Tất nhiên, ngay cả khi thâm tâm đang phàn nàn, Cao Văn vẫn biết bản thân không thể thay đổi việc thế giới phát triển thành ra như này.
Sự phát triển của một nền văn minh đi kèm với các quy tắc riêng của nó, nhưng nó cũng đầy rẫy sự bất định. Đôi khi, một bước đột phá trong cải tiến kỹ thuật có thể đưa nền văn minh ấy lên một tầm cao mới, nhưng trong hầu hết các trường hợp, nhất là khi mà sự ngu dốt thời phong kiến chiếm ưu thế áp đảo, thì sự phát triển của một nền văn minh có thể bị cứng nhắc và trì trệ hơn hàng trăm năm.
Trong một thế giới mà sức mạnh siêu nhiên tồn tại, sự rập khuôn của giai cấp là vô cùng nghiêm trọng, lại trải qua một trận hủy diệt lớn khiến cho tình hình càng trở nên càng nghiêm trọng hơn.
Sự tồn tại của các sức mạnh siêu nhiên đã mang lại nhiều tiện ích vượt thời gian cho thế giới này, nhưng đồng thời, những sức mạnh đó cũng kìm hãm sự phát triển của nền văn minh thế giới. Nó cho phép các tầng lớp thượng lưu sống một cuộc sống dễ dàng, thoải mái nhưng cũng đảm bảo quyền thống trị tuyệt đối với đa số “người bình thường” không có sức mạnh. Mà bởi vì sự khan hiếm và tính ngẫu nhiên của “thiên phú ma thuật”, dẫn đến loại sức mạnh này rất khó có thể trở thành đòn bẩy xúc tiến sự phát triển của xã hội. Bởi vì nó không mang lại lợi ích cho số đông trên thế giới này, số ít người may mắn thức tỉnh thiên phú ma thuật sẽ chỉ trở thành quý tộc mới, và bọn họ không có khả năng thay đổi vận mệnh của số đông.
Sức mạnh siêu nhiên không thuộc về "người bình thường", quy tắc này được xem là điều hiển nhiên.
Thế nên, sự tiến bộ xã hội trở nên cực kì chậm chạp, một mặt, đại đa số người bình thường không có quyền thay đổi bất kỳ hiện trạng nào của mình, mặt khác, tầng lớp thượng lưu được hưởng sự tiện nghi nhờ các sức mạnh siêu nhiên nên không nhận ra sự cần thiết của tiến bộ xã hội. Trên thực tế, ngay cả những người dân thường cũng không nghĩ rằng tiến bộ xã hội là điều cần thiết, họ chỉ cầu nguyện rằng một ngày nào đó, bản thân có thể thức tỉnh thiên phú ma thuật.
Trong một thế giới mà những mũi tên băng tồn tại, ai sẽ nghĩ đến việc phải phát minh ra tủ lạnh và điều hòa không khí chứ?
Nhưng mũi tên băng mãi mãi cũng chỉ là mũi tên băng, chúng không có cách nào để mùa hè mọi người ăn được một hộp kem mát lạnh, cũng không có cách nào để các y sĩ bảo quản huyết thanh và tạo ra vắc-xin mọi lúc mọi nơi.
Ít nhất trong thời đại này, tình hình chính là như thế.
Cao Văn khá chắc rằng điều này là không đúng, sức mạnh siêu nhiên không nên trở thành rào cản đối với sự tiến bộ của nền văn minh, và nơi này cũng không nên bị mắc kẹt trong thời Trung cổ mãi mãi. Cái gọi là “ma thuật” xét cho cùng cũng chỉ là cách sử dụng năng lượng, bản chất linh hoạt và tiện lợi của nó nên trở thành đòn bẩy cho sự phát triển, chứ không phải là xiềng xích, nhưng tất thảy chẳng có gì là giải quyết được ngay lúc này.
Cao Văn giải thích một cách chi tiết hơn tầm quan trọng của những tài liệu thống kê cho Hetty và Rebecca, cũng như những điểm khác cần lưu ý khi lập bảng biểu. Tất nhiên, vì các cô nàng chưa bao giờ thu thập số liệu thống kê như vậy, và những người dân không có học thức cũng không thể nói rõ dòng họ hay tuổi tác của mình, nên Cao Văn đành nới lỏng yêu cầu của bảng biểu, chỉ để Hetty và Rebecca thống kê thông tin của những người thợ thủ công, còn các dân thường trước hết chỉ cần đăng ký tên.
Mọi thứ sẽ được bổ sung sau khi lãnh thổ mới được xây dựng.
Chưa từng có ai thu thập số liệu thống kê của thường dân, vì đối với giới quý tộc ở thế giới này, mạng sống của thường dân chẳng có giá trị gì, thậm chí còn không bằng bia đỡ đạn trong chiến tranh. Vai trò duy nhất của thường dân là sản xuất lương thực và lao động tự do, không ai nhận thức được tầm quan trọng của “con người”, nên tự nhiên cũng sẽ không ai nhận thức được tầm quan trọng của đăng ký thông tin nhân khẩu.
Điểm đáng mừng là Rebecca, người không biết gì ở những lĩnh vực khác, lại rất am hiểu vấn đề này. Cô nàng nhanh chóng hiểu được ý của Cao Văn, cực kỳ vui vẻ dẫn người chạy đi thu thập số liệu.
Liên tưởng đến pháp lệnh trước đây mà cô nàng đã ban bố: cho phép nông nô trở thành dân tự do thông qua đi lính, xem ra vị lãnh chúa “không xứng chức” này cũng không hẳn là không còn ưu điểm gì.
Cô bé này, nếu được giáo dục tốt nói không chừng có thể lừa đi làm quản lý nhân sự. (Không hề!)
May mà số người cần được thống kê chỉ dưới chín trăm người, và kỵ sĩ Philip cũng đã từng ghi chép đơn giản về những người sống sót sau khi họ ổn định cuộc sống ở thị trấn Tanzania. Dưới sự giúp đỡ của Hetty, Rebecca đã nhanh chóng thu thập xong số liệu mà Cao Văn yêu cầu.
Sau khi nhận được số liệu, Cao Văn quyết định chia đội ngũ thành hai nhóm và tiến về “ngôi nhà mới” của họ.
Một nhóm sẽ đi tiền trạm, do đích thân hắn, Rebecca và Hetty chỉ huy, trong đội ngũ sẽ có cả một nửa số binh lính và dân binh của kỵ sĩ Byron, cũng như những thợ thủ công cần thiết và một trăm người có sức lao động. Đội tiền trạm sẽ thành lập một doanh trại tạm thời tại điểm đến, tìm kiếm nguồn nước,... đồng thời chuẩn bị các phương án đề phòng mãnh thú tấn công.
Sau đó, hầu hết dân thường sẽ đi sau dưới sự hộ tống của kỵ sĩ Philip.
Trực tiếp đưa tám trăm người vào một vùng đất cằn cỗi sẽ là một điều không khôn ngoan, ngay cả khi trong số họ không có người già yếu và tàn tật (những người đó đã không thể chạy thoát), nhưng sẽ tương đối an toàn nếu cho những dân thường không có sức chiến đấu đi theo sau đội tiền trạm.
Không có sự chuẩn bị nào là đủ khi muốn khai hoang một vùng đất cằn cỗi, nhưng mọi thứ đều phải đi từ bước đầu tiên. Sau khi lên kế hoạch và triển khai cẩn thận nhất có thể, Cao Văn và đội tiền trạm cuối cùng cũng rời khỏi thị trấn Tanzania và xuất phát đi về phía Đông Nam của dãy núi Hắc Ám.
Họ hành quân dọc theo nhánh con sông Trắng, trên một bãi sông tương đối bằng phẳng, kỵ sĩ và lãnh chúa đi phía trước dẫn đường, binh lính đi hai bên bảo vệ đội ngũ, còn những thợ thủ công lành nghề và các loại vật tư, công cụ thì được bảo vệ ở trung tâm.
Hetty ngồi trên lưng ngựa, quay đầu nhìn thoáng qua đội ngũ không quá lớn, cô nàng đột nhiên sinh lòng cảm thán:
- Hình như chúng ta cũng thành những người khai hoang rồi…
Cao Văn nhìn cô nàng, khẽ cười nói:
- Chúng ta chính là những người khai hoang.
Hetty chớp mắt mấy cái:
- Ý cháu là những người khai hoang vĩ đại của bảy trăm năm trước…
Cao Văn nhún vai.
- Đó không phải ta sao?
Hetty trả lời:
- Cũng đúng.
- Cháu tự tin lên xem nào!
Cao Văn nhìn quý cô đang có vẻ lo lắng cho tương lai, động viên:
- Mỗi một lần bước vào vùng đất chưa biết là một hành trình vĩ đại, cho dù là lần định cư thứ hai cách đây bảy trăm năm, hay lần khai thác đầu tiên thời thượng cổ được kể trong truyền thuyết, hoặc những gì chúng ta sắp làm hôm nay, tất cả đều vĩ đại như nhau. Chúng ta không chỉ xây dựng một ngôi nhà mới, mà nói không chừng chúng ta còn có thể thiết lập một kỷ nguyên mới.
Hetty hơi ngơ ngác nhìn Cao Văn, khẽ gật đầu. Cô nàng thực sự không hiểu ý “kỷ nguyên mới” của hắn là gì, nhưng vì đây là những lời được nói bởi người tổ tiên anh hùng trong huyền thoại, nên hẳn sẽ là một điều gì đó vinh quang và vĩ đại.
Amber đi bên cạnh vỗ tay bôm bốp, nữ đạo tặc suy nghĩ rất đơn giản, bây giờ Cao Văn là ông chủ, nên ông chủ nói gì cũng đúng, nghe hiểu hay không không quan trọng, vỗ tay trước đã…
Càng đến gần dãy núi Hắc Ám, cảnh vật càng trở nên hoang tàn, những dấu hiệu của nền văn minh nhân loại đã suy yếu rõ ràng ở vùng biên giới phía Nam này.
Năm đó khi nhiệt huyết khai hoang còn chưa vụt tắt, hậu duệ của những kỵ sĩ khai hoang đầu tiên đã thành lập các khu dân cư nhỏ tại nơi hoang dã này bằng đao kiếm và quả cầu lửa, họ còn lên kế hoạch tái phát triển lãnh thổ ở vùng đất chết Gondor, nhưng khi dư âm của thủy triều đen dao động hết lần này đến lần khác, các sức mạnh của hắc ám nguyên thủy ở biên giới đã làm xói mòn nền văn minh. Số lượng ma vật không ngừng gia tăng và môi trường tự nhiên ngày càng xấu đi khiến các khu dân cư khó có thể sinh sống lâu dài. Cuối cùng, khi nội chiến tháng sương mù bùng nổ, lực lượng ở biên giới phía nam phải rút lui, những ngôi làng khai hoang sau cùng còn gắng gượng chống đỡ trên vùng đất này đều bị hủy diệt.
Cho đến ngày nay, tất cả dấu vết của nền văn minh đã bị nuốt chửng bởi các cuộc phản công dã man, chỉ còn lại dã thú và ma vật bên trong những thôn làng đổ nát và núi rừng nguyên sinh.
Tuy ma thuật đã yên ắng và thủy triều đen đã bị giới hạn trong vùng đất chết Gondor, nhưng nhân loại dường như hài lòng với lãnh thổ văn minh hiện tại của họ, đến mức vương quốc Anso không có ý định tái phát triển vùng đất của gia tộc Cecil suy tàn ở phía Nam.
Đội ngũ tiếp tục hành trình băng qua những ổ gà gồ ghề trong im lặng, mặc dù những lời động viên mà Cao Văn dành cho Hetty đã có hiệu quả, nhưng những người còn lại trong đội vẫn có vẻ không yên tâm. Không ai biết điều gì có thể xảy ra trong cuộc hành quân vào vùng đất hoang dã này, ngay cả khi nó được dẫn dắt bởi người khai hoang vĩ đại của bảy trăm năm trước. Đối với những thợ thủ công được tìm thấy trong số dân thường và nông nô, không hẳn là cảm giác vinh quang thúc đẩy họ tiến lên, mà chính thói quen phục tùng lãnh chúa và sự vô cảm với cuộc sống đã thôi thúc họ cất bước.
Cứ như vậy, cả đội ngũ đi dọc theo bờ sông, ba ngày sau dừng chân ở một bãi đất trống.
Khoảng đất trống này đã rất gần dãy núi Hắc Ám, trên thực tế, nó nằm nép mình giữa con sông và rặng núi, một vùng đồng bằng dài và hẹp. Tại đây, các nhánh của con sông Trắng hơi nới ra, tốc độ nước chậm lại, nhẹ nhàng chảy qua cánh Bắc của dãy núi Hắc Ám và đổ thẳng vào đế quốc Typhon.
Hướng mắt về phía Nam là phong cảnh hùng vĩ và tuyệt đẹp, khiến người ta trầm trồ kinh ngạc của dãy núi Hắc Ám.
Cao Văn leo lên một tảng đá lớn bên bờ sông và quan sát cảnh vật xung quanh, so sánh địa hình với hình ảnh vệ tinh mà hắn có trong ký ức. Cao Văn nhìn thấy một khu rừng ở đồng bằng phía Tây, chủ yếu là gỗ tuyết tùng đen và gỗ khổng lồ, chúng có thể được xem như nguồn gỗ quý trong những năm đầu xây dựng lãnh thổ. Ở phía Đông, những ngọn núi nhô ra một chút, và nếu Cao Văn nhớ không lầm, hẳn sẽ có một quặng sắt ở đó.
Ngoài quặng sắt, quanh đó còn một số mỏ khoáng sản khác, dãy núi Hắc Ám này chính là một kho tàng nguyên liệu thô.
Mặc dù năm đó Gawain Cecil và Charles Đệ nhất dẫn đầu đội ngũ khai hoang không dừng chân ở dãy núi Hắc Ám, nhưng họ vẫn thực hiện một số khảo sát và thăm dò cơ bản trên đường đi. Vì vậy, Cao Văn biết tất cả các nơi mà nguồn tài nguyên chưa được khai thác dọc theo con đường họ đã đi qua.
Nếu hoàng tộc Anso đã từ bỏ những thứ này, vậy hắn rất sẵn lòng nhận chúng.
Sau khi quan sát địa hình, Cao Văn nhảy khỏi tảng đá và nói với Hetty:
- Hãy hạ trại ở đây và dựng tất cả những chiếc lều chúng ta đã mang theo, để các binh sĩ bảo vệ tiều phu đi vào rừng lấy gỗ, nhưng đừng để họ đi quá sâu vào rừng để đề phòng bị mãnh thú tập kích. Không cần phải lo lắng về ma vật, dãy núi Hắc Ám không đáng sợ như cháu nghĩ đâu, vì thủy triều đen đã sớm biến mất, cháu sẽ chỉ gặp phải ma vật nếu ở gần tụ điểm ma thuật. Ngoại trừ các tiều phu, những người lao động còn lại sẽ ở đây hỗ trợ dựng trại. Rebecca, Byron, Amber, ba người đi theo ta.
Hetty sửng sốt một chút:
- Tổ tiên, ngài đây là muốn...
- Đi lấy lại tài sản thừa kế của ta.