• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Văn tự hỏi liệu cô nhóc Rebecca này có bị đập vào đầu khi chiến đấu với lũ quái vật không mà lại hỏi cái câu ngu ngốc như thế, nhưng sau đó hắn vẫn kiên nhẫn giải thích:

- Mặc dù ta đã nằm ở đây nhiều năm… Nhưng khi đó ta đã chết rồi, được chứ! Cháu chết rồi thì cháu có biết được mộ của mình trông thế nào không?

Rebecca suy tư. Cô nhóc vốn định nhắc cho tổ tiên của mình rằng Hoàng Lăng của vị quân chủ sáng lập Anso được xây khi ngài ấy còn sống, thậm chí chính quốc vương còn tham gia vào việc thiết kế.

Tuy nhiên, sau khi nghĩ lại một cách cẩn thận, Rebecca quyết định giữ suy nghĩ đó trong đầu. Nếu như cô Hetty nghe thấy cô nàng nói thêm câu đó nữa thì chỉ sợ cô Hetty sẽ giết cô nàng ngay tại chỗ mất. Vì thế, Rebecca nuốt những lời đó xuống và nở một nụ cười ngượng nghịu với Cao Văn:

- Hahaha… Ngài nói có lý ạ.

Hetty thở dài và bình tĩnh phân tích:

- Hiện tại chúng ta không thể quay lại bằng con đường cũ. Lối vào sảnh chính của lâu đài và lăng mộ của tổ tiên đều đã bị những con quái vật đó chiếm giữ. Giờ quay lại theo đường cũ thì chỉ có đường chết.

Cao Văn vừa lục lại trí nhớ mà hắn được thừa hưởng vừa nói:

- Bởi vậy chúng ta phải tìm một con đường khác. Từ bấy đến giờ đã bảy trăm năm trôi qua, tòa lâu đài này có lẽ cũng được tu sửa rồi nhỉ?

Hetty vội đáp:

- Phía trên của lâu đài đã được cải tạo lại rất nhiều lần, nhưng cấu trúc dưới lòng đất thì chưa bị thay đổi gì. Lối ra mà ngài đề cập có lẽ vẫn ở đó.

Cao Văn quay sang người lính bên cạnh:

- Vậy được rồi. Cho ta mượn thanh kiếm của anh một lát.

Sau khi nhận thanh trường kiếm từ người binh sĩ, hắn vẽ một bản đồ lâu đài với góc nhìn từ trên xuống và góc nhìn ngang chia lâu đài thành ba phần trên mặt đất. Mặc dù bản đồ được vẽ vội, nhưng nhìn qua vẫn thấy được các phần của lâu đài một cách khá rõ ràng.

Cao Văn chỉ vào bản đồ:

- Lối ra ở đây, nằm ở tầng hai dưới lòng đất. Nó ngay cạnh hầm rượu và kho lương thực – ừ năm đó là hầm rượu và kho lương, giờ thì ta không rõ. Có hai con đường để đi tới đó nhưng cả hai bắt buộc phải đi vào từ trên mặt đất, vì vậy không khả thi lắm.

Hetty tò mò nhìn tấm bản đồ sơ bộ mà Cao Văn tiện tay vẽ ra:

- Giờ đó vẫn là hầm rượu và kho lương, nhưng cháu không hề biết có căn phòng thứ ba ở giữa chúng…

Cao Văn cười nói:

- Đó không phải một căn phòng mà là một bức tường kép. Người ta dùng một kỹ xảo kiến trúc nhỏ để giấu nó đi giữa vách tường và các xà đỡ.

Hắn nói tiếp:

- Năm đó mảnh đất này cũng không được yên bình cho lắm. Đất biên cương mà, quái vật từ đất chết và đội quân đã hóa điên của đế quốc Gondor cũ cứ mười ngày nửa tháng lại tấn công nơi này một lần. Thế nên năm đó lâu đài Cecil đã được kiến tạo như một cứ điểm chiến tranh.

- Vì thế nên lối thoát bí mật và tường kép là những thứ không thể thiếu. Chúng có thể dùng để sơ tán khẩn cấp và cũng là con đường vận chuyển tiếp tế trong trường hợp bị bao vây.

Kỵ sĩ Byron nghiêm túc quan sát tấm bản đồ, sau đó rút thanh trường kiếm của mình ra và chỉ vào một góc:

- Cho nên chúng ta phải đi tới được lối ra nằm ở tầng hai mà không đi bất kỳ lối đi nào ở trên mặt đất, kể cả lối vào sảnh chính. Đây là vị trí hiện tại của chúng ta. Mật thất được xây dựng dưới lòng đất ở phía đông nam của lâu đài, trùng khoảng chừng một phần ba cấu trúc lâu đài.

Cao Văn ngắt lời Byron:

- Khu vực chồng này hẳn phải có một lối đi. Lăng mộ này được xây từ 700 năm trước, thợ xây dựng này cũng chính là những người đã phụ trách cứ điểm chiến tranh. Vật liệu của kiến trúc này cũng tuân theo tiêu chuẩn và quy định lúc đó, nên tất nhiên nó sẽ có lối đi bí mật.

Hắn thắc mắc nhìn Rebecca:

- Cháu không biết gì về những thứ này hả? Đáng ra những kiến thức này phải được truyền thừa qua các thế hệ gia tộc Cecil chứ.

Rebecca xấu hổ cúi đầu:

- Cháu…

Hetty cắn môi, chật vật nói:

- Ngài tiên tổ, chúng cháu không xứng với vinh quang mà ngài đã giành được cho Cecil. Trong 700 năm qua, gia tộc đã xảy ra rất nhiều chuyện…

Cao Văn xua tay, giờ chưa phải lúc để nói chuyện này:

- Được rồi, ta hiểu rồi. Sau khi ra khỏi đây thì hãy nói tiếp về việc này. Bây giờ chúng ta cần tìm ra con đường để ra khỏi đây đã.

Rebecca, Hetty và Byron ngồi xuống và cố nghiên cứu tấm bản đồ. Mặc dù họ đã quen thuộc với lâu đài gia tộc Cecil nhưng lại không biết gì về cấu trúc của hầm mộ. Ngôi mộ 700 năm tuổi này không phải là điểm du lịch mà người ta có thể mua vé vào với giá hai đồng bạc, chứ đừng nói tới việc dăm ba ngày lại đi dạo một lần. Ngay cả trước khi ngôi mộ bị niêm phong vào 100 năm trước thì những kẻ thừa kế của gia tộc cũng chỉ có thể vào lăng mộ trong vài dịp hiếm hoi trong đời – hơn nữa họ cũng không được phép đến gần nơi an nghỉ của tổ tiên.

Ai biết lối đi bí ẩn nằm ở đâu chứ!

Đối mặt với vấn đề này, trí nhớ của Gawain cũng không giúp ích được gì. Dù sao năm đó khi chết, ông ta nhất định cũng không thể nào ngờ được có một ngày mình lại phải tự bò dậy tìm lối ra trong chính lăng mộ của mình.

Nhưng giữa lúc họ không thể tìm ra giải pháp. Amber, nãy giờ vẫn ngoan ngoãn đứng trong góc, đột nhiên lên tiếng:

- Ờ… hình như tôi biết đường á.

Ngay lập tức, mọi người đều dồn sự chú ý lên tên trộm bán yêu khiến cô ta rụt cổ lại.

Hetty cau mày hỏi:

- Sao cô lại biết?

- Tôi.. - Amber hơi sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt khích lệ của Cao Văn, cô nàng tự tin hẳn lên:

- Tôi đi vào từ lối đó mà… hướng đó khá giống mọi người nói, tôi đoán đó là lối đi ẩn.

Cao Văn gật đầu:

- Tốt lắm, vậy nhóc dẫn đường đi.

Amber vỗ ngực:

- Miễn là mọi người đừng truy cứu việc tôi đã đào mộ tổ tiên của mọi người là được…

Hetty trừng mắt nhìn nữ bán yêu nhanh mồm nhanh miệng. Cô cầm chặt gậy phép, rảo bước đi về phía lối vào lăng mộ. Cao Văn đang định cất bước nhưng hắn bỗng nhiên dừng lại.

Rebecca tò mò nhìn hắn:

- Ngài tiên tổ ơi?

Cao Văn nói:

- Ta cần một thanh vũ khí.

Dẫu hắn không phải là vị công tước huyền thoại đã khai phá mở rộng lãnh thổ này 700 năm trước, nhưng hắn cũng biết rằng trong tình huống nguy hiểm như thế này ai cũng cần một vũ khí phòng thân.

Đôi mắt Cao Văn quét qua lăng mộ. Một người lính chủ động tháo thanh kiếm của mình xuống giao cho hắn nhưng Cao Văn phất tay từ chối. Theo ký ức dẫn đường, hắn đi tới bên cạnh chiếc quan tài làm bằng thép đen và chúi đầu vào tìm kiếm thứ gì đó.

Từ trong quan tài, hắn tìm thấy một thanh kiếm dài và nặng, cả thân kiếm độc một màu đen, ngoại trừ chút sắc đỏ ẩn trên lưỡi kiếm sát chuôi cầm.

Khoảnh khắc cầm thanh kiếm trong tay, Cao Văn cảm nhận được một cảm giác thân thuộc. Cứ như thể từng đường cong trên chuôi kiếm đều vừa khớp với những đường nét trong lòng bàn tay hắn. Hắn vung trường kiếm vài đường theo bản năng, mỗi một động tác như thể đã được tôi luyện trăm ngàn lần.

Cao Văn biết rằng đây là ký ức cơ bắp của cơ thể. Dù mang một linh hồn khác nhưng từng thớ thịt của cơ thể này vẫn nhớ kỹ cách sử dụng thanh vũ khí này.

Đây quả là một niềm vui, nhưng cũng không quá bất ngờ.

Bên cạnh những ký ức của cơ thể, Cao Văn còn có thừa hưởng tất cả những kỹ năng chiến đấu của Gawain Cecil. Từ kiếm thuật cơ bản và kỹ năng cưỡi ngựa đến lực lượng (mà theo Cao Văn nó gần như là ma pháp). Phần kiến thức này khiến Cao Văn thích thú, nhưng giờ không phải lúc để thử và học những điều này.

Trước tiên hắn phải thoát khỏi tình huống tồi tệ trước mắt này đã.

Đôi mắt Rebecca mở to khi nhìn thấy thanh trường kiếm màu đen, giọng cô nàng khẽ run:

- Đây chính là… thanh “kiếm của Kẻ khai hoang” huyền thoại Anso à?

Hetty đã đi đến lối vào nhưng khi nghe thấy giọng Rebecca, cô lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trên tay Cao Văn. Cô không thể che giấu được sự phấn khích trên gương mặt:

- Kiếm của Kẻ khai hoang?!

Cao Văn thở dài:

- Bây giờ chẳng qua nó cũng chỉ là một thanh kiếm tương đối sắc bén mà thôi. Đã bảy trăm năm rồi, kể cả khi nó được yêu tinh chúc phúc nên không bị phá hủy và mài mòn, nhưng ma lực bên trong cũng đã tiêu tán hết. Không biết cần bao nhiêu thời gian mới có thể phục hồi lại như lúc ban đầu.

Nói xong, Cao Văn quay đầu lại nhìn chiếc quan tài. Ở đó có một bệ đá nhỏ, nhưng bên trên lại không có gì. Điều này khiến hắn lập tức cau mày:

- Chờ chút, ta nhớ ở đây còn có một tấm khiên mà, phải không? Cái khiên của ta đâu? Cái khiên to như thế sao lại không thấy nữa rồi?

Vẻ mặt Hetty trở nên khó coi:

- Ngài tiên tổ... Hậu duệ của ngài lại khiến ngài thất vọng một lần nữa. Một trăm năm trước, hậu duệ của ngài - Grumman Cecil đã lấy “chiếc khiên của người bảo vệ vương quốc Ansu” ra khỏi lăng mộ và đánh mất nó trên chiến trường.

Hetty ngập ngừng ấp úng, rõ ràng là vẫn còn rất nhiều chuyện cô không dám nói ra. Có lẽ cô sợ rằng sau khi kể hết những gì đã xảy ra một trăm năm trước, vị tổ tiên ở trước mắt này sẽ tức tới nỗi đau tim mà qua đời – dù lúc đó cũng tiện an táng một lần nữa do có cái quan tài ở ngay bên cạnh…

Cao Văn nhận thấy sự lưỡng lự của Hetty nhưng hắn cũng không vạch trần. Thay vào đó hắn cau mày, tức giận mắng:

- Đúng là đồ phá của… May là thanh kiếm đặt bên trong quan tài, nên ít nhất tên Grumman đó không điên tới mức cạy quan tài của tổ tiên để cuỗm đi toàn bộ!

Hetty và Rebecca chỉ có thể vừa đổ mồ hôi lạnh vừa cúi đầu lắng nghe. Tổ tiên của họ nhảy ra khỏi quan tài rồi chửi mắng ông của họ, chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng á nha. Thân là hậu duệ, hai người không dám thở mạnh một tiếng luôn!

May mắn là Cao Văn chỉ hơi tức vì thiếu mất một trang bị mà hắn có thể sử dụng thôi. Mắng xong, hắn không nói gì thêm mà dẫn mọi người rời khỏi lăng mộ.

Sau khi rời khỏi mộ và quay lại sảnh đá, Rebecca nhìn ngó xung quanh, sau đó cô nàng vẫy tay với một góc tường:

- Bette ơi! Ra đây đi! An toàn rồi á!

Cao Văn tò mò nhìn sang thì thấy một cô nhóc gầy gò, có vẻ còn nhỏ con hơn cả Rebecca đang rụt rè bước ra từ trong góc tối. Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy làm từ vải thô, trên khuôn mặt lấm tấm những vết tàn nhang tuổi dậy thì, mái tóc màu nâu sẫm lòa xòa sau đầu và tay cô nhóc thì giữ khư khư một cái chảo.

Cô nhóc tên Bette này e ngại nhìn Cao Văn với vẻ mặt chần chừ và khẩn trương. Bằng bộ óc không quá thông minh của mình, có lẽ cô nàng không đoán được người đàn ông này chui từ đâu ra.

Rebecca giới thiệu ngắn gọn:

- Đây là cô hầu gái của lâu đài. Chúng cháu cũng không biết làm sao mà cô ấy lạc khỏi đội tị nạn đầu tiên. Dù sao bây giờ cô ấy cũng đi theo chúng ta.

- Bette ơi, đây là…

Một sự chấn động rất nhỏ phía trên lăng mộ cắt ngang lời Rebecca.

- Giờ không phải lúc trò chuyện.

Cao Văn nâng thanh trường kiếm lên và nhìn về phía Amber:

- Nhóc hãy dẫn đường đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK