• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hetty không hiểu được vị tổ tiên đến từ bảy trăm năm trước này đang nghĩ gì, cũng không hiểu được những kế hoạch kia, đối với cô, nó quá xa xôi và vĩ đại. Nhưng theo ánh mắt tràn ngập sức sống của Cao Văn nhìn về doanh trại ở xa, cô cũng giống như bị lây nhiễm mà phấn chấn theo.

Một vùng đất xây dựng từ con số không, một trật tự hoàn toàn mới, một tương lai đầy hứa hẹn, Hetty nghĩ rằng cô đã qua cái giai đoạn thời con gái dễ xúc động, nhưng lúc này đây, cô vẫn không ngừng hy vọng và trông chờ về những thay đổi tốt đẹp sẽ diễn ra trên vùng đất này.

Đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất giữa cô và những quý tộc truyền thống, vì những quý tộc truyền thống sẽ không trông chờ sự thay đổi này.

- Những điều ta nói hôm nay cháu cứ ghi nhớ trong lòng là tốt rồi.

Cao Văn đột ngột quay đầu lại và nhắc nhở Hetty:

- Những điều này đã vượt quá lẽ thường, có nói cho người dân của lãnh địa thì họ cũng sẽ không hiểu, mà nếu nói cho những quý tộc… Nếu họ không hiểu thì họ sẽ coi cháu như một người điên, nhưng nếu họ hiểu được thì cháu sẽ là kẻ địch của họ.

Hetty giật mình, nhưng với trí thông minh của mình, cô nhanh chóng hiểu được ý của Cao Văn.

Những trật tự mới kia… Hiện tại chỉ có thể coi là một chút mánh khoé, nhưng cũng đủ để khiến những quý tộc có thần kinh nhạy bén kia cảm thấy kích động rồi. Nó có lẽ thật sự sẽ đem lại sự phồn vinh cho vùng đất này, nhưng loại phồn vinh đó có thể không làm giới quý tộc truyền thống thấy vui mừng chỗ nào.

Sau tất cả, họ vẫn đang sống cuộc sống nguy nga lộng lẫy, khác xa so với gia tộc Cecil.

- Cháu hiểu rồi, nhưng cháu có thể nói điều này cho Rebecca không?

Hetty gật đầu, nhưng lại ngay lập tức bĩu môi lắc đầu:

- Đứa trẻ đó chỉ sợ nghe không hiểu những thứ phức tạp này…

- Không, cháu đánh giá thấp con bé rồi.

Cao Văn cười nói:

- Rebecca thật sự thông minh hơn cháu nghĩ đó, chỉ là sự thông minh của con bé chưa được biểu hiện đúng chỗ thôi. Dạo gần đây, ta thấy…

Cao Văn còn chưa nói hết câu, một bóng dáng nhỏ bé bất thình lình xuất hiện trong tầm mắt của hắn: Bette chạy dọc theo bờ ruộng về phía này, cô hầu gái nhỏ với tàn nhang đáng yêu trên mặt chạy tới trước mặt Cao Văn, thở hổn hển một lúc, rồi vụng về cúi đầu:

- Thưa ngài! Tiểu thư Rebecca đang tìm ngài!

- Con bé tìm ta làm gì…

Cao Văn nói được nửa câu thì dừng lại:

- À, chắc chắn cô lại quên mất rồi.

- Lần này tôi chưa quên!

Bette đứng thẳng dậy, quả quyết:

- Rebecca bảo là sắp đến lúc khởi công rồi, cô ấy muốn ngài đi xem thành quả một chút!

Hetty từ đằng sau đi lên:

- Khởi công cái gì?

Bette nghĩ một lúc rồi lắc đầu:

- Tôi quên mất rồi!

Cao Văn và Hetty: “...”

- Được, ta biết là gì rồi.

Cao Văn dụi dụi mắt, không biết nên khóc hay nên cười:

- Con bé mấy ngày qua đang nghiên cứu trận pháp ma thuật, có vẻ như cuối cùng cũng xong “lưới phép thuật” rồi, ta còn tưởng con bé sẽ cần nhiều thời thời gian hơn nữa chứ. Thế nào, Hetty, cháu đến xem cùng không? Dù sao bên này tạm thời cũng không có chuyện gì gấp, không bằng đi xem “dự án công trình” đầu tiên của Rebecca trông như thế nào?

- Thật lòng thì cháu có chút lo lắng không biết con bé ra sao rồi, dù sao thì để một pháp sư không có tài năng gì ngoài phóng quả cầu lửa đi chế tạo một trận pháp ma thuật quy mô lớn như vậy… Mặc dù đều là những phù văn sơ cấp.

Hetty lắc đầu mỉm cười, rồi quay nhìn sang hướng lều gỗ:

- Kỵ sĩ Philip, ta và ngài tổ tiên sẽ qua lò rèn xem như thế nào, mọi chuyện ở đây giao cho cậu nhé.

Kỵ sĩ trẻ lập tức đứng thẳng, đánh vào phần ngực giáp:

- Tôi sẽ không làm nhục sứ mệnh!

Giám sát công việc khai hoang chỉ là nhiệm vụ nhỏ, nhưng anh ta lại tuyên bố cam kết hùng hồn, cảm giác như đây là việc vô cùng quan trọng… Cao Văn chỉ biết thở dài cảm thán, sao anh kỵ sĩ trẻ này lại hành xử như một ông già cứng nhắc, thậm chí còn tuân theo luật lệ nghiêm ngặt như một kỵ sĩ cổ điển… Có lẽ đây thực sự là sức mạnh của tín ngưỡng chăng?

Cao Văn và Hetty rời đi, Bette nhìn xung quanh, nhận thấy không có gì cho mình làm nữa bèn đi tới chỗ lều gỗ. Vẫn còn quá sớm để nấu cơm, cô nhóc cũng đã hoàn thành việc giặt ủi rồi, vậy nên hứng thú của cô hầu gái buồn chán được khơi gợi bởi những thứ có nhiều chữ trên bàn gỗ.

Kỵ sĩ Philip quan sát cử động của Bette, nghiêm túc nhìn chằm chằm động tác của cô nhóc, để phòng trường hợp cô gái ngốc làm lộn xộn những đồ vật quan trọng thì anh ta vẫn ngăn chặn kịp thời.

Trong khi đó, Bette đang tò mò nhìn vào mảnh giấy có hình vẽ của một bánh xe nước, nhưng sự hứng thú của cô nhóc nhanh chóng chuyển đến bảng biểu có tên và số lượng công việc. Cô nhóc di chuyển đến gần bàn hơn, chỉ vào giấy bút:

- Tôi có thể viết được chứ?

Kỵ sĩ Philip dời giấy và bút sang chỗ khác, anh ta nghiêm túc nhìn vào cô gái nhỏ và hỏi:

- Cô biết viết chữ à?

- Tôi không biết viết.

Bette lắc đầu rồi nói thêm:

- Cũng không biết chữ.

- Vậy cô không được phép chạm vào chúng.

Phillip nói có chút nghiêm khắc:

- Lãnh chúa đã chi tiền ra để mua giấy, bút và mực nước, nó không phải thứ để cho cô chơi.

Bette sửng sốt một chút rồi uể oải gật đầu:

- Vâng…

Kỵ sĩ Philip do dự khi nhìn bộ dạng uể oải của cô hầu gái nhỏ này, hơi nhíu mày. Anh ta cảm thấy mình hình như có hơi nghiêm khắc rồi, nhưng bảo vệ tài sản của lãnh chúa là nghĩa vụ của anh ta, đặc biệt khi mọi thứ ở lãnh thổ còn đang thiếu thốn. Thậm chí dù chỉ một tờ giấy hay cây bút cũng phải mua từ thị trấn Tanzania, vậy nên anh ta không thể để một cô gái nhỏ lãng phí những dụng cụ viết quý giá được.

Cuối cùng thì, anh ta an ủi Bette vài câu, nhưng cô nhóc vẫn rời đi với vẻ thất vọng và tiếc nuối.

Sau khi nhìn bóng lưng của Bette đi trên bờ ruộng, Philip không thể ngừng nhớ đến điều anh ta đã nghe được trong đoạn đối thoại giữa Đại công tước Cao Văn và cô Hetty trước đó.

Để bọn họ biết chữ.

Để mọi người đều biết chữ.

Chuyện này có thể xảy ra sao? Thực sự khả thi sao? Thực sự sẽ làm như vậy sao?

Nếu thực sự làm như vậy, thì cô hầu gái nhỏ đó cũng có thể viết chữ rồi.

Khi đi vào “lò rèn”, Cao Văn phát hiện ra nơi đây đã trở thành khu xây dựng, khoảng sân rộng có rất nhiều “công nhân” bận rộn, có vài binh sĩ giám sát một chồng những tài nguyên khác nhau được chất ở một góc trong sân. Rebecca đang đứng ở giữa sân trong tay cầm xấp giấy tờ, khoa chân múa tay giới thiệu cho thợ rèn già Hummel thứ gì đó, trong khi những người học việc của Hummel đứng bên cạnh, chú ý lắng nghe.

Có vẻ như là điều quan trọng, đồng thời cũng hiển nhiên là Rebecca chỉ gọi Cao Văn đến sau khi việc xây dựng đã thuận lợi khởi công.

- A! Ngài tổ tiên!

Rebecca từ xa đã thấy vóc người cao gần hai mét của Cao Văn rồi mới nhận ra Hetty bên cạnh hắn:

- Và cô Hetty…

Cô nhóc này có chút vừa kính trọng vừa sợ hãi với Hetty.

- Cô đến xem tiến triển của cháu…

Hetty cười thản nhiên, dù cho cô không biết Rebecca sẽ biểu hiện tốt ra sao, cô cảm thấy mình chí ít cũng phải mỉm cười và động viên cô nàng vì sự ngay ngắn, trật tự của nơi này:

- Trông cháu có vẻ rất tự tin.

- Đúng vậy! Cháu đã nghiên cứu vài ngày nay rồi!

Rebecca vừa nói vừa chống nạnh, mặc dù vì thức khuya mà cô nàng dường như có chút mệt mỏi, nhưng vẫn tràn đầy năng lượng:

- Trận pháp ma thuật này thật sự quá tuyệt vời luôn! Và những công thức tính toán kia cũng thế… Ngài tổ tiên, để cháu cho ngài xem chúng sử dụng tốt thế nào! Chúng tốt hơn những cách sắp xếp phù văn và mô hình pháp thuật cứng nhắc gấp trăm ngàn lần, sử dụng cách nào cũng được, thậm chí cái trận pháp này…

- Ngưng, ngưng, ngưng lại. Bọn ta không đến đây để nghe cháu khoe khoang.

Hetty nhanh chóng ngăn lại sự đắc ý của Rebecca, cô biết cháu gái mình rất tốt ở khoản tính toán và lý thuyết, nhưng cô chỉ sợ con bé này sẽ khiến tổ tiên phiền đến chết với việc nói nhiều như vậy.:

- Chỉ cần cho bọn ta biết cháu dự định sẽ hoàn thành trận pháp như thế nào.

Nói tới chuyện này, Rebecca mạnh mẽ gật đầu:

- À, cháu sẽ chôn nó xuống đất…

- Chôn nó xuống đất?!

Hetty sửng sốt:

- Cô thấy cháu đào rất nhiều hố, là thật sự chuẩn bị chôn nó xuống đất sao?

Cao Văn đã thấy Rebecca hướng dẫn mọi người đào những rãnh trên mặt đất từ khi mới bước vào sân, các đường cong uốn lượn hoặc thẳng tắp, cắt nhau hoặc song song tạo thành rất nhiều kết cấu chiếm diện tích lớn trong sân, cũng hình thành hình dạng thô sơ của một trận pháp ma thuật. Ngoài ra, có những cọc gỗ được đặt xung quanh các điểm đánh dấu, dường như là chỗ của các nút, với các đường trắng phụ trợ được vẽ xung quanh chúng, xem xét đến việc hầu hết người lao động ở đây đều không biết chữ, nên những đường hướng dẫn và điểm đánh dấu này hẳn là do chính Rebecca đặt.

Đầu tiên, cô nàng sẽ vẽ các đường phác thảo trên mặt đất, sau đó bảo với người làm đào chỗ nào và đào sâu ra sao, đây chính là quá trình công tác của cô nàng.

Sau khi lắng nghe lời nói của Hetty, Cao Văn chuyển sự chú ý khỏi những khe rãnh và tò mò nhìn cô:

- Chôn một trận pháp ma thuật xuống đất có gì không ổn sao?

- Không… Không có kiêng kị gì về vấn đề này cả.

Hetty lắc đầu:

- Chỉ là hầu hết trận pháp ma thuật đều bộc lộ ra, bởi vì một mặt, việc chôn nó sẽ tiêu hao sức lực hơn, và mặt khác, vì ma pháp sư sẽ cần kiểm soát hoạt động của trận pháp hay giám sát tình huống của nó, nên việc chôn trận pháp ma thuật xuống hiển nhiên sẽ mang đến nhiều phiền phức.

Điều cô nói đều là nhận thức chung, Rebecca là một pháp sư cấp ba (mặc dù chỉ biết mỗi ném quả cầu lửa) nhưng hẳn phải biết điều này. Nhưng cô nàng vẫn chọn làm điều này, vậy có nghĩa là bộ não thất thường đó lại mất kiểm soát lần nữa… Hetty cảm thấy có chút lo lắng, sợ rằng Cao Văn sẽ vì điều này mà trách cứ Rebecca, có lẽ sẽ phá hủy đi sự tự tin khó kiếm.

Nhưng mà con bé này đã phải trải qua nhiều gian khổ trong quá trình trưởng thành, sau một thời gian chắc sẽ ổn thôi nhỉ?

Ngay khi suy nghĩ của Hetty đang ngoài tầm kiểm soát, Cao Văn nói:

- Khoan hãy nói đến tại sao cháu quyết định chôn trận pháp, ta muốn biết làm thế nào mà cháu vẽ ra được chính xác như vậy trên mặt đất?

Rebecca sửng sốt một lúc, không hiểu ý câu hỏi của ngài tổ tiên là gì.

Cao Văn thực ra đã rất kinh ngạc khi hỏi ra câu hỏi này.

Rebecca đã vẽ một trận pháp ma thuật với đầy các hình học với độ chính xác cao trên một khoảng đất có diện tích tới một trăm mét chỉ thông qua mắt thường, cái này đáng lẽ nên có sự sai sót!

Ở thế giới quê hương của Cao Văn, điều như này cũng không khó vì có vô số dụng cụ đo vẽ và công cụ toán học để có thể vẽ ra được những bản đồ như vậy. Mà ở thế giới tồn tại ma thuật này, những điều như này cũng có thể thực hiện được khi các ma pháp sư sử dụng mắt của pháp sư hay thuật Mắt Ưng để thu được góc nhìn từ trên không xuống, rồi hoàn thiện trận pháp ma thuật với quy mô lớn của họ, chúng đều là những phương pháp đơn giản và thô sơ. Nhưng mà Rebecca có thể sử dụng chúng sao?

Ngoại trừ một vài cọc gỗ và những đường hỗ trợ, cô nàng không có công cụ tân tiến nào. Cũng không có hệ thống hình học hay toán học hoàn thiện nào tồn tại trên thế giới này để giúp cô nàng cả, và ngoài tạo ra quả cầu lửa thì Rebecca cũng không biết loại phép thuật nào khác.

Cô nàng thậm chí không thể dùng “Mắt của pháp sư” - kĩ năng mà pháp sư cấp hai nào cũng có thể nắm giữ.

Vậy thì bằng cách nào mà Rebecca làm được?

Cao Văn lặp lại câu hỏi một lần nữa:

- Làm thế nào mà cháu vẽ ra được chính xác như vậy trên mặt đất?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK