• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việc xây dựng doanh trại phải được thực hiện từ từ, cho dù Cao Văn đã vạch ra rất nhiều chế độ và kế hoạch, hay thậm chí là bản phác thảo cho bước tiếp theo để mở rộng và hoàn thiện doanh trại thành một nơi ở vĩnh cữu, thì tất cả các ý tưởng này đều không thể thực hiện trong một sớm một chiều, xét theo kiến thức của hầu hết mọi người ở thời kỳ này, hiểu biết của những thường dân và nông nô hoàn toàn là bằng không, kỵ sĩ thì chỉ có chút kĩ năng đọc và viết căn bản, còn các chiến binh được gia tộc bồi dưỡng (không phải nông nô binh) thì cũng chỉ có thể viết tên mình và đếm được đến một trăm, vậy nên mọi thứ cần phải tiến hành ở mức độ rất chậm.

Huống chi, nơi này đang thiếu nhân lực, và trước mắt thì lãnh thổ Cecil không thể nuôi sống được nhiều người như vậy.

Sau khi hiểu rõ về tình hình hiện tại, Cao Văn trở lại lều và ngồi vào bàn sách.

Chiếc bàn này là một trong những đồ dùng trong nhà số lượng rất ít mà đội ngũ từ thị trấn Tanzania đã mang đến. Có lẽ những người thợ mộc còn phải tốn thêm vài ngày để chế tạo ra số đồ dùng trong nhà đầu tiên làm từ gỗ của khu rừng phía Tây và gỗ dùng làm đồ dùng không thể quá ngẫu hứng như nhà ở đơn giản. Vậy nên, có một cái bàn đã là đặc quyền lớn nhất mà lãnh chúa Cao Văn được hưởng.

Vài tờ giấy lớn nằm rải rác trên bàn, chúng được viết chi chít chữ: kế hoạch xây dựng, thống kê vật tư, bản phác thảo sơ đồ doanh trại, và một bản kế hoạch thô về xây dựng trong tương lai bao gồm tường vây, bến tàu, khu dân trú, khu sản xuất, đất trồng trọt,... Một bên bàn đọc sách bày mực nước, bút, bút chì và một thanh thước gỗ, còn bên kia là Amber đang nằm sấp.

Cao Văn nắm cổ áo Amber rồi lôi cô nàng qua một bên. Cô nàng bán yêu tinh vẫn còn ngủ khi bị lôi đi, nhưng khi đi được nửa đường thì cô nàng kinh ngạc kêu lên một tiếng, biến thành ảo ảnh biến mất trong tay Cao Văn, sau đó ngưng tụ lại cơ thể ở cách đó không xa.

- Ngài làm tôi sợ đó!!

Amber cuối cùng cũng tỉnh, cô nàng tức giận trừng mắt nhìn Cao Văn:

- Tôi còn tưởng là động đất!

Cao Văn thấy cô nàng vừa bực bội vừa buồn cười:

- Cô canh chừng đồ vật trong lều như thế đó hả?

Amber một mặt lời lẽ chính nghĩa:

- Tôi đã dùng cả cơ thể của mình để che chở cho mấy thứ bùa quỷ của ngài rồi còn gì!

Cao Văn cúi đầu nhìn thoáng qua cái bàn, ngẩng đầu lườm Amber một chút:

- Và cô còn nhỏ dãi lên nó nữa?!

- Sao có thể kiểm soát được lúc đang ngủ chứ.

Amber lầm bầm, sau đó tò mò nhìn Cao Văn ngồi xuống bên bàn sách, từ từ nhích lại:

- Ngài đang làm gì thế? Lại bắt đầu làm việc với đống chữ gà bới đó của ngài hả?

- Đây không phải chữ như gà bới, đây là kế hoạch, quy định và bản đồ thi công.

Cao Văn đau đầu giải quyết với cô nàng bán yêu tinh dốt nát này:

- Đây đều là cơ sở của doanh trại, cho nên ta mới nhờ cô canh chừng nó.

Amber cầm một mảnh giấy đầy ký hiệu, các con số, nghiên cứu một lúc lâu, bĩu môi:

- Thứ lộn xộn gì ấy, căn bản xem không hiểu.

Cao Văn bất đắc dĩ nhìn đối phương:

- Cô đang cầm ngược.

Amber biểu cảm vô tội:

- Những bản vẽ này của ngài tôi chưa thấy qua bao giờ, chúng còn phức tạp hơn thần chú ma thuật nữa. Làm sao tôi biết được cái nào là chiều đúng chứ!

- Cho nên cô cần học tập, tri thức là thứ rất quan trọng.

Cao Văn thở dài, không có ngạc nhiên gì khi Amber không thể hiểu những thứ này: Một đạo tặc nhỏ từ nhỏ đã không được nhận nền giáo dục chính thống, chỉ được dạy một bản lĩnh trộm cắp dưới sự dạy dỗ của người cha kiêm người thầy, cùng với thiên phú ẩn mình trong bóng tối. Cô nàng chỉ có thể sống một cuộc đời đầy nguy cơ và mạo hiểm trên thế giới này. Đối với cô nàng, nếu không có điều kiện học tập thì không cần học nữa, cho nên, trình độ văn hóa của Amber chỉ đủ để đọc và viết cơ bản, mà những thứ mà Cao Văn viết trên giấy là một đống danh từ vừa cổ quái vừa kỳ lạ, còn có các loại số liệu và chú thích kỳ lạ. Cho dù Hetty là người đọc nó thì cô cũng sẽ ngơ ngẩn thôi…

Nhắc đến Hetty, Cao Văn nhìn vào mắt Amber:

- Ta đã bảo cô lúc rảnh tìm Rebecca hay Hetty học thêm vài thứ, nhưng cô dường như không có vẻ đếm xỉa gì đến nhỉ.

- Cái đấy chán lắm, và tôi cũng không thích tiếp xúc với quý tộc.

Amber đảo mắt:

- Với lại cô cháu chắt xinh đẹp của ngài từng… Cháu chắt của ngài bận rộn như vậy, sao có thời gian dành cho tôi được chứ? Rebecca có thể rảnh hơn chút nhưng cô ta cứ luôn muốn tấn công tôi với mấy quả cầu lửa lớn.

Cao Văn cười như không cười nhìn cô:

- Không thích tiếp tiếp xúc với giới quý tộc, thế sao nói chuyện với ta thoải mái thế.

Amber ăn ngay nói thật:

- Tôi luôn thấy ngài không giống một quý tộc…

- Cô cũng khác xa so với những yêu tinh mà ta biết.

Cao Văn nói khi bắt đầu dọn dẹp các giấy tờ trước mặt, quét chúng qua một bên. Cùng lúc đó, hắn lấy một vài viên pha lê để lên bàn.

Amber lầm bầm:

- Tôi là một bán yêu tinh, được con người nhận nuôi, sao mà tôi biết một yêu tinh chân chính ra sao chứ… Ồ? Hôm nay ngài không viết gì à? Ngài chuẩn bị nghiên cứu mấy viên đá này ư?

Sau khi xác nhận những viên pha lê này không có chút ma lực nào, mà về sau Cao Văn cũng không có ý định bán chúng lấy tiền, trong mắt Amber những viên pha lê đó cứ thế bị hạ cấp giá trị xuống bằng hòn đá.

Cao Văn có chút đau đầu mà nhìn cô nàng bán yêu tinh:

- Nếu như cô có thể yên tĩnh một chút thì ta sẽ vô cùng cảm kích đó.

- Xì, chẳng có gì vui cả, đi nghiên cứu cục đá của ngài đi.

Nói xong, cô nàng quay vòng rồi dần dần biến mất vào không khí, nhưng thông qua cảm nhận hơi thở yếu ớt, Cao Văn chắc chắn cô nàng vẫn đứng ở chỗ cũ và đang tiếp tục tò mò nhìn chằm chằm hắn.

Thôi bỏ đi, chỉ cần cô nàng ngừng tám nhảm thì hắn cũng mặc kệ.

Cao Văn tập trung vào những viên pha lê trước mắt.

Đã trôi qua một khoảng thời gian nhưng việc nghiên cứu pha lê vẫn không có tiến triển gì.

Trên đường đến đây hắn đã năm lần bảy lượt lấy pha lê ra quan sát, lúc còn ở thị trấn Tanzania, cũng đã để cho Hetty dùng phương pháp cộng hưởng năng lượng ma thuật để dò xét bên trong pha lê, nhưng không có tác dụng, đặc biệt là cộng hưởng ma thuật. Hetty đã nói thẳng những viên pha lê này không dính dáng gì đến vật phẩm ma pháp, và năng lượng ma thuật tác động lên pha lê không chút gợn sóng, chẳng khác gì đối mặt với cục đá.

Nhưng những thứ này chính là pha lê mà Gawain Cecil đã trân trọng và giữ trong két Bí Ngân. Hắn thậm chí còn mua dịch vụ duy trì mãi mãi của kho bạc Bí Ngân, vậy nên, làm sao những viên pha lê này lại chỉ là hòn đá bình thường được?

Cao Văn chỉ có thể lớn mật giả thuyết rằng những pha lê này chắc chắn có chỗ đặc biệt, chỉ là không phải đặc biệt ở phương diện ma pháp.

Hoặc các lý thuyết ma pháp hiện nay không thể giải thích được chúng.

Hắn đặt những mảnh vỡ sang một bên, nhặt viên hoàn chỉnh lên.

Một phần cấu trúc bên trong có thể nhìn thấy được thông qua những mảnh vỡ pha lê nhưng lại rất khó để quan sát chính xác bằng mắt thường. Chờ phòng thí nghiệm ma thuật của Hetty được xây dựng, có máy móc cộng hưởng tinh thể thì họ có thể từ từ nghiên cứu cấu trúc vật lý của nó rồi, còn viên pha lê hoàn chỉnh này… cũng thật khiến người ta không dám giày vò quá mức.

Có trời mới biết liệu máy cộng hưởng tinh thể sẽ phá giải được kiểu “thông tin” nào bên trong pha lê.

Hắn cầm pha lê lên, quan sát thông qua ánh sáng.

Có ánh sáng rực rỡ dọc theo rìa pha lê, theo mỗi góc nhìn khác nhau, mỗi cạnh và đường nét có màu sắc và hoa văn ánh sáng khác nhau.

Pha lê này cực kì tỉ mỉ ở bất kỳ hình dạng nào và kỹ thuật gia công nhất định rất cao siêu. Trên hết, sau khi kiểm tra các mảnh vỡ, Cao Văn nhận định rằng chúng có chứa một sức mạnh khủng khiếp đáng sợ, cực kỳ cứng chắc và không giống bất kỳ những viên pha lê mỏng manh thông thường có thể dễ dàng đập vỡ. Chúng thậm chí có thể tạo vết xước lên bí ngân dễ dàng mà mũi nhọn không chút mài mòn.

Vậy nên hắn đã rất tò mò muốn biết sao bốn mảnh pha lê lại bị vỡ tan tành như thế này.

Sau khi quan sát dưới ánh nắng một lúc, Cao Văn thử rạch ngón tay, trước khi vết thương tự lành, hắn nhỏ vài giọt máu lên bề mặt pha lê.

Đương nhiên, không có hiệu quả gì.

Hắn có thể nghe được tiếng nén cười của cô nàng bán yêu tinh nào đó…

Ném Amber qua một bên, Cao Văn cầm viên pha lê rồi rơi vào trầm tư, nghĩ về như thế nào lại có ngày càng nhiều thứ không lý giải được trên thế giới, pha lê không rõ nguồn gốc, những ký ức đột nhiên biến mất, một “mặt trời” cảm giác như một hành tinh khổng lồ thể khí nhưng tính chất lại khác xa một hành tinh khổng lồ thể khí bình thường, còn có những “vệ tinh theo dõi” đó cho đến ngày này vẫn ở trên trời với mục đích và nguồn gốc không rõ.

Ngay khi suy nghĩ của hắn chuyển dời đến những “vệ tinh theo dõi”, hắn đột nhiên cảm nhận được hơi nóng trong tay.

Lúc đầu hắn còn nghĩ là ảo giác, nhưng pha lê bắt đầu rung động một chút khi ánh sáng xanh rực rỡ nhợt nhạt trong lõi trở nên ngày một rõ hơn.

Độ nóng, sự rung động, ánh sáng rực rỡ, ba thứ này cùng xuất hiện nên không thể nào là ảo giác của hắn nữa.

Cao Văn kinh ngạc nhìn pha lê, nhưng hắn chưa kịp cầm bút lên ghi chép sự biến hóa, trong đầu đã bất ngờ vang lên một âm thanh.

Nói là âm thanh, nhưng nó giống tin tức đột ngột đi vào thế giới tinh thần hơn, hắn “nghe” hiểu nội dung của nó là:

“Thiết lập lại tần số tinh thần, tái thiết lập kết nối.”

Ngay sau đó, hắn cảm giác ý thức của mình trở nên hoảng hốt.

Giống như thứ gì đó đột ngột tiến vào tâm trí hắn, giống như sự tràn vào của “dòng số liệu” không thuộc về hắn. Nhưng dòng số liệu này không phải là kẻ xâm nhập, bởi vì sau khi bị choáng váng một trong thời gian ngắn, hắn bắt đầu cảm thấy quen thuộc với nó.

Những “dòng số liệu quen thuộc” này nhanh chóng sản sinh ra những thứ xác định tương ứng trong đầu.

Một số cảnh tượng bắt đầu hình thành trong đầu hắn.

Kia là quang cảnh mặt đất nhìn từ bầu trời trên cao.

Vào khoảnh khắc này, điều xuất hiện trong trí óc của Cao Văn không phải ngạc nhiên hay hoảng sợ, mà là cái quái gì vậy.

“Gì thế, mình lại đang ở trên trời à?!”

Trán hắn toát mồ hôi lạnh.

Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra mọi chuyện không như hắn tưởng tượng, hắn vẫn đang ngồi ngay ngắn trên ghế, linh hồn của hắn không rời khỏi cơ thể và trở về trời để trở thành một vệ tinh gì cả, hết thảy cảm giác của hắn vẫn bình thường, thân thể cũng khống chế tự nhiên, chỉ là xuất hiện thêm mấy cảnh tượng trong đầu.

Chuyện này khiến hắn bình tĩnh lại rất nhiều, trước khi trở nên kích động và hào hứng, hắn đặt tâm trí vào hình ảnh trong đầu.

Lúc này hắn mới nhận ra hình ảnh đó cực kỳ không bình thường, hoàn toàn không phải bộ dáng mà hắn quen thuộc.

Hình ảnh kia trở nên mơ mơ hồ hồ như thể có một tầng lọc kính làm sản sinh phân bố màu kì lạ, hoen ố như một bức tranh được hình thành bởi một một người vẽ bằng nhiệt. Chỉ có thể nhận ra được những kết cấu như dãy núi, rừng cây và dòng sông, mà hình ảnh quái dị này còn bị giới hạn trong một phạm vi rất nhỏ.

Đó chính là cánh Bắc của dãy núi Hắc Ám và khu vực xung quanh lãnh thổ Cecil mới. Từ trên cao, có thể mơ hồ nhìn thấy con sông Trắng, rừng rậm phía Tây, thậm chí là bóng dáng mơ hồ của doanh trại.

Bức hình lại không phóng to, thu nhỏ được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK