• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái miệng của Amber trước giờ vẫn luôn thiếu đòn như vậy, nếu là thường ngày, chắc chắn Cao Văn đã rút thanh kiếm Tiên Phong ra và ghim cô nàng lên tường, nhưng lần này, hắn lại không cãi nhau với Amber.

Bởi vì tâm trạng của hắn đang rất tốt.

Thậm chí hắn còn có tâm trạng để thảo luận về một vấn đề nghiêm túc với Amber:

- Cô có biết giá trị của trận pháp ma thuật này thế nào không?

- Giá trị thế nào?

Amber chớp mắt mấy cái, công bằng mà nói, quý cô bán yêu tinh này khá tự tin về tài nghệ ma pháp của mình, cô nàng cũng tin rằng những lĩnh vực đó không liên quan gì đến trình độ của cô, nên không chút xấu hổ mà thừa nhận:

- Tôi thậm chí còn không nhìn ra trên đó dùng bao nhiêu loại phù văn ma thuật, thì sao tôi biết giá trị của chúng được…

Cao Văn không ngờ cô nàng lại thẳng thắn như vậy, lập tức suýt nghẹn họng mà chết, nhưng tốt xấu gì kiếp trước hắn cũng sống trong thời đại Internet, gặp phải những người còn dốt nát hơn cô nàng. Do đó, hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình và nói:

- Vậy hãy để ta hỏi cô theo một cách khác, điều gì sẽ xảy ra nếu mọi người đều có thể sử dụng ma thuật, hoặc “mượn dùng” nó? Cô nghĩ kỹ thuật này sẽ có giá trị như thế nào?

Amber lập tức ngây ngẩn cả người, nửa phút sau cô nàng mới không dám tin mà nói:

- Vậy ý ngài là… Trận pháp ma thuật đó có thể biến mọi người thành ma pháp sư? Có phải hai ngày nay nhìn mặt trời nhiều quá nên ngài bị say nắng rồi không?

Gawain phớt lờ phần ngứa đòn trong câu nói của cô nàng, hắn lắc đầu một cách vui vẻ và trả lời:

- Đương nhiên nó không thể khiến tất cả mọi người trở thành ma pháp sư, nhưng nó có thể cho phép mọi người tiếp xúc với lĩnh vực siêu nhiên. Ta e rằng Hetty chưa nhận ra tầm quan trọng thực sự của trận pháp kia, nó không đơn giản là “một trận pháp cỡ lớn mà một pháp sư tồi tệ tạo ra từ những phù văn cơ bản” đâu. Ý nghĩa lớn nhất của nó là đột phá, đột phá về tính “toàn thể, thông dụng và dễ sử dụng”. Để con gái không có thiên phú ma thuật cũng có thể nhận được ma thuật, pháp sư hoang dã đã vẽ ra một trận pháp năng lượng bổ sung năng lượng có đầu ra có thể cung cấp năng lượng liên tục và có thể điều chỉnh cho bất kỳ đơn vị tiêu thụ nào. Mà trước đó… không có ma pháp sư vĩ đại nào trên thế giới nghĩ ra khái niệm như vậy, bởi vì những ma pháp sư đó luôn hoàn thành quá trình này bằng chính bàn tay của họ.

Amber cảm thấy không thể hiểu được mạch suy nghĩ của Cao Văn:

- Chẳng phải việc điều khiển ma thuật bằng sức mạnh của chính mình sẽ mạnh hơn so với pháp sư hoang dã cần mượn sức mạnh từ một trận pháp ma thuật khổng lồ sao?

Cao Văn nhìn vào mắt Amber:

- Một con vượn núi khổng lồ có thể đập nát đầu gấu nâu dễ như trở bàn tay, nhưng con người chỉ có thể làm điều tương tự với sự hỗ trợ của một cây búa. Cô nghĩ ai là người mạnh hơn?

Amber thốt lên:

- …Hả?

Cao Văn không trả lời Amber đang trong trạng thái kinh ngạc và suy nghĩ, hắn đứng dậy và đi về phía cửa lều.

Kho báu mà pháp sư hoang dã vô danh đó để lại không chỉ bao gồm một trận pháp ma thuật, mà còn có một lượng lớn những bản ghi chép nghiên cứu trong sổ tay của ông ta. Là một “kẻ yếu” trong việc thi triển pháp thuật, ông ta đã phải bù đắp cho khuyết điểm của mình bằng những suy tính và ý tưởng tiến bộ, mà các nghiên cứu trong sổ ghi chép của ông ta đâu đâu cũng thấy bóng dáng phương diện này. Cao Văn vô cùng ngạc nhiên khi đọc nó lần đầu tiên, hắn thậm chí không dám tin rằng chúng được ghi lại bởi một người sống trong sự mông muội ngột ngạt của thời Trung Cổ.

Sự vận hành tự động, mối nối truyền dẫn tương thích, cách điều khiển từ bên ngoài cho “kẻ ngu ngốc” và thậm chí là quy luật sắp xếp phù văn dựa trên hình học, công thức đơn giản hóa phù văn…

Nếu không có tầm nhìn bao quát từ một thế giới khác, theo quan điểm của đa số mọi người trên thế giới này, những “cuộc đấu tranh của kẻ ngốc” này sợ rằng sẽ bị cho hết vào thùng rác, bởi vì bất kỳ pháp sư nào đạt đến bậc trung cấp đều có thể trực tiếp bỏ qua các bước được ghi lại trong sổ ghi chép của pháp sư hoang dã này bằng kỹ năng ma thuật. Những pháp sư này sẽ không bao giờ ấp ủ ý nghĩ hão huyền về việc “cho phép những người thấp kém không có thiên phú ma thuật hoặc thiên phú ma thuật thấp có thể không chế ma thuật”.

Những ma pháp sư vĩ đại có thể vung tay tạo ra lửa và sấm sét có lẽ đáng để kính sợ, nhưng theo Cao Văn, chỉ đến khi một pháp sư hoang dã kém cỏi tước bỏ ma thuật như một công cụ “thiên phú cá nhân” và giải phóng nó khỏi tay ông ta, kỹ năng bí ẩn và mạnh mẽ này mới trở nên siêu phàm, vì nó đã biến từ nắm đấm thành gậy gộc.

Đó là một bước đột phá tương tự như lần đầu tiên con người buộc một hòn đá vào một cây gậy, dùng cái búa rìu thô sơ này để giết những dã thú mạnh hơn mình gấp mấy lần.

Nhưng điều đáng tiếc là, thế giới này đã trôi qua hàng nghìn năm mà con người vẫn còn đang chế tạo búa rìu.

Cao Văn cảm thấy, đã đến lúc hắn gắn tên lửa lên cái búa này…

Bỏ qua Rebecca đang cầm bản vẽ gốc của trận pháp ma thuật đi nghiên cứu cách thực hiện, thì hầu hết mọi người cuối cùng đã sẵn sàng vào ngày thứ ba, quá trình khai hoang vùng đất Cecil chính thức bắt đầu.

Trong các nhu yếu phẩm cơ bản, thức ăn là quan trọng nhất. Dù trong đầu Cao Văn có bao nhiêu kế hoạch cao cả liên quan đến động cơ chạy bằng hơi nước và búa rìu lắp thêm động cơ tên lửa, thì trước tiên hắn phải đảm bảo rằng dạ dày của những người dân trong lãnh địa được lấp đầy.

Họ đã mua đủ lương thực ở thị trấn Tanzania, và nhà vua còn hứa cung cấp lương thực và vải vóc cho lãnh địa trong năm đầu tiên. Tuy nhiên, những thứ này chỉ là tạm thời, muốn tồn tại lâu dài, nhất định phải tự cung tự cấp. Mặc dù sử dụng tài nguyên khai thác từ mỏ để mua lương thực từ các lãnh chúa lân cận không phải không được, nhưng Cao Văn, với tư cách là người khai hoang xuyên không đến từ nước Hoa nọ, hắn mắc hội chứng ám ảnh rối loạn cưỡng chế mà hầu hết người ở đó đều mắc phải.

Chứng hoảng hốt và rối loạn cưỡng chế vì không có lương.

Khai hoang! Trồng trọt! Ở nơi đất hoang không làm xong mười mẫu ruộng mà cũng dám đi ngủ sao? Không có hai vườn rau ở sân sau mà dám tuyên bố mình đã đứng vững bước chân, bộ không thấy ngại hả? Tự cổ chí kim, chỉ có một tiêu chuẩn để đảm bảo sự mở rộng và lâu dài của một lãnh thổ, đó là tạo ra đất nông nghiệp!

Tất nhiên, suy nghĩ này là rất bình thường, nhưng trong một thế giới có sức mạnh siêu nhiên, Cao Văn ý thức rõ rằng mình còn rất nhiều điều phải học hỏi.

Một đạo lý rất đơn giản, sau khi biết con người trên thế giới mượn sức mạnh của phù văn, dùng rơm rạ làm nhiên liệu cũng có thể rèn ra sắt, ai có thể đảm bảo rằng một đống phân bón có thể vượt qua kỹ thuật nguyên thủy của nơi này?

Hơn nữa, trong một tình huống mà hắn không chắc chắn về nguyên tắc của thế giới này, Cao Văn không thể chắc chắn rằng những kiến ​​thức hắn còn nhớ trong thời gian ở Trái Đất cũng hữu ích ở đây. Lỡ như quy tắc hoạt động của các vi sinh vật trong thế giới này đều không tuân theo những điều luật cơ bản nhất thì sao…

Nhưng mặc kệ những chi tiết này sẽ ra sao, thì ý tưởng cơ bản về việc trồng trọt để định cư luôn là không tệ.

Cao Văn bước đến nơi đang khai hoang, mọi thứ ở đây vẫn còn trong giai đoạn cơ bản, Rebecca đã dành chút thời gian để đến thăm vào hôm qua, và không ngừng thả những quả cầu lửa vào đám cỏ dại và bụi rậm ở mảnh đất hoang vu suốt nửa ngày, hoàn thiện một lần khai hoang hoàn mỹ. Hôm nay, những nông nô đang bắt đầu đào đất, để trộn tro có chứa chất màu mỡ vào lớp đất, nhân tiện loại bỏ những viên đá tạp chất lẫn trong đất.

Cao Văn rất vui mừng khi thấy chế độ của mình được thực hiện tốt ở đây, cứ cách trăm bước lại có một tấm bảng bằng gỗ được cắm xuống nền đất hoang rộng lớn, chia toàn bộ khu vực khai hoang thành nhiều ô đồng nhất. Người lao động làm việc trong ranh giới của mảnh đất của họ, trong khi một số nhóm người khác đi qua các mảnh đất để chuẩn bị đào mương. Ở rìa khu đất khai hoang, một lán gỗ tạm thời đã được dựng lên, đây là nơi Hetty và một vài người khác ở lại để ghi chép tiến độ công việc cũng như việc đăng ký và trả lại công cụ của các nhóm khác nhau.

Đồng thời, một cái bếp nồi lớn được đặt trong lều gỗ kia, bữa ăn trưa của những người khai hoang đều được giải quyết xung quanh lều.

Những người lao động không còn ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Cao Văn nữa, vị “đại quý tộc có chút kỳ quái” này luôn thích dạo chơi ở các công trường ồn ào và lộn xộn, còn đặc biệt nói chuyện với những người lấm lem bùn đất. Lúc đầu, điều này khiến nhiều người cảm thấy lo lắng bất an, nhưng bây giờ…

Mặc dù họ vẫn còn lo lắng, nhưng sự bất an của họ đã giảm đi rất nhiều, đặc biệt là sau khi Cao Văn đã thực hiện hai lời hứa là “tất cả những người lao động chăm chỉ sẽ được ăn no” và “những người lao động đặc biệt chăm chỉ sẽ có thịt ăn”. Kể từ đó, dân thường và nông nô của lãnh địa đã đặt niềm tin và gần gũi hơn đối với vị lãnh chúa mới, người tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa và có thanh danh hiển hách.

Cao Văn băng qua nơi lao động đang hết sức bận rộn này, đi vào trong lán gỗ, Hetty đang đứng bên trong với một người nông dân da ngăm, hai người họ đang thảo luận điều gì đó nghiêm túc trong khi kỵ sĩ Philip đứng bảo vệ bên cạnh.

Cao Văn với thân hình cao gần hai mét, có cảm giác tồn tại rất lớn, hắn vừa đến gần, Hetty đã ngẩng đầu lên và đứng dậy. Người nông dân đang quay lưng lại với hắn cũng quay lại, khi nhìn thấy đó là ngài lãnh chúa, ông ấy vội vàng cúi đầu.

- Thưa lãnh chúa…

- Đừng lo lắng.

Cao Văn xua tay:

- Ta chỉ đến đây xem tiến độ thôi.

Sau đó, hắn tò mò quay sang người đàn ông trông giống như một nông dân đang thảo luận điều gì đó với Hetty:

- Ông có phải là một chuyên gia trồng trọt không?

Trong ngôn ngữ thông dụng của lục địa Loren, “chuyên gia” và “học giả” là cùng một từ. Khi nghe thấy Cao Văn gọi mình như vậy, người nông dân vừa lo lắng vừa xua tay:

- Sao tôi có thể được so sánh với những người uyên bác... Tôi chỉ là một nông dân …

- Tên ông ấy là Norris.

Nhận thấy tình hình, Hetty đưa ra lời giới thiệu:

- Ông ấy là nông dân của lãnh địa, tay nghề trồng trọt rất tốt, cháu đang tìm người trả lời các câu hỏi liên quan đến việc khai khẩn và canh tác đất đai, và đã tìm thấy ông ấy.

Cao Văn nhìn qua Norris, ông ấy là một người nông dân Trung Cổ điển hình với làn da rám nắng, khung xương gầy gò, tay chân thô to và nét mặt khiêm tốn. Norris khoảng bốn mươi đến năm mươi, hoặc thậm chí có thể già hơn, nhưng hắn không chắc về tuổi thực của ông ấy, lao động nặng nề và không đủ chất dinh dưỡng đã khiến những người dân thường của lục địa Loren già sớm, dù con người ở thế giới này đều sống lâu hơn người Trái Đất vì họ có sức khỏe tốt hơn. Các quý tộc có tuổi thọ trung bình từ một trăm đến một trăm năm mươi tuổi (trong trường hợp không sử dụng phép thuật để kéo dài tuổi thọ), nhưng trên thực tế, hơn chín mươi phần trăm dân số trên thế giới này không khỏe mạnh và nhiều người lao động trông đã già lọm khọm dù mới ngoài đôi mươi.

Những người dân thường trong lãnh thổ Cecil ít nhất còn có thể duy trì ấm no, sống lâu hơn so với dân thường trên những lãnh địa khác một chút, nhưng lão hóa sớm do lao động vẫn là điều khó tránh khỏi.

Người nông dân tên Norris căng thẳng ngửa cổ dưới cái nhìn của Cao Văn và mỉm cười khiêm tốn.

Tuy nhiên, chính nụ cười khiêm tốn này khiến Cao Văn hơi giật mình.

Đã bao lâu rồi hắn không nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của những người nghèo khổ trong thế giới này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK