• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Văn ngẩn ngơ nhìn đường chân trời một lúc lâu. Trong mấy phút đầu tiên, sự xung đột trong nhận thức khiến hắn không tài nào đoán được thứ mình đang nhìn là cái gì. Bất kể thứ đó là gì thì nó cũng khác xa với mặt trời ở thế giới cũ của hắn.

Vòng cung rộng lớn và tráng lệ ấy tiếp tục nhô lên cao. Tốc độ mọc của nó nhanh hơn mặt trời rất nhiều, nên không lâu sau đó Cao Văn đã có thể quan sát một phần nhỏ của bề mặt hình vòm. Nó thực sự đang phát ra ánh sáng, với đường viền mờ ảo như thể nó có cùng kết cấu với những đám mây và sương mù vậy. Ánh sáng và nhiệt của thế giới này do vật thể kia cung cấp, nhưng lạ thay ánh sáng nó toả ra không chói lọi khiến người ta không thể nhìn trực diện như mặt trời – thực tế là ngược lại, Cao Văn không chỉ có thể nhìn thẳng thứ đó, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy một chút đường vân nhỏ xíu trên bề mặt của nó.

Sau khi đoán đại khái độ cong của nó, Cao Văn chợt nhận ra rằng vật thể này có đường kính lớn gấp hàng chục lần, thậm chí là hàng trăm lần mặt trời. Tất nhiên, kích thước thực sự của nó phải nhỏ hơn một hằng tinh bình thường - chỉ là nó nằm gần với mặt đất quá.

Nếu nó tiếp tục mọc ở khoảng cách này thì rất có thể nó sẽ che khuất tới 1/5 bầu trời ấy chứ. Đương nhiên, đây chỉ là ước tính chủ quan của Cao Văn mà thôi, hắn đang cảm thấy vô cùng choáng ngợp nên phán đoán bằng trực giác của hắn sẽ khó tránh khỏi sai lệch.

Thật khó để diễn tả cảm giác áp lực khi chứng kiến ​​một thiên thể khổng lồ đang dâng lên trước mặt mình như vậy.

Cao Văn nhanh chóng lục lọi ký ức của Gawain Cecil, quả nhiên hắn thấy vô số “cảnh bình minh” hùng vĩ như thế này. Nên hiện tượng trên bầu trời kia không phải là điều gì khác thường, mà chính là cảnh tượng bình thường nhất ở thế giới này.

Nhưng phải có lời giải thích cho nó chứ?

Cao Văn nhanh chóng dùng tất cả các tri thức mà mình biết để phân tích hiện tượng này. Có lẽ quy luật vật lý của thế giới này khác với hành tinh quê hương hắn, khiến cho hiệu suất ánh sáng và nhiệt từ hằng tinh này khá thấp. Mà hành tinh dưới chân hắn đây lại rất gần với hằng tinh này, nên mới có thể nhìn thấy mặt trời khổng lồ như thế. Mặt đất không bị thiêu đốt, nên có khả năng vật thể này không phải mặt trời, mà nó là một cái động phóng xạ phát ra ánh sáng và nhiệt, hoặc là một thứ gì đó phi khoa học như ma thuật chẳng hạn…

Nhưng càng có một khả năng cao hơn, đó là hành tinh mà hắn đang đặt chân này không quay quanh mặt trời, mà quay quanh một hành tinh khí khổng lồ nào đó thôi. Điều đó có nghĩa là nó không phải một hành tinh, mà là một vệ tinh, và thứ đang lơ lửng trên bầu trời…

…chính là hành tinh mẹ của vệ tinh này.

Tại giờ phút này, cảm giác “tha hương đất khách” của Cao Văn trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

- Tổ tiên? Ngài tổ tiên ơi?

Giọng Hetty vang lên bên cạnh và đánh thức Cao Văn khỏi trạng thái ngơ ngác và trầm tư.

- Hả hả?

Cao Văn tỉnh táo lại ngay lập tức, hắn nhìn cô cháu gái đời thứ N ở bên cạnh mình.

Sau khi thoát khỏi đường hầm tối tăm và nguy hiểm dưới mặt đất, người phụ nữ xinh đẹp thuộc dòng dõi quý tộc này đã khôi phục lại một chút phong thái của ngày xưa. Cô khẽ khom người với Cao Văn và nói:

- Thưa tổ tiên, ngài lại ngẩn người rồi, nhưng chúng ta cần phải ra khỏi đây nữa đấy.

Cao Văn ậm ừ đáp trả. Sau khi chú ý tới lối ra của đường hầm nằm ở một sườn đồi trống trải, nếu cứ ngây người đứng ở chỗ này trong khi không rõ tình thế xung quanh thì không sáng suốt tẹo nào, thế nên hắn gật đầu:

- Chúng ta hãy tìm một chỗ cao ráo để xác nhận tình huống xung quanh trước đã. Ta chỉ biết địa hình của bảy trăm năm trước thôi, bây giờ chưa chắc nó đã hữu dụng.

Thế là dưới sự chỉ đạo của Cao Văn, cả nhóm tiến lên sườn đồi cách đó không xa. Trên đường đi, Cao Văn không khỏi nhìn lên ông “mặt trời” kia vài lần.

- Tổ tiên ơi, sao ngài cứ nhìn chằm chằm vào mặt trời mãi vậy?

Rebecca đang đi sau hắn, cô nhóc không khỏi quan tâm hỏi:

- Có vấn đề gì sao ạ?

Amber đi cạnh cô nàng nhanh nhảu trả lời:

- Tổ tiên của cô ngủ suốt bảy trăm năm không được nhìn ánh mặt trời, vất vả lắm mới thấy nó thì hiển nhiên là ổng muốn nhìn ngắm thêm vài lần rồi.

Cao Văn phớt lờ Amber. Hắn liếc cô cháu gái thứ N+1 của mình rồi khẽ lắc đầu. Hắn thầm nghĩ quả nhiên dân bản xứ thế giới này cũng gọi vật thể trên trời ấy là “mặt trời”.

Hay nói đúng hơn, bất kể từ đó được phát âm ra sao thì trong suy nghĩ của của mọi người, nghĩa của từ đó chính là mặt trời mà không phải thứ gì khác.

Cao Văn lại lục lại trí nhớ của nguyên chủ nhân cơ thể này một lần nữa. Sau nhiều lần tìm kiếm bằng từ khóa và một số thông tin mơ hồ, cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời vẫn còn hơi mờ tối kia.

Trên bầu trời còn chưa sáng hẳn đấy vẫn còn kha khá những ngôi sao, hắn tìm một “ngôi sao” có kích thước chỉ bằng một hạt gạo nhưng lại sáng hơn bất kỳ ngôi sao nào khác.

Nhân loại của thế giới này gọi ngôi sao đặc biệt đó là “Ao” và gán cho nó rất nhiều ý nghĩa tượng trưng trong tôn giáo và các nghi thức ma thuật.

Cả hai phỏng đoán trước đây của hắn đều đã loại trừ, chỉ còn phỏng đoán thứ ba là hợp lý nhất.

“Ao” chính là hằng tinh của tinh hệ này. Nó xa xôi tới mức không thể tưởng tượng nổi, ánh sáng của nó chiếu vào mặt đất dưới chân Cao Văn lạnh lẽo chẳng khác gì những ánh sao khác.

Và trong làn gió ban mai mát mẻ ấy, Cao Văn lên đến đỉnh đồi.

Phương xa là một vùng đất bị lửa chiến tranh thiêu hủy, nó mang trên mình vẻ mục nát gớm ghiếc lạ lùng.

Mặt đất giống như thể lớp da bị tạt axit vậy, nó mục nát và thối rữa. Từng mảng từng mảng đá và bùn đất đã cháy xám đen, khắp nơi nơi là những vết nứt lớn chằng chịt. Thảm thực vật trên mặt đất này cũng đã mục nát từ lâu, những thân cây còn sót lại vặn vẹo như thể chúng là móng vuốt của quỷ dữ vậy. Xa hơn một chút là những bức tường sụp đổ, những ngôi nhà bị san bằng và lâu đài của gia tộc Cecil thì đang chìm trong khói lửa.

Những con quái vật với cơ thể khổng lồ đang di chuyển khắp mảnh đất chết này.

Những cánh đồng và hoa màu đã sớm bị chôn vùi trong thủy triều đen của lũ quái vật, không tài nào phân biệt được nữa.

- Lãnh địa của gia tộc…

Rebecca khuỵu xuống mặt đất. Cô nàng cắn chặt hàm răng, đôi mắt đỏ hoe, nhỏ những giọt nước mắt không rõ là phẫn nộ hay buồn bã. Thiếu nữ chỉ vừa mới kế thừa gia nghiệp, thậm chí còn chưa kịp thích ứng với thân phận lãnh chúa, vậy mà giờ phút này, dường như cô nhóc đã mất đi tất cả.

- Đất đai bị thủy triều đen ô nhiễm trông như này đấy.

Cao Văn thở dài:

- Năm đó đế quốc Gondor cũng mục nát như này. Ta đoán cho tới nay đất chết vẫn còn ô nhiễm như cũ — thật không ngờ trong lãnh thổ văn minh lại xuất hiện ô nhiễm mới.

Amber toát mồ hôi lạnh:

- Ôi Thần Bóng Tối trên cao… Chúng ta đã bị bao vây bởi những thứ đó sao?

Hetty thì tự hỏi liệu gia tộc có thể khôi phục lại hay không:

- Có cách nào để cứu vãn không ạ?

- Không cứu được nữa đâu.

Cao Văn lắc đầu:

- Các ngươi không ngăn được sự tấn công của lũ quái vật đó đâu. Chúng đã hình thành quần thể cộng sinh, sự ô nhiễm nguyên tố do thủy triều đen gây ra không thể cứu được. Dù có tiêu diệt hết tất cả quái vật đi chăng nữa, tình trạng ô nhiễm trên mảnh đất này vẫn sẽ còn tồn tại một thời gian khá dài.

- Ô nhiễm kéo dài trong bao lâu vậy ạ?

Hetty dường như vẫn đang nuôi hy vọng.

- Hiện tại văn minh nhân loại đã quay về đất của đế quốc Gondor chưa? - Cao Văn hỏi một câu không liên quan lắm.

- Chỗ đó vẫn là vùng cấm không có sinh mệnh ạ. Không ai dám giẫm lên vùng đất bên kia bức tường rào vĩ đại cả.

Cao Văn nhún vai:

- Vậy xem ra sự ô nhiễm của lãnh địa Cecil sẽ vẫn còn kéo dài tới bảy trăm năm nữa.

Rebecca và Hetty sững sờ nhìn vị tổ tiên này. Họ không tài nào hiểu sao mà vị nhân vật vĩ đại, người khai sáng gia tộc Cecil này lại có thể điềm tĩnh như thế khi chứng kiến cảnh những con quái vật đang tàn phá vùng đất cuối cùng của gia tộc —ngài ấy không tức giận cũng chẳng buồn bã, như thể ngài ấy đang nhìn thứ gì đó không liên quan đến mình vậy. Cái thái độ này khiến họ hơi sợ hãi.

Nhưng Cao Văn đã nhanh chóng nhận ra ánh mắt của hai người họ và chủ động mở lời:

- Có chuyện gì sao?

- Ngài tổ tiên, ngài không…tức giận sao?

Rebecca rụt rè hỏi:

- Đây là lãnh địa cuối cùng của gia tộc Cecil đấy ạ…

Cao Văn sững sờ. Hắn ngay lập tức nhận ra rằng mình chưa hoàn toàn nhập vai vào vai diễn này nên đã để lộ sơ hở. Hắn vội vàng nghiêm mặt và vận dụng hết toàn bộ kỹ năng diễn xuất để chữa lại:

- Cứ sa vào quá khứ thì chẳng có ích lợi gì cả. Gawain Cecil ta đây là người tiên phong khai hoang, từng tấc đất và của cải của gia tộc này đều do một mình ta gầy dựng nên. Mảnh đất này mất thì mất, cùng lắm thì chúng ta lại tìm địa phương khác để lập nghiệp thôi. Nghiền ngẫm quá khứ để làm gì chứ?

Hetty và Rebecca gật đầu liên tục. Vừa gật, họ vừa phục Gawain sát đất. Ngài tổ tiên không hổ là cấp bậc Truyền kỳ, quả nhiên có tầm mắt và lòng dạ hơn xa bọn họ. Nhưng mà không biết tổ tiên định đi đâu để khai hoang, vì hiện nay tất cả đất đai đều đã bị giới quý tộc chia nhau rồi, còn đất đai vô chủ thì hầu như đều là vùng cấm không người sống nổi…

- Nơi này không còn gì khác để xem đâu, chúng ta nên quy hoạch hành trình tiếp theo thôi. Đầu tiên mình phải tìm một thành trấn nào đó, sau đó nghĩ cách tụ họp cùng với nhóm di tản kia đã.

Thừa dịp vẻ ngầu lòi giả vờ của mình còn ảnh hưởng tới mọi người, Cao Văn tranh thủ cơ hội này để nói lái sang chủ đề khác:

- Ta nhớ người dẫn đầu đoàn tị nạn là một kỵ sĩ tên Philip, phải không? Trước đó các ngươi có hẹn tụ hợp ở đâu không?

Rebecca nhanh chóng trả lời:

- Bọn cháu đã dự định gặp nhau tại thị trấn Tanzania ở phía bắc. Nếu Tanzania cũng bị quái vật tấn công, họ sẽ tiếp tục đi về phía bắc dọc theo đại lộ vương quốc ạ.

Cao Văn gật đầu, hắn đang chuẩn bị rời đi thì một một linh cảm không lành khiến hắn dừng bước.

Sau một lúc sửng sốt, hắn và kỵ sĩ Byron gần như hét lên cùng lúc:

- Nằm xuống! Trốn mau!

Dù không biết tại sao nhưng Rebecca và Hetty vẫn lập tức đi theo kỵ sĩ Byron trốn dưới mặt một tảng đá lớn ở gần đó. Amber thì đã biến mất trong một góc tối tăm nào đó ngay khi Cao Văn mở miệng. Cao Văn thì theo sát sau lưng Rebecca. Tuy nhiên, khi nhận thấy cô hầu gái nhỏ Bette vẫn đang đứng tại chỗ, nắm chặt lấy chiếc chảo của mình với vẻ mặt ngơ ngác, hắn lập tức lao ra để kéo cô nhóc lại — ngay sau đó, một cảm giác áp lực khiến lòng mọi người sợ hãi từ trên trời giáng xuống.

Dưới ánh sáng rực rỡ của “mặt trời vĩ đại” đang nhô lên kia, một sinh vật tao nhã và khổng lồ đang chậm rãi lướt qua bầu trời.

Đó là một con rồng bự thân dài mấy chục mét.

Trong cơn hoảng loạn, Hetty vô thức sử dụng câu thần chú cấp ba là “bóp méo ánh sáng” để che giấu thân hình của mọi người. Nhưng thật ra cô không chắc rằng câu thần chú nông cạn này có thể đánh lừa thị giác của sinh vật huyền thoại kia hay không.

Nhưng con rồng khổng lồ ấy đã không để ý đến nhóm người trên mặt đất này — hoặc có thể do nó khinh thường không thèm để ý đến họ. Cậu chàng, hoặc cô nàng, chỉ vỗ cánh một cách uể oải, quét ngang bầu trời với vẻ duyên dáng và uy nghiêm, đôi mắt to của nó phản chiếu hình ảnh lãnh địa Cecil đã bị hủy hoại bởi thủy triều đen.

Sau đó, với một miệng đầy soda muối… hà, nó phun lửa xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK