Nếu ngươi còn nói tiếp, làm nhục Thiên Tuyền nhất mạch, chớ trách ta vô tình. Tuyết Tôn giả lạnh lùng lên tiếng, một cỗ hàn ý mãnh liệt giáng lâm lên người Thiên Xu Tử. Hiện tại, lão không che giấu cảnh giới và sức mạnh mình nữa, cỗ hàn ý này khiến Thiên Xu Tử cảm thấy lạnh lẽo. Tuyết Tôn giả một mình xâm nhập Thần Cung, đánh ch.ết hai vị Tôn giả và vô số cường giả, sau đó nhẹ nhàng rời đi. Người Thiên Trì đương nhiên biết chuyện này. Đối với thực lực k.hủng bố của Tuyết Tôn giả, dù lãnh tụ các đại chủ Phong, cũng cảm thấy giật mình. Chỉ có Thiên Cơ lão nhân biết sơ qua thực lực Tuyết Tôn giả, nên không cảm thấy kỳ lạ.
- Ngươi đừng cho rằng ta sợ ngươi.
Sắc mặt Thiên Xu Tử không tốt, Tuyết Tôn giả dám uy hϊế͙p͙ gã.
- Ta không nói ngươi sợ ta, nhưng ngươi dám tiếp tục đề cập tới chuyện trục xuất người thừa kế Thiên Tuyền nhất mạch, dù phải chịu tội, ta cũng sẽ xuất thủ với ngươi.
Tuyết Tôn giả lãnh đạm nói, khiến mục quang Thiên Xu tử cứng lại, nhìn mọi người nói:
- Chư vị sư huynh đệ, mọi người thấy đó, chuyện này làm thế nào? - Hừ hừ!
Lãnh tụ của các chủ Phong, đôi mắt khép hờ, dường như không nhìn ánh mắt Thiên Xu Tử, khiến Thiên Xu Tử ngưng tụ. Trong lòng thầm mắng, mấy lão già này đều nhận được chỗ tốt từ Lâm Phong, hiện tại tu vi đã lợi hại hơn, duy chỉ có gã là trì trệ không tiến. Hiện giờ, tất cả đều có ý bảo vệ tiểu tử đó.
- Về sau không được nhắc lại chuyện này, đệ tử Thiên Trì, sao có thể bị người khác tùy ý khi nhục.
Thậm chí còn giết vào Thiên Trì, Thiên Trì sao lại sợ chiến! Ánh mắt Thiên Cơ lão nhân sắc bén, đôi mắt thâm thúy lộ ra ý kiên định, lại lần nữa nhắm đôi mắt lại, khoanh chân mà ngồi. Hơi nước quanh Thiên Trì bốc lên, một tầng sương trắng bao phủ lên người ông, mang theo vài phần mờ ảo. Lâm Phong hơi khom người với chư vị lão nhân, ánh mắt kiên định nói:
- Thiên Trì, sẽ không có chuyện gì!
Nói xong, bước chân Lâm Phong di động, hướng vào trong Thiên Trì
- Lâm Phong!
- Lâm Phong!
Dưới đất, rất nhiều người gọi tên Lâm Phong, cúi đầu, Lâm Phong thấy Đường U U và Quân Mạc Tích. Hiện giờ bọn họ đã xuất quan, hơn nữa tu vi bốn người đều tiến vào Thiên Vũ, điều này khiến Lâm Phong vui mừng, mấy bằng hữu của mình, đều bước vào Thiên Vũ, lão sư đã hao tốn không ít tâm tư, hơn nữa thiên phú của bọn họ vốn không kém, thăng cấp là chuyện đương nhiên.
- Trở về sẽ cùng các ngươi uống rượu.
Lâm Phong mỉm cười với mấy người, bước chân di động, tiến vào tuyết sơn vô tận trong Thiên Trì.
- Chúng ta ở đây đối phó kẻ thù, hắn lại tránh vào Thiên Trì!
Thiên Xu Tử hừ lạnh, tuy nhiên khiến gã buồn bực là không có ai để ý tới gã. Mấy vị lãnh tụ khác đều nhắm mắt, yên tĩnh mà ngồi. Một lát sau, Lâm Phong tiến vào Thiên Tuyền chủ phong, đứng trên ngọn núi cao nhất, Lâm Phong triệu hoán Cùng Kỳ từ Tuyết yêu tháp ra, ánh mắt có chút nghiêm túc.
- Viêm Đế, lần này đều nhờ cả vào ngươi.
Lâm Phong nhìn Cùng Kỳ, chân tình nói.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi, muốn bản đế vội vã bố trí Thao thiên sát phát trận, ngươi muốn mệt ch.ết bản Đế đúng không? Ánh mắt Cùng Kỳ không tốt nhìn Lâm Phong.
- Viêm Đế, trước đó không lâu, ta liều tính mạng mới giúp ngươi đoạt được Nghiệp Hư Chi Viêm, ngươi dù là yêu cũng nên phúc hậu một chút đi.
- Biến, chẳng lẽ ta không cho ngươi chỗ tốt sao!
Cùng Kỳ buồn bực nói.
- Tốt, ta không đề cập nữa, về sau nếu ngươi gặp được hỏa diễm, ta nhất định giúp ngươi.
Lâm Phong hứa hẹn. Đôi mắt Cùng Kỳ lóe lên, nhìn Lâm Phong nói:
- Tốt, thành giao, ngươi chuẩn bị lấy toàn bộ áo nghĩa chi tinh ra đây.
Trận pháp cường đại như vậy, ta sợ áo nghĩa chi tinh trên người ngươi không đủ dùng, thật phung phí của trời mà.
- Ngươi không cần lo lắng áo nghĩa chi tinh, lãng phí cũng được.
Lâm Phong ném một chiếc nhẫn trữ vật cho Cùng Kỳ, khiến Cùng Kỳ nhìn Lâm Phong không nháy mắt. Tên này, rốt cuộc có bao nhiêu áo nghĩa chi tinh? Một tiểu tử Thiên Vũ lại giàu có như vậy.
- Hừ, may mà bản Đế tự mình xuất thủ, dù bố trí sát phạt đại trận, nhưng cũng khiến áo nghĩa chi tinh bao phủ các đỉnh, khiến nơi này trở thành thánh địa tu luyện.
Cùng Kỳ cao ngạo nói, người này mỗi một lần làm việc đều khoe khoang, muốn tìm kiếm một chút an ủi.
- Tốt lắm, thời gian cấp bách, nhanh động thủ đi.
Lâm Phong thúc giục.
- Có bản Đế, ngươi gấp cái gì.
Cùng Kỳ khinh thường nghênh ngang bỏ đi. Cùng Kỳ tuy kiêu ngạo nhưng nó cũng rất nhanh tiến vào trạng thái làm việc, bắt đầu chôn giấu áo nghĩa chi tinh trên Thiên Tuyền chủ phong, dùng tốc độ cực nhanh không ngừng khắc họa hoa văn phức tạp trong hư không, dường như không gian thiên địa dao động theo những nét vẽ của nó. Tuy nó chỉ có lực lượng Thiên Vũ nhưng không ngờ dễ dàng dẫn động sức mạnh thiên địa, đây là cảnh giới. Nếu nó khôi phục tu vi Đại Đế, chỉ sợ phất tay một cái đã có thể bố trí Thao thiên Thánh văn đại trận, cần gì phải phiền toái như bây giờ. Thời gian dần trôi đi, từng hoa văn được khắc họa ra. Hơn nữa, sau khi Viêm Đế bước vào Thiên Vũ, động tác nhanh hơn nhiều so với lần trong hoàng cung Tuyết Nguyệt Quốc. Du tẩu quanh Thiên Tuyền chủ phong, rất nhanh Cùng Kỳ đã đi một vòng quanh đây. Lâm Phong đứng trên đỉnh núi, cảm nhận được một cỗ sức mạnh to lớn như có như không bao quanh mình, lực lượng áo nghĩa vô ảnh vô hình, rất khó nắm bắt.
- Tốt lắm, đổi nơi khác!
Cùng Kỳ hô một tiếng với Lâm Phong, hắn gật đầu, thân thể ngự không, mang theo Cùng Kỳ rời khỏi nơi này, đến thánh địa Thiên Trì, đỉnh của Thiên Cơ chủ phong. Giờ phút này người Thiên Trì hội tụ tại cửa vào, chuẩn bị nghênh đón kẻ địch xâm nhập. Bởi vậy bên trong Thiên Trì trống không. Dù sao, trận đại chiến này có lẽ là đại chiến diệt môn, Thiên Trì phải dùng toàn lực để ứng phó, bảo bọn họ buông tha tông môn, buông tha đế quốc, bọn họ không làm được. Thiên Trì gần như không có bóng người, điều đó cũng tạo điều kiện thuận lợi cho Cùng Kỳ hành động, tới đỉnh Thiên Cơ Phong, Cùng Kỳ lập tức động thủ, chôn giấu áo nghĩa chi tinh, đồng thời khắc họa hoa văn phức tạp, lại một lần nữa khiến Thiên Cơ Phong có thêm một tầng sức mạnh áo nghĩa, dường như bao phủ trọn cả toàn Thiên Cơ Phong. Kế tiếp Thiên Quyền Phong, Diêu Quang và các chủ phong khác, cuối cùng chỉ còn lại Thiên Xu Phong.
- Thiên Trì dùng bảy đại Tuyết Phong bố trí theo Thất tinh chi thế, dùng để bố trí Thánh văn sát phạt trận, có nhiều chỗ rất dễ dàng.
Vị trí Thiên Xu Phong không tệ, tuy nhiên lại bị ngươi dùng làm điểm cuối của trận đạo, người Thiên Xu Phong đắc tội với ngươi, thật đáng thương! Cùng Kỳ khắc họa Thánh văn sát phạt trận trên Thiên Xu Phong, miệng lầu bầu, Thiên Xu Phong thật xui xẻo. Lâm Phông không trả lời, Thiên Xu Tử tâm thuật bất chính, nhiều lần muốn trục xuất hắn khỏi Thiên Trì, muốn cướp bảo vật của hắn, bụng dạ khó lường. Nếu bị trục xuất và bảo vật bị cướp, chỉ sợ bước tiếp theo sẽ bị diệt khẩu. Hiện giờ có cơ hội, Lâm Phong sao có thể để Thiên Xu Phong nhất mạch có được chỗ tốt như các chủ phong khác, không chơi bọn chúng mới lạ, để tên Thiên Xu Tử hảo hảo sám hối đi.
- Bố trí xong? Lâm Phong hỏi Cùng Kỳ.
- Chưa, còn một bước cuối cùng, cũng là bước quan trọng nhất.
Ánh mắt Cùng Kỳ có chút nghiêm túc.
- Động thủ đi, chúng ta không có nhiều thời gian, ngươi là Đại Đế, chút chuyện nhỏ này chắc không làm khó được ngươi.
Lâm Phong nói.
- Tất nhiên, chỉ là Thánh văn sát phạt trận, sao có thể làm khó bản Đế, hoàn thành dễ dàng, ngươi chờ!
Cùng Kỳ cao ngạo nói, thân hình lóe lên, ngự không rời đi, tới giao giới của Thất Tinh, vị trí trục tâm bảy đại Tuyết Phong. Lâm Phong không đi cùng nó, bước cuối cùng này có lẽ không đơn giản, hắn không muốn quấy rầy Cùng Kỳ, để nó toàn lực phát huy. Quả nhiên, lần này Cùng Kỳ tốn nhiều thời gian nhất, Lâm Phong chờ cũng có chút nóng vội, nhưng đúng lúc này, hắn cảm giác bên trong bảy Phòg tràn ngập sức mạnh to lớn đáng sợ. Cỗ sức mạnh thiên địa này di động trong hư không, đan xen, cuối cùng dường như hội tụ tại tâm Thất Tinh.
- Thành công!
Lâm Phong mỉm cười, Cùng Kỳ này quả nhiên không để hắn thất vọng. Lúc này,bên cạnh Thiên Trì, người của Thiên Trì, ánh mắt của bọn họ ngưng tụ, đôi mắt mở ra, bọn họ nhìn vào bên trong Thiên Trì, trong mắt hiện lên vẻ bén nhọn.
- Khí tức thật mạnh, xảy ra chuyện gì? Trong lòng hơi kinh hãi, nhất là bảy đại Phong chủ, bọn họ rõ ràng cảm nhận được giữa Thiên Trì, có một cỗ lực lượng thần kỳ không ngừng tràn ngập.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vừa rồi chỉ có Lâm Phong tiến vào Thiên Trì, chẳng lẽ do Lâm Phong tạo ra?