Hành trình này Cao Văn không đi quá nhanh.
Mặc dù trên đường đi Rebecca có vẻ hơi lo lắng, nhưng Cao Văn vẫn sắp xếp cuộc hành trình theo tốc độ của riêng mình. Hắn cho phép cả nhóm dừng lại ở mỗi thị trấn dọc đường đi. Khi dừng lại, hắn ra lệnh cho các binh lính cải trang thành du khách hoặc lính đánh thuê, lẫn vào đám đông để loan tin “Đại công tước Gawain Cecil, người sáng lập vương quốc đã sống lại” và “Đại công tước Gawain sẽ sớm đến thành phố Thánh Sunil”. Đồng thời, hắn cũng thuê các thi sĩ và lưu manh địa phương lan truyền những tin tức tương tự nhưng ở phiên bản kỳ lạ hơn. Nguồn tài trợ mà họ nhận được từ Tử tước Andrew đủ cho hắn làm những chuyện này.
Lúc đầu, Cao Văn vẫn lo lắng khi cả hắn và Rebecca đều không có kinh nghiệm đối phó với lưu manh bản xứ và có thể gặp khó khăn khi thực hiện những nhiệm vụ này. Tuy nhiên, thật không ngờ kỵ sĩ Byron, người đi cùng họ, đã thể hiện một kỹ năng phi thường. Mặc dù thực lực người kỵ sĩ trung niên không xuất sắc hơn so với những kẻ đồng trang lứa, nhưng anh ta lại có khả năng đối phó rất ấn tượng với những kẻ nhàn tản kia.
Khi đến một thành phố, anh ta không mất quá nhiều thời gian để liên lạc với nhóm “chuột”. Trước khi những người lính truyền tin, những tin đồn khác nhau về biên giới phía nam đã bắt đầu lan truyền từ những người thuộc tầng lớp dưới…
Cao Văn nghĩ về xuất thân của kỵ sĩ Byron. Theo lời Rebecca, Byron không phải là quý tộc chính thống, anh ta từng là một lính đánh thuê vào Nam ra Bắc, trong một lần tình cờ được Tử tước Cecil đời trước thu nhận, nâng lên cấp kỵ sĩ. Hiện tại xem ra, kinh nghiệm lính đánh thuê của anh ta năm đó đã không bị lãng phí.
Và Amber cũng đã giúp đỡ rất nhiều và thực hiện đúng như những gì Cao Văn mong đợi. Cô nàng thật sự rất thông thạo trong việc đối phó với những tên lưu manh kia (nên bảo là tư tưởng nghề nghiệp cao hay là trình độ nghiệp vụ mạnh nhỉ?). Cao Văn đã đưa cho cô nàng bán yêu tinh một số tiền để thu mua những tên lưu manh đó, và khi Amber xong việc, cô nàng thậm chí còn quay lại với số tiền lớn hơn…
Tất nhiên, hành vi như vậy đã bị Rebecca, người lớn lên trong một nền giáo dục tốt đẹp lên án kịch liệt. Để giữ hình ảnh tốt đẹp của mình trước con cháu, Cao Văn không còn cách nào khác là ấn đầu Amber, bắt cô nàng hứa sẽ trả lại số tiền đã đánh cắp và không bao giờ tái phạm nữa.
Đây là một đòn giáng mạnh vào Amber như thể giá trị đời này của cô nàng đang bị lên án. Cao Văn cảm thấy việc dạy thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan đúng đắn cho cô nàng là điều bất khả thi.
Bên cạnh việc vừa đi vừa nghỉ để tin tức tiếp tục lan truyền, Cao Văn còn có một động cơ khó nói khác – hắn cần hiểu hơn về thế giới này.
Không phải vì sự khác biệt to lớn giữa ký ức 700 năm trước mà hắn thừa hưởng với thế giới hiện tại, mà bởi vì hắn vốn không phải người của thế giới này. Những hình ảnh hắn nhìn thấy trên bầu trời nhiều nhất chỉ có thể được dùng làm bản đồ, ký ức trong trí nhớ mà hắn thừa hưởng thì thiếu tính linh hoạt và tính liên tưởng. Đã có nhiều lần hắn cố tìm ký ức nhưng vì không có “từ khóa mấu chốt” nên chẳng nhớ được gì, vậy nên hắn ý thức được việc cấp bách và cần thiết nhất hiện giờ là hiểu rõ thế giới này.
Quá trình này diễn ra khá suôn sẻ.
Hắn đã nhìn thấy những ngôi làng phía nam nghèo nàn và lạc hậu của Vương quốc Anso, những thành phố trung tâm phồn hoa và sầm uất, những vùng đất hoang vu, những pháo đài do con người dựng nên. Tất cả những thứ này đều đang dần hòa hợp với tấm bản đồ từ trên cao nhìn xuống của hắn.
Thông qua một vài chi tiết, hắn khẳng định bản đồ “mới nhất” từ trên cao xuống trong tâm trí hắn chưa quá lỗi thời. Nó có lẽ là một bản ghi chép vào khoảng mười năm trước. Đó là hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy khi hắn đang lơ lửng trên bầu trời.
Trong thế giới có nhịp độ chậm rãi này, một tấm bản đồ từ mười năm trước hoàn toàn có thể sử dụng được.
Còn về việc rời khỏi biên giới phía nam quá lâu và liệu có vấn đề gì có thể xảy ra ở trấn Tanzania hay không, Cao Văn không lo lắng như Rebecca, hắn tin vào năng lực của Hetty. Và hắn cũng có thể khẳng định, Tử tước Andrew sẽ thực hiện đúng các điều khoản trong thỏa thuận. Không phải hắn tin tưởng nhân phẩm của ngài Tử tước, mà là hắn tin chắc lợi ích thỏa thuận đủ tốt để ràng buộc anh ta với Gia tộc Cecil. Trước khi rời khỏi biên giới phía nam, hắn đã chỉ thị cho kỵ sĩ Philip âm thầm truyền tin ra ngoài. Trừ việc cho mọi người biết Gawain Cecil hồi sinh, tin tức này cũng sẽ để những người dân may mắn sống sót từ Cecil trở thành tâm điểm chú ý, khiến Tử tước Andrew không còn lựa chọn nào khác. Anh ta chỉ có thể tiếp tục che chở cho những người sống sót đến khi Cao Văn trở về từ thủ đô, khi mọi thứ đã được giải quyết.
Dù hành trình kéo dài bao lâu thì cũng sẽ có hồi kết. Hai tháng sau khi rời khỏi khu vực phía nam, những bức tường cao ngất của thành phố Thánh Sunil cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt Cao Văn và nhóm người.
Đây là thành phố được xây dựng trên một vùng đồng bằng. Nó có quy mô lớn hơn nhiều so với những thành phố nghèo nàn và lạc hậu phía Nam. Những bức tường trắng và những mái nhà màu xanh nhạt gọn gàng là những đặc điểm nổi bật của thành phố đã mang lại cho nó danh tiếng tốt đẹp là “Thành phố Trắng” và “Những vương miện Xanh”.
Kể từ khi vị vua sáng lập Charles Đệ Nhất lãnh đạo người dân khai phá vùng đất trên đồng bằng và xây dựng thành phố này, nó đã trải qua vô số lần mở rộng và tái thiết. Những bức tường đầu tiên bằng đất đá đã không còn nữa, chỉ còn lại một vài bức tường tượng trưng ở những khu vực cổ kính của thành phố. Các bức tường thành mới được xây dựng bằng đá lớn gấp mười lần so với ban đầu. Những viên đá này được lấy từ các dãy núi đá ở phía bắc và đá cứng ở khu vực phía đông. Đồng và chì nóng chảy lấp đầy giữa các viên gạch. Trong bức tường thành dày và vững chãi này, cứ mỗi trăm mét lại chôn vùi những tinh thể có sức mạnh nguyên tố Đất để đảm bảo tường sẽ không bị nứt và vỡ ra. Sự xa xỉ này là điều mà những tổ tiên tiên phong thuở đó thậm chí còn không dám mơ tới.
Đứng bên dưới bức tường của thành phố Thánh Sunil, nhìn lên những viên gạch đá chói lọi dưới ánh nắng mặt trời, Cao Văn nhận ra rằng hắn không thể tìm thấy bất cứ chi tiết nào như vậy trong ký ức của mình.
Thành phố này không còn giống với thành phố nhỏ trong ký ức của Gawain Cecil.
Với văn thư thông hành hợp pháp và lời bảo đảm đáng tin cậy của tầng lớp quý tộc, Cao Văn và cả nhóm không chút trắc trở tiến vào thành phố.
Francis Đệ nhị, đương kim quốc vương bệ hạ trị vì toàn bộ Vương quốc Anso, đã ở trong lâu đài Bạc chờ đợi những vị khách từ phía nam đến thăm, nhất là chờ vị khách đặc biệt đến từ 700 năm trước.
Trên thực tế, ông ta đã chờ đợi rất, rất nhiều ngày, đến mức gần như sắp suy nhược tinh thần.
Lão tổ tiên này thật quá giày vò, nhà vua không thích phải chờ đợi lâu như vậy. Từ khắp các vùng phía nam, thông tin trên mọi nẻo đường hầu như không ngừng đổ về. Các báo cáo chính thức từ mọi cấp quan chức và tin tức thu thập được từ người dân gần như có thể xếp chồng lên nhau đến một mét trên bàn làm việc. Trong số các báo cáo đó có ít nhất một trăm phiên bản của tin tức, không bao gồm các phiên bản bằng ngôn ngữ địa phương khác nhau. Dù là phiên bản nào thì cốt truyện đều kể về vị tổ tiên đột ngột mở quan tài và dẫn con cháu của ngài đến thẳng thủ đô. Tuy nhiên, các báo cáo vẫn liên tục đến mỗi ngày, trong khi lão tổ tiên…
Sao mãi mà ngài ấy chưa đến vậy!?
Sau khi nhận mật thư từ Tử tước Andrew, kế hoạch ban đầu vốn được thực hiện đã bị hủy bỏ, các chiến lược ứng phó được thảo luận với những cố vấn thân cận cũng thất bại khi vị tổ tiên giờ đây đang du sơn ngoạn thủy, tự mình diễu hành quanh các thành phố. Hiện tại, mọi người đều đã biết về sự trở lại của Gawain Cecil. Tất nhiên, xét rằng giao tiếp trong thời đại này không mấy hiệu quả, nói tất cả mọi người đều biết ngài ấy trở lại là nói quá. Dù vậy, tin tức này ít nhất sẽ được những người có khả năng thu thập thông tin, như thương nhân và quý tộc biết đến.
Do đó mà Francis Đệ nhị không làm gì được nhiều.
Ông ta sẽ phải ngồi trong lâu đài Bạc, công khai đón tiếp vị đại công tước huyền thoại kia trở về, công khai nói chuyện với ngài ta, rồi công khai tiễn ngài ta đi.
Ít nhất, trên mọi khía cạnh mà mọi người chú ý, ông ta phải công khai và làm việc quang minh chính đại.
Tuy nhiên, Cao Văn không định giải thoát cho vị vua đó nhanh như vậy. Hoặc có lẽ, hắn đã đạt được một nửa mục tiêu ban đầu của mình. Bây giờ, hắn muốn kiểm tra thái độ của nhà vua và của những người xung quanh nhà vua. Vì vậy, thay vì cúi thấp đầu, trực tiếp ngồi trong xe ngựa đi đến lâu đài Bạc, thì sau khi vào thành phố không lâu, hắn lại ra lệnh cho binh lính lấy lá cờ được chuẩn bị sẵn ra.
Bên trên lá cờ là biểu tượng của gia tộc Cecil, biểu tượng thanh kiếm và chiếc khiên của hoàng tộc Anso. Hai biểu tượng được vẽ cạnh nhau theo trí nhớ của hắn. Đó là lá cờ mà Gawain Cecil đã sử dụng khi hắn còn là Đại công tước ở biên giới phía nam.
Dù chỉ còn mười hai binh sĩ, họ cũng phải thể hiện khí thế xông trận.
Gia tộc Cecil thực sự đã suy tàn, nhưng ngay cả khi họ suy tàn đến trạng thái hiện tại, gia tộc từng theo vị vua sáng lập đi tiên phong, bản chất chiến binh của họ đã ăn sâu vào trong máu, đến hiện tại họ vẫn còn niềm kiêu hãnh sót lại. Họ bảo vệ người dân và đất đai, không bao giờ chùn bước trên chiến trường. Rebecca, người lúc này mới mười bảy tuổi và chỉ có thể tung ra những quả cầu lửa, có thể nói là lãnh chúa yếu nhất của Cecil từ trước đến nay. Cô nàng tệ hại trong cả chính trị lẫn chiến đấu, đầu óc còn có thể từng bị đập vào cửa. Nhưng ngay cả cô nàng cũng có thể dẫn đầu vài gia tộc binh lính liều chết bảo vệ thành trì, để các thường dân thoát ra ngoài. Tất cả đều là nhờ ý thức danh dự được truyền qua nhiều thế hệ.
Vì vậy, dù rằng người Cecil có đất phong nghèo nhất ở biên giới phía nam, nhưng họ vẫn có thể nuôi dưỡng ra những chiến binh mạnh nhất biên giới.
Ngay cả khi những chiến binh này đến giờ đã chết chỉ còn lại mười mấy người.
Các binh sĩ giương cao lá cờ và cưỡi ngựa theo đội hình hai hàng dọc. Nhìn những biểu tượng phấp phới trên cờ, họ dường như cũng được khích lệ ngẩng cao đầu. Phía sau họ, Rebecca và Cao Văn cũng xuống khỏi xe và cưỡi ngựa cùng các binh lính.
Byron đi phía trước mở đường. Chàng kỵ sĩ xuất thân từ lính đánh thuê đang cố hết sức thể hiện mình như một quý tộc thật thụ, để không làm ô nhục gia tộc mà anh ta thề sẽ trung thành. Cao Văn cưỡi ngựa đến bên cạnh thì thầm với anh ta:
- Thư giãn đi. Hãy gạt tất cả quy tắc ứng xử sang một bên. Ngày trước khi chúng ta đến đây, một số người trong chúng ta thậm chí còn mang trên lưng những chiếc rìu đốn gỗ.
Ở cuối hàng, trong chiếc xe ngựa mà Cao Văn và Rebecca đáng lý sẽ ngồi, giờ lại là nữ đạo tặc và Betty, người hầu gái đang ngủ gật.
- Quý tộc thật sự là một loại sinh vật bệnh hoạn, đúng không? – Amber nhìn ra bên ngoài xe ngựa, quay lại chọc vào cánh tay Betty.
- Tại sao họ không ngồi trong xe mà phải cưỡi ngựa huênh hoang thế nhỉ? Dở hơi thật.
Betty nghiêng đầu một chút, trông như thể cô nhóc đang gật đầu, nhưng đột nhiên một bong bóng nước từ mũi bật ra.
Amber chớp mắt nhìn Betty, đột nhiên chú ý đến chiếc chảo cô nhóc đang cầm. Cô nàng lập tức muốn bày trò nghịch ngợm, bèn phát huy kỹ năng thần trộm tuyệt đỉnh của mình, lặng lẽ tiến lại gần cái chảo…
Betty đột nhiên ôm chảo vào trong ngực, giương mắt nhìn Amber đang kinh ngạc:
- Không cho! Chủ nhân đã nói nó là của tôi!
Amber: “?”