Khi cánh cửa đá từ từ đóng lại dưới sự tác động của câu thần chú cổ xưa, sức mạnh ma pháp cũng di chuyển dọc theo các vách tường và đường rãnh trên mặt đất, tạo thành một vòng tuần hoàn năng lượng khép kín, hoàn toàn ngăn cách với thế giới ác mộng ngoài kia.
Giờ đây họ chẳng nghe được tiếng gào thét giận dữ của đội trưởng đội vệ binh nữa, cũng không nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của những người bị thương sắp chết, và hơn hết, họ càng không nghe được tiếng gầm rú của những con quái vật khủng khiếp kia nữa –- tất cả tiếng ồn đều chẳng xuyên qua được lớp tường đá và sắt thép này.
Mặc dù mọi người đều biết tấm lá chắn này chỉ là tạm thời, song trong giây phút bình yên hiếm hoi này, Rebecca vẫn không khỏi thở phào nhẹ nhõm — nếu cảnh tượng địa ngục bên ngoài chỉ là một cơn ác mộng thì sẽ tuyệt vời biết mấy.
Nhưng vào giây tiếp theo, Rebecca ngay lập tức lắc đầu thật mạnh và vứt bỏ suy nghĩ yếu đuối vừa xuất hiện trong đầu. Bức tường đá và sắt thép dày nặng này chẳng thể bảo vệ họ mãi, trái lại, nó còn khiến ý chí cô nàng yếu hẳn đi, khiến cô nàng đắm chìm vào ảo giác an toàn ngắn ngủi.
Nghĩ tới đây, người kế vị trẻ tuổi của gia tộc Cecil không khỏi nắm chặt cây pháp trượng đã mờ hẳn trong tay, hy vọng nó sẽ truyền thêm càng nhiều dũng khí cho bản thân mình.
Byron Kirk, kỵ sĩ của gia tộc Cecil, nói vọng ra từ phía sau:
- Thưa tử tước, lối vào đã bị niêm phong, chắc hẳn lũ quái vật sẽ không thể vào đây ngay được.
Rebecca quay đầu lại nhìn vị kỵ sĩ tuyệt đối trung thành này. Bộ giáp bằng thép của anh ta đã tràn đầy vết xước, tấm giáp che ngực hằn nguyên một vết lõm, còn mái tóc ngắn màu xám thì có dấu vết bị đốt cháy rõ rệt —- dấu vết này là do cô Hetty để lại, khi cô ném ra một quả cầu lửa để cứu tay kỵ sĩ khỏi nanh vuốt của một con quái vật. Tình huống đó cực kỳ nguy hiểm, quả cầu lửa đó gần như đã nổ tung ngay trên đầu anh ta, nếu không nhờ Thần May Mắn phù hộ, ắt hẳn vị kỵ sĩ trung giai đã hiệu trung cho gia tộc Cecil hai mươi năm này đã biến thành một thi thể.
Tất nhiên, Rebecca vẫn không chắc đó có phải tác dụng của thể chất “phép thuật vĩnh viễn không đánh trúng người” khét tiếng gần xa của cô Hetty hay không.
- Vất vả cho anh rồi, Byron ạ.
Rebecca rũ mi, cố che đi sự mệt mỏi trong đôi mắt mình.
- Ít nhất bây giờ chúng ta có thể nghỉ ngơi một lát.
Cô nàng quay đầu lại, đánh giá những người còn sót lại bên mình. Ba binh sĩ đang cầm đuốc để bảo vệ phạm vi xung quanh. Cô Hetty, tay nâng một quả cầu lửa, đang quan sát bức tường ở cuối hành lang đá. Và Bette, cô hầu nhỏ đã đi theo họ trong lúc hỗn loạn, thì đang cầm chặt lấy cái chảo mà cô nàng đã giữ riết lấy cả một đường. Bette rụt rè nép mình sau lưng các binh sĩ, dùng đôi mắt to lấp lánh của mình để quan sát nơi này một cách tò mò.
Chỉ sợ rằng bảy người họ (tính cả Rebecca và Byron) là những người sống sót duy nhất — bởi vì những người ở lại trên mặt đất không thể nào có cơ hội ấy.
Sau khi xác nhận tình trạng của mọi người, Rebecca dời sự chú ý của mình sang căn phòng làm bằng đá này.
Hẳn là nơi này có niên đại xa xưa lắm. Bên trong đại sảnh hình chữ nhật đã phủ đầy mạng nhện và bụi bẩn, chất đống trong góc là một vài món đồ đã mục nát. Mặc dù chúng đã cũ kỹ lắm rồi, song vẻ trang nhã và đẹp đẽ của ngày xưa vẫn còn lưu lại. Họ còn thấy những bức bích họa cùng phù điêu trên vách tường nằm bốn góc của đại sảnh. Chúng vẫn còn khá hoàn chỉnh, dù những bức tranh đã ngả màu và phù điêu đã mòn dần đi, nhưng người ta vẫn có thể quan sát được nội dung.
Hetty Cecil chăm chú nhìn những khối phù điêu và các bức bích họa một lúc lâu. So với gu thẩm mỹ hào nhoáng phù phiếm của các nước phía Bắc thời cận đại, căn phòng này được trang trí đơn giản mà sang trọng, mang đậm nét “Vương triều đệ nhất”. Những bức tranh mô tả hình ảnh người anh hùng hoặc phong tục truyền thống, còn những khối phù điêu lại chạm khắc các biểu tượng trừu tượng của thần linh và các cảnh tượng thần thoại mang khuynh hướng truyền thuyết. Là một người làm phép điêu luyện, Hetty rất thành thạo trong việc tìm kiếm các thông tin có ích từ những tác phẩm nghệ thuật cổ xưa này.
Vừa giải mã nội dung của những bức họa và phù điêu, Hetty vừa không khỏi đặt tay trái lên ngực và thầm thì:
- Cầu mong các vị tổ tiên tha thứ cho chúng con…
- Cô Hetty ơi.
Rebecca cầm pháp tượng đến bên cạnh Hetty. Cô gái trẻ này trông hơi hồi hộp, có lẽ bởi vì tới giờ này cô nàng mới nhận ra họ đang ở đâu, và bắt đầu cảm thấy lo lắng:
- Đây là…
- Đây là nơi yên nghỉ của tổ tiên gia tộc Cecil. - Hetty nghiêm túc nói. - Con đừng có làm gì vô lễ.
Rebecca nuốt một ngụm nước bọt, cô nàng nhìn xung quanh rồi nói:
- Có vẻ như từ lâu lắm rồi không có ai tiến vào nơi này cả.
- Từ một trăm năm trước, khi Hầu tước Grumman tự tiện lấy Thánh vật trong lăng tẩm của tổ tiên ra và tham gia vào cuộc phản loạn khiến gia tộc gần như bị hủy diệt thì chỗ này đã bị phong tỏa hoàn toàn. Các hậu duệ của tộc Cecil mình đều biết cách mở chỗ này, nhưng vì gia huấn của gia tộc nên chẳng ai dám tự tiện vào đây, trừ trường hợp sống còn.
Hetty Cecil nhìn Rebecca bằng ánh mắt sâu sắc:
- Một trăm năm qua, chúng ta là những người đầu tiên bước chân vào nơi này.
- Về cơ bản thì chúng ta hiện đang trong tình thế sống còn mà. - Rebecca hít một hơi thật sâu. - Liệu tổ tiên sẽ tha thứ cho chúng ta chứ?
Hetty nở một nụ cười gượng gạo. Cô không trả lời được câu hỏi này, nên chỉ có thể quan sát những gợi ý trên các khối phù điêu để tìm ra cách vào tầng sâu hơn trong lăng mộ.
Không tốn quá nhiều thời gian, cô đã tìm ra cái cột đá đặc biệt ấy, sau đó đặt tay lên trên và nhấn xuống một cái thật mạnh.
Cánh cửa đá dẫn đến sâu trong lăng mộ khẽ rung, sau đó một phiến đá chậm rãi nhô lên trong tiếng ma sát.
Tuy nhiên, trong giây phút khi phiến đá nhô lên, Rebecca nghe thấy một tiếng động lạ từ sau cánh cửa — tiếng món đồ nào đó rơi xuống, kèm theo một tiếng kêu kinh ngạc.
- Có ai khác ở trong này sao?
Hetty phản ứng lại ngay lập tức. Cô thấp giọng gọi:
- Byron!
Không cần thêm một chỉ dẫn nào, tay kỵ sĩ rút thanh kiếm của mình ra và lao về phía cánh cửa, ba chiến sĩ khác theo sát phía sau. Sau giây lát sửng sốt, Rebecca cũng xông tới ngay, đồng thời ra lệnh cho cô hầu gái nhỏ vẫn đang bối rối:
- Bette! Tìm chỗ trốn đi!
Ngay khi chạy vào lăng mộ, Rebecca nhìn thấy kỵ sĩ Byron đang vung kiếm chém về phía một bóng người nhỏ nhắn.
Bóng người nhỏ nhắn đó chạy xung quanh Byron như một cơn gió thoảng, thỉnh thoảng lại biến thành làn khói đen trốn vào những nơi có bóng tối trong lăng mộ. Bước chân nhanh nhẹn và khả năng điều khiển bóng tối của cô ta khiến cho Rebecca mở mang tầm mắt — hiếm lắm mới gặp một chuyên gia tiềm hành có thể dây dưa với kỵ sĩ Byron lâu như thế. Nhưng sau khi bị ba gã binh sĩ bao vây và đường ra bị cô Hetty tay quấn lấy ngọn lửa chặn mất, sinh vật kia không còn đường tẩu thoát mà chỉ còn cách “hạ cánh” xuống sàn một cách thảm hại nhếch nhác.
Tới khi bóng người đó ngừng lại, Rebecca mới nhìn rõ được mặt của kẻ xâm nhập trái phép này. Đó là một cô gái tầm tuổi cô nàng, nhưng thấp hơn một chút. Cô ta mặc một chiếc áo giáp cũ bằng da, có mái tóc ngắn ngang tai và một khuôn mặt đẹp. Dù cho khuôn mặt cô ta đã lấm lem bụi bẩn, song vẻ đẹp ấy vẫn rất rõ ràng. Nhưng điểm khiến người ta ấn tượng nhất vẫn là đôi tai nhọn nhưng không dài như yêu tinh của cô. Điều này đã chứng tỏ rằng: cô ta này là một bán yêu.
Tuy nhiên, Rebecca không thể biết được nửa dòng máu còn lại của cô ta là gì. Vì dòng máu yêu tinh rất mạnh mẽ, nên dù là lai nhân loại hay lai thú nhân thì họ đều có vẻ ngoài na ná nhau.
Ngay khi cô gái bán yêu hạ cánh xuống đất, kỵ sĩ Byron liền bước lên một bước. Anh ta chĩa thanh trường kiếm vào cổ cô nàng, ba binh sĩ còn lại cũng lập tức xúm vào và dùng kiếm bịt kín toàn bộ đường ra của cô ta.
- Ngươi là ai? Ai cho ngươi lá gan bước vào lăng mộ của dòng họ Cecil?!
Hetty bước nhanh về phía trước, giọng cô tràn ngập sự phẫn nộ không thể kiểm soát. Đối với một hậu duệ quý tộc như cô, việc nơi an nghỉ của tổ tiên bị một kẻ trộm mộ xâm nhập đã đủ khiến cô tức điên lên — nếu tin tức này lộ ra ngoài, sợ là chút danh tiếng cuối cùng của nhà Cecil cũng sẽ sụp đổ tan tành mất.
Rebecca cũng trừng mắt nhìn tên trộm bán yêu. Mặc dù cô nàng vẫn còn hơi bối rối với tình huống bất ngờ này, nhưng sự hiện diện của một kẻ lạ mặt trong ngôi mộ bị cấm của tổ tiên vẫn khiến cô nàng thấy giận dữ.
Cô nàng bán yêu vừa bị ghìm chặt bởi những thanh kiếm, vừa phải đón nhận những ánh nhìn không chút thiện cảm của Hetty và Rebecca. Cô ta run giọng thanh minh:
- Chờ… chờ đã! Tôi chưa trộm cái gì hết mà!
Thanh trường kiếm của Byron lại ấn sâu xuống thêm một tí.
- Sao ngươi dám!
Ngay khi tay kỵ sĩ vừa dứt lời, một tiếng động lạ vang lên từ chiếc quan tài thép màu đen nằm giữa trung tâm lăng mộ. Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng động này, họ im lặng ngay lập tức.
Sau một lát, Rebecca là người đầu tiên phản ứng lại. Cô nàng phù phép một quả cầu lửa to bằng nắm tay bằng cây quyền trượng của mình rồi chỉ về phía cô nàng bán yêu đang quỳ một chân trên sàn:
- Ngươi đã làm gì tổ tiên của ta?!
Lần này, cô nàng bán yêu thật sự sắp khóc:
- Khoan… khoan hẵng giết tôi! So với giết tôi, đè nắp quan tài tổ tiên của các người là việc quan trọng hơn mà!
Cùng với giọng nói nghẹn ngào cô nàng bán yêu là tiếng lạch cạch ngày càng lớn phát ra từ chiếc quan tài thép đen, thậm chí nắp của nó còn bắt đầu chấn động.
- Tổ tiên ơi!
Mặt Hetty đã cắt không còn giọt máu. Đây là lần đầu tiên quý cô thanh lịch, trang nhã nổi tiếng giới quý tộc này mất hẳn vẻ bình tĩnh.
- Xin ngài hãy an nghỉ! Kẻ đã quấy rầy giấc ngủ của ngài sẽ bị trừng phạt!
Cô nàng bán yêu kêu gào ầm ĩ:
- Giờ lảm nhảm những lời ấy để làm gì! Mau đè nắp quan tài của tổ tiên cô xuống đi!
Ba gã binh sĩ nhìn nhau, ngay cả Byron cũng ngơ ngác. Nhưng ít ra, lúc này Rebecca đã phản ứng lại. Cô nàng chạy vọt đến chỗ đặt chiếc quan tài, ngay lúc đó, nắp của chiếc quan tài bị đẩy ra, một bàn tay thò ra từ khe hở.
Ngay khi nhìn thấy cảnh này, Rebecca không chút do dự. Cô nàng đập cây quyền trượng của mình xuống:
- Ngài tổ tiên ơi! Xin hãy yên nghỉ!
Bàn tay ngay lập tức rụt lại vào trong quan tài, cùng với đó là một giọng nói đau đớn vang lên từ bên trong:
- Ui đệt, ai đánh tay tôi thế!
Rebecca sững sờ ngẩng đầu lên. Cô nàng thấy người kỵ sĩ của gia tộc mình, cô Hetty và ba binh sĩ còn lại đang nhìn mình chằm chằm, miệng thì há hốc ra.
Rebecca nhìn xuống cây quyền trượng trong tay. Lần này, cô nàng mới là người sắp khóc:
- Cô ơi, có phải cháu vừa mạo phạm tổ tiên của chúng ta không…
Hetty thình lình la lên:
- Rebecca! Rời khỏi đó ngay!
Rebecca sửng sốt:
- Cô ơi?
- Đây có thể là vong linh phục sinh đó!
Mặt Hetty tái lại:
- Có lẽ những con quái vật đó đã làm ô uế di hài thánh của tổ tiên chúng ta!
Cái khả năng này lập tức khiến Rebecca đổ mồ hôi lạnh. Ngay khi cô nàng định nhảy khỏi bục và trốn sau những binh sĩ, thì nắp quan tài bằng thép đen nặng nề lại rung rinh –- và lần này, người bên trong quan tài đã dùng hết sức lực để khiến nắp quan tài phải bật bay ra ngoài!
Sau đó, một người đàn ông có mái tóc ngắn màu nâu với vẻ ngoài uy nghiêm cùng bộ quần áo của quý tộc cổ ngồi dậy từ trong quan tài.
Cô nàng bán yêu vẫn đang quỳ một chân trên mặt đất, cô ta nhìn cảnh này mà không khỏi thở dài:
- Thấy chưa, tổ tiên của các cô thật sự đã quay lại từ cõi chết kìa.