Dù kế hoạch để Rebecca (đầu sắt chuyên xài quả cầu lửa) chế tạo xi măng thô sơ đã thất bại, nhưng Cao Văn không có ý định từ bỏ dễ dàng như vậy. Việc áp dụng kinh nghiệm từ Trái Đất một cách máy móc có thể không hiệu quả, nhưng điều này không có nghĩa là tất cả tư duy trên Trái Đất đều sai. Có lẽ công thức một số chất khác nhau, nhưng không có nghĩa là chúng không có giá trị, ít nhất thì, một vật liệu xây dựng rẻ tiền, dễ kiếm, chắc chắn và dễ gia công sẽ được sử dụng rộng rãi ở bất cứ đâu.
Ngay cả khi nó được đổi tên thành ma thuật XX thì trong thế giới này nó vẫn vậy.
Hắn để Rebecca tiếp tục thử nghiệm các quy trình sản xuất mới và nói với cô nàng về các ý tưởng chung cũng như mục tiêu mong đợi của mình, đây không phải là một sự thử nghiệm không có phương hướng: Mặc dù phương pháp sản xuất của riêng hắn đã thất bại, nhưng Cao Văn biết rằng đã từng có thứ gọi là "xi măng" trên thế giới này.
Ở những nơi sâu thẳm của di tích trong núi, Cao Văn và những người do hắn dẫn dắt đã nhìn thấy tài liệu này, các kỹ sư của đế quốc Gondor cổ đại đã sử dụng vật liệu nhân tạo thay vì đá để xây dựng pháo đài trên núi. Điều này đã làm cho pháo đài vững chắc và bền hơn so với các pháo đài đá thông thường, dù đã nghìn năm trôi qua nhưng nó vẫn không có dấu hiệu sụp đổ.
Trong ký ức của Gawain Cecil, vật liệu này đã được phát triển từ “kỷ nguyên đồ sắt”, trước cả “kỷ nguyên lửa và sao” và tiếp tục được sử dụng trong hơn mười thế kỷ, trải qua nhiều lần cải tiến và hoàn thiện, đến cuối thời Gondor, nó đã trở thành một trong những vật liệu xây dựng được sử dụng nhiều nhất của đế quốc.
Và đây là điều Cao Văn thấy tiếc nuối nhất: Sau sự sụp đổ của đế quốc Gondor, một số lượng lớn kỹ thuật đã bị thất truyền, một số vì quá phụ thuộc vào giếng Thâm Lam, một số thì do những khu vực nắm vững những kỹ thuật liên quan bị tuyệt chủng và không còn sót lại thông tin gì, số khác lại do nguyên liệu thô (hoặc môi trường) cần thiết đã bị ô nhiễm, “phiên bản xi măng của thế giới khác” là một trong nhiều kỹ thuật bị mất của đế quốc Gondor...
Do sự hỗn loạn của thời kỳ đó, Cao Văn không thể chắc chắn lý do nào trong ba lý do trên đã khiến kỹ thuật đó biến mất, nhưng hắn cho rằng đó không phải là do giếng ma thuật: Cũng giống như sản xuất xi măng ở Trái Đất, phiên bản xi măng của thế giới khác cũng không yêu cầu thiết bị quá phức tạp hay năng lượng quá cao. Vì vậy, nguyên nhân chủ yếu là do nhân tài tuyệt chủng, thông tin sản xuất bị thất lạc hoặc vấn đề về nguyên liệu thô. Dù sao thì, kỹ thuật sản xuất thứ lẽ ra được coi là cơ bản nhất, là một trong những nền tảng của một nền văn minh, cứ như thế mà biến mất.
Bảy trăm năm sau, người Anso dùng đá và gỗ để xây nhà, những nhà quý tộc có điều kiện, thích sử dụng các loại phép thuật tạo hình của các ma pháp sư và thuốc giả kim một cách xa xỉ để làm cho cung điện và lâu đài của họ trở nên tinh tế và vững chãi hơn. Nhưng tất nhiên, chúng không đáp ứng được yêu cầu của Cao Văn về "tính phổ biến, giá rẻ và sản xuất hàng loạt".
Mặc dù kỹ thuật sản xuất xi măng không còn nữa, nhưng việc tìm lại nó không phải hoàn toàn vô vọng. Xét cho cùng, nó là một trong những kỹ thuật cơ bản được sử dụng phổ biến nhất trong đế quốc Gondor khi đó, Gawain Cecil không trực tiếp tạo ra nó thì cũng đã thấy nó trước đây, hiện tại, hắn vẫn còn nhớ một chút về các phân đoạn của kỹ thuật có liên quan. Hắn đưa chúng cho Rebecca, về việc kỹ thuật có thể được khôi phục đến mức nào… Thì còn phải phụ thuộc vào khả năng của cô cháu gái đầu sắt với quả cầu lửa trong tay.
Lúc này, Cao Văn không khỏi thở dài: Sẽ tuyệt biết bao nếu Gawain Cecil của bảy trăm năm trước là một anh hùng bàn phím… Lấy một chút giá trị sức mạnh học hỏi mấy thứ kiến thức linh tinh khác nhau, thì tình hình hiện tại sẽ tốt hơn nhiều, không nói đến những thứ khác, ít nhất cũng nhớ được công thức của xi măng chứ!
Với tinh thần “vệ tinh hàng vạn năm tuổi hạ phàm cần gì sợ ai”, Cao Văn đã không hề kiêng nể mà mắng chửi nguyên chủ của cơ thể này, sau đó bắt đầu lập danh sách tất cả các thí nghiệm cần phải tiến hành.
Vài ngày sau đó, Amber thấy Cao Văn sai người vận chuyển một đống đồ lớn vào trong lều, có những loại bột quặng kỳ lạ, những thùng kim loại nối liền với nhau, thấu kính pha lê đủ kích cỡ, còn có cả nam châm và dây kim loại mà các pháp sư và nhà tiên tri thường sử dụng để xem bói, những thứ lộn xộn này được chất đầy một mặt bàn, một phần nhỏ trong số chúng được mua gấp từ thị trấn Tanzania, phần còn lại là do Cao Văn hướng dẫn Hetty và những người thợ thủ công chế tạo.
Nhìn vào chiếc bàn đầy ắp đồ, cô nàng bán yêu tinh ngơ ngác:
- Ngài định làm gì vậy?
Cao Văn đang loay hoay với thấu kính trước mặt, cũng không thèm ngẩng đầu lên trả lời:
- Thí nghiệm.
- Quý tộc thật khó hiểu.
Amber chớp mắt, rồi mắt cô nàng bỗng sáng lên như thể cuối cùng cũng bắt được thóp của Cao Văn:
- Ồ, ồ! Cuối cùng thì ngài cũng bị tôi phát hiện rồi! Ngài không thể giả bộ tiếp được nữa, ngài đã bắt đầu nản chí và sa đọa vào mấy món đồ chơi này chứ gì! Tôi nói rồi mà, làm sao một quý tộc bình thường có thể chịu khổ lâu như vậy, cuối cùng ngài cũng bắt đầu hao tài tốn của… A, đau, đau!!!
Cao Văn vặn tai Amber hai lần rồi buông ra, nhìn cô nàng cáu kỉnh thường ngày với vẻ tò mò:
- Ta không hiểu nổi sao cô lại thiếu đòn như vậy, bộ cô không thể dễ thương hơn một chút à?
- Ngài nói nhảm! Tôi đường đường là một chuyên gia đạo tặc bị ngài trói ở đây làm vệ sĩ, ngày nào cũng vậy, không canh giữ đống bản vẽ xấu xí của ngài, thì là đi tuần tra khắp đồi này núi nọ, tuần tra thu thập tình báo cho ngài. Thỉnh thoảng mới rảnh được nửa ngày thì ngài lại bắt tôi học mấy chữ như gà bới của ngài, suy cho cùng ngài cũng đâu có tôn trọng nghề nghiệp của tôi!
Cô nàng bán yêu tinh tranh luận một cách hùng hồn, suy nghĩ của cô ấy có thể tóm gọn trong ba từ: “Tôi tự do.”
- Cô thậm chí còn không cầu tiến được như Betty.
Cao Văn ôm trán bất lực:
- Ngày nào cũng vậy, sau khi hoàn thành công việc của mình, cô nhóc đều đến tìm ta để học chữ, học cộng trừ nhân chia đối với cô khó vậy sao?
- Ồ? Vậy cô hầu gái nhỏ đó thật sự đang học chữ sao?
Amber chớp mắt, hưng phấn hỏi:
- Chẳng trách mấy ngày nay cô nhóc cứ hay lẩm bẩm một mình, rảnh một cái là sẽ cầm cành cây viết nguệch ngoạc lên đất…
- Được rồi, được rồi, được rồi. Dù sao thì ta cũng không quan tâm đến cô nữa, nếu cô rảnh rỗi quá thì cứ ra ngoài chơi đi.
Cao Văn vẫy tay với Amber:
- Nhưng trong bất cứ hoàn cảnh nào, cô cũng phải nhớ rằng không được làm ba điều sau: Không trộm cắp, không gây rối chỗ mọi người đang làm việc, và không đánh nhau với người khác, đương nhiên đánh nhau với ngỗng thì được.
Sau khi được sự cho phép của Cao Văn, Amber ngay lập tức vui vẻ lăn vào trong bóng tối, đến khi hình bóng cô nàng dần mờ đi vẫn lẩm bẩm:
- Ngài kỳ lạ thật, sao cứ luôn nhấn mạnh ngỗng trước mặt tôi chứ…
Sau khi Amber rời đi, Cao Văn cuối cùng cũng có cơ hội tập trung sự chú ý vào đống đồ trước mắt.
Hắn đã thử nghiệm một phần trong số chúng, còn số khác thì đang được kiểm chứng.
Trước khi quay trở lại ghế ngồi, hắn liếc nhìn giỏ đồ bên cạnh rồi thở dài.
Trong giỏ là thứ chất khó tả mà Rebecca đã tạo ra khi cô nàng cố gắng nung xi măng trước đó, vốn dĩ, cô nàng muốn vứt hết chúng đi nhưng Cao Văn đã giữ chúng lại, hắn cố tình muốn giữ để tùy lúc có thể nhìn thấy.
Hắn coi chúng như một lời cảnh tỉnh, một tiêu chí, một biểu tượng để nhắc nhở bản thân mọi lúc rằng “thế giới này” là “thế giới này”.
Thu hồi tầm mắt khỏi đống đồ, hắn đưa mắt nhìn từng thứ một trên bàn, cúi đầu xuống giấy viết một trang ghi chép mới bằng tiếng Trung:
“Ngày 46, tháng sương giá, năm 735 lịch Anso, ngày thứ 23 từ khi doanh trại được khai hoang, sản xuất thuốc súng thất bại, công thức cổ điển của Trái Đất và rất nhiều công thức điều chỉnh theo ma pháp đều không hiệu quả. Không có thành phẩm nào có thể ngay lập tức tạo ra sự đốt cháy và tỏa ra nhiệt lượng lớn trong thời gian ngắn hoặc cho ra kết quả tương tự. Thành phẩm của công thức cổ điển hoàn toàn không bắt lửa, thành phẩm của công thức số một có thể cháy nhẹ trong không khí. Tuy nhiên, ngọn lửa mờ và yếu hơn cả đốt rơm, thành phẩm của công thức số hai cũng cháy nhẹ, nhưng ngọn lửa sáng và ổn định hơn, vốn định dùng nó để chiếu sáng nhưng nó lại phát ra mùi hắc…”
“Nếu tiếp tục thử nghiệm, chúng ta có thể tìm thấy một phiên bản công thức thuốc súng ở thế giới khác có thể sử dụng được, nhưng ta mơ hồ nhận ra rằng con đường này không phải lựa chọn tốt nhất. Nó càng ngày càng cách xa "ma thuật" của thế giới này, hơn nữa sức mạnh cũng không có gì ngạc nhiên. Việc nghiên cứu phù văn gây nổ và có thể sản xuất công nghiệp hàng loạt có lẽ đáng tin hơn thuốc súng nhiều.”
Bên cạnh ghi chép mới này, còn rất nhiều ghi chép khác ở trên giấy, ánh mắt của Cao Văn lướt qua chúng:
“Ngày 45, tháng sương giá, năm 735, lịch Anso, ngày 22 từ khi doanh trại được khai hoang. Xác nhận rằng cảm ứng điện từ hoặc ít nhất quá trình "từ tính tạo ra điện" không hiệu quả, không có dòng điện nào được tạo ra trong cuộn dây. Xác nhận nam châm có cực Bắc và cực Nam, thuộc tính của chúng vẫn nhất quán với thuộc tính của nam châm trên Trái Đất. Phù văn nguyên tố gió mà Hetty cung cấp có thể cảm nhận được sự kích thích điện yếu nhất, mặc dù cuộn dây còn thô ráp nhưng vẫn đáp ứng được yêu cầu, vậy vấn đề duy nhất là bản thân cảm ứng điện từ. Hiện giờ vẫn chưa thể xác nhận rằng quá trình "phát sinh điện từ" đã thất bại, bởi vì ma thuật Tia Chớp của Hetty không thể cung cấp một dòng điện an toàn liên tục và ổn định, một tia chớp của cô ấy suýt chút nữa đánh trúng tóc Amber…”
“Có vẻ như kế hoạch sử dụng máy phát điện để cung cấp năng lượng cho trận pháp hệ gió phải hoãn lại, hoặc là chúng tôi sẽ phải chờ đến khi chúng tôi nắm chắc các kỹ thuật như chênh lệch nhiệt độ khi phát điện hoặc tương tự như vậy”
“... Chuẩn bị từ bỏ động cơ hơi nước, kết quả của thử nghiệm này quá khó hiểu: Quá trình đun sôi nước ở thế giới này có vẻ giống với Trái Đất, nhưng động lực được tạo bởi hơi nước cực kỳ yếu, có lẽ, hệ số giãn nở trong quá trình nước trở thành hơi nước nhỏ hơn nhiều so với trên Trái Đất. Tôi nghi ngờ rằng "nước" ở đây không phải nước, cũng có thể là "nguyên tố nước" khắp mọi nơi trên thế giới này đang giở trò, một điều phi logic như vậy đã làm thay đổi tình trạng rõ ràng của nước khi nó thay đổi giữa ba trạng thái.”
“... Mặc dù tôi vẫn thường uống nó, sử dụng nó để rửa tay và mặt, tưới mặt đất và hoa, nhưng điều này không thể chứng minh bất cứ điều gì: Cơ thể tôi được cấu tạo bởi các nguyên tố của thế giới này, các giác quan của tôi cũng đang hoạt động theo quy luật của thế giới này. Ngoại trừ ý thức trong đầu đến từ Trái Đất, tôi hoàn toàn không có bất cứ phần nào của cơ thể có thể bước ra khỏi "thế giới quan" của thế giới này để thực hiện các quan sát… Bầu trời xanh mà tôi đang nhìn có thực sự là bầu trời "xanh" không?”
“… Dù sao thì lộ trình cũng phải được điều chỉnh, phần đáng tự hào nhất của nền văn minh nhân loại trên Trái Đất đã bị ảnh hưởng nặng nề: Tôi không thể "đun sôi nước" ở đây, không có nồi hơi, làm sao tôi có thể tạo ra những cỗ máy cơ bản nhất?”
“Năm 735 lịch Anso... Hetty cũng như druid tên là Pittman đều chưa từng nghe về "than đá". Trên thực tế, ngay cả trong trí nhớ của Gawain Cecil cũng không có gì giống như vậy... Tin tốt là than củi vẫn có thể cháy được…”
“Đế quốc Typhon đã sản xuất một loại "đá có thể đốt cháy", nó không phải than đá mà là một loại "đá dễ cháy" màu trắng, nó dường như là một loại trầm tích nước biển, có khả năng chịu lửa cao hơn gỗ nhưng rất khó bắt lửa. Hơn nữa, tôi nghe nói rằng sự cháy cực kỳ không ổn định và còn tạo ra mùi khó chịu, chỉ những người nghèo mới sử dụng nó để sưởi ấm, hãy lưu ý.”
“Mẹ ơi, thì ra vàng là chất bán dẫn, còn bạc nguyên chất thì không dẫn điện... Cái quái gì vậy?!”
“Tôi nghĩ rằng tôi cần một đội ngũ giỏi nhất để viết ra một bảng tuần hoàn hóa học… Hoặc ít nhất là sắp xếp các thuộc tính của tất cả các vật liệu thông thường cũng được.”
“Tuy nhiên, tôi không có.”
“Tắm rửa và đi ngủ thôi.”