Cao Văn biết rõ, Norris không biết ý nghĩa thật sự của “chức vị” là gì, hay kiểu chính quyền mới sớm sẽ được thực thi trên vùng đất này sẽ ra sao. Ông ấy vẫn đang trong trạng thái chỗ hiểu chỗ không mà chìm trong sự vui mừng khi sắp được trở thành một “người đáng kính trọng”, nhưng trên thực tế, người nông dân già này còn không tưởng tượng ra được lối sống của những người đáng kính trọng trong thành phố và thị trấn sẽ như thế nào.
Nhưng không sao cả, bởi vì điều Cao Văn muốn thiết lập trong thế giới này là một trật tự và cục diện mới chưa từng có. Norris không phải là người duy nhất không mường tượng ra được, thậm chí cả Hetty và Rebecca cũng không thể tưởng tượng ra.
Hắn biết mình phải cẩn trọng, mỗi bước tiến đều phải từ từ chậm rãi và nằm trong sự kiểm soát, để tránh việc vì gấp gáp mà gặp phải sự phản ứng dữ dội của thế giới này, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, những báo động gần đây từ vệ tinh giám sát vẫn còn vang bên tai hắn. Nếu như thật sự không tránh khỏi thủy triều đen, thà cố gắng làm gì đó còn hơn ngồi yên không làm gì cả.
Đợi Norris rời đi, Hetty cuối cùng không nhịn được mà nói ra nghi vấn:
- Tổ tiên, ngài thực sự định để ông ấy quản lý ruộng đất của ngài sao?
Cao Văn biết Hetty sẽ có nghi ngờ, vậy nên hắn không có chút ngạc nhiên nào cả, chỉ nở một nụ cười nhạt nhìn cô:
- Có gì không ổn sao?
- Mặc dù ông ấy biết chữ, nhưng ông ấy…
Hetty định nói ra rằng Norris có xuất thân bần hàn, nhưng suy nghĩ lại, cuối cùng thay đổi lời nói:
- Cháu sợ ông ấy không đủ kiến thức và không biết về quy tắc của tầng lớp thượng lưu. Nếu ngài để ông ấy quản lý ruộng đất, cháu sợ rằng ông ấy sẽ phá hỏng mọi chuyện, thậm chí là vô duyên vô cớ bị trừng phạt.
Cao Văn chỉ yên lặng nhìn vào Hetty cho đến khi cô cảm thấy có chút mất tự nhiên mới hỏi:
- Tầng lớp thượng lưu mà cháu nói ở đâu vậy?
Hetty sững sờ.
Cao Văn mỉm cười rồi duỗi ngón tay chỉ ra khu vực xung quanh:
- Cháu nhìn xem, trên mảnh đất trống rỗng này, không có gì gọi là tầng lớp thượng lưu, cũng không có thể thống quý tộc hay quy tắc cho dân đen gì cả. Cháu hãy ném hết tất cả những suy nghĩ cổ hủ ở lại vùng đất khô cằn của lãnh thổ Cecil cũ đi! Ở vùng đất này, mọi thứ bắt đầu từ con số không, quy củ, luật pháp, chuẩn mực, tất cả mọi thứ đều sẽ hoàn toàn mới!
Hetty ngây ra nhìn chằm chằm vào mảnh đất hoang đang được khai khẩn và khu doanh trại đã bắt đầu hình thành ở đằng xa. Ở đây, không có lâu đài cao chót vót hay những căn nhà nhỏ của người dân nghèo. Doanh trại được xây dựng theo bốn nguyên tắc nghiêm ngặt về “trật tự, vệ sinh, hiệu quả và có không gian cho sự phát triển trong tương lai”. Ở đây, không có những điều luật như “nhà của dân đen không được đối diện với lâu đài”, “điền trang của quý tộc phải được cách khu người nghèo ít nhất một con phố”, “nông nô bị cấm sống ở nơi trung tầng hoặc trung tâm quận huyện”.
Cô ngờ ngợ hiểu ra được ý Cao Văn là gì.
Cao Văn nhìn Hetty, hắn biết rằng quan niệm truyền thống về giới quý tộc bên trong cô không mấy vững chắc, là một quý tộc của một gia tộc suy tàn, tình cảnh khắc nghiệt là động lực tốt nhất để một người có tư duy sinh động hơn, những thế hệ gần đây, gia tộc Cecil đã bị loại khỏi vòng tròn trung tâm của giới quý tộc, cho nên họ sẽ ngày càng trở nên “không giống quý tộc”. Lấy Hetty làm ví dụ, cô thậm chí còn đến công trường để giúp đỡ, vậy nên độ linh hoạt của tư tưởng hoàn toàn không thành vấn đề. Chỉ là thói quen và sự ràng buộc trong xã hội do thân phận “quý tộc” đem đến là một vấn đề khó giải quyết, vì vậy từ trong tiềm thức, cô sẽ cho rằng một nông dân đến từ một gia đình nghèo sẽ không đủ tư cách để giúp Cao Văn quản lý lãnh thổ ngay cả khi ông ấy biết chữ và số, hơn nữa đây còn là quản lý lương thực, là vấn đề quan trọng nhất.
Nhìn thấy vẻ mặt của hậu duệ này liên tục thay đổi, Cao Văn biết rằng Hetty đại khái đã hiểu, nhưng cô vẫn cần có lực đẩy, vì thế hắn tiếp tục nói:
- Về việc một người nông dân nghèo có thể trở thành quản đốc hay không, cháu có biết tổ tiên của gia tộc Franklin ở biên giới phía Tây đã từng làm gì không?
- Đại công tước phía Tây?
Hetty sững sờ một lúc:
- Cháu nhớ trong sử sách nói rằng tổ tiên của gia tộc Franklin phụ trách xưởng luyện sắt, và là “tướng quân sắt” của quân viễn chinh…
- Đúng vậy, ông ấy là một thợ rèn với cánh tay mạnh mẽ như một con quái vật, ông ấy có đủ tài năng lẫn vận may để trưởng thành trong cuộc viễn chinh về phía Bắc.
Cao Văn mỉm cười:
- Cháu đoán xem lúc đầu ta làm gì?
Hetty bị sốc khi biết về sự thật của Đại công tước đầu tiên của biên giới phía Tây, lúc này cô không dám nói chắc nữa:
- Cháu nhớ trong sử sách… Nói rằng ngài là kỵ sĩ trong số các kỵ sĩ, là tấm gương mẫu mực cho tất cả các kỵ sĩ…
- Đúng, ta là một kỵ sĩ tập sự, đến năm mười lăm tuổi mới học được kỹ năng chiến đấu đầu tiên, nhưng trước khi thầy của ta viết một lá thư tiến cử cho lãnh chúa, ông ấy đã say rượu và ngã xuống sông chết đuối. Ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự viết một lá thư tiến cử, sử dụng con dấu của thầy ta và mang đến cho lãnh chúa. Kết quả giữa đường thủy triều đen xảy đến, lãnh chúa cũng đã chết. Sau đó ta gặp được Charles đang dẫn một nhóm người chạy nạn. Ông ấy nói rằng phía Nam đã loạn thành một mớ bòng bong, nếu còn đi về phía Nam thì chỉ còn con đường chết. Ta đã nói với ông ấy: “Tôi vẫn chưa được phong làm một kỵ sĩ, tôi đã cố gắng học tập trong nhiều năm để đạt tiêu chuẩn.” Sau đó, Charles nói một câu chí lý với ta trước mặt mọi người.
Cao Văn cố ý dừng lại, quả nhiên, Hetty không nhịn được hỏi:
- Câu chí lý gì?
- Vậy tự xưng là kỵ sĩ đi, dù sao mấy ông già ở phía Nam cũng chết sạch rồi.
- …Tự xưng?! Vậy cũng được sao?!
- Nhưng mà đây chính là sự thật.
Cao Văn thu lại nụ cười khi nhìn Hetty:
- Một tên trẻ trâu tự xưng là lãnh tụ của đoàn viễn chinh phía Bắc, lãnh đạo một nhóm thợ rèn, thợ mộc, người học việc và những dân lang thang, tự xưng là những kỵ sĩ tiên phong. Chúng ta đã đi xuyên qua vùng đất chết và xây dựng một vương quốc ở đây, cháu có nghĩ đây là vì bọn ta có dòng máu cao quý không? Hay tất cả chúng ta đều được ban phước bởi các vị thần?
Hetty: “…”
Trên thế giới ban đầu vốn không hề có giới quý tộc, chỉ có những người đầu tiên đứng dậy và lấy đi mọi thứ cho chính họ mới trở thành quý tộc.
Cao Văn vỗ vai Hetty (cô đã không còn nhỏ nữa, hắn không thể vỗ đầu cô như làm với Rebecca):
- Nếu bỏ sự khác biệt này qua một bên, thì Anso chỉ là một vương quốc được thành lập bởi những người quê mùa thôi. Mà giờ đây, vùng đất trước mặt chúng ta hiện giờ chính là Anso thời kỳ mới lập quốc, mà ta, sẽ chuẩn bị phổ biến một số luật lệ mới trên vùng đất này.
Hetty khẽ cau mày, cô mơ hồ cảm thấy sợ hãi, nhưng lại không biết là gì:
- Cháu… Cháu không thể tưởng tượng tương lai sẽ như thế nào nếu chúng ta thực sự làm điều đó…
- Đúng là còn quá sớm để nói cho cháu biết về điều này.
Cao Văn khẽ vuốt cằm:
- Nhưng ta tin cháu sẽ ủng hộ ta về chuyện này.
- Đó là tất nhiên!
Hetty trả lời không chút do dự:
- Ngài là trụ cột của vùng đất này! Ngài cũng là người duy nhất mà Rebecca và cháu có thể tin tưởng dựa vào…
- Vậy thì ta hứa với cháu một điều, mọi chuyện ta làm là để đem đến thịnh vượng và văn minh cho vùng đất này, chỉ cần theo ta, cháu và Rebecca sẽ được chứng kiến một gia tộc Cecil hùng mạnh chưa bao giờ có.
Cao Văn nghiêm túc nói:
- Cháu có chấp nhận lời hứa này không?
Hetty mạnh mẽ gật đầu.
- Vậy thì quay trở lại vấn đề quản lý.
Cao Văn nở nụ cười:
- Vấn đề về việc cho phép “dân thường” và “dân nghèo” tham gia quản lý lãnh thổ.
- Ngài còn chuẩn bị nhiều “chức vụ” khác nữa sao?
Hetty đã đoán ra được những điều trong tâm trí Cao Văn thông qua đoạn trò chuyện trước đó:
- Mặc dù hiện giờ cháu không thấy có gì sai nhưng có thật sự cần thiết không?
Cao Văn nhìn Hetty, quý cô xinh đẹp và duyên dáng này đã làm việc quá sức những ngày gần đây, trông vô cùng tiều tụy. Thậm chí hôm nay cô còn không bận tâm đến việc rửa mặt, chứ đừng nói đến việc trông thật thanh lịch.
Cô chịu trách nhiệm hầu hết tất cả công việc trong trại, với thần sắc mệt mỏi như này, vậy mà cô còn không nhận ra họ đang thiếu một đội quản lý…
- Cháu có nghĩ rằng chính mình có thể lo liệu được tất cả công việc nội bộ không?
Cao Văn chậm rãi hỏi.
- Mọi chuyện quả thực đang có chút mệt mỏi, nhưng dù sao thì chúng ta vẫn đang trong giai đoạn khởi đầu, đợi đến lúc lãnh địa tiến vào quỹ đạo…
- Đến lúc tiến vào quỹ đạo cháu cũng không quản được, vì trước đây các cháu vốn chưa từng “quản lý”.
Cao Văn liếc nhìn cô:
- Từng làm thống kê nhân khẩu chưa? Từng làm thống kê sản xuất chưa? Từng làm thống kê kinh tế chưa? Từng làm thống kê mua, bán, tích trữ của những năm trước và kế hoạch phát triển cho năm tiếp theo chưa? Hay là khoan nói đến chuyện này, các cháu đã bao giờ nắm rõ dòng tiền ra vào của lãnh thổ này trong một năm chưa, dù chỉ một lần?
Hetty hoa cả mắt:
- …Hở?
- Mỗi khi gần đến cuối năm thì phái người đi kiểm tra xem trong kho lúa còn bao nhiêu lương thực, lúc trưng thu lương thực thì đếm số người vẫn còn nợ tiền tô thuế, những việc này không được tính là quản lý nội chính đâu.
Cao Văn cười:
- Ta để cháu và Rebecca thu thập tên, tuổi, nghề nghiệp và tình hình gia đình của tám trăm người đó. Thành thật nói cho ta biết, cháu nghĩ gì về những biểu mẫu đó?
Hetty vui vẻ báo cáo:
- Quả thật sử dụng rất tiện lợi, lần đầu tiên cháu có thể dễ dàng nắm được chúng ta có bao nhiêu người làm trong các ngành nghề khác nhau. Và khi sắp xếp công việc sản xuất, cháu có thể đơn giản sử dụng thông tin từ các biểu mẫu mà không cần phái người để nghe ngóng tìm xem các thợ thủ công khác nhau đang ở đâu…
- Rồi đến một ngày, khi lãnh địa có tám ngàn, hoặc thậm chí tám mươi ngàn người, cháu và Rebecca vẫn sẽ tự thống kê sao? Hay cho đến một ngày khi lãnh thổ được mở rộng sang phía Nam dãy núi Hắc Ám, cháu vẫn sẽ trèo đèo lội suối gõ cửa từng nhà một để hỏi thăm tình hình sao?
Hetty: “...”
- Nếu cháu muốn tiếp tục giữ vững sự tiện lợi này thì cháu cần phải có một “đội quản lý”.
Cao Văn dang rộng tay ra:
- Và để xây dựng một tổ chức như vậy, chúng ta cần phải để người dân trong lãnh địa tham gia vào.
Hetty nghĩ một lúc rồi lại cau mày:
- Nhưng hầu hết mọi người trong lãnh thổ còn không biết viết tên của mình, vậy làm sao mà…
- Cho nên đó chính là bước tiếp theo trong kế hoạch của ta.
Cao Văn vừa cười vừa nói:
- Để mọi người đều biết chữ.
Hetty: “…”
Có lẽ hôm nay là ngày cô á khẩu nhiều nhất trong đời.
Cao Văn cho Hetty một lúc để suy nghĩ, hắn nhìn vào các nhóm dân thường không xa đang báo cáo tiến trình với người giám sát của họ.
Mọi chuyện đều không thể xong trong một sớm một chiều.
Để xây dựng một chế độ mới cần tốn rất nhiều thời gian, xây dựng một xã hội mới trong chế độ này thậm chí còn khó khăn hơn, và sau nữa chính là xây dựng một vương quốc… có lẽ sẽ tốn thêm nhiều năm nữa.
Hiện giờ trong lãnh thổ chỉ có tám trăm người, đúng là Hetty tự mình xoay sở được, người không hoàn toàn thạo việc như Rebecca cũng có thể dùng những quả cầu lửa để giúp đỡ… Ví dụ như đốt lửa khai hoang hoặc làm những thứ khác, nhưng nếu muốn phát triển về lâu về dài thì phải thiết lập nền tảng từng bước ngay từ bây giờ.