Cao Văn không để mọi người đến đó quá nhanh, bởi hắn đoán được những người tiếp đãi phải gấp rút chuẩn bị, mới có thể để cho ngôi nhà số 4 phố Vương Miện sẵn sàng đón chủ nhân trở về. Hắn không muốn khiến những người nghe lệnh làm công cảm thấy khó xử. Dù đã dẫn cả đoàn lượn quanh mấy vòng phố, nhưng khi hắn trở lại số 4 phố Vương Miện, vẫn nhìn thấy một vài người phục vụ mặc đồng phục, mồ hôi nhễ nhại, chạy ra chạy vào căn nhà.
Nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng đã chuẩn bị gần xong.
Một người đàn ông cao, gầy, đứng tuổi, đội tóc giả trắng và đeo nơ đen, có lẽ là quản gia, ra trước dinh thự đón hắn. Ông ta đứng trước ngựa của Cao Văn và cúi chào:
- Thưa chủ nhân, dinh thự của ngài đã xong rồi ạ. Tôi là James Blaine, người chịu trách nhiệm tạm thời quản lý khu đất này. Rất hân hạnh được phục vụ trong thời gian mọi người ở thủ đô.
Cao Văn nghĩ một lúc (đang cố lục lại trí nhớ), vừa cười vừa nói:
- Blaine… Ta nhớ cái họ này. Phải rồi, Hawley Blaine, thị tùng của Charles hồi xưa. Charles đã ban họ “Blaine” cho anh ta.
Người đàn ông trung niên James Blaine hơi ngạc nhiên. Tất nhiên ai mà may mắn được gặp lại một vị cổ nhân (mà vị cổ nhân này còn quen biết cả tổ tiên của mình) hẳn đều thấy như kinh ngạc như vậy.
- Dạ… Phải, Hawley Blaine là ông cố tổ của tôi. Gia đình tôi đã làm thị tùng cho hoàng thất nhiều thế hệ rồi. Đất đai của hoàng thất ở thủ đô cũng do nhà Blaine quản lý…
- Ờ, nhà của ta giờ cũng thuộc đất của hoàng gia rồi.
Cao Văn cười ha hả.
James Blaine toát mồ hôi lạnh. Chủ đề này chắc chắn là đề tài xấu hổ nhất hiện nay ở vương đô. Nói cho dễ hình dung thì nó cũng cỡ việc trói bạn vào một cái ghế và thuật lại những câu chuyện thổn thức cõi lòng mà bạn đã viết trong nhật ký năm mười bốn tuổi…
Nhưng Cao Văn chỉ trêu ông ấy thôi, hắn nhanh chóng đổi chủ đề:
- Đừng quá lo mấy chuyện này. Ta không ở lại lâu đâu.
James Blaine bật dậy, đáp:
- Tôi sẽ cố hết sức phục vụ, thưa ngài. Chuẩn bị dinh thự thỏa đáng là trách nhiệm của tôi.
- Ý ông là mấy việc như dọn quầy bán vé và dẫn ta thăm thú bên trong hả?
- … Dạ?
Giao tiếp ở thế giới này rắc rối thật đấy. Mấy trò đùa kiểu vậy chẳng có tác dụng gì ở đây cả.
Cao Văn hết cả hứng, xua tay và xuống ngựa, đưa dây cương cho người hầu đang đợi sẵn bên cạnh. Sau đó hắn dẫn cô cháu gái đời thứ N+1 của mình và nhóm đông người tiến vào dinh thự hơn bảy trăm năm tuổi này.
Thật vậy, trước đây quan nội các có đề cập, mấy ngôi nhà cổ trên phố Vương Miện này không chỉ được bảo tồn nguyên vẹn, chúng còn giữ được trọn vẹn vẻ ngoài ban đầu qua nhiều năm trùng tu liên tục. Dù mấy thứ phi lý như pháp thuật có tồn tại đi chăng nữa, đáng lẽ phải có thứ gì đó bị hỏng hóc hay phân hủy trong bảy trăm năm qua chứ. Cao Văn cá rằng phân nửa nơi đây không phải nguyên bản mà chỉ là bản sao thôi. Nhưng hắn cũng không để ý cho lắm, bởi hắn có phải Gawain Cecil thật đâu.
Băng qua khu vườn nhỏ, tiền sảnh và một hành lang ngắn là tới sảnh chính. Mang tiếng là dinh thự của Đại công tước mà căn nhà số 4 phố Vương Miện này tồi tàn ghê. Bất cứ gia tộc nào có khả năng sở hữu bất động sản ở thủ đô này đều có thể xây một biệt thự lớn gấp đôi nơi đây. Amber lẩm bẩm ngay khi bước vào:
- Vậy thôi hả? Tệ hơn tôi nghĩ nữa…
- Nơi này được xây cách đây bảy trăm năm rồi. Thời đó, lâu đài Bạc cũng chỉ lớn hơn thế này một chút thôi.
Cao Văn vừa nhìn vừa đáp lời cô nàng bán yêu.
- Cháu cảm thấy rất tốt.
Rebecca nhỏ giọng nói:
- Lâu đài cháu ở ngoài trừ đất rộng, còn các mặt khác không bằng nơi này đâu.
Amber đảo mắt rồi nói tiếp:
- Đó là bởi mấy người phá hết tài sản của mình chứ sao.
- Rebecca! Không dùng cầu lửa ở đây. Cả cô nữa Amber!
Cao Văn nhấn đầu Rebecca và Amber xuống.
- Cô cũng ráng thành thật một tí đi, đừng ỷ vào skill đào tẩu số một mà làm bừa. Một ngày nào đó cô mà gặp đại sư bóng tối là cô chết ngay tại chỗ đấy.
Sau khi dặn kỵ sĩ Byron và binh lính theo người hầu tìm chỗ nghỉ, hắn bảo Betty tới nhà bếp phụ chuẩn bị bữa tối (cuối cùng thì cái chảo của cô nhóc cũng được phát huy tác dụng), sau đó Cao Văn bắt đầu đi dạo quanh đại sảnh.
- Họ thực sự giữ những thứ này ha…
Cao Văn khẽ thở dài sau hai vòng dạo quanh. Những ký ức cứ dần ùa về, tương hợp với những sự vật trước mắt. Dù có vài món không còn như ban đầu, hắn vẫn thấy hoài niệm với những món đồ thân thuộc này.
Rebecca bám theo sau Cao Văn, kéo theo cảm giác tò mò và nhiều cảm xúc lẫn lộn khác khi nhìn những món đồ được bày trí ở đây. Một số hậu duệ của những người tiên phong đời đầu sống ở ngay phố Vương Miện này, nhưng cho tới hôm nay, với tư cách là hậu duệ của người tiên phong vĩ đại nhất, chủ nhân của gia tộc Cecil, Rebecca giờ mới biết về căn nhà mà ngài tổ tiên đã sống.
Có nhiều thứ cô đã đọc trong gia phả, ví dụ như chiếc rìu chiến treo trên tường kia chẳng hạn.
- Ta thắng được nó khi đấu với Charles đấy. Cũng chẳng phải vũ khí mạnh. Chỉ là rìu chiến của người lùn thôi.
Cao Văn chỉ vào cây rìu trên tường, vừa thu thập từng mảnh ký ức vừa nói:
- Không hiểu sao mấy người lùn chỉ cao đến eo ta lại khỏe đến vậy. Một chiến binh loài người cầm nó còn thấy nặng, ấy thế mà họ lại cầm rồi quơ quơ như thường ấy.
Rebecca bỗng để ý đến cái tên mà Cao Văn nhắc tới, dè dặt hỏi:
- Charles… Ý ngài là vị vua khai quốc Charles sao?
Cao Văn cười khẩy:
- Charles Moen, giờ ta hay gọi là Charles. Còn ai vào đây nữa. Hắn là Charles duy nhất ta nói đến mà.
Dù chỉ mang thân xác của Gawain Cecil nhưng có thể khoe khoang như thể đã trải qua thiệt vui hé hé hé.
Tuy nhiên sự biểu hiện của Cao Văn không chỉ để khoe khoang mà hắn còn muốn quen thuộc hơn với danh tính hiện tại, bởi rõ ràng trong tương lai gần, cái mác Gawain Cecil này rất hữu ích.
Amber thì không mấy hứng thú mấy chuyện như lịch sử gia tộc hay chuyện nội bộ của vương quốc này. Sau khi đảo quanh một vòng đại sảnh và nghĩ xem Cao Văn sẽ đánh mình như thế nào nếu trộm một món ở đây, nàng bán yêu tinh yêu tính mạng hơn hết thảy này ngồi xuống sofa, đung đưa chân nhìn quanh.
- Nhắc mới nhớ, ngài nhất quyết tới đây để lấy mấy món đồ này đi hả? Hậu duệ của ngài cũng phung phí hết gia sản rồi còn gì. Không có nhiều cơ hội viện cớ để đem đi như lúc này đâu…
Cao Văn chết lặng:
- Cô lấy đâu ra ý tưởng này thế?
Amber vui mừng đáp:
- Không có gì. Chỉ là suy nghĩ vẩn vơ thôi. Nếu ngài lo có quá nhiều thứ để chở thì có tôi đây, cứ giao cho tôi. Với năng lực của bản thân thì chỉ cần ba chuyến là dọn hết…
Cô nàng quả là tên cướp lạ đời khi dám bàn luận với gia chủ về chuyện trộm cắp tài sản của họ. Giờ đây Amber không chỉ là nỗi nhục của yêu tinh, cô còn là nỗi nhục của những tên cướp nữa…
Có vẻ như đây là thành tựu đáng kinh ngạc khi từ nỗi ô nhục của dòng tộc lại thành nỗi ô nhục của tầng lớp luôn.
Cao Văn xua tay và cắt đứt dòng suy nghĩ viển vông của Amber:
- Giữ sức đi. Nếu cần lấy thứ gì đi, ta cũng chẳng cần cô giúp. Francis Đệ Nhị có ngốc đi chăng nữa thì cũng chẳng tính toán chi li trong vấn đề này đâu.
Amber nháy mắt:
- Được rồi, ngài nói phải. Hầu hết mấy thứ trong nhà trông cũng chẳng có giá trị mấy. Toàn đồ nhái. Chỉ có cái rìu và bình hoa ở cửa là đồ thật thôi… À không, cái bình cũng là giả nốt.
Chết thật. Cô nàng thẩm định được hết mấy món đồ chỉ trong thời gian ngắn vậy hả?!
Nếu giỏi đến vậy sao không dành chút năng lượng để giũa lại câu từ và chỉnh lại cái nết đi chứ?
Thấy không ai đáp lại, Amber bắt đầu khơi ra chủ đề mới sau khi ngồi rung đùi quá lâu.
- Nói mới nhớ, sao phải kéo theo tôi đến đây? Tôi không phải kỵ sĩ của gia tộc, cũng không phải lính luôn. Tôi chỉ là một tên trộm đi ngang qua thôi. Có ích gì chứ?
- Thứ nhất, cô đã đào mộ ta lên. Dù cô chống chế rằng tới để tị nạn, nhưng chiếu theo luật pháp của vương quốc này, cô sẽ bị xử treo cổ. Với tư cách là người ân xá cho cô, cô không nghĩ mình có nghĩa vụ phải báo ân sao?
Cao Văn nhìn Amber rồi tuôn thêm một tràng:
- Hai là, ta muốn năng lực của cô. Tất nhiên không phải skill trộm đồ mà vì cô có tiềm năng làm ám vệ. Ta đang ở thủ đô đấy. Ai mà biết có bao nhiêu người theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta chứ. Byron là kỵ sĩ nhưng anh ta chỉ giỏi tấn công trực diện thôi. Rebecca thì chỉ có thể phóng ra cầu lửa. Ta chưa phục hồi toàn bộ sức mạnh, nên ta rất cần cô, một đại sư bóng tối toàn năng. Như vậy đã đủ để trả lời chưa thưa cô Amber?
Cao Văn bỗng nghiêm giọng ở cuối câu, Amber bị giọng điệu này dọa sợ nên cô sững sờ một lúc.
Cô không nghĩ Cao Văn lại nói với cô một cách trịnh trọng như vậy. Là một tên trộm mang tiếng xấu trong giới quý tộc, cô không nghĩ một quý tộc lại khẩn khoản yêu cầu cô một cách trang trọng như vậy.
Hơn nữa, hắn lại còn là Đại Công tước Cecil lừng danh.
Thế này có mà đủ cho cô khoe nửa năm!
- Ngài… Đã nói vậy thì tôi đành phải giúp thôi. Nhưng ngài phải khen tôi nữa đi. Chỗ tôi là đại sư bóng tối toàn năng ấy. Ngài nói thêm lần nữa thì tôi sẽ không đòi tiền đâu…
Cô nàng bán yêu quay mặt đi một cách ngại ngùng.
Cao Văn quay lại nhìn Rebecca:
- Cháu có thể điều chỉnh cầu lửa sao cho nó trúng vào mặt một người mà không giết họ không?
Amber: ?!
Nhưng Amber cũng không có cơ hội hưởng quả cầu lửa dán vào mặt, bởi vì quản gia của gia tộc Blaine xuất hiện.
- Ngài có khách, thưa ngài. Là Hoàng tử Edmund ạ.
James cúi đầu, lịch sự nói.