• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Hetty nói xong, hầu như tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều vô thức nuốt nước bọt.

Tất cả mọi người ngoại trừ Bette - cô nhóc không hiểu bọn họ đang nói cái gì.

Rebecca không thể không nghĩ đến những con quái vật đã phá hủy lãnh địa của gia tộc mình kia được. Bọn quái vật đó chính là sản phẩm của thủy triều đen. Trước đó, cô nhóc đã từng nghĩ rằng những con quái vật đó đã lang thang từ vùng đất chết Gondor, xuyên qua bức tường hùng vĩ rồi xâm nhập vào lãnh địa Anso — dù sao, lãnh địa của Gia tộc Cecil cũng giáp ranh với phía nam của Anso, khá gần với vùng đất chết Gondor. Nếu như một trong những tháp canh thực sự có vấn đề gây ra các lỗ hổng trên bức tường hùng vĩ, vậy thì việc lũ quái vật chạy ra được cũng là chuyện có thể tưởng tượng được.

Nhưng bây giờ, Rebecca không thể không tưởng tượng đến một viễn cảnh thậm chí còn tồi tệ hơn - điều gì sẽ xảy ra nếu lũ quái vật kia không đến từ vùng đất chết Gondor mà được sinh sản tự nhiên trên chính vùng đất thuộc lãnh địa Cecil chứ?

Điều gì sẽ xảy ra nếu lũ quái vật đó…chính là điềm báo của một cơn thủy triều đen mới đây?

- Liệu có phải là chúng ta hơi lo lắng quá về điều này rồi không?

Amber là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Cô nàng bán yêu tinh cố gắng nặn ra một nụ cười rồi chỉ vào cuốn sổ trên tay Hetty.

- Đó chỉ là một cuốn nhật ký do một gã pháp sư hoang dại để lại mà thôi. Tính minh bạch của các nội dung ghi chép vẫn còn là một dấu chấm hỏi mà. Chúng ta có thực sự phải liên tưởng đến thủy triều đen không?

Cao Văn không phản bác cô nhóc, mà chỉ gật đầu.

- Ừ, cũng có khi là ta đã quá lo lắng rồi.

Suy cho cùng, hắn cũng chỉ ngẫu nhiên phân tích dựa trên các ký ức được thừa hưởng lại mà thôi. Mặc dù cảm giác khi được trực tiếp kể ra thời kỳ lịch sử vĩ đại của bảy trăm năm về trước từ trí nhớ này thật tuyệt, nhưng bản thân hắn cũng không khỏi cảm thấy hơi kinh hãi trước nội dung mà mình đã kể.

- Đúng vậy á.

Amber ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy Cao Văn gật đầu.

- Ông già ngài đã chết bảy trăm năm, tâm trí của ngài vẫn đang còn ở năm đó chứ chưa chuyển về thời đại này mà. Tôi biết năm đó ngài đã trải qua thủy triều đen, chắc chắn là do bóng ma tâm lý khi đó quá… Oái!

Rebecca gõ cây gậy phép của mình lên đầu bán yêu tinh rồi trừng mắt nhìn cô ta:

- Không cho phép cô vô lễ với Ngài tổ tiên!

Cao Văn nhìn cây gậy phép của Rebecca bằng ánh mắt kỳ lạ, trong đầu hắn đang thầm nghĩ tại sao trước đây lúc cô nhóc oánh ngài tổ tiên bằng “cây gậy yên nghỉ” kia thì nhóc lại không cảm thấy vô lễ nhỉ…

- Cho dù chuyện đó có khả năng xảy ra hay không thì khi đến Thánh Sunil chúng ta vẫn phải báo cáo lên Quốc vương Bệ hạ.

Hetty vừa nói vừa trả lại cuốn sổ cho Cao Văn.

- Còn Quốc vương có tin vào điều này hay không thì đó không phải là điều mà chúng ta có thể can thiệp được.

Cao Văn yên lặng cất cuốn sổ đi, cố đè nén những suy nghĩ phức tạp trong lòng.

Sau đó, hắn ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào vầng “mặt trời” to lớn trên bầu trời kia.

Không có tán che bóng mát phía trên khoảng đất trống trong rừng nên bầu trời rất rộng lớn, vầng mặt trời khổng lồ kia lúc này đã lên tới điểm cao nhất trong một ngày. Vật sáng trên cao mạnh mẽ nhưng đầy đe dọa kia đang ban phát ánh sáng, sức nóng, cũng như sức mạnh của phép thuật đến thế giới này.

Có lẽ chính yếu tố cuối cùng này đã mang đến cho thế giới này một quy luật tự nhiên rất khác với thế giới trên Trái đất.

Ánh mắt của Cao Văn lướt khắp bề mặt của vầng mặt trời khổng lồ ấy. Những đường vân mờ nhạt đó hẳn là những cơn bão trên bề mặt của hành tinh khổng lồ. Hắn cố gắng dò tìm những hoa văn màu đỏ sậm nhưng cuối cùng lại không thu hoạch được gì: Có lẽ những đường nét hoa văn đó chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, và vào lúc này tất cả đều đã biến mất.

Tuy nhiên, cảm giác lo lắng trong lòng Cao Văn lại không hề tan biến theo nó. Hắn chỉ tạm thời đẩy những lo lắng của mình ra sau đầu, rồi âm thầm lên kế hoạch cho những gì mình nên làm tiếp theo mà thôi.

Trước hết, hắn cần phải có một chỗ đứng ở thế giới này đã. Mặc dù chỉ là một gia tộc đã suy tàn và cũ nát… Nhưng có điểm xuất phát vẫn tốt hơn là phải phiêu bạt vào những vùng núi hoang đất chết.

Sau khi băng qua khu rừng rậm, đường xá đã trở nên thuận lợi hơn rất nhiều. Có lẽ “định luật bảo toàn nhân phẩm” thực sự tồn tại, bọn họ không còn gặp được quái vật hay “hiện tượng tự nhiên” kỳ quái nào nữa. Do đó, họ đã bước lên đường chính một cách suôn sẻ. Thậm chí họ còn gặp được một thương đội quy mô nhỏ trên đường đi nữa.

Sau khi đưa cho thương đội một số tiền tương xứng, Cao Văn và đoàn người đồng hành cùng hắn cuối cùng cũng bỏ được nỗi lo phải trèo đèo lội suối bằng hai chân. Bọn họ có thể ngồi trên xe ngựa của thương đội rồi đi thẳng về phía Thị trấn Tanzania.

Thủ lĩnh của thương đội là một người đàn ông phương Bắc mập mạp, ông ta kinh doanh, buôn bán các sản vật và thảo mộc bản địa từ các vùng đất giàu có của vương quốc đến biên giới phía Nam.

Nghe nói, ban đầu ông ta định đi đến lãnh địa Cecil để làm vụ giao dịch cuối cùng, nhưng giữa chừng lại nghe nói ở lãnh địa Cecil đang xảy ra một thảm họa khủng khiếp, thế nên ông ta phải bỏ dở cuộc hành trình của mình giữa chừng.

Lúc đầu, ông ta tỏ ra thận trọng và miễn cưỡng đối với nhóm Cao Văn và những người còn lại, bởi bọn họ đều mang một thân phong trần sát khí, nhưng cuối cùng Hetty đã thuyết phục được ông ta bằng hai đồng vàng, và thậm chí còn khiến cho vị thủ lĩnh của thương đội này nhường luôn cả xe ngựa của chính ông ta nữa.

Vàng thực sự là nhà đàm phán mạnh mẽ nhất trong các giao dịch kinh doanh mà (chắc chắn là như thế).

Vào ngày thứ bảy sau khi rời khỏi lãnh địa Cecil, cánh cổng của Thị trấn Tanzania cuối cùng cũng đã xuất hiện trước mắt mọi người.

Đây là lần đầu tiên Cao Văn tiếp xúc gần gũi với thị trấn của nhân loại trên thế giới này. Tất nhiên, khi vừa mới rời khỏi lãnh địa Cecil, hắn đã leo lên đỉnh núi để nhìn thoáng qua trang viên - thứ tài sản trên danh nghĩa của mình. Thế nhưng lúc đó toàn bộ lãnh địa Cecil đã bị sự bạo loạn của sức mạnh nguyên tố phá hủy hoàn toàn, tạo thành những đống đổ nát, sau đó thì lại bị một ngụm nước có ga mặn chát của một con rồng xanh không biết từ đâu xuất hiện phun thành một bức tranh sơn dầu trừu tượng, thật là không thể nhìn ra được bất kì văn hóa địa phương nào cả. Còn Thị trấn Tanzania ngay trước mắt mang đến cho hắn cảm giác thành thực mà nói là không được ổn cho lắm.

Thậm chí có thể nói rằng hắn còn cảm thấy hơi thất vọng.

Thị trấn Tanzania rất lớn - đó là những gì Rebecca đã nói. Có lẽ là vì nằm trên vùng đồng bằng đất đai màu mỡ lại ở gần sông nên thị trấn này là một trong những thị trấn đông dân nhất khu vực phía Nam, với gần mười nghìn cư dân sinh sống trên vùng đất bằng phẳng hình tam giác này.

Sông Bạch Thuỷ từ phía tây chảy đến, trước khi chảy vào Thị trấn Tanzania, nó đã tách ra thành hai dòng, từ hai phía nam bắc của thị trấn chảy qua. Nó tưới tiêu cho phần lớn diện tích đất canh tác gần thị trấn, đồng thời cũng là huyết mạch giao thông của nơi đây. Còn phía đông của thị trấn thì dựa lưng vào một mỏ khoáng sản. Mỏ khoáng sản này chính là nguồn thu nhập quan trọng nhất của toàn bộ thị trấn.

Nhưng chính một nơi như thị trấn này, có những cánh đồng phì nhiêu, có mỏ khoáng sản, còn có cả một dòng sông có thể được sử dụng như một tuyến đường, nhìn thế nào thì nơi này cũng là một vùng đất tốt lành thịnh vượng, nhưng điều mà Cao Văn nhìn thấy nhiều nhất sau khi vào thị trấn là những người dân mặt mũi xanh xao vàng vọt cùng vô số túp lều gỗ ẩm thấp, tồi tàn, và có cả những con đường bẩn thỉu không chịu nổi, toả ra mùi hôi hám kỳ dị.

Bởi vì nền văn minh của thế giới này chưa tiến xa đến mức con người có thể chiếm lĩnh thiên nhiên hay đến mức nuôi nhốt tất cả các loại quái vật và mãnh thú trong các vườn thú, đã thế lại thêm mối đe dọa xung đột thường xuyên ở biên giới vẫn còn tồn tại, nên toàn bộ thị trấn được bảo vệ bởi một bức tường thấp bao quanh.

Các khu dân cư đổ nát nằm chất đống bên trong tường thành, như những đám rêu xanh và những vết lở loét tầng tầng lớp lớp xếp chồng chất lên nhau. Những ngôi nhà xập xệ ấy không có chút cảm giác thẩm mỹ nào, và cùng lắm thì cũng chỉ là nơi có tác dụng che mưa chắn gió mà thôi. Trong khi đó, lại có một con đường rộng rãi dẫn từ các cổng vào trung tâm thị trấn. Thế nhưng cảnh sắc của con đường đó cũng không khá hơn là bao.

Ngồi trên xe ngựa của thương đội, Cao Văn quan sát cảnh tượng ngoài đường phố. Hắn nhìn thấy những người nghèo, mặc những bộ quần áo ngắn cũn cỡn đi ở hai bên đường. Chỉ có một số ít người trong số bọn họ đi giày, trong khi phần lớn đều đi trên đôi chân được quấn chặt bằng vải vụn. Thậm chí còn có những người nghèo đến mức giẻ rách cũng không có mà buộc. Những người đi giữa đường phố thì rõ ràng là mặc quần áo sạch sẽ hơn nhiều, và dưới chân bọn họ cũng có giày để mang.

Bọn họ không có tương tác và thậm chí cũng chẳng có xung đột với nhau. Bọn họ chỉ lặng lẽ đi trên con đường của chính mình mà thôi, như thể bọn họ đang sống trong mỗi thế giới riêng biệt vậy.

Rõ ràng là bọn họ đang sống trong cùng một thị trấn, đang đi trên cùng một con đường nhưng bọn họ lại khác biệt như thể đang sống trong hai thế giới khác nhau.

Cao Văn tìm kiếm trong ký ức của Gawain, nhưng lại phát hiện ra rằng không có nhiều ký ức để tham khảo cho lắm. Gawain Cecil sinh ra ở đế quốc Gondor huy hoàng, đã thế còn lớn lên trong sự bao bọc của những vùng đất trù phú, nên vào thời điểm đó không tồn tại những cảnh tượng như thế này.

Sau này, do sự bùng nổ của thủy triều đen ở Gondor, Gawain đã dẫn người dân của mình lên phía bắc, để lại con đường đẫm máu ở phía sau. Trong cuộc hành trình đó, mọi người cùng nhau đồng cam cộng khổ mà không có sự phân biệt cao thấp giữa các giai cấp. Sau khi thành lập Vương quốc Anso, những kẻ tiên phong đã xây dựng lại vương quốc của họ trên một vùng đất hoang, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu. Đến cả một số vị đại công thần khai quốc, thậm chí ngay cả chính bản thân quốc vương cũng đã từng trải qua việc hạ đao kiếm để xuống ruộng cấy cày. Vậy thì làm sao hắn có thể nhìn thấy một cảnh tượng như vậy khi đó được chứ?

Và sau đó… Rồi sau đó nữa, Gawain Cecil đã đã hy sinh trong một trận chiến ở biên giới phía Nam. Người anh hùng chết trẻ ở tuổi ba mươi lăm này căn bản không sống đủ lâu để chứng kiến ngày mà ​​sự phân hóa giàu nghèo xuất hiện trên đất nước mà chính bản thân hắn tạo lập ra.

Vì vậy, Cao Văn chỉ có thể quay sang “con cháu của mình” để được giúp đỡ và hỏi về các quy tắc đi đường.

- Những người đi bộ dọc hai bên đường là nông nô và những nô lệ lao động trong hầm mỏ.

Hetty giải thích:

- Những người đi bộ ở khu vực ngoại vi của con đường chính là những người dân tự do nghèo khổ. Họ không được phép đi bộ trên con đường chính, vì họ không quyên góp bất kỳ khoản tiền nào để xây dựng con đường đó cả.

- Những người đi giữa đường là những “thị dân” hợp pháp, các thương gia hoặc lính đánh thuê từ bên ngoài tới. Những người này được phép đi giữa đường nếu có thể chi trả tất cả các loại thuế.

Cao Văn nhớ đến một vài đồng xu mà tay thương gia béo núc đã đưa cho lính gác ở cổng trước khi thương đoàn bước vào — Có lẽ đó chính là tiền thuế vào thành.

Sau đó, hắn nghĩ về người lính hiện đã bị chôn vùi trong rừng kia - anh ta là con trai của một nông nô.

Việc anh ta có thể cầm kiếm và chết vì lãnh chúa của mình là kết quả của lòng tốt của Rebecca. Tuy nhiên, ngay cả khi đã hy sinh vì lãnh chúa của mình, anh ta vẫn không được phép chôn cất theo quy cách của một chiến binh, nguyên nhân là vì anh ta vẫn chưa chuộc thân, thậm chí đến cây kiếm của anh ta kia cũng chưa chắc đã được trả hết.

- Ngài tổ tiên, có chuyện gì sao?

Chú ý đến biểu cảm âm trầm trên khuôn mặt của Cao Văn, Hetty dè dặt hỏi.

Cao Văn nhìn ra xa khung cảnh bên ngoài xe ngựa và khẽ lắc đầu.

- Không, không có chuyện gì cả.

Hắn chỉ cảm thấy bất bình vì những gì hắn thấy dựa trên quan điểm của mình với tư cách là một người xuyên không mà thôi, và đây cũng chưa phải lúc để hắn phán xét hay “sửa sai” để mọi thứ trở nên đúng đắn.

Bởi vì sự hiểu biết của hắn về thế giới này vẫn chưa đủ.

Sau khi cân nhắc một lúc, hắn nhìn về phía Hetty và nói:

- Cháu định làm gì tiếp theo?

Hiển nhiên là Hetty đã sẵn có kế hoạch.

- Trước tiên là đi gặp lãnh chúa nơi này. Tử tước Andrew có thể được coi là một người dễ nói chuyện, nếu thông qua ông ta thì sẽ dễ dàng liên lạc với Kỵ sĩ Philip hơn.

- Nếu mọi việc với Kỵ sĩ Philip suôn sẻ, chúng ta có thể tìm kiếm những người đã phá vòng vây ngày hôm đó. Sau đó, tuỳ theo tình hình, chúng ta sẽ quyết định xem mình nên an trí lĩnh dân ở chỗ này trước, hay là đi thẳng đến vương đô. Sự việc xảy ra ở Lãnh địa Cecil không thể chỉ phái một, hai sứ giả đi truyền đạt lại mà được, mà nhất định phải là đích thân Rebecca đi gặp quốc vương rồi nói rõ ràng mọi chuyện mới được.

Cao Văn không thấy có vấn đề gì với điều này cả (chủ yếu là vì bây giờ hắn là một người xuyên không, một “lão tổ tiên” có khoảng cách thế hệ bảy trăm năm tuổi với người hiện đại nên không thể nghĩ ra bất kỳ đề xuất nào cả mà thôi).

- Chúng ta cứ làm vậy đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK