Cao Văn bắt đầu cảm thấy tử tước Andrew này là một người rất thú vị.
So với việc làm một quý tộc, anh ta càng giống một thương nhân hơn.
Nhưng đồng thời, theo quan điểm của Cao Văn, anh ta không phải là một thương nhân khôn ngoan.
Một thương nhân có hiểu biết sẽ không đưa ra những thứ như giao dịch, thương lượng hay các khoản nợ nần ra ngoài sáng, thậm chí, một quý tộc thật sự, sẽ chẳng bận tâm đến những thứ như thế.
Chuyện tốt nhất mà Tử tước Andrew nên làm lúc này là lặng lẽ giúp đỡ gia tộc Cecil, đồng thời cũng thể hiện quyền uy của mình đối với những kỵ sĩ và binh lính nhận sự bảo vệ dưới "cánh chim" của anh ta. Sau đó, Andrew nên xác định "món nợ" đối với gia tộc Cecil theo các quy định pháp lý, với tư cách là một quý tộc, và tốt nhất là truyền chuyện này đến tai nhà vua. Còn lại, việc Rebecca có sẵn lòng để trả món nợ đó hay không đã không còn là điều quan trọng nữa.
Luật pháp của vương quốc và các điều lệ của tầng lớp quý tộc tối cao sẽ giúp anh ta hoàn thành cuộc giao dịch này.
Tất nhiên, Cao Văn hoàn toàn hiểu rõ vì sao Tử tước Andrew lại cảm thấy như vậy, suy cho cùng, sự suy tàn của gia tộc Cecil đã rõ như ban ngày, điển hình là việc toàn bộ lãnh thổ của Cecil bị phá huỷ hoàn toàn. Và việc liệu Rebecca có thể vực dậy gia tộc hay không, vẫn còn là một ẩn số.
- Gia tộc Cecil sẽ không bao giờ thiếu nợ người khác bất kỳ thứ gì.
Rebecca nói, nhưng lời này của cô nàng có vẻ không đủ sức thuyết phục cho lắm.
- Ngài hãy yên tâm, chúng tôi có đủ khả năng để trả nợ, dù cho khu vực thịnh vượng nhất đã bị tàn phá, các khu rừng ở rìa Cecil vẫn còn. Và chừng nào tôi, người thừa kế của nhà Cecil vẫn còn ở đây, thì khoản vay thuộc về gia tộc Cecil vẫn còn trong ngân khố, nếu điều tệ nhất xảy ra, cùng lắm thì tôi…
Cao Văn ho một tiếng, ngắt ngang lời Rebecca.
Hắn cảm thấy mình đã xem đủ tình huống hiện tại, và cũng hiểu được đại khái tình hình. Cùng lúc các ký ức trong đầu hắn đã được sắp xếp gần xong, hắn đứng dậy và nói:
- Rebecca, đừng nóng vội. Và tử tước Andrew, ta nghĩ anh nên nhìn xa trông rộng hơn.
Andrew liếc mắt nhìn Cao Văn, kẻ được cho là "vị anh hùng cổ đại" này vẫn mang đến cho anh ta một sự uy hiếp nhất định (dù vẫn chưa rõ có thật hay không). Tử tước Andrew nói:
- Thật xin lỗi ngài, có lẽ tôi đã hơi… tham lam.
Anh ta thản nhiên thừa nhận sự tham lam của mình, điều này làm cho Cao Văn cảm thấy khá bất ngờ. Hắn nhướng mày:
- Anh rất thành thật, không sao hết. Theo đuổi lợi ích chưa bao giờ là điều đáng xấu hổ, nhưng chúng ta phải hiểu rõ tình trạng hiện giờ, lãnh địa của một tử tước đã bị san bằng, và một con rồng lớn đang hoành hành trong vương quốc. Những con quái vật từ thuỷ triều đen đang rục rịch ngoi đầu trở lại. Với những điều mà chúng ta đang phải đối mặt, thì đây không phải thời điểm thích hợp để nói về kinh doanh.
Không đợi Andrew tiếp lời, Cao Văn nói:
- Tất nhiên, khi những điều này qua đi, chúng ta phải xem xét lại các vấn đề thực tế. Anh lo lắng rằng phải giúp đỡ Cecil vô hạn định, và sau đó mất cả chì lẫn chài. Nhưng ta nói cho anh biết điều này, nhà Cecil chúng ta không chỉ có khả năng trả hết nợ, mà còn có thể cho anh tiềm lực vô hạn nếu anh biết nắm bắt cơ hội.
Tử tước Andrew nhìn Cao Văn:
- Mời ngài tiếp tục.
- Đó là ta.
Cao Văn chỉ vào mình.
- Ta chính là khoản đầu tư lớn nhất của anh.
Andrew đơ mặt vài giây, sau đó giật giật khóe miệng một cách khó khăn:
- Đại công tước các hạ… Tôi tin ngài thật sự là vị kia, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở một chút, ngài đã chết từ 700 năm trước. Anso bây giờ chỉ còn là vương triều đệ nhị. Mặc dù tước vị của ngài vẫn nguyên vẹn nhưng đất phong, của cải, kế thừa đều đã bị Hoàng gia thu hồi. Tất nhiên, cá nhân tôi luôn tôn sùng ngài, và người dân Anso cũng thế, nhưng suy cho cùng, tôi cũng chỉ là một lãnh chúa bình thường, tôi phải vì lãnh thổ và con dân của mình mà suy xét…
Cao Văn nhún vai:
- Hãy nhìn xa hơn, Tử Tước, giá trị đầu tư chưa bao giờ gói gọn trong đất đai và tiền bạc.
- Ý của ngài là..
- Ta vĩnh viễn có quyền khai phá, mở rộng đất đai bờ cõi.
Cao Văn giơ lên thanh kiếm:
- Khi nào thanh kiếm Tiên Phong này còn nằm trong tay Gawain Cecil, ta vẫn có quyền khai phá đất hoang ở bất cứ nơi đâu chưa được biết đến, bao gồm cả những khu vực chưa phát triển ở Anso, các vùng man rợ bên ngoài biên giới quốc gia và vùng đất hoang ở Gondor, những nơi không có sự tranh chấp pháp lý, chỉ cần cam đoan là có thể quản lý tốt sau khai hoang. Thanh Tiên Phong kiếm đi tới đâu, hoàng gia Anso sẽ công nhận đó là lãnh thổ của gia tộc Cecil đến đó, và quyền uy của lãnh chúa Gawain Cecil vẫn được bảo đảm mọi lúc mọi nơi.
Trong khi nói chuyện, hắn quan sát thấy đôi mắt của Tử tước Andrew mở càng lúc càng to, bèn cố ý nói chậm lại:
- Quyền khai phá được Charles Đệ Nhất, vị vua sáng lập nên Anso ký tên. Ngoài ra, bộ lạc phía Tây của Augari, phía đông đế chế Typhon, phía nam vương quốc Cao Lĩnh, đế quốc Yêu tinh Bạc và tất cả các quốc gia phía bắc cùng công nhận rằng thời hạn của hiệp ước này là vĩnh viễn. Chừng nào ta, người tiên phong được uỷ quyền vẫn còn sống, thì hiệp ước vẫn có hiệu lực.
- Thực ra sắc lệnh này không phải chỉ ký cho một mình ta. Tất cả các nhà lãnh đạo tiên phong đều có được sự đặc cách tương tự. Chỉ là đến nay… Ta là người duy nhất còn sống sót để hưởng trọn đặc ân.
Nói đến đây, Cao Văn cười lên đầy vui vẻ:
- Đám lão già đặt bút kí vào hiệp định ngày ấy chắc không ngờ ta có thể bật nắp quan tài và đứng dậy.
Tử tước Andrew còn chưa hết kinh ngạc, Rebecca đã không nhịn được mà cảm thán:
- Ngài… Ngài tổ tiên, điều… điều này là thật sao?
- Rốt cuộc ai đã phụ trách lớp lịch sử của con bé vậy?
Cao Văn không khỏi ôm trán nhìn Hetty.
- Hay luật lệ đã bị bãi bỏ? Nếu nó đã bị bãi bỏ thì ta sẽ xấu hổ lắm. Nhắc mới nhớ, những nhà lãnh đạo của các quốc gia sẽ không nhàm chán đến mức sau hàng trăm năm, lại đột ngột tập hợp và tuyên bố huỷ bỏ một bộ luật được đề xuất vốn đã vô dụng từ lâu, đúng không?
- Lớp lịch sử của Rebecca… thật ra là do cháu dạy, nhưng điểm số của con bé vẫn luôn khá tệ.
Hetty đỏ bừng mặt trả lời câu hỏi của Cao Văn.
- Tất nhiên, bộ luật mà ngài nói đến không bị bãi bỏ. Khi những người tiên phong vẫn còn sống, không ai dám làm điều đó, và sau khi người tiên phong cuối cùng chết đi, bộ luật này đã trở thành một phần vinh quang đại diện cho niềm tin của nhân loại trong việc gây dựng lại nền văn minh. Chính vì thế, sẽ không ai ủng hộ việc bác bỏ nó.
Tử tước Andrew bổ sung thêm:
- Không chỉ không bãi bỏ, các nhà sử học và các nhà học giả còn lưu giữ nó như một thứ quan trọng…
Cao Văn nhún vai:
- Việc ta đột ngột sống dậy… Chắc hẳn là một tin sốc đối với bọn họ, bộ luật được xây dựng từ 700 năm trước nay lại được sử dụng một lần nữa.
Tử tước Andrew nhìn vào Cao Văn, đặc biệt chú ý đến thanh kiếm của kẻ Tiên Phong trong tay hắn:
- Tôi thừa nhận, đây quả thật là một sáng kiến mà tôi chưa từng nghĩ tới trước đây… Nếu ngài dùng ‘quyền khai phá vĩnh viễn’, đúng thật là ngài có khả năng vực dậy gia tộc Cecil. Nhưng với tất cả mọi sự tôn kính, tôi xin mạn phép nói điều này, đây sẽ là một công cuộc lâu dài. Ngài có biết, vương quốc này đang có bao nhiêu vùng đất hoang không.
- Ta đại khái biết một ít, trên đường đi các con cháu đã nói với ta.
Cao Văn ngó qua Hetty và Rebecca đang ở bên cạnh.
- Hầu hết tất cả đất đai đều đã phân chia cho các lãnh chúa, chỉ có trong rừng sâu hay các đầm lầy độc mới còn đất hoang, hoặc ở giáp biên giới vùng đất chết Gondor.
- Thế dự định của ngài là gì?
Tử tước Andrew giang tay:
- Ngài sẽ gây dựng lại gia tộc ở nơi nào?
- Đó là thứ mà ta phải suy nghĩ.
Cao Văn cười, nhưng điều mà hắn đang nghĩ đến chính là khung cảnh nhìn xuống trái đất ở một tầng lớp cao. Đó là hình ảnh vệ tinh có độ chính xác gần như là tuyệt đối mà con người thời này không thể tiếp cận. Hình ảnh từ bản đồ vệ tinh như in sâu vào tâm trí Cao Văn, dù nó có thể là một bản ghi lỗi thời từ mấy mươi năm về trước (dù sao thì hiện tại hắn đã ngắt kết nối với góc nhìn từ lâu), nhưng đối với Cao Văn, nhiêu đó là đã đủ để chỉ cho hắn hướng đi tương lai.
- Anh có thể cẩn trọng suy nghĩ về việc đầu tư vào Đại công tước, một trong những người đã tham gia vào lần định cư thứ hai và có quyền khai phá đất đai vĩnh viễn, có thể mang lại cho anh bao nhiêu lợi ích.
Andrew cúi đầu xuống, lần đầu tiên nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Một lúc lâu sau, anh ta mới lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng:
- Nếu quyền khai phá của ngài vẫn còn nhận được sự đồng thuận từ hoàng thất, thì một vị tử tước bé nhỏ như ta, sẵn sàng giúp đỡ bằng toàn bộ khả năng của mình.
Anh ta nói kiểu khéo léo theo một chuẩn mực của quý tộc – không để lộ ra sơ hở, cũng không vượt quá giới hạn nhưng vẫn thể hiện một sự tôn kính nhất định.
Rebecca trợn tròn mắt:
- Không lẽ vị vua sáng lập và các vị tổ tiên của các gia tộc khác đều thừa nhận quyền khai phá này, mà đương kim quốc vương bệ hạ bây giờ lại không chấp thuận sao?
Cao Văn cười và nhìn thẳng vào đứa cháu non nớt:
- Đương nhiên là ông ta sẽ không muốn thừa nhận. Thật ra, rất có thể ông ta sẽ không thừa nhận thân phận của ta, ngay cả khi Charles Đệ Nhất có sống lại và chứng minh ta là thật, thì nhà vua và những quan viên của ông ta từ tận đáy lòng vẫn cầu mong ta có thể chết đi ngay lập tức, và trở lại nằm trong ngôi mộ cổ ở biên giới phía nam vương quốc.
- Tại sao vậy ạ?
Rebecca cảm thấy thế giới quan của mình đang bị thách thức.
- Ngài là Đại Công Tước có công lập quốc! Ngài được tôn thờ ở đền! Nhà vua và các quý tộc đáng lẽ phải tưởng nhớ ngài hàng năm! Vì sao họ lại không muốn ngài trở lại để phò tá quốc gia!
Cao Văn vừa định mở miệng nói rõ lý do, thì thanh âm của Amber bên đối diện bàn đã vọng tới.
- Bởi vì họ sẽ bị mất đi ba ngày nghỉ lễ!
Vừa hét, cô nàng bán yêu tinh vừa nháy mắt với Cao Văn, và sau đó nhận lại cái nhìn giận dữ từ Hetty.
- Đừng nghe những lời xằng bậy của Amber, nguyên do thật sự là gì… ta nghĩ Hetty và ngài Tử tước đều biết rõ. - Cao Văn vẫy tay.
Hetty thở dài:
- Các vị vua đều tôn trọng những anh hùng, bởi hình ảnh và danh tiếng mà những anh hùng mang lại sẽ khiến họ củng cố được địa vị cũng như sự thống trị. Nhưng những nhà vua sẽ không mong muốn các anh hùng quay trở lại, bởi một khi họ quay lại, hình ảnh và danh tiếng trước giờ sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát của các vị vua chúa.
Vì Andrew đang đứng ở đây, Hetty không mở miệng nói thêm câu ngỗ nghịch này: Nhất là khi xuất thân của nhà vua hiện tại là một đứa con riêng, danh không chính ngôn không thuận.
- Vì vậy, chúng ta phải cân nhắc điều này kỹ càng.
Cao Văn cúi đầu nhìn thanh kiếm Tiên Phong.
- Để quyền khai phá vĩnh viễn của ta có hiệu lực.