• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cõi bóng tối.

Cao Văn không biết bây giờ các quốc gia của nhân loại lý giải gì về Cõi bóng tối. Nhưng với những ký ức hắn kế thừa, Cao Văn thấy rằng từ hơn 700 năm trước Đế quốc Gondor đã có một vài nghiên cứu về phương diện này. Các học giả đầu bạc dành cả ngày nghiền ngẫm những cuốn sách và tài liệu chán ngắt. Họ quan sát những cây thước đo ô vuông thủy tinh được chôn trong giếng ma thuật để phỏng đoán diện mạo thế giới thực sự, và họ dùng một mô hình kinh điển để mô tả các “tầng” của thế giới.

Trong mô hình kinh điển này, các học giả tin rằng thế giới được chia thành nhiều “tầng”, trong đó tầng trên cùng ổn định nhất là cõi vật chất. Mọi thứ ở cõi vật chất đều tuân theo quy luật, có thể tiếp xúc trực tiếp và dễ dàng quan sát được. Nó cũng là nơi mà hầu hết các sinh vật sinh sống.

Tầng dưới cõi vật chất là cõi bóng tối, nơi mà hầu như không ai có thể trực tiếp tiếp cận. Cõi bóng tối là cái bóng phản chiếu của cõi vật chất nhưng là phiên bản vặn vẹo. Nhân loại bình thường tuy không thể trực tiếp tiếp xúc và quan sát cõi bóng tối, nhưng họ có thể cảm nhận và thăm dò nó bằng cách sử dụng ma thuật và các skill lĩnh vực Tinh thần.

Tầng dưới cõi bóng tối là cõi u ảnh, nó còn bí ẩn và khó hình dung hơn, và là cái bóng phản chiếu của cõi bóng tối. Dù có dùng ma thuật gì đi chăng nữa thì chẳng ai có thể đến cõi u ảnh. Một vài pháp sư may mắn đã bắt được một vài sinh vật của cõi u ảnh có đủ trí thông minh để giao tiếp và họ đoán được sự tồn tại của cõi u ảnh nhờ vào lời nói của những sinh vật đó.

Một số học giả cấp tiến hơn thậm chí còn mở rộng mô hình này. Họ tin rằng dưới cõi u ảnh có lẽ vẫn tồn tại một tầng sâu hơn. Giới tầng đó là lãnh địa của các vị thần, là “Vùng đất khởi nguyên” được Đấng Sáng Tạo gây dựng nên khi ngài tạo ra thế giới này, một vùng đất mà người phàm không thể nghiên cứu.

Theo hiểu biết của Cao Văn, mô hình này giống như từng lớp giấy kraft. Thế giới vật chất là những gì ta nhìn thấy ở đầu tiên, bóng của nó phản chiếu lên từng lớp giấy phía sau, nên càng về sau, bóng hình thế giới càng mơ hồ và biến dạng.

Hắn và Amber đang ở Cõi bóng tối - mặt sau của lớp giấy thứ nhất.

Dù chỉ là tầng thứ hai thôi, nhưng đây là nơi mà hầu hết con người chưa từng đặt chân đến.

Hắn đủ khôn ngoan để không hỏi Amber rằng ‘tại sao cô nàng lại có khả năng đi vào Cõi bóng tối’ ở thời điểm này. Hơn nữa, dựa theo những gì Amber nói vừa nãy, đây là lần đầu tiên cô nàng ‘tiến vào một nơi sâu như vậy’, nên dù có hỏi thì chắc chắn hắn cũng sẽ không nhận được câu trả lời.

Thế giới này vẫn còn rất nhiều bí mật đáng để khám phá, có nhiều điều không phải cứ treo lơ lửng trên bầu trời trong nhiều năm là có thể biết.

Cao Văn nhanh chóng nhận định rằng đi theo dấu chân của Bette là cách duy nhất để phá cục.

Nhưng trước khi rời khỏi hiện trường, hắn vẫn quay đầu lại nhìn với đôi chút bất an. Hetty, Rebecca và những người khác vẫn đứng bất động ở đó trong trạng thái ‘búp bê sứ’. Trong thế giới hiện thực, họ đang chống lại sự xâm nhập của Oán linh sương mù, nhưng trong cõi bóng tối, cơ thể bọn họ lại đứng yên và bị làn sương mờ màu đen bốc lên từ dưới nền đất không ngừng ăn mòn.

May mắn là xét theo tốc độ mà lớp sương mù đang ăn mòn thì họ vẫn còn một chút thời gian.

- Có lẽ đây là hình dạng thật của Oán linh sương mù.

Amber nhìn theo hướng nhìn của Cao Văn, cô nàng lắc đầu nói:

- Ngài nghĩ rằng nếu bán thông tin này cho Hiệp hội Thần bí học hay Hiệp hội các nhà chiêm tinh thì chúng ta sẽ kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ?

- Họ sẽ ép cô uống một đống nước thuốc rồi buộc một viên pha lê ghi chép vào đầu cô, sau đó dùng thuật lưu đày và ném cô vào Cõi bóng tối để biến cô thành công cụ do thám hình người đấy.

Cao Văn đảo mắt nhìn Amber:

- Đi theo ta, chúng ta còn việc quan trọng phải làm.

Amber vừa theo sau Cao Văn vừa luyên thuyên:

- Nhưng ngài có thể ra mặt thay tui mà. Dù sao thì ngài cũng là trọng thần khai quốc của Anso, chẳng lẽ họ còn có thể ép ngài uống nước thuốc hay sao?

- Cô nghĩ sao? - Cao Văn giật giật khóe miệng.

- Bọn họ sẵn lòng treo ta lên tường, viết tên ta vào sách và đặt ta lên bàn. Hằng năm quốc vương còn sẵn sàng đưa cả gia đình cháu chắt chút chít đến tặng ta một bó hoa, thuận tiên nghỉ xả hơi ba ngày. Không những không có rủi ro mà còn có thể tiện kiếm cái thanh danh luôn.

- Nhưng nếu họ phát hiện ra vị tổ tiên này đã thực sự chui ra khỏi quan tài, ta e rằng phản ứng đầu tiên của họ là nhấn đầu ta về lại quan tài, sau đó đóng luôn hai trăm cây đinh, nếu tàn nhẫn hơn tí thì khéo có khi còn đổ thêm chì nóng chảy ấy chứ.

Amber sợ tới mức há hốc mồm:

- Ủa tại sao?!

Cao Văn nhìn cô nàng bán yêu tinh đầu óc ngu ngốc một cái, rồi cáu kỉnh đáp trả:

- Bởi vì không còn ba ngày nghỉ cả nước nữa chứ sao!

Nói xong, hắn sải bước bỏ lại Amber phía sau. Mất nửa ngày, cô nàng ta mới phản ứng kịp:

- Chờ đã! Ngài sai rồi! Ngày tảo mộ của ngài không được nghỉ đâu á! Chỉ có tế điệu quốc vương khai quốc mới được nghỉ ba ngày thôi! Ngài chết sớm nên không biết!

Cao Văn gần như ngã ngửa.

Mặc dù đã xua được ý định bán tình báo cõi bóng tối của Amber, nhưng Cao Văn lại có kế hoạch của riêng mình. Hắn rất tò mò về cõi bóng tối, hay nói đúng hơn… hắn tò mò về toàn bộ thế giới này.

Nên hắn muốn một ngày nào đó mình sẽ hiểu rõ tất thảy mọi thứ trên thế giới này.

Chuỗi dấu chân không đi xa lắm.

Có lẽ do hoàn cảnh của cõi bóng tối đặc biệt đến mức cách phán đoán khoảng cách mà họ quen thuộc trong cõi vật chất không hiệu quả ở nơi này, nên Cao Văn và Amber chỉ mới đi dọc theo dấu chân được một đoạn ngắn thì một ngôi nhà gỗ đã đột ngột xuất hiện trước mặt họ.

Căn nhà gỗ đó vừa nhỏ vừa dột nát, không biết đã nằm ở đây được bao lâu, xung quanh là một hàng rào đã cũ nát. Từ những gì còn sót lại của hàng rào, có thể thấy là nó đã không còn bất kỳ tác dụng phòng ngự nào nữa. Nhưng ở trong góc của ngôi nhà gỗ, Cao Văn chú ý thấy chút màu sắc.

Đó là màu rêu, cái màu rất nổi bật trong thế giới đen trắng này. Theo thời gian trôi qua, mảng màu nhỏ ấy cũng nhanh chóng phai dần đi.

Dấu chân của Bette kéo dài đến trước cửa ngôi nhà gỗ.

Amber rút con dao găm nhỏ của mình ra, cô nàng khoa tay trước ngực một cách khẩn trương lo lắng:

- Chờ tí nữa ngài xài skill thiên thần giáng lâm lao vào chém rau thái dưa còn tui thì hỗ trợ ngài từ phía sau nhé.

Cao Văn suy nghĩ một lúc mới bỏ ý định túm lấy cổ áo Amber và ném cô nàng vào bãi mìn. Thay vào đó, hắn đặt một tay trên chuôi kiếm của kẻ Khai hoang, một tay khác thì cẩn thận đẩy cánh cửa lớn màu xám ra.

Nhưng chẳng có đòn công kích nào đánh tới.

Bên trong nhà gỗ chỉ là một căn phòng bình thường, dột nát, như thể một bức ảnh đen trắng cũ kỹ.

Nhưng có ai đó bên trong.

Một người đàn ông với bộ râu xồm xoàm, mặc chiếc áo choàng ngắn cũ kỹ ngồi sau chiếc bàn vuông giữa gian nhà gỗ. Ông ta trông tiều tụy và hốc hác đến nỗi Cao Văn không có cách nào đoán ra tuổi thật. Ở sau lưng người đàn ông này là hai chiếc kệ gỗ chứa đầy chai lọ và một chiếc bàn giả kim cũ.

Ở khắp mọi nơi trong nhà là các thiết bị cần thiết cho các thí nghiệm ma thuật, nhưng chúng đang chất thành đống với những món đồ tạp nham khác. Bất kỳ một pháp sư bình thường nào nhìn thấy cảnh tượng nghèo nàn thảm thương này ắt hẳn cũng muốn khóc.

Người đàn ông ngồi sau chiếc bàn vuông nhìn về hướng của Cao Văn, và nở một nụ cười cứng ngắc:

- À, có khách. Đã lâu lắm rồi không có khách đến thăm phòng thí nghiệm của tôi. Hơn nữa còn có đến hai người?

Amber thò đầu ra từ phía sau Cao Văn. Cô gái bán yêu tinh tỏ vẻ cảnh giác:

- Chúng ta... không đánh nhau à?

Cao Văn không rút kiếm ra, nhưng cũng không để tay quá xa chuôi kiếm. Hắn bước vào ngôi nhà gỗ trong tư thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào:

- Chúng tôi đi ngang qua, tìm kiếm một người. Đó là một cô gái khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, cô ấy mang theo một cái chảo…

Nhưng người đàn ông ngồi sau bàn dường như không nghe thấy Cao Văn nói. Ông ta chỉ cười từ tốn và khẽ gật đầu:

- Xin mời ngồi. Annie đang chuẩn bị bữa trưa. Trong khu rừng sâu này không có nơi nghỉ chân đâu, nếu hai người không chê thì hãy ở lại dùng bữa đi.

- Annie? - Cao Văn vô thức hỏi.

- Nó là con gái của tôi. - Người đàn ông mỉm cười. - Nó rất ngoan.

Có tiếng thiếu nữ kinh ngạc hô lên từ phía bên cạnh:

- Lãnh chúa?

Cao Văn nhìn về hướng phát ra giọng nói và thấy Bette mặt mày ngạc nhiên đứng cạnh một cánh cửa nhỏ ở góc ngôi nhà gỗ.

- Bette? Thật tuyệt khi cô không sao.

Cao Văn lập tức thở phào nhẹ nhõm:

- Ta ở đây để đưa cô trở về.

Nhưng Bette lại khẽ lắc đầu. Người đàn ông ngồi sau chiếc bàn vuông cũng nhìn về cô gái trẻ, nhẹ nhàng hỏi:

- Annie, bữa trưa đã sẵn sàng chưa?

- Thưa cha, sắp xong rồi ạ. - Bette ngoan ngoãn gật đầu.

Bette quay người trở lại nhà bếp trong khi Cao Văn và Amber liếc nhìn nhau. Sau khi xác nhận người đàn ông lạ mặt phía sau chiếc bàn vuông không có phản ứng gì, họ đi theo cô hầu gái.

Bette đang nấu ăn trong bếp bằng chiếc chảo quý giá của mình. Ngọn lửa trắng xanh nhảy múa trên bếp, trên chảo là những cây xúc xích đang được rán xèo xèo.

Amber toàn để ý đến những điểm không phải trọng tâm:

- Trong cõi bóng tối vẫn nấu ăn được hả?

- Chuyện gì đang xảy ra vậy? - Cao Văn đến chỗ Bette, hắn trầm giọng hỏi.

Từ cử chỉ hành động của cô hầu gái, hắn xác định được cô nàng không bị bỏ bùa chú kiểm soát tâm trí, nhưng Bette lại ở đây nấu ăn, thậm chí cô gái nhỏ còn gọi người đàn ông kỳ lạ ngoài kia là “cha” — điều đó thực sự có chút kỳ lạ.

- Tôi cũng không rõ lắm.

Khuôn mặt Bette vẫn bối rối như mọi khi:

- Nhưng dường như người đàn ông bên ngoài coi tôi là con gái của ông ấy…

- Vậy cô cứ thế nghe lời mà coi ông ta là cha của cô hả? - Amber mở to mắt.

Bette lắc đầu:

- Ông ấy rất đáng thương, vì vậy tôi muốn nấu cho ông ấy một bữa ăn trước khi rời đi.

Cao Văn và Amber nhìn nhau ngơ ngác.

Sau đó, Bette đột nhiên thò tay vào túi của bộ váy người hầu và lấy ra một cuốn sổ cũ đưa cho Cao Văn.

- Lãnh chúa, cho ngài nè. Ông ấy đã đưa cái này cho tôi, nhưng tôi đọc không hiểu, nhưng chắc ngài có thể hiểu đấy.

Cao Văn nghi hoặc nhận cuốn sổ không dày lắm ấy. Hắn nhanh chóng lật giở những trang ghi chú cuối cùng.

Amber tò mò ngó đầu về phía trước:

- Gì vậy? Cho tui xem với cho tui xem với…

- Công thức ma thuật? Chuỗi ký hiệu?

Cô nàng bán yêu bị đống những ký hiệu và biểu thức số học phức tạp kia đập cho choáng váng. Amber ngẩng đầu lên, mặt ngơ ngác nhìn Cao Văn:

- Cái ông già kỳ lạ kia là pháp sư hả?

- Nói chính xác hơn, ông ta là một pháp sư hoang dã.

Cao Văn cuộn tròn cuốn sổ và gõ vào đầu Amber:

- Lúc cô vào phòng thấy nhiều dụng cụ thí nghiệm ma pháp như thế mà không nhận ra điều đó hả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK