Khi Amber vừa dứt lời, Cao Văn quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào cô nàng, khiến cô đạo tặc bán yêu tinh run rẩy:
- Ngài… Ngài nhìn vậy là sao…
Cao Văn nhìn cô nàng như thể đang nhìn một người ngoài hành tinh:
- Sao cô lại biết một druid?
- Sao tôi lại không thể biết một druid!
Amber chống nạnh hùng hồn nói:
- Ít nhiều gì tôi cũng là bán yêu được chưa? Ngài không biết là tất cả phe phái druid trên thế giới này đều bắt nguồn từ yêu tinh sao?
Nếu một yêu tinh tai nhọn nói câu này thì uy tín đấy, nhưng nỗi sỉ nhục của yêu tinh nói thì không. Cao Văn đánh giá một lượt quý cô đạo tặc từ trên xuống dưới, hồi lâu sau mới nói một câu:
- Có phải lúc trước cô trộm đồ của người ta nên bị ghi hận, bị khắp thiên hạ truy sát nên mới quen với chủng tộc kia không?
- Ngài đang sỉ nhục nhân cách của tôi đấy!
Amber lập tức xù lông và nhảy dựng lên:
- Tôi trộm đồ sao có thể để người ta phát hiện chứ!
Cao Văn: "...."
Luôn cảm thấy lời phản bác của con hàng này có gì đó không đúng.
Có điều, tuy ngoài miệng chất vấn nhưng nhìn dáng vẻ chắc như đinh đóng cột của Amber, cô nàng này giống như thật sự quen biết một druid, mà còn giới thiệu như thể một nhân viên chào hàng:
- Tôi kể cho mà nghe, cái tên tôi biết không chỉ là druid bình thường đâu mà còn là học giả druid đấy, thứ gì ông ta cũng biết chút ít. Phe phái druid của ông ta là “Trái Tim Của Rừng” chính thống đấy, ông ta đặc biệt giỏi đối phó với động thực vật, đáng tin cậy vô cùng…
Cao Văn cuối cùng cũng tin lời cô nàng nói, nhưng hắn cũng không gặng hỏi sao Amber quen với vị druid bí ẩn kia, hay chi tiết tên họ và nguồn gốc của ông ta, rõ ràng bây giờ hỏi mấy câu như thế là bất lịch sự. Sau khi nghe lời chào hàng của Amber, hắn chỉ hỏi hai câu:
- Bây giờ cô còn liên lạc được với ông ta không? Nếu được thì phải mất bao lâu mới có thể đưa ông ta tới đây?
- Cũng không khó để liên lạc, dù mọi người hay bảo druid khó kiếm lắm, nhưng tôi biết phạm vi hoạt động của ổng rất cố định, ngay tại vùng biên giới phía Nam thôi, còn bao lâu mới đưa được ổng tới đây thì…
Amber vừa nói vừa nháy mắt nhìn Cao Văn:
- Tôi có thể dùng skill bóng tối để đến tìm ổng, nhưng lúc quay về thì tôi e là phải thành thật đi đường. Chúng tôi đi nhanh hay chậm quyết định bởi phương tiện đi lại, phương tiện đi lại, ngài hiểu không?
Cao Văn ngay lập tức hiểu cô nàng muốn nói gì, hắn quơ tay lấy vài đồng xu nhét vào tay cô:
- Đi mua đôi giày mới đi.
Amber trừng mắt:
- …Không mang kiểu giống ngài đâu! Mà nói thế nào ngài cũng phải cho tôi thêm ít tiền để đặt cọc cho người ta chứ? Có là người quen đi chăng nữa thì vẫn phải trả tiền thuê đấy!
- Sao không nói sớm hơn chứ?
Cao Văn chỉ muốn đùa Amber một chút, dù sao nhìn cô nàng này nhảy nhót tưng tưng cũng rất thú vị, nhưng đùa thế thôi, hắn vẫn nghiêm túc đối đãi, móc từ trong túi khác ra một xấp vàng và bạc được ép thành kích thước đồng nhất:
- Lấy đi, xong việc thì chỗ còn lại là của cô cả.
Amber ngay lập tức vui vẻ nhận lấy chỗ báu vật lấp lánh kia.
Vì công việc đúc tiền xu vẫn chưa được chuẩn bị, “tiền đúc Cecil” vẫn chỉ mang tính khái niệm, vì vậy lúc này Cao Văn lệnh cho những thợ thủ công lấy chút vàng và bạc trong kho báu và biến chúng thành những mảnh vàng và bạc vụn để giao dịch với thế giới bên ngoài.
Cách làm này cũng không hiếm lạ gì ở đây, khi mà kim loại hiếm đều được dùng làm phí giao dịch lưu thông trực tiếp, và hệ thống thương nghiệp vẫn còn sơ khai thời Trung Cổ. Vàng và bạc với độ tinh khiết nhất định được coi là đơn vị tiền tệ, thông thường, vàng và bạc được tạo thành các đồng xu để dễ mang theo và dễ kiểm đếm hơn. Nhưng thương nhân cũng không từ chối dùng vàng và bạc thô để giao dịch, chỉ là loại hình giao dịch này tốn thêm chút thời gian để kiểm tra chất lượng thật giả và ước lượng tính toán, bởi vậy mua hàng trực tiếp bằng vàng và bạc sẽ khiến giá tăng nhẹ.
Tất nhiên toàn bộ điều này đều dựa theo độ uy tín của đồng tiền, nếu có một ngày tạp chất trong đồng tiền đúc của các quý tộc đạt đến mức gây tổn thất cho các thương nhân, thì vàng bạc trái phép sẽ chiếm ưu thế và dần trở thành phương thức giao dịch chính thay vì đồng tiền do hoàng gia và các đại công tước ban hành. Nếu sử dụng xu vàng và bạc để mua đồ thì chắc hẳn sẽ đắt hơn rất nhiều.
Đây là lý do tại sao biểu tượng của Thần Giao Thương là một cán cân, một bên là một cái kéo, bên còn lại là một con mắt. Kéo và cân là những thứ thương nhân luôn đem theo bên người, kéo dùng để cắt vàng, bạc còn cân để đo khối lượng. Với bên còn lại, tức con mắt, thương nhân cần có thị lực tốt để biết được độ tinh khiết của kim loại.
Thực ra, nếu không phải Cao Văn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thì hắn hoàn toàn có thể đúc ra những đồng tiền tinh xảo, độc đáo một cách đơn giản. Hắn chỉ cần đúc kim loại thành các thanh hình tròn, sau đó cán móng thành từng lát một rồi đóng con dấu thép có hình gia huy Cecil lên. Vương quốc Anso năm 536, Đại Công tước phương Tây đã sử dụng phương pháp này để tiết kiệm thời gian, nhân lực và giá thành. Đồng xu năm đó được đặt cho biệt danh là “thuế tống tiền những kẻ khốn khổ”. Đó là bởi hồi đó, luật của phương Tây quy định rằng tất cả thương nhân du nhập vào lãnh thổ nơi đây đều phải đổi một phần ba số tiền xu của họ sang xu phương tây. Mỗi khi qua một trạm kiểm soát thì phải sử dụng những đồng xu kém chất lượng này để trả phí thông hành.
Tiền tệ và nền kinh tế của thế giới này chính là thần kỳ như vậy.
Amber vui vẻ rời đi, chạy như bay trước ánh nhìn của mọi người. Hetty không thể không lo lắng được, cô lên tiếng:
- Cô ta sẽ không bỏ đi với số vàng và bạc đó đâu đúng không…
- Biển thủ à?
Cao Văn lẩm bẩm. Hắn nghiền ngẫm một lúc, băn khoăn không biết cái dòng ô nhục của loài yêu tinh có khả năng làm chuyện tày trời đó không…
Thôi kệ đi, tầm này thì chỉ còn biết tin tưởng cô ta thôi. Còn gì để trông cậy nữa đâu.
Đâu còn ai tuyên bố biết về druid đâu đúng không?
Sau khi Amber rời đi, Cao Văn quay lại vấn đề canh tác trên lãnh thổ.
Người nông dân già Norris vẫn cúi đầu, lặng lẽ chờ đợi, không như những người nghèo khác: lo lắng, liếc nhìn xung quanh và nói liên tục. Thay vào đó, có vẻ như ông ta đang chờ Cao Văn đặt câu hỏi.
- Vùng đất này có vấn đề gì không?
Cao Văn hỏi:
-Tốt nhất là nêu hết mấy vấn đề có thể phát sinh ra càng sớm càng tốt.
Norris trả lời:
- Nếu phải nói thì tôi sẽ bảo rằng đất ở đây cao hơn bờ sông nên khó mà dẫn nước từ sông vào được. Chúng tôi phải đào mương dẫn nước từ thượng nguồn hoặc giếng lên, nhưng tin tốt là chúng tôi không phải lo về lũ lụt trên đất liền vào những đợt mưa lớn.
Dẫn nước à… Nếu có máy bơm hay máy móc gì đó để nâng lên thì đây không phải vấn đề khó. Hoặc họ có thể dựa vào “công nghệ đặc trưng” của thế giới này, đi tìm một pháp sư chuyên về nguyên tố nước để thực hiện tưới tiêu chẳng hạn. Nhưng rõ ràng phương án thứ hai không ổn lắm. Một khi các trại hoạt động bình thường, Hetty phải gánh thêm nhiều trách nhiệm nữa. Cô sẽ không còn cơ hội đến và làm việc như một máy bơm nước chạy bằng sức người nữa. Nếu thuê một pháp sư chịu trách nhiệm tưới tiêu cả vùng đất… Ngay cả vương quốc Violet ở phương Bắc hay xứ yêu tinh ở phương Nam cũng không làm điều ngông cuồng như vậy. Hơn nữa, ngay cả khi nguồn tiền của Cecil là vô hạn, có bao nhiêu pháp sư sẵn sàng làm “công việc dơ dáy” chỉ có tầng lớp thấp kém làm chứ?
Họ thà lấy phân nửa số tiền bồi thường đó để đốt pháo hoa tại tiệc của nhà vua hay quý tộc để làm vừa lòng những quý bà và tiểu thư danh gia vọng tộc, những người nhét đầy những viên thuốc đến nỗi sắc mặt trắng bệch, trông không giống người, cũng chẳng ra ma.
Vì thế, Cao Văn ngay lập tức bác bỏ ý định tìm pháp sư về làm máy bơm sức người, thay vào đó nghĩ đến giải pháp từ máy móc. Tất nhiên nếu hắn định làm theo cách mà thế giới này vận hành, cách mà đám quý tộc hay làm là đưa nhiều nô bộc vào làm việc hơn. Nhưng theo Cao Văn, việc sử dụng nô bộc là quá phí nguồn nhân lực.
Ngay lúc này, một loại máy cổ xưa và hiệu quả hiện ra trong đầu hắn:
- Mọi người nghe đến guồng nước bao giờ chưa?
Hetty, Norris và kỵ sĩ Phillip ngớ người ra.
Rõ ràng là chưa từng nghe rồi.
Cao Văn nhìn Hetty rồi hỏi:
- Cháu có giấy và bút không?
Sau khi nhận được giấy và bút, Cao Văn bắt đầu phác vài đường cơ bản. Nó là một cấu trúc cao, hình bánh xe và được đỡ bởi các nan hoa. Mép ngoài “bánh xe” được cố định các trống nghiêng và ván gỗ được lắp cách đều nhau. Phía bên “bánh xe”, Cao Văn vẽ một kênh nước hướng ra ngoài.
Do thời gian có hạn nên hắn chỉ vẽ một phần guồng nước, và đây cũng chỉ là bản vẽ thô. Nhưng cỗ máy thô sơ này có nguyên lý hoạt động đáng kinh ngạc. Hắn chỉ cần giải thích sơ qua:
- Đây là guồng nước. Nước sống chảy ở bên dưới sẽ đẩy những thanh gỗ này, khiến cho guồng nước quay. Guồng nước sẽ đưa những ngăn chứa nước lên trên cao rồi đổ vào con kênh này. Quá trình này diễn ra liên tục, cứ như vậy nước sẽ được đưa lên vị trí cao hơn. Lên cao bao nhiêu thì còn phụ thuộc và độ lớn của vòng xoay, miễn là các vật liệu đủ chắc chắn là được.
Hắn bổ sung:
- Tất nhiên đây chỉ là bản phác thảo thôi. Nguyên lý hoạt động cũng vô cùng đơn giản, nhiều máy móc và mô hình khác nhau cũng có thể dựng được dựa theo nguyên lý này…
Hetty hoàn toàn bị mê hoặc bởi công năng đơn giản nhưng đáng kinh ngạc của cỗ máy này.
Cô cá rằng cỗ máy này sẽ hoàn toàn hữu ích. Nhưng trước khi thấy bản thảo, cô toàn toàn không nghĩ thứ như vậy sẽ tồn tại.
Nó không cần sức người, cũng không cần phép thuật phi thường nào cả. Nó có thể hoạt động suốt ngày, làm được công việc của nhiều người, và hoàn toàn dựa vào sức mạnh của tự nhiên.
Bỗng nhiên cô cảm thấy “cái đẹp” phát ra từ cỗ máy đơn giản, thứ mà cô chưa từng gán vào cấu trúc thô sơ như vậy.
Nhưng Cao Văn vẫn thở dài:
- Tiếc là ở đây không có tre, không thì dễ làm hơn…
Hetty không nghe rõ, hỏi lại Cao Văn:
- Hả? Ngài mới nói gì cơ?
- Không, không có gì.
Cao Văn khoát tay:
- Về cỗ máy náy, mọi người có ý gì khác không?
Hetty định khen đó là thiết kế thiên tài thì thấy Norris cầm bút lên vẽ gì đó trên khoảng trống còn lại của tờ giấy, người nông dân già vừa vẽ vừa nói:
- Nếu đặt nó trên con sông Trắng thì dễ bị ảnh hưởng bởi tình trạng của nước sông lắm, cỗ máy này sẽ không hữu ích trong mùa khô, nếu có thể đào kênh từ sông thì vào mùa khô…
Nhận thấy xung quanh im lặng bất thường, Norris lúc này mới giật mình phản ứng lại, ông ấy sợ hãi vội ném bút đi, lùi lại và nói:
- Thưa ngài, tôi chỉ…
Nhưng lời Cao Văn nói làm nằm ngoài dự đoán của ông ấy:
- Ông biết viết à?