• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là một cánh rừng không tên.

Ở vùng đất thiếu phát triển và xa rời văn minh này vẫn thường tồn tại những nơi vô danh như thế. Mặc dù tất cả đất đai đều thuộc về lãnh chúa, nhưng không phải tất cả các mảnh đất đều được khai khẩn.

Vương quốc không có đủ nhân lực và tài nguyên để khai khẩn vùng biên giới gần mảnh đất chết Gondor. Hơn nữa, bởi vì yêu tinh đã trợ giúp nhân loại kiến tạo nên bức tường khổng lồ vây quanh toàn bộ đất chết Gondor, với Tháp Canh là những cứ điểm dọc theo tường thành, giờ đây các quốc gia không cần đóng quá nhiều quân ở vùng biên giới để đối phó với những con quái vật thỉnh thoảng lang thang tới từ đất chết nữa. Vì vậy, biên cảnh rơi vào vòng tuần hoàn ác tính của suy thoái.

Mặc dù có nhiều cách để đi từ lãnh địa Cecil tới thị trấn Tanzania ở phía bắc, nhưng con đường đi qua khu rừng là lộ trình ngắn nhất. Nếu họ chọn một tuyến đường khác thì hoặc là phải đi đường vòng để qua cả địa khu, hoặc là phải đi qua những vùng còn hỗn loạn và nguy hiểm hơn, cả hai đều không phải là lựa chọn khôn ngoan cho lắm.

Đám người càng đi sâu vào trong khu rừng, xung quanh càng trở nên tăm tối. Những đống lá mục chất chồng trên mặt đất càng khiến người ta cảm thấy khó chịu. Dẫu cho cánh rừng này còn chưa thể gọi là một khu rừng rậm rộng lớn, nhưng sự sinh trưởng mạnh mẽ của thảm thực vật khi không có bàn tay con người can thiệp ở nơi đây cũng đã đủ để Cao Văn mở mang tầm mắt. Ở kiếp trước, nơi mà hắn sống chỉ có một khu rừng làm từ bê tông cốt thép. Xuyên không nhiều năm như vậy, hắn cũng chỉ có thể đứng ngoài ngắm nhìn thế giới này từ một khoảng cách quá xa xôi. Còn ngay lúc này đây, khi tự mình đặt chân vào khu rừng, hắn mới nhận ra rằng những gì hắn tưởng tượng về thế giới tự nhiên thật quá nông cạn.

Cũng thật may là hắn đã dần làm quen được với cơ thể này. Thể chất cường tráng cùng với những tố chất toàn diện của Gawain Cecil giúp hắn có thể dễ dàng đối mặt với thử thách sống sót ở nơi hoang dã. Kỵ sĩ Byron và Amber bên cạnh hắn cũng không hề thiếu những kinh nghiệm xuyên rừng vượt núi. Vì thế nên cuộc hành trình cũng không quá khủng khiếp đối với họ.

Chỉ là lần này Hetty phải chịu khổ một chút rồi. Mặc dù gia tộc Cecil đã suy tàn, nhưng họ vẫn là một gia tộc có lịch sử lâu đời đã tận hiến cho Quốc vương. Là một quý phu nhân xuất thân quý tộc chính hiệu, Hetty chắc chắn đã được đào tạo bài bản, trải qua muôn vàn gian khổ, nhưng đối mặt với những thử thách của tự nhiên ở trước mắt thì cô vẫn cần rèn luyện thêm.

Hơn nữa, về bản chất thì thể lực của pháp sư cũng không quá tốt.

Thế nhưng biểu hiện của Rebecca lại khiến Cao Văn cảm thấy ngạc nhiên. Cô nhóc trông như học sinh cấp ba ở Trái Đất, vậy mà lại không bị tụt lại đằng sau một lần nào. Thậm chí khi đi trong cánh rừng (không có lối đi hay đường mòn nhé), cô nhóc còn chạy băng băng, không thua gì những anh lính cao khỏe. Khi Cao Văn tò mò hỏi thì Rebecca xấu hổ trả lời:

- Lúc còn nhỏ cháu ngông lắm á. Cháu chạy loanh quanh suốt ngày như lũ con trai, có khi còn liều lĩnh đi vào rừng trong lãnh địa để thám hiểm nữa. Lúc đó cháu không bộc lộ ra một tí gì gọi là tài năng ma thuật, cha cháu nghĩ không chừng có thể đào tạo cháu thành một kỵ sĩ… nhưng kết quả là cháu lại làm ông ấy thất vọng. Tuy nhiên, mặc dù cháu không thể trở thành kỵ sĩ thì cháu vẫn dành thời gian chú ý rèn luyện. Dù sao thì tổ tiên cũng đã nói rằng, muốn trở thành một lãnh chúa có thể bảo vệ cho người dân, trước tiên phải có thể chất khỏe mạnh mà...

Cao Văn im lặng gật đầu. Mặc dù cô cháu gái đời thứ N+1 này thỉnh thoảng giống như bị ấm đầu, nhưng vẫn là một người rất chính trực và giản dị.

Điều này cũng khá hiếm thấy trong giới quý tộc.

Cô cháu gái đời thứ N đang thở hổn hển không ra hơi bên cạnh hắn nên học hỏi một chút từ Rebecca đấy.

Kỵ sĩ Byron dùng mũi kiếm ghim một khối đen thùi từ dưới đất lên.

- Vào sâu trong rừng thì có lẽ sẽ gặp vài con quái vật, nhưng chúng cũng không mạnh lắm đâu.

Thứ đó dần trở nên trong suốt trên lưỡi kiếm rồi tan biến trong không khí.

- Nơi đây tụ tập khá nhiều Ám nguyên tố đấy. Hẳn phải có một điểm hội tụ ma lực tự nhiên ở trung tâm của khu rừng này, nhưng có lẽ nó khá yếu.

Amber vừa xoay tít con dao găm nhỏ tinh xảo trong tay vừa nhìn xung quanh và đánh giá tình hình:

- Chắc chắn là rất yếu rồi. Nếu thật sự có một điểm hội tụ ma lực chất lượng cao thì Hiệp hội Huyền bí hay Hiệp hội Chiêm tinh đã tuyên bố khu rừng này thuộc địa bàn của họ từ lâu rồi. Hơn nữa hãy xem những loài thực vật ở quanh đây đi… chúng không có dấu vết biến dị rõ ràng, có nghĩa là nguyên tố không hội tụ đủ mạnh để làm chúng biến dị.

Cao Văn kinh ngạc nhìn hai chuyên gia sinh tồn dã ngoại:

- Hai người có vẻ hiểu rõ ghê nhỉ?

Rebecca liếc nhìn Byron:

- Chú Byron từng là lính đánh thuê trước khi thề trung thành với cha cháu đó.

Byron có vẻ không hứng thú mấy khi nói về chuyện quá khứ:

- Đó đều là dĩ vãng rồi, thưa cô.

Con dao găm nhỏ trong tay Amber như càng quay nhanh hơn:

- Xì, xem bộ mặt già từng trải ấy kìa. Ai mà chả có quá khứ chứ?

Mặc dù trông gương mặt cô nhóc bán yêu như muốn nói rằng “Quá khứ của tôi cũng ấn tượng lắm đấy, các người tới hỏi tôi nè có được không!” nhưng Cao Văn không hề có ý định phối hợp biểu diễn cùng cô ta. Chỉ vừa mới trải qua một ngày rưỡi cùng với nhau, nhưng như thế đã là quá đủ để Cao Văn hiểu ra tính khí của cô nàng ta. Cái kinh nghiệm sành sỏi mà cô nàng có được ở chốn rừng thiêng nước độc chắc hẳn được tích lũy khi cô nàng bị lính tuần tra truy đuổi quanh thành, rồi phải lẩn trốn vào trong rừng sâu khi không tìm ra chỗ nào để trốn chạy. Nhưng nếu bạn hỏi, chắc chắn cô nàng ta sẽ không nói sự thật, Amber kiểu gì cũng sẽ bịa ra mấy câu chuyện xưa kinh tâm động phách, sóng gió tung trời. Ví dụ như chu du khắp lục địa hay thậm chí còn chuyện trò vui vẻ với vua Yêu tinh hay gì đó tương tự.

Trong lúc đang nói chuyện, bọn họ đã đi sâu hơn vào trong khu rừng. Những gốc cây xung quanh họ dày đặc hơn và tia nắng mặt trời chiếu qua tán lá cũng trở nên thưa thớt hơn.

Cao Văn ngẩng đầu lên. Giữa những cành cây chen chúc với nhau, mặt trời khổng lồ bị cắt nhỏ ra thành những đốm sáng, trông như thể có một cái đĩa lớn úp ngược lên bầu trời, ánh nắng chiếu vào cơ thể hắn dường như cũng lạnh lẽo hơn vài phần.

Người yếu ớt nhất hội là Bette không chịu được mà hắt hơi, cô nhóc cảm thấy tay mình lạnh đến nỗi suýt chút nữa đã làm rơi cái chảo xuống đất.

Amber ngừng xoay con dao găm, cô ta đột nhiên cúi thấp người, đôi mắt sáng lóe lên sự cảnh giác. Cô nàng nhìn Cao Văn, lúc nói còn thở ra một luồng hơi trắng:

- Mọi người có cảm thấy… nhiệt độ bây giờ hơi quá thấp rồi không?

Ánh mắt của Hetty đột nhiên thay đổi, cô lập tức nén xuống vẻ mệt mỏi khi đi trên đường. Cô giơ gậy phép lên đập mạnh xuống đất và thốt ra một câu thần chú khó đọc, khai triển bùa Phát giác.

Đây là một câu thần chú thông dụng mà một pháp sư cấp Hai có thể bắt đầu học tập, mãi cho tới khi trở thành pháp sư cấp Chín câu thần chú này vẫn có mô hình pháp thuật tương ứng. Câu thần chú này không hề có tính công kích, chức năng của nó là tìm ra những hiện tượng năng lượng ẩn giấu trong phạm vi xác định, chẳng hạn như các cạm bẫy phép thuật ẩn hay những trường năng lượng vô hình. Sau khi khai triển đầy đủ câu thần chú, nó có thể phát hiện ra dấu vết năng lượng cao hơn một cấp so với người thi chú. Và Hetty thì đang ở cấp Ba.

Mặc dù tính theo cấp bậc, Hetty chỉ mới cấp Ba (là cấp độ cao nhất của bậc sơ cấp) và có trình độ thấp hơn so với Byron (anh ta đang ở giai đoạn đầu của bậc trung cấp), nhưng xét theo sự tiện lợi và tính linh hoạt của thần chú, thì ma thuật của cô hữu ích và nhiều tác dụng hơn so với dùng vũ lực.

Khi bùa Phát giác bắt đầu có hiệu lực, Cao Văn nhận ra có sương mù đang bao phủ xung quanh.

Không, đó không phải là sương mù, mà đó là năng lượng thể linh đã được ẩn giấu từ trước, dày đặc đến nỗi ảnh hưởng đến thế giới vật chất.

Từ bốn phương tám hướng, chúng tụ tập lại với nhau và không ngừng bành trướng. Lúc này chúng đã dày đến mức người ta khó mà nhìn thấy được cây cối trong phạm vi 10m trở lên. Trong màn sương mù cuồn cuộn, bọn họ có thể loáng thoáng thấy một cái bóng mờ ảo chạy vụt qua.

Bette tròn mắt kinh hãi, cô nhóc định hét lên thì bị Cao Vă bịt miệng lại:

- Suỵt, đừng phát ra tiếng động, sẽ kinh động đến thứ trong sương mù kia mất.

Cô gái nhỏ mở to đôi mắt, nước mắt chực trào ra, cô nàng nắm chặt cái chảo trong tay mà gật đầu lia lịa.

Cao Văn không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ: “Trước kia khi nhìn thấy con rồng nhóc ta còn chưa sợ đến phát khóc cơ mà, sao giờ lại sợ như thế nhỉ. Đúng là nhược điểm của mỗi người đều khác nhau.”

Rebecca cũng hơi sờ sợ. Cô nhóc siết chặt gậy phép của mình, ở đầu cây gậy toé lên những tia lửa nhỏ:

- Đó là thứ gì vậy? Chúng ta… đã bị bao vây bởi những thứ này từ khi nào?

Hetty nghiến răng:

- Oán linh sương mù, chết tiệt. Sao lại có thứ này ở đây nhỉ?

Oán linh sương mù. Cao Văn tìm thông tin về thứ này trong ký ức của Gawain. Nó có thể sinh ra từ tự nhiên, nhưng cũng có thể là sản phẩm do con người tạo ra. Thường thì do tự nhiên sinh ra phổ biến hơn: oán linh sương mù xuất hiện (dù xác suất cực nhỏ) ở những nơi mà năng lượng bóng tối hội tụ và có vong linh đi lang thang. Nó là một phần của bóng tối nhưng lại bị ảnh hưởng bởi khí tức của vong linh, khiến nó trở nên vô cùng đáng sợ. Tuy nhiên, sau khi hình thành thì chúng sẽ trở nên vô hình. Chúng sinh ra và phát triển trong Linh giới, con người sẽ không thể nhìn thấy, thậm chí không thể cảm nhận được nó trong thế giới vật chất.

Trừ khi nạn nhân đã bước vào sâu trong sương mù.

Nó sẽ giết chết những nạn nhân xui xẻo lâm vào trong sương mù một cách thầm lặng và chậm rãi thông qua sự lạnh lẽo và những hoang tưởng lẫn nỗi sợ hãi trong lòng nạn nhân. Nếu như người bình thường lỡ bước vào sương mù, nhiều khi đến chết họ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bởi vì họ không hề nhìn thấy bất kỳ thứ gì trước khi cái chết ập đến.

Vào khoảnh khắc linh hồn của họ rơi vào bóng tối, lớp sương dày đặc này mới xuất hiện và chiếm giữ toàn bộ ký ức của họ trong lúc lâm chung.

Con người cũng có khả năng tạo ra Oán linh sương mù, nhưng điều kiện chế tạo quá khắt khe, yêu cầu cực kỳ cao với người luyện chế nhưng hiệu quả lại không tốt bằng những bùa chú cùng cấp độ khác. Do đó, kể cả những pháp sư chiêu hồn u ám cũng sẽ không phí phạm thời gian của họ để chế tạo những thứ như vậy.

Cao Văn rút thanh kiếm Khai hoang của mình ra nhưng chưa có bất kỳ hành động tấn công nào. Oán linh sương mù rất đặc biệt. Mặc dù chỉ cần bước vào phạm vi của nó thì người ta sẽ ngay lập tức chịu sát thương, nhưng trên thực tế chúng không phải là kẻ chủ động tấn công đầu tiên. Những thương tổn này chỉ là một thuộc tính debuff tồn tại cố hữu của nó mà thôi. Nó sẽ chỉ nổi điên lên khi “cái thứ” trong màn sương bị quấy nhiễu.

Một khi Oán linh sương mù đã nổi điên thì rất khó để đối phó.

Cao Văn không chắc liệu màn sương đã bị quấy nhiễu hay chưa nên không ra lệnh tấn công mà cẩn thận tìm những chỗ sương mỏng để chuẩn bị đột phá và thoát ra. Nhưng ngay khi hắn vừa làm vậy, một tiếng cười nhẹ nhàng biến ảo từ hướng nào đó sâu trong làn sương đột nhiên truyền đến tai hắn.

Chết tiệt! Hắn bị một đám sương mù lừa!

Cao Văn lập tức vung kiếm lên và chém về phía phát ra âm thanh. Một ánh lửa màu đỏ thẫm bắn ra từ lưỡi kiếm, tách đôi hình nhân mờ ảo trong sương.

- Hãy tấn công cái thứ cả người màu trắng đang chạy qua chạy lại trong sương đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK