa mớ hỗn loạn bòng bong này, năng lực suy nghĩ của hắn vẫn chưa bị hủy hoại hoàn toàn.
Có lẽ hắn nên cảm ơn kẻ nào trước đó đã nện một gậy lên tay mình, vì nó đã giúp hắn trở nên thanh tỉnh vào lúc hắn gần như bị nuốt chửng bởi cơn điên loạn.
Nhưng cú đập này đau lắm á…
Trong lúc tư duy dần dần phục hồi quỹ đạo, Cao Văn rốt cuộc cũng nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó — đột ngột có gì đó che khuất tầm nhìn của hắn, sau đó một chương trình thoát gì đó khởi động, hắn không ngừng nảy sinh ảo giác như đang rơi xuống, và hiện tại là cơ thể cường tráng này, có tri giác, có thể cử động nữa.
Là một cơ thể!!
Hắn có một cơ thể!
Sau khi xuyên qua không biết bao nhiêu vạn năm, lúc Cao Văn suýt chút nữa thì tưởng mình trời sinh là một cái thị giác nhìn xuống ngôi ba, thì hắn lại đạt được một cơ thể!
Hắn có thể hiểu vì sao đầu óc mình hỗn loạn, cũng hiểu vì sao toàn thân hắn lại truyền đến những cảm giác rối tung này. Đấy là vì hắn không có bất kỳ giác quan nào khác ngoài thị giác trong quá nhiều năm. Cho dù hắn vẫn giữ được tâm trí tỉnh táo (vì một nguyên nhân nào đó chưa rõ), nhưng hắn vẫn khó mà làm quen với trạng thái có thể cảm nhận được nhiệt độ và đau đớn này.
Tuy nhiên, Cao Văn có thể cảm nhận được rằng mình đang dần thích nghi với cơ thể này, và một lần nữa làm quen với đủ loại cảm giác của thế giới vật chất. Sau khi cơn chóng mặt trong đầu giảm đi một chút, những hình ảnh bị bóng chồng trong mắt hắn đã trở lại bình thường, và khung cảnh xung quanh đập vào mắt hắn.
Điều đầu tiên hắn nhìn thấy là bốn người đàn ông vạm vỡ trong trang phục chiến đấu đứng gần đó — một trong số họ là một người đàn ông trung niên có mái tóc hoa râm. Anh ta mặc một bộ giáp bằng thép trông rất kiên cố, tay cầm một thanh kiếm dài màu bạc, và có cơ bắp cuồn cuộn tới tận trán. Áo giáp và vũ khí của ba người đàn ông còn lại thì trông đơn giản hơn rất nhiều, và có vẻ như chúng là hàng sản xuất một loạt cho quân đội.
Một cô gái nhỏ bị bốn tên đàn ông to lớn này chĩa kiếm ép cô nhóc quỳ một chân xuống sàn nhà. Vì góc độ và cả mái tóc xõa ngang mặt nên hắn không thấy rõ dung mạo của cô nhóc, nhưng hắn có thể thấy đôi tai sắc nhọn nhô ra giữa những sợi tóc.
Đứng xa hơn một chút là một người phụ nữ mặc váy dài đỏ. Cô ta có thân hình đồng hồ cát vô cùng hoàn mỹ, cùng với gương mặt đẹp đẽ, thanh lịch và đầy khí chất. Cao Văn không khỏi nhìn cô ta thêm một lát, thế nên hắn nhanh chóng nhận ra sự lo lắng và sợ hãi rõ rệt trong đôi mắt của người phụ nữ quý phái này.
Nhưng tiếng động truyền đến từ bên cạnh Cao Văn ngay lập tức thu hút sự chú ý của hắn. Cao Văn quay đầu và nhìn thấy một cô gái trẻ chừng mười sáu, mười bảy tuổi đang hoảng hốt nhảy xuống từ bệ đá mà hắn đang đứng. Trên tay cô nàng là một cây gậy bằng kim loại, trông như nó có thể tung ra những đòn đau điếng…
Liên tưởng đến vị trí trước đó của cô nàng, vẻ mặt Cao Văn đột nhiên trở nên hơi kỳ lạ:
- Vừa nãy… nhóc đã đánh tôi phải không?
Nói xong, hắn lập tức sửng sốt. Hắn ý thức được những lời mình vừa thốt ra không phải là tiếng hán, mà là một ngôn ngữ hắn chưa từng nghe qua. Tuy nhiên, những từ ngoại lai này dường như tuôn ra khỏi lưỡi hắn như thể hắn sinh ra đã biết chúng.
Tất nhiên là Rebecca không biết “cụ tổ” của cô đang nghĩ lung ta lung tung những gì trong đầu. Thiếu nữ quý tộc này - người vừa mới thừa kế tước vị Tử tước lại gặp biến cố lớn trong gia tộc - trông như thể sắp khóc:
- Ngài tổ tiên ơi… cháu xin lỗi, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi…
- Tôi…
Thực ra tới giờ phút này, Cao Văn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra — mặc dù hắn lơ lửng trên trời và quan sát thế giới này rất rất nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đổi thành thị giác ngôi thứ nhất, hắn còn kinh ngạc sững sờ hơn cả những người khác ở đây ấy chứ:
- Mấy người là ai…
Người phụ nữ sang trọng lộng lẫy trong bộ váy đỏ thoạt nhìn có là người bình tĩnh nhất nơi đây. Sau khi Cao Văn ngồi dậy và chủ động trò chuyện, sự sợ hãi và lo lắng trên khuôn mặt cô ta đã bớt đi nhiều. Cô ta bước lên một bước – dù mặt mày trông vẫn khá đề phòng cảnh giác – nhưng cô ta vẫn điềm tĩnh mở miệng:
- Ngài có biết mình là ai không?
- Tôi ư? - Cao Văn hơi sửng sốt. Ngay trước khi hắn định nói ra tên mình, Cao Văn giật mình nhận ra rằng giờ đây mình đã mang một thân phận khác.
Cao Văn nhìn xuống chiếc hộp dưới chân mình, mặc dù thiết kế có hơi lạ, nhưng thứ này chắc chắn là một chiếc quan tài. Hắn lại liếc nhìn xung quanh một lần nữa, mặc dù nó rộng hơn cả ngôi nhà cũ của hắn trong kiếp trước, nhưng có nhìn thế nào đi chăng nữa, rõ ràng nơi này vẫn trông như một lăng mộ…
Lại liên tưởng đến vẻ mặt của những người xung quanh, Cao Văn nhận ra một điều: hắn chính là một xác chết sống lại.
Nếu cái tên mà hắn tự giới thiệu không trùng với tên “xác chết” này, chắc chắn hắn sẽ bị những người này coi là quái vật hay ma quỷ gì đó rồi xử lý luôn — ôi, lúc nãy cô nhóc kia gọi mình là gì nhỉ? Ngài tổ tiên, phải không nhỉ? Nếu vậy, hắn có thể to gan suy đoán rằng hắn đã nhập vào xác tổ tiên cô nhóc này.
Thôi trước tiên đừng có tò mò tổ tiên nhà người ta ăn gì từ nhỏ tới lớn mà sau khi chết nhiều năm như vậy mà cơ thể ông ta vẫn không bị phân hủy — điều quan trọng hơn là: mình, linh hồn ngoại lai này, chẳng những chiếm lấy thân thể tổ tiên nhà người ta, ngủ trong mộ tổ tiên người ta, mà thậm chí còn đá một phát bay luôn nắp quan tài tổ tông người ta… Nếu mà lộ ra thì thật là cmn, ngay cả bốn chữ ‘xấu hổ lúng túng’ còn chả đủ để hình dung tình huống đó nữa…
Nghĩ đến đây, Cao Văn cúi đầu giả vờ như đang suy nghĩ gì đó. Nhưng thực tế, hắn đang nhanh chóng cố nghĩ ra lý do để bao biện, chẳng hạn như trí nhớ hắn đã bị rối loạn sau giấc ngủ say dài dằng dặc. Tuy nhiên, ngay nháy mắt khi hắn đang tập trung, một cơn chóng mặt mãnh liệt ập đến với hắn.
Cao Văn vừa mới miễn cưỡng làm quen với cơ thể mới, giờ lại bị chóng mặt lần hai. Cơ thể của hắn suýt chút nữa thì gục xuống lại trong quan tài. Người phụ nữ mặc bộ váy dài kia ngay lập tức nâng cây trượng ma thuật của mình lên khi nhìn thấy hành động kỳ lạ của Cao Văn. Khi cô ta chuẩn bị ném một quả cầu lửa vào mặt tổ tiên của mình thì giọng nói trầm của Cao Văn cất lên, cắt ngang hành động của cô ta.
- Gawain Cecil. Ta là Gawain Cecil, kẻ khai phá của Vương quốc Anso… Hiện giờ là năm nào?
Cao Văn vừa nói vừa ngẩng đầu lên. Ánh mắt hắn bình lặng và sâu thẳm như biển cả.
Tuy nhiên, những suy nghĩ trong đầu hắn lại hỗn loạn như sóng cuộn biển gầm.
Những ký ức thuộc về Gawain Cecil điên cuồng tuôn đến, nhưng chúng được cấp tốc phân loại và ghi chép như thể tư liệu trong ổ cứng máy tính vậy. Trong khoảnh khắc choáng váng ngắn ngủi đó, Cao Văn đã đọc bộ phận dễ hiểu nhất trong mớ thông tin này, và biết được thân phận hiện tại của mình.
Điều khiến hắn ngạc nhiên nhất là tên của thân xác này - cũng là Cao Văn (đồng âm với Gawain).
Chỉ là vị "Gawain" này không mang họ "Cao", mà có một họ khác, "Cecil".
Đây có phải một sự trùng hợp ngẫu nhiên không?
Lúc này Cao Văn không dư sức để suy nghĩ về sự trùng hợp này nữa, vì những ký ức về Gawain Cecil vẫn đang ập vào đầu hắn như những cơn sóng liên tục tuôn trào. Hắn phải dốc hết toàn lực mới khiến mình không té xỉu hay lộ ra vẻ mặt hung dữ. Dưới trạng thái mơ mơ màng màng này, hắn láng máng nghe thấy cô gái trẻ đã dùng cây trượng kim loại đánh mình một gậy trả lời hắn bằng giọng nói rõ ràng lanh lảnh:
- Giờ là năm 735 lịch Anso. Tổ tiên ngài đã ngủ say hơn bảy trăm năm…
Hetty cũng thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe câu trả lời của Cao Văn. Là một người thi pháp với tri thức vô cùng uyên bác, cô có biết một chút về vong linh phục sinh — những sinh vật ô uế này có một thiếu sót chết người trên linh hồn. Khi vừa thức tỉnh, chúng gần như không thể nói hoặc suy nghĩ, dù cho những kẻ mạnh hơn có thể sớm có được năng lực tư duy, nhưng chúng vẫn hoàn toàn không có ký ức gì về kiếp trước của mình.
Một điều nữa là chúng không bao giờ nói ra tên của chính mình — dù cho chúng lấy lại được ký ức, hay khi được người ta nhắc nhở, một khi chúng nói ra tên mình khi còn sống, chúng đều sẽ bị ngọn lửa linh hồn cắn trả và thiêu đốt. Dù không bị thiêu “chết”, nhưng cơn đau kinh khủng này cũng khiến cho những vong linh đó không thể chịu nổi.
Chưa kể đến cảnh ngọn lửa linh hồn cắn trả và thiêu đốt căn bản không giấu đi đâu được.
Tuy đã có phần an tâm hơn, nhưng cô vẫn vô cùng hoang mang bối rối, bởi vì nếu vị tổ tiên mà cô đang thấy không phải vong linh phục sinh, thì sự việc trước mắt cô chẳng có lời giải thích nào cả —
Tại sao ngài tổ tiên đã chết rồi mà lại đột nhiên tỉnh lại chứ?
Nhưng dù có hoang mang đến đâu, cô vẫn phải cư xử đúng mực. Thế nên Hetty bước lên phía trước, cô cúi người đầy vẻ cung kính và khẩn trương:
- Thưa tổ tiên của gia tộc Cecil, cháu là hậu duệ của ngài, Hetty Cecil. Đây cũng là hậu duệ của ngài, Rebecca Cecil. Xin ngài xem xét sự trẻ tuổi chưa hiểu chuyện của Rebecca, hi vọng ngài tha thứ cho hành động lỗ mãng vừa rồi của nó… Và xin ngài hãy tha thứ cho chúng con vì đã quấy rầy sự yên giấc của ngài.
Chà, thì ra người đứng trước mặt mình là cháu chắt chút chút chít chít, cô nhóc đứng cạnh cũng như vậy.
Loạt ký ức ùa về cuối cùng đã chấm dứt, nhưng Cao Văn không cố đọc những tư liệu sắp xếp chỉnh tề trong đầu mình, vì hắn muốn hiểu rõ tình hình xung quanh mình càng nhanh càng tốt. Hắn vịn vào quan tài để đứng dậy:
- Không sao không sao, ta cũng không biết mình đã tỉnh lại như thế nào. Các ngươi có ai dìu ta một chút được không?
Hắn nhận ra bản thân đã đánh giá mức độ thích nghi với cơ thể mới của mình quá cao. Hắn cố sức nhưng không đứng dậy được, hơi bị xấu hổ à nha.
Sau khi đứng cạnh nhìn hắn hồi lâu với vẻ luống cuống, Rebecca phát hiện ra đây là thời điểm để mình chuộc lỗi. Cô nàng vui vẻ nhảy lên bệ đá. Vừa đỡ cánh tay của Cao Văn, cô nàng vừa nói:
- Để cháu đỡ ngài ra khỏi quan tài, để cháu đỡ ngài ạ!
Sao mà nghe câu này kỳ cục thế nhở.
- Hơn bảy trăm năm hả… - Cơ thể cứng ngắc của Cao Văn được cô gái trẻ dìu ra khỏi quan tài. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình rồi thở dài bùi ngùi khiến Rebecca bối rối:
- Vải này này được làm bằng chất liệu gì vậy?
- Hình như là vải trăng bạc do yêu tinh dệt ạ… - Rebecca nói vẻ không chắc chắn lắm.
- Đúng là khoa học đen mà.
Rebecca:
- Dạ?
Mặt cô nàng kiểu: *tổ tiên nói chuyện sâu sắc quá.jpg*
Với sự giúp đỡ của Rebecca, cuối cùng Cao Văn đã có thể bước xuống bệ đá và đứng vững trên mặt đất. Hắn cảm thấy khả năng kiểm soát của mình với cơ thể này tăng lên nhanh chóng, như thể linh hồn của hắn đang cài đặt driver vậy, tâm trí và cơ thể hắn đang hòa hợp với tốc độ đáng kinh ngạc.
Hắn thả tay Rebecca ra và thử bước một bước nhỏ.
Hắn gần như rơi nước mắt vào giây phút tiếp theo. Nếu có một chiếc micro bên cạnh, hắn cảm thấy mình có thể cảm ơn từng người quen và từng đài truyền hình bằng những câu cảm ơn khác nhau không hề trùng lặp ấy chứ.
Nhiều năm trôi qua như vậy, mấy ông nam chính xuyên không trong tiểu thuyết đã có thể đồ thần diệt phật, thống nhất vũ trụ rồi ấy chứ. Vậy mà hắn chỉ vừa hoàn thành thách thức đầu tiên của nhân loại, đó là: đi đứng bằng hai chân.
Sau khi đạt được thành tựu đó, hắn mới nhớ đến cô nhóc mà mình gần như đã quên mất - cô gái nhỏ bị những người đàn ông vạm vỡ bao vây.