• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edmund Moen mỉm cười khi rời đi, xem ra kết quả cuộc thương lượng khiến anh ta rất hài lòng, nhưng anh ta phải từ chối lời mời ở lại ăn tối của Cao Văn – anh ta nói rằng mình phải quay về lâu đài Bạc càng sớm càng tốt, vì vị vua già vẫn đang chờ tin tốt lành từ anh ta.

Chờ sau khi Edmond rời đi, Rebecca mới mở miệng đánh giá:

- Anh ta có vẻ là người rất hiền lành. Cháu đã nghĩ thái tử sẽ là một người rất khó đối phó, coi trọng nghi thức lễ nghi đại loại vậy…

- Đó là vì trước mặt anh ta là tổ tiên bảy trăm năm trước, chứ không phải một nữ Tử tước đến từ biên giới đổ nát.

Cao Văn nhìn Rebecca:

- Cháu tưởng rằng đây là cách anh ta cư xử thường ngày sao? Hoàn toàn ngược lại thì có, vì anh ta chỉ đang cư xử theo ta mà thôi, ta dám khẳng định anh ta đã chuẩn bị rất kỹ trước khi đến đây.

Rebecca thốt lên:

- Hả?

Cao Văn suy nghĩ một lúc, giải thích cho cô nàng:

- Cái gọi là kỹ năng đàm phán, tóm lại chính là gặp kiểu người gì thì nói chuyện ra sao. Lúc đầu, anh ta đã bắt đầu chuyến thăm của mình với tư cách là một hoàng tử đến thăm một “trưởng bối quý tộc” có bối phận cao, thể hiện đúng sự lễ phép và ổn trọng. Sau khi anh ta để ý đến cách ta ăn nói và cư xử, anh ta ngay lập tức trở nên nhẹ nhàng và hài hước hơn để khiến ta cởi mở, nói nhiều hơn. Đó là một kỹ năng tuyệt vời đấy.

Rebecca gãi đầu.

- …Hả?

Cao Văn thở dài.

- Ta nghĩ cháu vẫn nên tiếp tục nghiên cứu cách phóng quả cầu lửa đi thì hơn.

Dù trong đầu toàn bột nhão đi chăng nữa thì Rebecca vẫn có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Cao Văn. Ngay lập tức, cô nàng khẩn trương hẳn:

- Ngài tổ tiên, ở phương diện này có phải cháu hơi ngốc không ạ?

- Mỗi người đều có tài năng riêng. Và tài năng của cháu không phải lĩnh vực này, cho nên cháu không cần phải quá gượng ép.

Cao Văn vỗ đầu Rebecca (hê hê đúng là cao hơn thì muốn làm gì thì làm).

- Hơn nữa, thành thật mà nói, ta cũng không thật sự thích chơi trò đấu trí với người khác cho lắm. Ta vẫn thích năm đó cả nhóm không màng sống chết, cố gắng hết sức sống sót thoát khỏi vùng đất chết hơn.

Rebecca gật đầu như thể cô nàng hiểu những gì hắn đang nói, trước khi tiếp tục tò mò hỏi:

- Ồ đúng rồi, ngài tổ tiên, những gì ngài vừa nói là thật sao?

Cao Văn nói:

- Cháu nói về chuyện gì?

Rebecca hỏi một cách chân thành:

- Mọi người đã thật sự đặt ba mươi cái tên cho một loại rượu, và thậm chí còn sáng tác bài thơ mười bốn câu vào lúc đó thật sao ạ?

Cao Văn thở dài:

- Tất nhiên là thật rồi.

- Nghe thật là lợi hại!

- Thực ra, đó là do sự nghèo khó của chúng ta khi đó mà thôi. Vào thời điểm đó, những người tiên phong thậm chí còn chưa tìm thấy đồng bằng Thánh Linh, vì vậy chúng ta thực sự rất khó để nuôi sống mọi người nếu không có đất nông nghiệp. Chúng ta đặt ba mươi cái tên cũng là vì khi đó chúng ta chỉ có một loại rượu, và đó cũng là vòm rượu cuối cùng của chúng ta rồi. Chúng ta viết mười bốn câu thơ sau khi đặt tên không gì khác ngoài để giải trí. Vì vậy, cháu chỉ cần biết rằng, tất cả những cách cư xử và quy tắc phức tạp của giới quý tộc này đều là kết quả của việc chẳng có gì thú vị để làm mà thôi, và về cơ bản đều là mấy thứ nhàm chán.

Rebecca mắt long lanh. Cô nàng cảm thấy như thể mình vừa tiếp thu được vài kiến ​​thức to lớn vậy — đây là những điều mà cô Hetty sẽ chẳng bao giờ dạy cô nàng!

Lúc này cửa sổ phòng bỗng nhiên bị đẩy ra. Amber nhảy vào qua cửa sổ đang mở và thả mình xuống ghế. Đung đưa chân qua lại, cô nàng nói đùa với Cao Văn:

- Ngài thú vị thật đấy, ông già ạ! Nghe những gì ngài vừa nói thôi, ta đã đánh giá ngài cao hơn hẳn đám quý tộc kia!

- Đừng có gọi ta là lão già nữa. Ta vẫn đang ở trong thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời đấy!

Cao Văn lườm Amber.

- Và cô không định đi tuần tra sao? Cô đang định lười biếng bằng cách chui vào đây đấy à?

Amber lắc lư mình trên ghế như thể cô nàng không thể ngồi yên dù chỉ một giây.

- Tôi đã tuần tra khu vực này rồi, không tìm thấy gì cả nên tôi quay lại lấy nước. Ngài không thể ngăn cản tôi nghỉ ngơi được đâu. Vậy một lần nữa, làm sao ngài có thể chắc chắn rằng ai đó sẽ lẻn vào chứ? Cứ thử nhìn vị hoàng tử kia xem, anh ta vẫn bước vào bằng cửa chính đấy thôi…

- Nếu vị hoàng tử đó mà leo tường vào, thì Charles cũng đội mồ sống dậy như ta mất.

Khóe môi Cao Văn nhếch lên.

- Nhưng không phải ai muốn nói chuyện với ta cũng vào bằng cửa chính đâu. Hôm nay ta sẽ ở đây, để đợi những người đó đến.

- Được, được, được. Ngài là chủ mà.

Amber xua tay. Cô nàng còn tự rót cho mình một tách trà và uống cạn trước khi bước tới cửa sổ. Tuy nhiên, cô nàng quay lại ngay khi chuẩn bị nhảy ra ngoài, giật lấy hai miếng bánh nướng mà Cao Văn đã chuẩn bị cho buổi trà chiều.

- Bên ngoài lạnh lắm. Tôi sẽ ăn một cái gì đó để hâm nóng người vậy.

Cao Văn tiếc nuối khi thanh kiếm của kẻ tiên phong không nằm trong tay mình.

Sau đó, hắn quay sang cô cháu gái thứ thứ N+1.

- Cháu nên vào trong nghỉ ngơi đi. Cháu phải ở trạng thái tốt nhất khi chúng ta gặp nhà vua vào ngày mai.

Rebecca gật đầu và theo sau với một câu hỏi:

- Còn ngài thì sao, ngài tổ tiên?

- Ta đã quen với việc thức rồi, và ta cũng đang định đến thư phòng của mình.

Cao Văn nói:

- Vì ta cũng coi như vị khách lâu mới ghé về, ta phải xem xem nơi này đã thay đổi nhiều như thế nào.

Rebecca ngoan ngoãn chúc Cao Văn ngủ ngon và quay người rời khỏi phòng, trong khi hắn đứng đó một lúc trước khi bước đến thư phòng trên tầng hai.

Mặc dù Gawain Cecil nổi tiếng với khả năng chiến đấu của mình, ông ta không chỉ là một tên lỗ mãng chỉ biết sử dụng vũ khí. Thực tế, ông ta còn là một nhà bác học về thảo dược, và còn thích đọc sách mỗi khi rảnh rỗi. Cho nên, ngoài việc có một kho vũ khí cho riêng mình trong dinh thự số 4 phố Vương Miện, bên trong còn có một thư phòng đáng chú ý.

Cao Văn trầm ngâm khi ngồi trước chiếc bàn đã được phục hồi kia, những ngón tay gõ nhẹ lên bề mặt. Ánh mắt hắn đảo qua những giá sách cổ kính và những bức tranh treo trên tường, cuối cùng hắn quay trở lại cái bàn.

Những kí ức không thuộc về hắn lại hiện lên trong tâm trí, khiến hắn có cảm giác thân quen đến lạ đối với những đồ vật trước mặt này. Hắn ngạc nhiên trước những nỗ lực không ngừng của các thế hệ sau — họ không chỉ khôi phục lại đồ đạc mà còn đặt bút lông và giấy tờ trên bàn làm việc, ở những vị trí mà Gawain Cecil từng để, đến mức sự phục hồi y đúc này khiến hắn cảm thấy có chút sợ hãi.

Như thể có ai đó biết hắn sẽ trở lại, và đặc biệt chuẩn bị chỗ này cho hắn vậy.

Mặc dù những ký ức đó rất rõ ràng, chúng chung quy vẫn không thuộc về hắn, và vì thế mà hắn không thể có chút tình cảm gì dành cho chúng cả. Cao Văn nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Hắn quỳ xuống và bắt đầu mò mẫm sàn nhà dưới gầm bàn.

Một hốc ngăn bí mật lộ ra và hắn cảm thấy ngón tay mình chạm vào một miếng kim loại lạnh buốt. Sau khi cảm nhận được móc kéo trên bề mặt kim loại, hắn nhấc nó ra khỏi ngăn bí mật đó.

Đó là một chiếc hộp nhỏ tinh xảo toát lên ánh bạc mát lạnh. Mặc dù đã bảy trăm năm tuổi nhưng nó vẫn trông như mới.

Khi nhìn thấy chiếc hộp nhỏ kia, Cao Văn thở phào nhẹ nhõm.

Nó vẫn ở đây.

Hầu hết mọi thứ trong dinh thự này có lẽ đã không còn là nguyên bản. Tuy nhiên, một số thứ vậy mà có thể được bảo tồn đến hơn bảy trăm năm, chẳng hạn như chiếc két sắt Bí Ngân nhỏ này.

Chiếc hộp được khảm những họa tiết ma thuật phức tạp, nhưng vẫn có biểu tượng của một thanh kiếm và chiếc khiên được đúc bằng sắt và kim loại trên bề mặt của nó. Bên cạnh biểu tượng là một số chữ cái tinh xảo, cũng như ấn ký chung của Gawain Cecil với Charles Đệ nhất.

Những biểu tượng và dòng chữ này, cùng với những câu thần chú bí mật được truyền qua nhiều thế hệ gia tộc Moen (hoặc hoàng gia Anso), có thể đảm bảo rằng, nếu ngôi nhà này được xây dựng lại đi nữa thì chiếc hộp nhỏ sẽ được tìm thấy, nó vẫn một lần nữa được đặt về vị trí ban đầu.

Tuy nhiên, điều này cũng là do sự “hồi sinh” của Cao Văn còn chưa quá muộn. Những câu thần chú và lực lượng răn đe của tổ tiên nhất định sẽ mất tác dụng theo thời gian, đặc biệt vì đây là triều đại thứ hai, nghĩa là triều đại thứ nhất đã rơi xuống vực sâu rồi. Nếu hắn đến muộn hơn một chút, và dinh thự này trải qua một lần cải tạo hoàn chỉnh, thì sẽ không còn ai có thể đảm bảo được nơi ở của chiếc hộp nhỏ này.

Cao Văn đặt chiếc hộp nhỏ lên bàn. Nếu mục đích quan trọng nhất của chuyến hành trình đến thủ đô này của họ là có được “quyền phát triển khu vực vĩnh viễn”, thì mục đích quan trọng thứ hai là chiếc hộp phải an toàn trong tay hắn.

Hắn không đưa Rebecca đi tìm chiếc hộp này, không phải vì hắn không tin tưởng vào hậu duệ của mình, mà là vì hắn không chắc chắn về sự tồn tại của chiếc hộp cho lắm. Nếu hắn nói với cô nàng một cách bí ẩn rằng “tổ tiên của cháu sẽ cho cháu xem một thứ rất thú vị”, rồi dẫn con bé đến và không tìm thấy gì sau một hồi tìm kiếm, thì xấu hổ thật.

Cao Văn dựa theo ký ức trong đầu truyền phép thuật lên bề mặt của chiếc hộp, sau đó nhỏ một giọt máu lên biểu tượng giữa hộp. Bên trong vật thể ma thuật nhỏ này ngay lập tức quay với một âm thanh cơ học rõ ràng, nắp hộp khẽ mở ra.

Bên trong có một số thứ. Ngoài viên pha lê có kích thước bằng lòng bàn tay đã mất đi sức mạnh ma thuật, giờ đây chỉ hữu dụng như một món đồ trang trí, thì còn có một chiếc đĩa bạch kim to bằng lòng bàn tay. Cao Văn tạm thời đặt viên pha lê sang một bên và cầm chiếc đĩa lên, kiểm tra nó.

Bề mặt của nó cũng được khắc những hoa văn ma thuật phức tạp, nhưng ngoài ra, còn có một vài ký tự giống như đang lơ lửng trên đó, rung động không ngừng. Chúng là những con dấu được sử dụng để giao tiếp với các nguyên tố.

- Chà, bây giờ mình đã có chìa khóa rồi…

Cao Văn lẩm bẩm, siết viên pha lê lẫn chiếc đĩa vào ngực mình. Tuy nhiên, khi hắn vừa đứng dậy, một cơn gió nhẹ thoảng qua tai hắn.

Hắn vồ ngay con dao găm trên bàn lên, cơ bắp căng thẳng, chuẩn bị chiến đấu.

- Với các giác quan và phản xạ nhạy bén như vậy, có vẻ như đúng là ngài rồi.

Giọng nói của một phụ nữ trẻ vọng vào qua cửa sổ. Sau đó, Cao Văn mới nhận ra, cửa sổ trong phòng chẳng biết đã được mở ra từ bao giờ, và một người phụ nữ mặc váy màu tím che kín mặt đang bay lơ lửng trong không trung, tiến dần về phía cửa sổ.

- Thả lỏng đi nào. Nếu những người như chúng ta mà chiến đấu với nhau, e là một nửa người dân trong kinh thành sẽ hoảng sợ đấy.

Trước khi cô gái kia nói xong, một bóng đen nhanh chóng lao xuống từ mái nhà, kèm theo tiếng kêu của Amber,

- Tên trộm nhỏ này! Cuối cùng thì tôi cũng bắt được cô rồi! Ôi!

Amber, nhân tài bậc thầy bóng tối cấp đại sư (có skill Ám Ánh cước thêm điểm tối đa) nhưng sức chiến đấu trực tiếp chỉ bằng một phần năm con ngỗng, bị người phụ nữ bí ẩn kia tiện tay đánh bay.

Tuy nhiên, người phụ nữ bí ẩn ấy dường như cũng khá bất ngờ. Sau khi đập bay Amber như đập một chú ruồi, dường như cô ta còn chưa kịp phản ứng lại.

- Vừa rồi... Đó là gì vậy?

Cao Văn, với một con dao găm trên tay, vẫn không thả lỏng:

- Đó là hộ vệ của tôi, nếu tôi đoán không nhầm.

- Ôi, tôi xin lỗi.

Người phụ nữ bí ẩn nhanh chóng xin lỗi, thái độ lần này ngược lại khiến người ta bất ngờ. Cô ta nhìn về hướng Amber rơi xuống và quay lại giải thích:

- Tôi chỉ tấn công theo bản năng vì cô nàng lao ra đột ngột quá. Nhưng đừng lo, cô nàng sẽ không sao đâu, cùng lắm chỉ cảm thấy chóng mặt một lúc thôi.

Cao Văn hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn giữ thái độ nghiêm túc.

- Cô là ai?

- Tôi xin lỗi. Có vẻ như tôi đã thiếu cân nhắc về cách xuất hiện của mình.

Người phụ nữ bí ẩn đứng trên bệ cửa sổ và cúi chào lịch sự:

- Kho bạc Bí Ngân xin gửi lời chào đến ngài ạ. Cho phép tôi được tự giới thiệu về mình. Tôi là chuyên viên của ngài khách quý đây, Melita Ponia. Tôi là người chịu trách nhiệm về tất cả các khoản tiết kiệm của ngài ở kho bạc Bí Ngân.

Cao Văn cau mày.

- My Little Pony?

*Melita Ponia đồng âm với My little pony - một nhân vật hoạt hình.*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK