Cao Văn không biết ý nghĩ táo bạo thiếu đòn trong đầu Rebecca, nhưng hắn biết đơn xin tị nạn cho người dân lãnh địa Cecil của Tử tước Andrew không phải là miễn phí. Cái thời mà người đứng đầu thề thốt bảo vệ người dân, thời mọi người còn giúp đỡ nhau, và cái thời mọi người cống hiến hết mình để tái thiết nền văn minh đã qua lâu rồi. Mặc dù Vương quốc Anso vẫn chưa trở lại thời kỳ hoàng kim như thời Gondor, nhưng sau gần bảy trăm năm, giới quý tộc đã đạt đến đỉnh cao của sự ích kỷ mà không còn ai có thể chỉ bảo được nữa rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa, từ khi dân tị nạn của lãnh địa Cecil tràn vào Trấn Tanzania, Rebecca đã phải gánh khoản nợ từ trên trời rơi xuống này rồi.
Nhưng thà gánh nợ còn hơn để dân chúng phải chết.
Cao Văn lên tiếng, phá vỡ sự im lặng:
- Gia tộc Cecil rất cảm kích sự giúp đỡ của ngài, nhưng thảm họa vẫn là vấn đề cấp bách.
Tử tước Andrew đã chú ý đến Cao Văn từ đầu khi thấy hắn ngồi giữa Rebecca và Hetty rồi, anh ta khá chú ý đến người đàn ông mặc trang phục quý tộc xưa và có thanh trường kiếm bên cạnh này. Anh ta chưa từng biết ai trong giới quý tộc giống như thế. Tuy nhiên, xét thái độ tôn trọng của Hetty và Rebecca, anh ta biết người này không phải kẻ tầm thường.
Vì vậy sau khi Cao Vă lên tiếng, anh ta cũng cất lời:
- Thứ lỗi cho tôi, nhưng ngài là?
- Ta là Gawain Cecil, tổ tiên của Gia tộc Cecil, tiên phong của những tiên phong, một trong bảy vị tướng sáng lập Anso, Đại Công tước của biên giới phía Nam.
Hetty đã chờ anh ta hỏi câu này từ lâu, cô lập tức đứng dậy, vừa giới thiệu Cao Văn vừa nghiêm mặt:
- Hẳn ngài đã nghe danh ngài ấy từ khi còn nhỏ rồi. Ngài ấy được mệnh danh là “Ánh sáng bình minh”.
Cao Văn cố làm mặt nghiêm túc, khẽ gật đầu với những lời tán dương của Hetty. Nhưng khi nghe tới câu cuối, hắn vẫn nhịn không được sững sờ, lén lút hỏi Rebecca:
- Cái danh hiệu đó là gì thế?
Rebecca tranh thủ thời gian giải thích:
- Sau khi ngài qua đời, tiên vương khai quốc đã truy phong cho ngài một danh hiệu…
Cao Văn kinh hãi:
- Lão già trẻ trâu đó không nghĩ được cái tên nào hay hơn à?!
Còn về phía Tử tước Andrew, sau khi nghe hết lời giới thiệu của Hetty, phản ứng đầu tiên của một quý tộc chân chính như Tử tước Andrew là đơ mặt.
Liệu quý cô đây có hóa điên sau khi phải đối mặt với những con quái vật và choáng ngợp bởi thảm họa ập đến với gia tộc không?
Đúng như Cao Văn đoán, trừ khi được chứng kiến tận mắt thì không lý nào họ lại tin tổ tiên của Gia tộc Cecil có thể đội mồ sống dậy. Dù có là quý tộc dày dặn kinh nghiệm hay thông thái đến mấy, thậm chí là một pháp sư tinh thông thì cũng chẳng tin nổi. Nếu đổi lại là những dân đen mù chữ, đầu đầy mộng tưởng mê tín, thì nói không chừng bọn họ sẽ tin vào điều này.
Sau khi nghe hết những gì Hetty nói, Andrew chưa sai người hầu lấy thuốc cho quý cô đây là đã tốt lắm rồi.
- Tiểu thư, cho phép tôi… Ờm… cho tôi chút thời gian suy nghĩ về điều này.
Andrew cố chỉnh lại biểu cảm của mình. Dường như anh ta đang cố tìm cách để không làm lố, nhưng cuối cùng không nhịn được mà nói thẳng.
- Tôi biết quý cô đã trải qua một cơn ác mộng, nhưng bịa ra câu chuyện hoang đường như vậy… Có phải hơi quá không?
Hetty vẫn nghiêm mặt đáp:
- Tôi cũng ngờ ngợ ngài sẽ phản ứng như vậy. Thực ra thì ngay cả chúng tôi cũng khó mà tin đây là sự thật. Tuy nhiên, tổ tiên của gia tộc Cecil thực sự đã sống dậy sau giấc ngủ dài vô tận. Chúng tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh ngài ấy bật dậy khỏi quan tài, tay cầm thanh Kiếm của kẻ Tiên Phong. Tôi đây cũng đã xác nhận rằng ngài ấy thực sự hồi sinh chứ không phải trò lừa chiếm xác nào cả…
Andrew không biết nên khóc hay cười. Anh ta lên tiếng:
- Nếu ngài có yêu cầu gì xin cứ nói thẳng. Đây là…
Cao Văn vẫy tay và ra hiệu cho Hetty ngồi xuống. Hắn đặt thanh kiếm của kẻ Tiên Phong lên bàn và quay qua nhìn Tử tước Andrew.
- Anh Tử tước, sao Hetty lại phải bịa chuyện chứ? Lãnh địa của một Tử tước đã bị quái vật và bão nguyên tố phá hủy. Rồi có rồng bay trên không phận của bọn ta nữa. Chừng này cũng đủ để kinh động nhà vua ở kinh đô rồi. Trong tình huống nguy cấp này, liệu chúng ta có rảnh mà gửi một người mặc cổ phục, vác theo thanh trường kiếm tới lâu đài của anh rồi kể dăm ba câu chuyện hão huyền cho vui không?
Vừa nói, hắn vừa truyền một chút ma lực từ cơ thể vào thanh kiếm Tiên Phong, khi đã được nạp ma lực, hoa văn màu đỏ sẫm dần xuất hiện trên thanh trường kiếm cổ. Lần này các họa tiết đã rõ ràng hơn. Gần chuôi kiếm có cái gì đó trông như phù hiệu gồm thanh gươm bắt chéo với một lưỡi cày. Đó là gia huy của Gia tộc Cecil trong kỷ khai hoang được tạo ra từ ngày thành lập Anso.
Kỵ sĩ cũng có ma pháp, nhưng cách họ sử dụng pháp thuật rất khác với các pháp sư.
Dù thanh kiếm Tiên Phong đã mất hầu hết sức mạnh, nhưng nó vẫn giữ được những chức năng cơ bản để phân biệt với các thanh kiếm khác. Andrew hơi sững sờ khi nhìn thấy thanh kiếm đó. Anh ta chưa thấy thanh kiếm của kẻ Tiên Phong thật bao giờ, nhưng vài năm trước, anh ta đã có cơ hội thấy bản sao của nó được lưu trữ trong Thánh đường Hoàng gia của kinh đô, vậy nên không thể nhầm nó với thanh kiếm khác.
Nếu đây không phải hàng giả do gia tộc Cecil làm ra, vậy hẳn phải là hàng thật được phong ấn trong mộ tổ của gia tộc Cecil, cái mà không kẻ nào có gan đánh cắp mặc cho gia tộc đang dần suy tàn.
Cái gia tộc suy tàn này liệu có đào mộ tổ của họ lên, lấy thanh gươm báu này và nhổ ra lời dối trá như vậy không?
Andrew do dự, nếu đây đúng là một trò chơi khăm thì anh ta rất nể nỗ lực mà họ đã bày ra nó. Nhưng nếu không phải đùa thì…
Ai mà tin được chuyện tổ tiên đội mồ sống dậy chứ!!
- Anh có thể mời những yêu tinh thợ rèn đến để thẩm định thanh kiếm này. Nó được rèn bởi tộc của họ nên họ biết cách kiểm tra con dấu yêu tinh. Anh cũng có thể so sánh với chân dung của các Vương tử và Công tước khai quốc. Tuy ta đã ngủ 700 năm nhưng ngoại hình không thay đổi gì nhiều.
Nhìn loạt biểu cảm của Andrew, Cao Văn cười và tiếp lời:
- Nếu anh làm được điều đó, anh cũng có thể tìm mấy yêu tinh đánh thuê tham chiến trong lần định cư thứ hai, giờ họ sống ẩn dật ở mấy vùng núi ấy. Có lẽ vẫn còn vài người biết ta đấy.
- Không, không cần đâu.
Tử tước Andrew phủi tay, nhíu mày nghĩ đến thứ anh ta khó có thể xử lý.
- Nếu ngài là người hùng trong truyền thuyết… Tôi nghĩ thức giấc sau 700 năm cũng không phải là không thể.
Mặc dù vậy, người tinh tường liếc qua cũng có thể thấy quý ngài Tử tước đây vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Cao Văn. Anh ta chỉ đang kiếm cớ để tạm dừng cuộc trò chuyện này một lúc thôi.
Tử tước suy ngẫm. Chuyện này thì có liên quan gì tới anh ta chứ? Tại sao phải vắt óc suy nghĩ xem nó đúng hay không? Vì nhà Cecil đã nói vậy rồi, thôi thì cứ tin là thật vậy.
Dù sao Gawain cũng chỉ là một kẻ đã chết 700 năm thôi mà.
Sau khi nghĩ thật kỹ, Tử tước Andrew chợt nhớ tới một chi tiết mà ban nãy Cao Văn có đề cập.
- Khoan, ngài nói rằng… Có một con rồng xuất hiện ở vùng lân cận sao?!
Cao Văn gật đầu, kể hết những chuyện xảy ra trong lãnh địa Cecil:
- Đúng vậy, một con rồng xanh. Ta không biết nó từ đâu đến, nhưng cuối cùng nó bay về hướng tây bắc… Đó là toàn bộ những gì đã xảy ra đấy.
- Những thể cơ biến từ thủy triều đen… cả rồng nữa… Ôi! Thế giới này bị sao vậy!
Lông mày của Tử tước Andrew sắp dính cả vào nhau, sắc đỏ trên khuôn mặt tái nhợt của anh ta cũng phai dần.
Hetty ngắt lời Andrew:
- Thế giới này ra sao là điều mà nhà vua và các học giả phải cân nhắc. Còn việc của chúng ta là truyền tin ở đây về thành phố Thánh Sunil càng sớm càng tốt. Tình hình ở đây rất nguy cấp.
- Tôi đã phái một người đưa tin đi để báo cáo tình hình ở lãnh địa Cecil rồi.
Tử tước Andrew đáp.
- Người đưa tin đã lên đường từ sớm… Hẳn giờ này đã đi được nửa chặng đường.
Tử tước Andrew có vẻ khá thạo mấy việc này. Không chỉ nhận người tị nạn gần lãnh thổ của mình mà còn phái người đưa tin đến báo với nhà vua trong thời gian sớm nhất nữa. Biểu hiện của ngài ấy hơn đứt đám quý tộc biên giới kia. Tuy nhiên Hetty vẫn yêu cầu thêm:
- Tử tước Andrew, nhiêu đây vẫn chưa đủ. Tình huống này nghiêm trọng đến mức Rebecca phải diện kiến trực tiếp Bệ Hạ. Vì Đại Công tước Cecil đây đã thức dậy sau giấc ngủ dài, ngài ấy cũng phải đến thủ đô một chuyến. Chúng ta rất biết ơn những gì ngài đã cung cấp cho Gia tộc Cecil, nhưng ta vẫn cần thêm sự trợ giúp.
Nghe thấy vậy, Andrew nhắm mắt lại suy nghĩ. Rồi anh ta đứng dậy, đi lại quanh chiếc bàn dài với hai tay chắp sau lưng.
- Mọi người cần những gì? Ngựa? Tiếp tế? Vệ binh?
- Tất cả.
Rebecca gom hết can đảm và nói:
- Tôi cũng muốn nhờ ngài săn sóc cư dân lãnh địa Cecil một thời gian, cho tới khi bọn tôi quay trở về từ thủ đô và có được lãnh thổ mới để cung cấp cho họ…
Tử tước Andrew giơ tay ngắt lời Rebecca:
- Đó chính là vấn đề đấy. Tôi định nói về cái này. Tôi rất sẵn lòng và luôn cố hết sức để giúp đỡ láng giềng của mình. Nhưng tôi chỉ là một Tử tước thôi. Sao tôi có thể nuôi ngần ấy người tị nạn chứ?
Cao Văn nâng ly trà đen đã nguội lên nhấp một ngụm, lòng tự nhủ cuối cùng vị Tử tước này cũng nhắc tới vấn đề “chính”.
Rebecca sốt sắng nói:
- Kỵ sĩ Philip đã đem theo một mớ vàng và bạc. Lượng vàng và bạc hẳn là đủ…
- Tất nhiên tôi biết mớ vàng bạc đó.
Tử tước Andrew lại ngắt lời Rebecca:
- Hãy yên tâm rằng tôi không phải người hưởng lợi trên nỗi đau của kẻ khác. Tuy nhiên, tôi đã nói rồi, thuốc và lương thực cũng tốn tiền mà, đúng không? Khi dũng sĩ đó đến trấn Tanzania, anh ta vô cùng tả tơi, hầu hết binh lính tháp tùng và cư dân mà anh ta dẫn theo đều bị thương. Tôi phải triệu tập những mục sư giỏi nhất và dùng thang thuốc bổ nhất để chữa cho họ. Lượng vàng và bạc đó chỉ vừa đủ chi trả mà thôi.
Rebecca tròn mắt.
Tử tước Andrew tiếp tục nói:
- Tất nhiên, tôi vẫn muốn nhấn mạnh rằng tôi không phải kẻ cười trên nỗi đau người khác, nên tôi vẫn sẽ tiếp nhận dân tị nạn, và hỗ trợ mọi người nhiều nhất có thể. Tôi chỉ muốn biết rằng sau khi mọi chuyện xong xuôi, gia tộc Cecil có đủ khả năng trả món nợ này không?