Khi nhìn thấy những đồng tiền và pha lê làm người ta lóa mắt đó, cả Rebecca, Amber và kỵ sĩ Byron đều ngơ ngẩn.
Năm đó, lúc Byron còn là lính đánh thuê cũng đã từng thấy qua thứ gọi là kho báu, nhưng khi so sánh những thứ cổ vật ảm đạm đó với những vật tư quân dụng được bảo vệ bằng phù văn ở đây thì nó nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Rebecca làm một quý tộc sa cơ thất thế, những bảo vật cô nàng nhìn thấy trong lâu đài cũng không bằng một góc ở đây. Càng không cần phải nói đến Amber, một đạo tặc tận tâm với nghề, lần đầu tiên cô nàng cảm thấy rất khó để có thể cuỗm đi những thứ kia…
Đương nhiên, sau khi ngơ ngẩn một lát, họ cảm thấy tò mò trước những thứ trang bị của thời kỳ Gondor. Các trang bị này đa số đều dựa vào kỹ thuật ma pháp tiên tiến của đế chế Gondor. Sau khi Anso thành lập, những thứ trang bị này được những người khai hoang mang đi tuy nhiên do không có kỹ thuật sửa chữa, những trang bị này dần cạn kiệt năng lượng sau một thời gian sử dụng. Cho đến ngày nay, đã không còn một ghi chép nào về những binh khí cổ này trong sử sách của Anso, cho nên, những trang bị xa hoa trong sảnh khiến bọn họ cực kì xa lạ.
Nhưng với quý cô Amber mà nói, những vật này có nguyên lý gì không quan trọng, dù sao trước mắt cô nàng bây giờ chỉ có tiền và rất nhiều tiền thôi.
- Những đồng vàng Gondor này… Những đồng bạc có hình khiên… Còn có những đồng xu cỏ ba lá này! Ôi trời ơi…!
Amber lao đến chiếc rương đựng đầy những đồng tiền vàng, đầu cô nàng như muốn vùi vào bên trong:
- Tiền! Đây đều là tiền này! Giàu to rồi! Ông chủ, ông chủ, chúng ta giàu to rồi!
Lúc không có tiền thì là ông già, lúc có tiền thì là ông chủ, thái độ thay đổi nhanh như vậy, quả không hổ là nỗi nhục của giới yêu tinh.
Cao Văn túm lấy cổ áo cô nàng nhấc ra khỏi đống vàng:
- Yên tĩnh chút! Đây là tiền của ta, không phải của cô!
Amber một vẻ hiên ngang lẫm liệt:
- Là người tùy tùng trung thành nhất của ngài, tiền của ngài cũng là tiền của tôi!
- Những đồng tiền này là thứ có giá trị thấp nhất, pha lê bên cạnh mới là kho báu thật sự.
Cao Văn bĩu môi giới thiệu một chút:
- Những viên pha lê chất đống trong rương kia là hàng nguyên bản chưa qua luyện chế ma thuật, Rebecca, cháu là pháp sư hẳn sẽ biết rõ về chúng. Dù cần trải qua quá trình luyện chế mới có thể sử dụng, nhưng chúng rất hữu dụng. Trong rương là những pha lê tiêu chuẩn dành cho quân đội thời Gondor, chúng dễ sử dụng và có thể tăng khả năng chiến đấu của binh lính trong một thời gian dài. Trái lại những thanh kiếm và áo giáp này có một số vấn đề… Ta đã kiểm tra qua chúng, trạng thái không tốt lắm, nhất là hầu hết cơ quan ma thuật đã mất tác dụng, bây giờ có thể phát huy ra bao nhiêu sức chiến đấu vẫn chưa rõ.
Mặc dù kho báu bên trong đã được phù văn bịt kín, có thể làm chậm quá trình oxi hóa rỉ sét kim loại, nhưng cơ quan ma thuật không ngừng tự sụp và quá trình tiêu tán năng lượng phép thuật thì không như vậy. Tuy chúng đều có “thời hạn sử dụng” rất dài nhưng không phải vô hạn, không riêng gì vũ khí và áo giáp, mà những pha lê quân dụng trong một số rương cũng bị thất thoát năng lượng ở mức độ nhất định. Hiện tại năng lượng trong chúng có lẽ còn ít hơn một phần ba số năng lượng lúc mới “ra lò”, và mức độ hư hao này cũng là một vấn đề.
Tuy nhiên đối với một gia tộc Cecil khố rách áo ôm thì đây vẫn là một kho báu khổng lồ.
Cho nên dù Cao Văn đã nhấn mạnh tình trạng không tốt của những thứ này, ánh mắt của Rebecca và Byron nhìn chúng vẫn lấp lánh như cũ.
- Một kho báu như thế….
Byron cảm thấy miệng mình hơi khô:
- Vậy mà nó vẫn lặng lẽ nằm yên ở biên giới vương quốc… Không ai hay biết.
- Ta cũng phải cảm ơn nội chiến tháng sương mù một trăm năm trước.
Cao Văn lắc đầu:
- Khi gia tộc Moen còn nhớ đến những của cải này, thủy triều đen đã cản trở họ thăm dò nơi đây, mãi sau này khi thủy triều đen biến mất, thì dòng máu chính thống của gia tộc Moen đã không còn. Đúng là vận mệnh…
Dù miệng đang cảm thán vận mệnh, nhưng điều mà Cao Văn cảm thán thật sự chính là sự lạc hậu của chế độ phong kiến, tất thảy của cải đều thuộc về nhà vua và lãnh chúa. Sự sống của cả một vương quốc nằm trong tay một số gia tộc, một khi dòng dõi gia tộc đó kết thúc thì những thứ này sẽ nằm sâu trong núi rừng hoang vu, trở thành vật vô chủ, đây là chuyện hoang đường gì thế?
Nếu như năm đó gia tộc Moen ghi chép kho báu này vào giấy, cất vào trong kho, và một số thành viên hoàng tộc nắm giữ chìa khóa, thì có lẽ số kho báu này chưa đến lượt hắn. Mà sau khi nội chiến tháng sương mù xảy ra, vương thất suy yếu chắc chắn sẽ chịu không nổi mà ra tay với số kho báu này.
Tuy vậy, việc kho báu kế thừa của một gia tộc nào đó bị lãng quên vì bất kì lí do nào không phải tiêu chuẩn thường thấy ở thời Trung cổ sao?
Sau khi nhìn qua những trang bị và pha lê, Rebecca nhìn chăm chú vào những rương vàng bạc:
- Với những thứ này, chúng ta có thể trả hết nợ cho Tử tước Andrew, và có thể mua một khoảng lương thực với vật liệu đá…
Cao Văn nhìn cô nàng và lắc đầu:
- Không, chúng ta không thể dùng chúng ngay được.
- Ơ?
Rebecca sững người nhưng đã nhanh chóng nhận ra:
- Bởi vì đây là đồ cổ ạ?
Cao Văn gật đầu:
- Đúng vậy. Nếu chúng ta dùng tiền của Gondor bảy trăm năm trước đi mua đồ, người ngu ngốc nhất cũng có thể đoán ra gia tộc Cecil ở dãy núi Hắc Ám đào được kho báu. Ít nhất trước khi chúng ta có năng lực tự bảo vệ, thì chuyện này không được phép lộ ra ngoài.
Rebecca nhíu mày:
- Vậy phải làm sao bây giờ. Chúng ta đang rất thiếu tiền…
- Việc này rất đơn giản, dù ta có thay đổi hình dạng của chúng, vàng vẫn là vàng, bạc vẫn là bạc, và may là thời đại này vẫn sử dụng kim loại hiếm làm đơn vị tiền tệ.
Cao Văn cười cười, lời nói ra khiến trái tim Amber run rẩy:
- Nấu chảy mấy thứ này,
- Mẹ ơi!!
Tiểu thư bán yêu tinh cơ hồ nhảy dựng lên:
- Ngài có biết mình vừa nói gì không! Nấu chảy chúng?! Đây là những đồng tiền cổ từ bảy trăm năm trước! Không phải sẽ đáng tin hơn nếu ngài bán chúng trên chợ đen sao?
- Tiền cổ bảy trăm năm trước lại bảo quản mới như vậy, quan trọng hơn một số mệnh giá đã biến mất triệt để, chỉ có thể thấy hình vẽ trên sách.
Cao Văn dành cho Amber một cái nhìn ái ngại như hắn thường nhìn Rebecca:
- Bán một hai đồng kiếm lời còn được, nhưng cô thử bán sáu cái rương ta xem nào? Nếu cô còn sống trở về ta sẽ cho cô một rương luôn!
Amber cắn răng, muốn liều mạng lao lên ẵm một cái rương rồi chạy, nhưng nhìn thấy cánh tay của Cao Văn còn lớn hơn cả đùi mình, cô nàng đành cố gắng nén lại ý tưởng lớn mật ấy.
Nhưng cô nàng vẫn không đồng ý:
- Nhưng ngài không thể nấu chảy toàn bộ chúng được… Quá lãng phí rồi…
Cao Văn mở nắm tay ra:
- Đương nhiên chỉ nấu chảy một phần chúng thôi, nếu nấu chảy hết, ta cũng thấy xót của chứ. Chúng ta sẽ chỉ dùng một phần để giải quyết vấn đề trước mắt, còn lại thì để sau này xem có dịp sử dụng hay không.
Khuôn mặt Amber lúc này mới dãn ra, Cao Văn cười ha hả nhìn Rebecca:
- Giờ cháu đã biết tại sao ta lại đặc biệt muốn giữ lại tước vị Đại công tước ở lâu đài Bạc lúc đó chưa?
Rebecca ngẩn người:
- Hả?
- Ngốc thật! Chỉ có Công tước mới có quyền đúc tiền!
Amber trừng mắt, sau đó quay sang nhìn Cao Văn:
- Ngày đó ngài đã có ý định với số đồ cổ này rồi.
- Có thể nói như vậy.
Cao Văn thừa nhận mà không có chút áp lực nào:
- Nay ta đã là một Đại công tước không có mảnh đất nào, trong lịch sử chưa từng có chuyện này. Hiện tại ta không có lãnh địa và ta phải tự khai khẩn chúng, nhưng cho dù không có lãnh địa ta vẫn là một Đại công tước đúng nghĩa, và quyền đúc tiền chỉ là một trong số các quyền lợi của Đại công tước thôi.
Amber nhìn Cao Văn thật lâu cuối cùng thở dài nói một câu:
- Quý tộc cổ đại đúng là biết chơi. Những quý tộc bù nhìn chỉ biết thu lộ phí không thể so sánh được.
Đối với việc này, Cao Văn chỉ đơn giản nói:
- Có gì đâu, chỉ cần cô nhìn xa trông rộng một chút, ngay cả những kho báu này cũng không đáng giá bằng những gì cô có thể đạt được trong tương lai.
Sau đó hắn phân công Byron và Rebecca lấy một số pha lê, vàng bạc và chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Bây giờ họ đã lấy được kho báu, nhưng vẫn chưa có cách để sử dụng, trước tiên, họ cần dựng một doanh trại, sau đó cử một số binh lính thân cận vận chuyển kho báu, quan trọng nhất là vũ khí và trang bị phải được đưa vào trại theo từng đợt. Đồng thời, còn phải sắp xếp người canh chừng kho báu, tuy nơi này có cánh cửa ma pháp kia bảo vệ, nhưng mình đã đến nơi này, cũng không thể tiếp tục để kho báu trong núi không ai canh gác.
Vị chiến sĩ cổ đại bên ngoài cũng cần được an táng lần nữa, một đống đá không thể tạo thành một ngôi mộ. Giờ người hiện đại từ thế giới văn minh đã tới nơi này, dũng sĩ hy sinh trên chiến trường nên được chôn cất đàng hoàng.
Cao Văn và cả nhóm rời đi sau khi phong ấn kho báu với chiếc đĩa bạch kim.
Doanh trại gần bờ sông vẫn đang bận rộn thi công, có điều nó đã chuẩn bị hoàn thành.
Hai vị kỵ sĩ Byron và Philip đã mua một số lượng lớn lều vải ở trấn Tanzania, trên thực tế, họ chỉ cần vải bạt và gỗ để dựng trại, sau khi đến nơi, họ cần sắp xếp gia công thêm một số thứ mới có thể thành doanh trại tạm thời. Có điều đội ngũ tiền trạm đều là những tay thợ thuần thục, họ dựng trại rất nhanh, Hetty cũng dùng một chút phép thuật hỗ trợ họ, lúc này doanh trại mới cơ bản thành hình.
Theo như bản quy hoạch Cao Văn để lại, tất cả lều trại đều được xây ở phía Nam con sông Trắng, tạo thành hình vòng cung. Những vật tư quan trọng như lương thực, nguyên liệu đều được chất ở trung tâm doanh trại. Và họ dựng một hàng rào bằng gỗ dọc theo bờ sông. Xe cút kít và xe thồ dùng để vận chuyển được đặt quanh trại như biện pháp bảo vệ tạm thời trước khi xây những tường vây trong tương lai. Mặc dù thủy triều đen đã biến mất, nhưng họ đang ở trong tự nhiên hoang dã, cách biệt với nền văn minh. Ai biết sẽ có mãnh thú gì xuất hiện chứ?
Ở cạnh một lều trại, Cao Văn tìm thấy Hetty tràn đầy mệt mỏi.
Tin chắc số pha lê cổ đại đó có thể làm cho cô phấn chấn tinh thần.