Lúc này, Tôn giả nhìn hư không, chỉ thấy nơi đó có quang hoa màu bạc lưu lại, do Ngân Dực phá không đểlại dấu vết, Ngân Dực quá mức bén nhọn, xuyên qua hư không nhưng lưu lại dấu vết.
- Ừ, lực lượng huyết mạch của Cừu Quân Lạc không kém, hơn nữa Vũ Hồn Ngân Dực của hắn, lực phòng ngự vô cùng k.hủng bố.
Lâm Phong không có khả năng giết được hắn. Nơi này từng có đại chiến, Lâm Phong bị thương, Cừu Quân Lạc đuổi giết Lâm Phong. Dương Tử Lam đoán, nhìn Ngân Dực xuyên qua hư không lưu lại dấu vết, y liền yên tâm hơn nhiều. Cừu Quân Lạc không ch.ết, không trở về, mà gọi bọn họ đến, chỉ có thể đuổi giết Lâm Phong.
- Chúng ta đi xem, Lâm Phong không biết trời cao đất rộng, ngay cả chiến hạm hư không của Dương gia cũng muốn, tự tìm đường ch.ết!
Tâm niệm khẽ động, lập tức chiến hạm hư không xuyên phá thương khung, đuổi theo dấu vết mà Ngân Dực lưu lại. Nhưng Dương Tử Lam truy đuổi nửa đường, phát hiện quang hoa Ngân Dực lưu lại trong hư không đột nhiên biến mất, dường như bị cứng rắn cắt đứt. Điều này khiến ánh mắt y lóe lên, trong lòng liên tục suy đoán.
- Ngươi thấy thế nào? Dương Tử Lam hỏi Tôn giả bên cạnh.
Đôi mắt Tôn giả kia lóe lên, khuôn mặt lộ ra ý lạnh:
- Không có khí tức chiến đấu, nhưng dấu vết đột nhiên gián đoạn, như vậy chỉ có một khả năng, trước đó chiến đấu đã kết thúc, mà đến đây, Cừu Quân Lạc cố ý cắt đứt dấu vết!
- Hả? Vẻ mặt Dương Tử Lam ngưng lại, sắc mặt dần khó coi.
- Ngươi nói, Cừu Quân Lạc cố ý dẫn chúng ta tới đây, sau đó chế tạo dấu vết giả.
Trên thực tế đều là do gã làm. Dương Tử Lam lạnh như băng nói.
- Theo dấu vết để suy đoán, chỉ có khả năng này.
Chiến hạm hư không và một ngàn miếng áo chi tinh, hơn nữa thanh kiếm trên người Lâm Phong và những bảo vật khác, sợ Cừu Quân Lạc đã động tâm. Tôn giả lạnh lùng nói, nếu dấu vết này do Cừu Quân Lạc dựng lên, như vậy suy đoán của gã chính xác. Nhưng bọn họ không nghĩ tới, Ngân Dực phá vỡ hư không lưu lại dấu vết, người ngự không căn bản không phải Cừu Quân Lạc. Dương Tử Lam nghe Tôn giả nói, sắc mặt càng thêm khó coi, tốt cho một tên Cừu Quân Lạc, dám tạo ra dấu vết giả tạo.
- Chúng ta có nên tìm kiếm xung quanh không? Dương Tử Diệp lãnh đạm nói.
- Không cần, Cừu Quân Lạc không phải kẻ ngu, tất nhiên đã tính chuẩn thời gian.
Tôn giả lạnh lùng nói một tiếng, Dương Tử Lam gật đầu:
- Nếu đã biết là gã, món nợ này sẽ từ từ tính.
Nói xong, tâm niệm của y khẽ động, chiến hạm hư không rời đi. Khi bọn hắn rời đi, xa xa một đạo thân ảnh hạ xuống, một người từ từ đứng lên, rõ ràng là Lâm Phong. Lâm Phong trốn dưới mắt mấy người Dương Tử Lam, chỉ có điều đổi một khuôn mặt khác mà thôi. Giơ tay xóa đi mặt nạ trên mặt, ánh mắt Lâm Phong lộ ra hàn ý, xem ra người muốn giết mình, quả nhiên vẫn là huynh muội Dương Tử Lam, hai người này thật độc ác.
- Các ngươi cho rằng Lâm Phong đã ch.ết, ta tạm thời giả ch.ết vậy.
Trong lòng cười lạnh, giá họa cho Cừu Quân Lạc, dường như cũng không tệ, để cho bọn chúng tìm người tính sổ. Tâm niệm khẽ động, lập tức ngân mang tỏa ra, Ngân Dực mở ra.
- Cửu Long Thiên Phệ thú, cắn nuốt Yêu Long huyết, dung hợp Yêu Long phách.
Hiện giờ Vũ Hồn càng thêm bá đạo, phệ hồn, cho ta sử dụng! Vũ dực từ từ vỗ, thân thể Lâm Phong phiêu phù trên không, tâm niệm khẽ động, vũ dực xẹt qua hư không, bay về phía xa. Sau khi Dương Tử Lam trở về, liền tung tin ra ngoài. Tin tức truyền ra đương nhiên là Cừu Quân Lạc tham lam chiến hạm hư không của Lâm Phong, chém giết Lâm Phong, cướp đoạt chiến hạm hư không. Còn các đệ tử của các gia tộc khác không biết vì sao tử vong. Cứ như vậy, Lâm Phong ch.ết không có quan hệ gì với Dương gia, mà do Cừu Quân Lạc tham lam chiến hạm hư không. Mặt khác, Cừu Quân Lạc bị hoài nghi giết đệ tử của các gia tộc, cuộc sống Cừu Quân Lạc chỉ sợ sẽ không tốt. Tin tức này thật ra cũng gây ra một ít gợn sóng, trở thành chủ đề bàn luận của mọi người. Đương nhiên, Cừu Quân Lạc và Lâm Phong cũng không phải nhân vật quan trọng, rất nhanh bị quên đi, ánh mắt của mọi người vẫn chú ý về phía Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển môn đồ, thời gian chỉ còn lại mấy ngày. Hiện tại, Thiên Cảnh thành, cao thủ chân chính hội tụ, rất nhiều đệ tử thế gia tới, ví dụ như Bắc hoang có Dương gia, Thu gia, Lâm gia. Ngoài Bắc hoang, mấy khu vực khác của Bát Hoang cảnh, cũng có vài thế gia k.hủng bố, thế lực mạnh mẽ đã lộ diện, ví dụ như Tây hoang Diệp gia, Đông hoang Man gia. Ngoài các thế gia còn vài thế lực k.hủng bố khác. Bát hoang cảnh có vài vị Hoàng giả, bọn họ phái môn đồ tới chúc mừng Thạch Hoàng và Vũ Hoàng thu nhận nhóm môn đồ đầu tiên. Ngoài ra, các địa vực cũng có tán tu lợi hại, cùng với người tại Thiên Cảnh thành, người Bát hoang cảnh cũng lục tục tới. Một hồi thịnh thế đại điện, sắp triển khai tại Bắc hoang này! Thu Nguyệt Tâm từ Thiên Cảnh hồ đi ra, mặt lạnh như băng, rất lạnh, khiến người khác không dám tới gần nàng. Mình là người Thu gia, Lâm Phong là võ tu vô danh. Thu Nguyệt Tâm hiểu, gia gia sẽ không đồng ý việc này. Trong suy nghĩ của mọi người, với mỹ mạo và thiên phú cường đại của Thu Nguyệt Tâm, thêm bối cảnh của Thu gia, nếu thực sự phải kết hôn…như vậy nam nhân của nàng, ít nhất phải là thanh niên chói sáng nhất trong Bắc hoang này. Hơn nữa phải có bối cảnh cường đại chống đỡ, mới có được gọi môn đăng hộ đối. Nếu không, Thu gia còn mặt mũi nào tồn tại, nhất là khi trong lần thịnh thế này, Hiên Viên Phá Thiên rất có thể đoạt được vị trí đệ nhất môn đồ Thiên Vũ. Đến lúc đó, hắn sẽ nhờ Vũ Hoàng chứng hôn, để cầu hôn Dương Tử Diệp Dương gia. Địa vị Dương gia tương đương với Thu gia, bất kể dung mạo và thực lực Thu Nguyệt Tâm đều hơn Dương Tử Diệp. Chỉ có điều huyết mạch Dương Tử Diệp đặc thù. Đến lúc đó, Thu gia gả Thu Nguyệt Tâm cho một người vô danh, so sánh với Hiên Viên Phá Thiên, đệ nhất môn đồ Thiên Vũ, chênh lệch quá lớn, Thu gia tất nhiên sẽ bị người trào phúng. Thiên Cảnh hồ, một người có tướng mạo uy nghiêm đang thả câu, không động đậy, không ai biết lão đang suy nghĩ gì.
- Bảo lão tam tới gặp ta.
Lão già nói, trong bóng đêm có một đạo thân ảnh biến mất. Không lâu sau, tam thúc Thu Nguyệt Tâm tới Thiên Cảnh hồ, tới bên người lão nhân, nói:
- Phụ thân!
- Lão tam, ngươi xử lý việc này thế nào? Lão giả hỏi tam thúc của Thu Nguyệt Tâm.
- Phụ thân, Thu gia đứng sừng sững ở Bắc hoang chi địa, không yếu hơn thế gia nào khác, hiện giờ, Dương gia tộc sắp liên hôn với Hiên Viên thị, thiên tài Nguyệt Tâm nhất mạch chúng ta sao có thể gả cho người thường, nếu làm thế chỉ sợ khiến mọi người cười nhạo.
Tam thúc Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng nói. Bắc hoang chi địa, bất kể thế gia nào, đều có quan hệ phức tạp như một gốc cây cổ thụ, nhánh nào cũng muốn mình to nhất. Nhất mạch của họ đương nhiên cũng như thế.
- Tính Nguyệt Tâm khá bướng bỉnh, từ trước tới nay, nàng đều lạnh lùng, nàng chưa bao giờ cho mấy công tử thế gia sắc mặt tốt.
Hiện giờ, không biết vì nguyên nhân gì, lại coi trọng một người tầm thường, với tính cách đó của nó, không có khả năng để thay đổi. Lão nhân thở dài, dường như tự nói.
- Ý của phụ thân là… Thanh âm tam thúc Thu Nguyệt Tâm hơi lạnh xuống, trên người phóng ra một luồng sát khí như có như không.
- Đi đi, tốt nhất đừng để Nguyệt Tâm biết do ngươi làm.
Tam thúc Thu Nguyệt Tâm nghe vậy liền mỉm cười:
- Phụ thân, con tự chủ trương, lúc Nguyệt Tâm tới Thiên Cảnh hồ, đã bày ra sát cục, không chỉ có ta, người của Dương gia cũng tham dự.
Lão nhân hơi nhíu mày, lập tức lắc đầu.
- Được rồi, ta sẽ để lão nhị đi một chuyến, nếu thành công, với tính tình của Nguyệt Tâm, phải cần trấn an, nếu không thành công, ngươi nói do ta làm, đi thôi!
- Vâng, phụ thân!
Tam thúc Thu Nguyệt Tâm khẽ gật đầu, lập tức biến mất, nhiều Thiên Vũ cảnh tầng năm vây giết Lâm Phong, thậm chí có Dương gia tham dự, Lâm Phong sao có thể không ch.ết, y đang chuẩn bị xem kịch vui đây!