Dù chỉ có mười hai binh lính, dù cái họ Cecil sớm đã rời xa trung tâm chính trị của vương quốc, và dù tài sản cuối cùng của gia tộc ở thủ đô một trăm năm trước đã bị vương thất thu hồi, Cao Văn vẫn tiến vào thành phố một cách khoa trương, vừa đi vừa giơ cao lá cờ của bảy trăm năm trước.
Lá cờ chỉ có thể được tung bay thuở Gawain Cecil còn sống. Cao Văn làm như vậy không chỉ để khẳng định sự tồn tại của hắn, mà còn gửi một tín hiệu đến hoàng tộc Anso —
- Không phải vị nữ Tử tước mười bảy tuổi vào thành phố, mà là ngài Đại công tước của miền Nam.
Khi nghe quan theo hầu hồi báo tin tức, Francis đệ nhị lập tức hiểu được vị “người cổ đại” kia đang ám chỉ điều gì. Vị vua già bước ra sân thượng của lâu đài Bạc, nhìn về hướng mà gia tộc Cecil đang tiến vào thành phố.
Ông ta không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ở khoảng cách này — thành phố này giờ đây đã lớn hơn rất nhiều so với ngày trước, lớn đến mức ngay cả khi đứng trên điểm cao nhất của lâu đài Bạc, ông cũng không thấy được ranh giới của thành phố. Liệu khi bước chân vào thành phố này, vị cổ nhân đã ngủ yên trong bảy trăm năm qua có cảm thấy kinh ngạc không?
Liệu ngài ta có nhận ra rằng bảy trăm năm đã trôi qua và mọi thứ đã không còn như trước không?
Quan theo hầu vẫn ở bên cạnh chờ mệnh lệnh của ông ta. Francis đệ nhị thu hồi ánh mắt, chuyển sang nhìn người đàn ông trung niên với vẻ ngoài bình thường này.
- Hãy tiếp đón ngài ấy như một công tước, sau đó nói với ngài rằng ta sẽ gặp ngài vào buổi trưa ngày mai. Hãy mời ngài Đại công tước phía nam nghỉ ngơi một ngày ở lâu đài Bạc, để giải tỏa những mệt nhọc trong chuyến hành trình của mình.
Quan theo hầu nhận lệnh, nhưng trước khi ông ta rời khỏi phòng, Francis đệ nhị đã gọi ông ta lại một lần nữa.
- Bên cạnh đó, trừ việc sắp xếp cho ngài gặp gỡ người ngoài, còn lại tất cả yêu cầu của Đại công tước phải được thực hiện trong khả năng tốt nhất — hãy đối xử với ngài ấy bằng sự kính trọng tối đa.
Quan theo hầu lui xuống. Một người đàn ông trẻ đẹp trai với mái tóc ngắn màu vàng nhạt, mặc quần áo chỉnh tề bước đến gần nhà Vua, anh ta đã sớm đứng kế bên cây cột gần đó.
- Cha, cha cho rằng việc Đại công tước được “hồi sinh” là thật hay giả?
- Điều đó không quan trọng.
Francis đệ nhị nhìn người kế vị của mình.
- Mặc dù chúng ta đã nhận được bức thư từ Andrew, và chúng ta có rất nhiều bằng chứng, nhưng vẫn chưa thể xác định liệu vị Đại công tước cổ đại này có phải thật hay không. Hiện tại, ta chỉ có thể nói… Nó không giống như một trò lừa đảo. Vị cổ nhân hồi sinh đó đang mang đến cho chúng ta một “bất ngờ” lớn.
Chàng trai trẻ cụp mắt xuống và tỏ ra khiêm tốn khi hỏi:
- Cha nghĩ ngài ấy đến đây làm gì?
- Trước khi chính thức gặp gỡ, mọi mục đích đến đây của ngài ấy đều chỉ là suy đoán. Dựa theo những tin đồn mà ngài ấy đã gióng trống khua chiêng trên đường đến đây, ngài chắc chắn sẽ không để lộ ý định của mình trước.
Vị vua già lắc đầu.
- Con nên tìm cơ hội để tiếp xúc và quan sát thái độ của ngài ấy, nhưng con phải cẩn thận. Chúng ta đang đối phó với một tình huống chưa từng có và chúng ta không muốn chọc ngài ấy tức giận đâu.
Người thanh niên hứa sẽ làm điều này, và quay người ra khỏi phòng.
Trong khi đó, Francis đệ nhị xoay người tiếp tục quan sát thành phố, nhưng trong lòng khẽ thở dài một cái.
Người kế vị này của ông còn quá trẻ, anh ta vẫn chưa biết cách che giấu đi suy nghĩ thật sự của bản thân. Anh ta đã thể hiện sự quan tâm quá mức dành cho cái vị từ trên trời rơi xuống này — hay đúng hơn là từ trong đất bò ra, đến nỗi ông ta liếc mắt một cái cũng có thể cảm nhận được sự háo hức của anh ta.
Nhưng dù sao đấy cũng không phải vấn đề lớn. Thà cho anh ta cơ hội tiếp xúc với vị kia, còn hơn để anh ta âm thầm lén lút gặp gỡ ngài ấy.
Sau khi nhìn quan theo hầu đi khỏi lâu đài, Francis đệ nhị gật đầu và nói trong không khí:
- Quạ Đen, hãy đi giám sát Gawain Cecil và những người đi cùng ngài ta, báo cáo mọi thứ lại cho ta.
Ngay khi đức vua nói xong, tấm màn che dưới hàng cột gần đó khẽ lay động, nhưng không có ai xuất hiện.
- Ngoài ra, đừng đến quá gần. Nếu ngài ấy thực sự là huyền thoại bảy trăm năm trước, cậu sẽ bị phát hiện nếu mạo hiểm đến quá gần.
Vị vua già nói thêm.
Tấm màn che dưới hàng cột không lay động nữa.
…
Cao Văn và người của hắn tiến vào thành phố Thánh Sunil từ cửa chính, cưỡi ngựa trên đường lớn thành phố. Gần một nửa người trong thành phố đã nhận được tin tức này, và trước khi mọi người đến lâu đài Bạc, họ đã gặp được đội ngũ theo lệnh nhà vua ra nghênh đón họ.
Đội ngũ đón tiếp rất phô trương, xa hoa và cùng vô cùng long trọng. Một tấm thảm đỏ trải từ sâu trong lâu đài Bạc đến tận dưới chân Cao Văn. Những người phục vụ và hầu gái ăn mặc chỉnh tề rải những cánh hoa dọc đường đi, hai bên còn có những người thổi kèn và người đánh trống đang chơi nhạc. Có vẻ nhà vua đã mất không chỉ ngày một ngày hai để chuẩn bị tất cả những điều này — nhưng Cao Văn vẫn chắc chắn rằng, nếu hắn vào thành phố theo cách khác, hay vào thành phố sớm hơn, thì màn tiếp đón chào mừng này cũng sẽ khác.
Có trời mới biết vị quốc vương bệ hạ đã lên bao nhiêu kế hoạch để đối phó với giờ phút này.
Tuy bản thân Cao Văn không có kinh nghiệm tiếp xúc với giới quý tộc hay người hoàng thất, nhưng trong trí nhớ hắn vẫn còn đọng lại rất nhiều tri thức và kinh nghiệm. Mặc dù Gawain Cecil là người tiên phong của Vương quốc Anso, nhưng đồng thời hắn cũng đã sống qua những năm tháng huy hoàng của đế quốc Gondor — hắn không thể thấy được Anso bảy trăm năm sau như thế nào, nhưng hắn biết đế quốc Gondor bảy trăm năm trước ra làm sao.
Đế quốc nhân loại bảy trăm năm trước ở thời kỳ đỉnh cao, có trình độ phức tạp hơn bất cứ quốc gia lục địa nào có thể tưởng tượng.
- Mời theo tôi đến lâu đài Bạc. Quốc vương bệ hạ đã chuẩn bị sẵn những gian phòng sang trọng nhất cùng những món ăn ngon nhất, ngoài ra còn có suối nước nóng để giảm bớt nỗi mệt nhọc cho các vị khách quý. Buổi gặp mặt đã được ấn định vào trưa mai, nên tối nay mời các vị hãy nghỉ ngơi thật tốt.
Một quan chức tiếp đón khí chất điềm đạm, cũng không biết xuất thân từ gia đình quý tộc nào, đứng trước mặt Cao Văn, lịch sự chu đáo nói. Cao Văn quay đầu nhìn Rebecca bên cạnh, lại phát hiện cô nàng ngớ ngẩn này đang trố mắt nhìn mọi thứ.
Tuy cô nàng đã cố giữ bình tĩnh trong suốt quãng đường đi, nhưng lâu đài Bạc trước mặt và buổi lễ chào đón hoành tráng đã khiến tiểu thư lãnh chúa tới từ nông thôn choáng váng. Mắt cô nàng nhìn sao cũng không thấy đủ, đến mức Rebecca thậm chí không biết mình nên ngắm nghía đội quân danh dự chỉnh tề và lộng lẫy, hay nên chiêm ngưỡng cung điện nguy nga hùng vĩ, trên tường được phủ kín giấy bạc ở đằng xa.
- Ta còn tưởng nhà vua sẽ không thể chờ để gặp được ta.
Cao Văn nhún vai, hắn không xuống ngựa, mà cúi xuống nhìn quan tiếp đón.
- Sau cùng thì, không phải lúc nào cũng thấy một kẻ vừa mới nhảy ra khỏi quan tài.
Quan tiếp đón hơi sửng sốt một chút, có lẽ không ngờ phong cách nói chuyện của Đại công tước huyền thoại là như thế. Tuy nhiên, ông ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nói:
- Bệ hạ nghĩ cho các vị đường xá xa xôi vất vả, nên mới sắp xếp thời gian đến ngày mai.
- Là như vậy sao… - Cao Văn cố tình dừng lại một lúc lâu. Hắn đợi cho đến khi quan tiếp đón sắp toát mồ hôi lạnh rồi mới nói tiếp:
- Ta rất cảm ơn ý tốt của Bệ hạ. Nhưng nếu hôm nay không thể gặp, vậy ta cũng không cần vào lâu đài của ngài ấy — ta không quen ở trong lâu đài Bạc.
Sắc mặt của quan tiếp đón đã thay đổi.
- Vậy ngài…
- Ta sẽ thấy thoải mái hơn khi ở trong nhà của chính mình.
Cao Văn mỉm cười.
- Chỉ là bảy trăm năm đã trôi qua, ta tự hỏi không biết số 4 phố Vương Miện đã bị các ngươi phá bỏ chưa?
Khi nghe đến cái tên "số 4 phố Vương Miện", sắc mặt quan tiếp đón và các quan nội các không khỏi có chút biến hóa. Mặc dù Francis đệ nhị đã căn dặn họ phải đáp ứng mọi nhu cầu của Cao Văn, nhưng họ chưa bao giờ lường trước được hắn lại yêu cầu một điều như vậy!
Đó là dinh thự của Gawain Cecil trong thủ đô hoàng gia bảy trăm năm trước.
Dù Gawain Cecil là Đại công tước của biên giới phía Nam, hắn dành phần lớn thời gian ở đất phong phía Nam của mình, nhưng hắn cũng giống như những người tiên phong khác cùng thời, có nhà riêng ở thủ đô. Những ngôi nhà đó là những dinh thự do Charles đệ nhất xây dựng cho những người tiên phong trên phố Vương Miện - con phố gần lâu đài Bạc nhất.
Mỗi khi những người tiên phong muốn từ đất phong về thủ đô thương nghị chính sự, họ sẽ ở lại nhà riêng của mình, đây chính là quy củ năm đó.
Hiện tại bảy trăm năm đã qua, tất cả những người tiên phong đều đã chết (trừ một người vừa trở về từ cõi chết). Nhưng mỗi ngôi nhà trên phố Vương Miện vẫn được giữ nguyên hình dáng ban đầu, hoàng thất thậm chí còn bỏ tiền, không ngừng sửa chữa và cải tạo xuyên suốt bảy trăm năm để đảm bảo sự tồn tại lâu dài của nó.
Trên thực tế, những dinh thự này đã trở thành sự tồn tại giống như hóa thạch sống, chỉ có điều, loại hóa thạch sống này đến giờ vẫn còn người ở: chính là hậu duệ của những người tiên phong khác còn sống, họ đều được kế thừa di sản của tổ tiên.
Chỉ trừ gia tộc Cecil — kể từ khi Grumman Cecil tài năng dị bẩm ra đời, số 4 phố Vương Miện đã bị hoàng thất thu lại…
- Số 4 phố Vương Miện…
Quan tiếp đón ấp a ấp úng nói:
- Nơi đó xác thực vẫn còn, nhưng đã tu bổ rất nhiều lần…
- Ồ, đó là điều chắc chắn. Xét cho cùng, nó cũng chỉ là một dinh thự, không được kiên cố như một lâu đài.
Cao Văn mỉm cười.
- Nhưng vì nó đã được tu bổ nên bây giờ nó vẫn được bảo quản khá tốt, đúng không? Sẽ không có vấn đề gì nếu ta ở lại đó chứ?
- Tất nhiên là không… - Quan tiếp đón định nói rằng ông ta phải hỏi ý kiến nhà vua trước khi ra quyết định, nhưng không thể nói thành lời sau khi nhìn nụ cười như có như không trên khuôn mặt Cao Văn.
- Nhưng…
- Ta biết, nó đã bị Hoàng thất thu về, đúng không? - Cao Văn không muốn đẩy một người chạy việc vặt vào thế khó xử, liền chủ động nói.
- Nhưng ta nghe nói, nơi đó hiện tại không có người ở — trên thực tế, đã không một ai ở đó cả trăm năm, không phải sao?
- Đúng vậy. Rốt cuộc thì, bệ hạ quá cố đã để lại… quá nhiều thứ, mà chưa ai dám lấy đi. Mặt khác, đến hôm nay cũng không có người nào đủ tư cách kế thừa những thứ ấy, cho nên số 4 Phố Vương Miện vẫn bị bỏ trống.
Cao Văn tiếp tục mỉm cười.
- Nếu đã không ai kế thừa nơi này, vậy ta về nhà mình ở một đêm, hẳn sẽ không có vấn đề gì nhỉ?
- Đương nhiên không vấn đề.
Quan tiếp đón nhớ ra mệnh lệnh mà người hầu của nhà vua đã giao cho ông ta, không thể không gật đầu nói:
- Vậy thì, xin ngài đợi một lát, thưa ngài. Tôi sẽ dẫn ngài đến đó…
- Không cần. Ta vẫn nhớ đường về nhà mình.
Cao Văn xua tay.
- Ngươi có thể quay lại và nói với Đức vua rằng ta sẽ đến lâu đài Bạc thăm người đúng giờ vào trưa mai.
Sau đó hắn quay ngựa lại. Trước khi đi, còn vỗ đầu Rebecca một cái.
- Đứa trẻ ngốc, đi thôi.
Chỉ lúc đó Rebecca mới giật bắn mình.
- Ủa? Ngài tổ tiên, hôm nay chúng ta không ở trong lâu đài sao?
- Ở lâu đài có gì tốt chứ? Năm đó lúc chúng ta xây dựng lâu đài, ta đã nói với Charles rằng mảnh đất mà ngài ấy chọn không tốt. Cuối cùng, mái nhà của nó bị nứt vào năm thứ ba. Nào, ta sẽ chỉ cho cháu nơi ta từng sống. Nơi đó mới gọi là nhà.
Khi quan tiếp đón nhìn bóng lưng xa dần của Cao Văn, mồ hôi lạnh lâu nay trên đầu ông cuối cùng cũng nhỏ xuống. Sau đó ông ta tóm lấy người bên cạnh ra lệnh:
- Nhanh lên, hãy cử những druid có thể biến hình thành chim! Đi đến số 4 phố Vương Miện, để họ nhanh chóng chuẩn bị cho tốt!