• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lang bạt ở một thế giới khác thật ra cũng không phải là điều lãng mạn gì. Các câu chuyện xưa về di tích, phép thuật, quái vật và những vị anh hùng khiến lòng người ta háo hức kích động thật đấy, nhưng nhiều hơn vẫn là các vấn đề thực tế cần phải đối mặt, chẳng hạn như làm sao để lấp đầy dạ dày giữa nơi hoang dã và đang trong cảnh màn trời chiếu đất như thế này.

Hành trình bỏ trốn gấp rút diễn ra, nhất là khi lâu đài bị công phá, mệnh lệnh cuối cùng mà những người lính nhận được đó là chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Trong hoàn cảnh đó, không ai có thể bình tĩnh chuẩn bị một túi đầy lương khô mang theo cả. Vả lại, khu lăng mộ tổ tiên mà bọn họ vừa thoát ra cũng không phải là nơi thích hợp để dự trữ thức ăn.

Vậy nên cho đến khi cái bụng của Amber lên tiếng thì mọi người mới nhận thức được vấn đề cấp bách trước mắt.

Xung quanh nơi họ đang đứng là một vùng đất cằn cỗi không có lấy một bóng dáng của sự sống, đến cỏ cũng không mọc nổi. Đối diện với sườn đồi là lãnh thổ Cecil đã bị thiêu rụi thành một đống phế tích, nhưng nhìn xa hơn một chút, có một cánh rừng rậm rạp dưới chân đồi.

Ở cái thế giới phép thuật trung cổ này, khu rừng rậm ở phía ngoài thị trấn cũng đồng nghĩa với nguy hiểm rình rập. Ở nơi mà ánh sáng của nền văn minh nhân loại không thể chiếu đến thường chẳng có gì ngoài thú dữ, cướp bóc và quái vật. Nhưng mặt khác, nó cũng có nghĩa là họ có thể tìm được đồ ăn ở nơi này.

Vả lại, để tới được thị trấn Tanzania ở phía bắc thì họ cũng phải băng qua khu rừng này.

Sau khi tìm được một nơi bằng phẳng và thoáng mát gần bìa rừng để nghỉ ngơi thì họ bắt đầu phân công nhau đi tìm đồ ăn.

Lúc này Cao Văn mới chú ý đến cô hầu gái trông có vẻ ngốc nghếch kia. Cô nàng Bette này mang lại cảm giác tồn tại khá thấp nhưng không ngờ cũng dạn dĩ phết, lúc nãy khi con rồng bay qua nhóc ta vậy mà vẫn chưa hoảng đến phát khóc (đương nhiên cũng có thể là do bị dọa sợ đến đứng hình luôn rồi). Giờ đây cô gái nhỏ đang lo lắng đứng đấy với cái chảo vẫn luôn nắm chặt trong tay. Cảm nhận được ánh mắt của Cao Văn, cô nhóc co rụt cổ lại.

Cao Văn lên tiếng:

- Bette, Hetty và Rebecca sẽ ở lại đây. Byron, cậu cũng ở lại bảo vệ bọn họ, những người còn lại sẽ đi săn cùng tôi, bao gồm cả cô, Amber à.

Bette không có khả năng chiến đấu, còn Hetty và Rebecca mặc dù là pháp sư nhưng cũng không phù hợp để đi săn trong rừng. Hơn nữa, hai cô cháu gái cũng đã sử dụng gần như là cạn kiệt sức mạnh của mình. Từ trận chiến ở lâu đài, họ chưa hề có cơ hội để nghỉ ngơi và hồi phục lại sức mạnh. Đối với những người làm phép, trạng thái tinh thần của họ phải thật tốt mới có thể phát huy hết khả năng của mình. Thế nên sẽ tốt hơn nếu để hai người họ ở lại và nghỉ ngơi, mau chóng hồi MP để có thể tiếp tục chiến đấu cho hành trình phía trước.

Ba chiến sĩ trung thành của gia tộc dĩ nhiên không phàn nàn gì về sự sắp xếp này, nhưng Amber thì khác. Cô ta mở to mắt thốt lên:

- Sao tôi cũng phải đi? Tôi cũng kiệt sức mà!

Cao Văn trừng mắt nhìn cô:

- Thử chạm vào tai mình xem, ít ra cô còn có một nửa huyết thống của yêu tinh. Cô không đi săn với tôi thì có thấy xấu hổ với tổ tiên ở trên cây của mình không!

Amber mím môi oán thán:

- Ngài như vậy là đang phân biệt chủng tộc. Ai nói với ngài cứ là yêu tinh thì phải biết đi săn? Cái tôi học được là thuật ẩn nấp, không phải đi rừng…

- Cô quật mộ của tôi.

- ...

Thế là Cao Văn dẫn theo ba binh sĩ cùng một bán yêu tinh tự nhận là không thể đi săn vào rừng để đi săn, để hiệp sĩ Byron trung thành cùng ba cô gái ở lại doanh địa tạm thời.

Sau khi dùng số ma lực ít ỏi của mình để tạo ra phù văn cảnh giới, Hetty mệt mỏi ngồi xuống tựa vào một phiến đá. Rebecca dẫn Bette đi một vòng quanh khu vực nằm trong phạm vi canh gác của hiệp sĩ Byron và nhặt một đống củi mang về.

Sau khi xếp các nhánh củi khô xuống đất, Rebecca lùi lại hai bước, giơ gậy phép của mình lên và đọc câu thần chú tạo lửa cơ bản nhất. Một quả cầu lửa trông có vẻ hơi bất ổn hình thành trong không trung.

Hetty vội vã cản cô nàng lại trước khi quả cầu phát nổ:

- Thôi, để cô làm cho.

Sau khi đốt lửa trại bằng một câu thần chú phù hợp hơn, hơi lạnh tích tụ từ việc ở lâu dưới lòng đất và hít gió lạnh buổi sớm mai dần dần được đẩy ra khỏi cơ thể. Hetty thở phào nhẹ nhõm, bất lực nhìn Rebecca:

- Khi nào thì cháu mới học được ma pháp mới ngoài Hoả Cầu Thuật nhỉ…

- Cháu xin lỗi thưa cô. - Rebecca ngượng nghịu cúi đầu.

Hetty sầu não xoa trán:

- Đừng lúc nào cũng bày ra vẻ bản thân vô dụng như vậy, có xin lỗi cũng đừng cúi đầu xuống như thế. Cháu đã là người kế thừa tước vị rồi, biểu hiện của cháu hôm nay… thành thật mà nói, ngài tiên tổ có lẽ đã thất vọng lắm, chỉ là ngài không biểu hiện ra mặt thôi.

Rebecca đột nhiên luống cuống cả lên.

- Vậy… vậy cháu phải làm sao bây giờ?

Hetty không biết phải nói gì, cô thở dài:

- Haiz, cháu có thể làm gì đây? Xem gia tộc của chúng ta bây giờ đã ra cái dạng gì rồi, cô e là không có ai trong gia tộc Cecil có thể khiến ngài tiên tổ hài lòng được. Bộ dạng của chúng ta lúc này… khác xa vẻ huy hoàng của gia tộc trong quá khứ.

Rebecca mím chặt môi. Từ nhỏ cô nàng đã ngoan ngoãn lớn lên theo sự sắp xếp của gia tộc, nhưng những sự kiện diễn ra gần đây đã vượt ngoài sức tưởng tượng của Rebecca. Không ai dạy cô nàng phải làm sao để đối mặt với tình cảnh này, cho dù đó là thủy triều đen và sự tấn công của quái vật, hay việc tổ tiên của cô trèo ra khỏi quan tài. Tất cả những việc đang diễn ra đều khiến vị Tử tước trẻ tuổi này bối rối.

Sau một hồi im lặng, Rebecca lấy hết can đảm và nói:

- Cô ơi, cô cho rằng ngài tiên tổ... đã thật sự sống lại sao?

Hetty có thể nhìn thấu suy nghĩ trong đôi mắt của Rebecca:

- Cháu đang nghi ngờ ngài tiên tổ, hay nghi ngờ sự hồi sinh của ngài?

- Thật ra cháu biết mình không nên nghi ngờ, nhưng chuyện này… quả thật rất khó tin.

Hetty lắc đầu nói:

- Cô cũng cảm thấy vậy, nhưng hãy nhìn vào những gì đang xảy ra. Cháu có nhớ bài học đầu tiên mà mỗi pháp sư đều phải học không? Không phải là kiến thức lý thuyết hay một công thức ma thuật, mà đó là một câu ngạn ngữ: Sự thật không nhất thiết phải theo lẽ thường, nhưng sự thật sẽ luôn là sự thật. Câu nói này cũng đúng đối với các lĩnh vực khác ngoài ma thuật.

Nhìn thấy Rebecca đang suy ngẫm lại về câu nói này, Hetty trầm giọng nói tiếp:

- Bất kể là vì nguyên nhân gì khiến ngài tiên tổ thức dậy sau một giấc ngủ dài, thì việc tổ tiên của gia tộc Cecil đã hồi sinh cũng là sự thật…

Bette nhìn hai vị chủ nhân. Cô nàng nhận ra là mình chẳng hiểu họ đang nói về điều gì, vậy nên cô lại gục đầu xuống, nắm chặt cái chảo quý giá của mình và ngẩn người.

Chỉ lát sau, Cao Văn cùng với Amber và ba binh sĩ đã trở lại.

Cuộc đi săn không thành công lắm nhưng vẫn có thể chấp nhận được. Bọn họ đem về ba con thỏ với hai con gì đó mà họ không biết tên, còn có một con chim lớn với bộ lông tuyệt đẹp cùng một rổ đầy quả dại hái được trên đường đi. Bây giờ việc lấp đầy cái bụng đã không còn là vấn đề nữa.

Cao Văn nhìn Amber điêu luyện xử lý thi thể của con mồi, hắn bĩu môi nói:

- Còn dám nói mình không biết đi săn? Kỹ năng săn bắn của cô còn ngang ngửa với cả yêu tinh xám trong rừng Moss nữa ấy!

Moss là một khu rừng rộng lớn nằm ở biên giới giữa Vương quốc Anso và bộ lạc Augari ở phía tây. Yêu tinh xám sống ở khu rừng Moss cũng thuộc họ yêu tinh, được xem là những thợ săn giỏi nhất thế giới, khả năng săn mồi trong rừng của họ còn giỏi hơn yêu tinh rừng rậm nữa.

Sau khi Cao Văn nhận ra mình cần phải bổ sung kiến thức về thế giới này, hắn tranh thủ lúc đang rảnh rỗi xem lại một lần ký ức trong đầu. Về chuyện yêu tinh xám khi nãy thì hắn cũng chỉ vừa mới tìm được thôi, sẵn việc dùng thử ấy mà.

Cố gắng giả vờ mình là dân địa phương chính gốc.jpg

Amber một bên lấy sạch nội tạng của con chim lớn ra, một bên đáp lời Cao Văn, đầu cũng không thèm ngẩng lên:

- Quả không hổ danh là anh hùng của 700 năm trước. Thông tin mà ngài biết về yêu tinh xám chắc cũng phải vài trăm năm tuổi rồi đúng không? Vậy ngài có biết yêu tinh xám hiện nay đã chuyển sang kinh doanh dược liệu và không còn săn bắn nữa chứ?

Cao Văn: “…”

Bàn tay Amber chuyển động liên tục, cô ta khéo léo xiên con mồi đã được xử lý sạch sẽ qua que gỗ dài rồi đặt nó lên đống lửa, cô ta liếc nhìn Cao Văn và nói:

- Để tôi nói cho ngài biết, tôi đúng thật là không giỏi săn bắn. Mặc dù tôi mang một nửa huyết thống của yêu tinh, nhưng kể từ khi tôi có ý thức, tôi đã sống trong thế giới loài người rồi. Là một tay trộm già đời đã nuôi dưỡng tôi…

- Vậy tay nghề của cô…

Amber cười nói vui vẻ như một đứa trẻ với người mà cô ta vừa đào mộ vài ngày trước:

- Tôi không đi săn, nhưng tôi biết trộm gà. Tay nghề của tôi là nhờ hồi đó đi trộm gà mà ra đó.

Hetty khẽ cau mày khi nghe câu đáp của Amber:

- Thô lỗ không chịu nổi!

Amber lắc lắc ngón tay:

- Đúng đúng đúng, tôi thô lỗ không chịu nổi luôn. Ai bảo tôi là kẻ trộm vặt chứ, chỉ có thể thỉnh thoảng chôm vài đồng lẻ của người qua đường, sao mà bì được với các vị quý tộc ở đây sống trong lâu đài có thể ngang nhiên hưởng tiền từ lĩnh dân chứ.

Không đợi Amber hết lời, lưỡi kiếm của hiệp sĩ Byron đã kề ngang cổ cô ta.

Cô nàng bán yêu lập tức toát mồ hôi lạnh.

Cao Văn vẫy tay ra hiệu cho Byron hạ kiếm xuống, sau đó hắn nhìn Amber một cách tò mò:

- Ta đang tự hỏi, không kể đến những chuyện khác, chỉ với cái miệng này thôi sao đến bây giờ cô vẫn chưa bị người ta đánh chết nhỉ?

Không đợi Amber kịp trả lời, Cao Văn đã lắc đầu bắt chước giọng điệu của cô ta:

- Kỹ năng đào tẩu đỉnh cao mà, phải không?

Amber: “...”

Cao Văn thở dài, tiện tay lấy một quả dại bên cạnh bỏ vào miệng:

- Được rồi, trước tiên hãy tạm gác những mâu thuẫn giai cấp hay xích mích gì đó sang một bên đi, bây giờ chúng ta đang ngồi cùng thuyền đó. Mọi người nghỉ ngơi cho khỏe trước, còn các pháp sư thì nhanh chóng hồi phục lại pháp lực để còn khởi hành trước khi đêm xuống. Chúng ta đã trải qua một đêm dưới lòng đất rồi, không thể lãng phí thêm cả ngày nữa.

Rebecca nhìn sang người hầu gái của mình, dịu dàng nhắc nhở:

- Bette à, đặt cái đó sang một bên đi, bây giờ không cần dùng đến nó đâu.

Bette nhìn tiểu thư của mình, rồi lại nhìn cái chảo trên tay mình, như thể đang do dự.

Cao Văn có chút tò mò hỏi:

- Mà này, sao cô cứ giữ cái chảo đó mãi vậy?

Bette có hơi sợ Cao Văn. Cô nhóc rụt cổ lại, tay vẫn nắm chặt cái chảo:

- Bà Hansen nói với tôi, sau này tôi sẽ phụ trách chiên xúc xích và làm bánh mỳ bằng cái chảo này.

Hetty thì thầm với Cao Văn:

- Bà Hansan là đầu bếp trong lâu đài, nhưng bà ấy mất rồi.

Cao Văn thở dài nhìn cô gái trẻ với những vết tàn nhang lốm đốm trên mặt ấy.

- Cái chảo này là của cô và sẽ luôn là của cô, bây giờ cô có thể bỏ nó xuống rồi, tới đây ăn nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK