Dù hắn mất tích, nhưng căn bản không chết, chỉ là đổi lại một thân phận khác tới tham gia đại hội Tuyết Vực. Nói vậy, lần trước Lâm Phong mất tích cũng có chút ẩn tình.
Người đế quốc Long Sơn lục tục chạy tới, sửng sốt nhìn hai bên đối diện trên hư không. Quân Mạc Tích, Đường U U, Kiếm Thần cũng muốn xuất thủ, mấy người mạnh nhất đế quốc Long Sơn cũng trợ giúp Lâm Phong, mà thế lực Thái Thúc gia tộc cũng cực kỳ kinh khủng.
Thái Thúc Thiên Kỳ trở nên nghiêm nghị, nhìn mấy người kia. Chiến? Tốt lắm, những kẻ này đều muốn chết!
- Các ngươi, còn ái muốn chiến không?!
Ánh mắt rét lạnh liếc nhìn mọi người đế quốc Long Sơn vừa chạy tới, Thái Thúc Thiên Kỳ nhàn nhạt nói.
Thanh Mộng Tâm yếu ớt cười cười, nhìn Lâm Phong một cái, người này quả nhiên thú vị. Nàng sớm biết thân phận Lâm Phong, một chiều kia, khi Lam Kiều đi gặp Lâm Phong thì nàng liền biết.
Nhưng nàng không biết Lâm Phong lại có thực lực cường hãn tới bực này. Tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, giết Huyền Vũ cảnh tầng sáu lại thoải mái như thế, một kiếm giết một người!
- Quân Mạc Tích cũng tham chiến rồi, trận chiến này, thật có thể chiến tới cao trào sao?
Thanh Mộng Tâm cười cười nói, sải bước đi tới, nhìn về Thái Thúc Thiên Kỳ, ý cười trên mặt càng thêm nồng đậm.
- Người Thái Thúc gia tộc, chúng ta từ đế quốc Long Sơn mà đến, đến Mê thành tham gia đại hội Tuyết Vực. Hiện tại các ngươi vây giết chúng ta, nếu chúng không địch lại, chết trong Mê thành này, trách nhiệm này các ngươi cần phải gánh lấy sao?
- Hử!?
Thái Thúc Thiên Kỳ cau mày, sắc mặt khẽ biến, người đế quốc Long Sơn tới tham gia đại hội Tuyết Vực?
Thấy sắc mặt của Thái Thúc gia tộc, Lâm Phong lộ vẻ tò mò, trách nhiệm?
Chẳng lẽ người tham gia đại hội Tuyết Vực còn được bảo vệ sao? Người Thái Thúc gia tộc không thể giết bọn họ?
- Các ngươi tới tham gia đại hội Tuyết Vực, nhưng các ngươi không nên giết muội muội của ta!
Thái Thúc Thiên Kỳ âm lãnh nói.
- Ả kia cậy mạnh vô lý, ta không giết ả thì để ả giết ta sao?
Lâm Phong cười lạnh nói.
- Ha hả!
Thanh Mộng Tâm cũng trở nên lạnh lùng, nhưng vẫn mang theo nụ cười yếu ớt:
- Vô luận ân oán thế nào, nhưng hết thảy cũng phải đợi kết thúc đại hội Tuyết Vực rồi nói. Nếu không, những người tham gia đại hội Tuyết Vực có chuyện, Thần Cung tức giận, e rằng Thái Thúc gia tộc các ngươi cũng không gánh nổi hậu quả này!
- Thần Cung!?
Lâm Phong cùng rất nhiều người đều cả kinh, sao lại còn có cả Thần Cung?
Nghe giọng điệu của Thanh Mộng Tâm, tựu hồ Thần Cung này còn lợi hại hơn Thái Thúc gia tộc rất nhiều, Thái Thúc gia tộc cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa, Thanh Mộng Tâm vừa nói xong câu này, Thái Thúc Thiên Kỳ đã không còn nhuệ khí phải giết chết bọn họ. Nếu những người này đều tới tham gia đại hội Tuyết Vực, hiển nhiên đều là tinh anh Tuyết Vực. Nếu Thái Thúc Thiên Kỳ giết hết toàn bộ những người này, sẽ không cách nào trả lời với Thần Cung.
- Không thể giết toàn bộ, giết chết hung thủ thì thế nào!
Từ phía xa, một giọng nói rét lạnh truyền tới, cực kỳ mờ ảo, làm cho Thái Thúc Thiên Kỳ biến sắc.
- Người nào!
Mọi người đưa mắt nhìn quanh, nhưng không thấy một bóng người, cũng không có bất kỳ khí tức gì, bọn họ chỉ nghe tiếng, không thấy người.
- Thiên lý truyền âm!
Quân Mạc Tích nhướng mày, có người đang ở một nơi xa xôi nhìn trộm bọn họ, đồng thời cũng truyền giọng nói từ ngoài ngàn dặm tới đây. Đây chính là Thiên Vũ cảnh, người nói chuyện là cường giả Thiên Vũ cảnh của Thái Thúc gia tộc.
Trên mặt Thái Thúc Thiên Kỳ lộ ra cười lạnh, ánh mắt rơi lên người Lâm Phong:
- Là ngươi giết muội muội của ta sao?
- Là ta!
Lâm Phong thản nhiên nói.
- Rõ ràng là ta giết, sao ngươi lại nói là ngươi!
Vân Phi Dương sải bước đi tới bên người Quân Mạc Tích. Hắn giao Tiểu Nhã cho Quân Mạc Tích. Trong mấy người ở đây, chỉ có Quân Mạc Tích là có khả năng không bị gì nhất, nhất là còn có một Thần Cung ước chế được Thái Thúc gia tộc. Nói như vậy, thân là một trong hai người mạnh nhất trong lần tham gia đại hội Tuyết Vực này, đối phương sẽ không dám động tới Quân Mạc Tích!
Lâm Phong kinh ngạc nhìn Vân Phi Dương, chỉ thấy trên người đối phương lộ ra nghiêm nghi, thản nhiên rộng rãi, không sợ không hãi.
Dù Vân Phi Dương sát phạt quyết đoán, là người uy hiếp được tính mạng của hắn, nhưng hắn cũng là người đường đường chính chính, không chút gian dối.
- Coi như là hai người chúng ta cùng nhau giết đi!
Lâm Phong cười cười nhìn Vân Phi Dương, sau đó nhìn về phía Thái Thúc Thiên Kỳ, trong đôi mắt trong sáng không chút sợ hãi. Dù sắc mặt tái xám, nhưng trên người Lâm Phong giống như có một tầng ánh sáng khác biệt.
- Được! Vậy hai người các ngươi liền theo ta về Thái Thúc gia tộc!
Thái Thúc Thiên Kỳ rung lên, thân ảnh như một tia sáng, bắn thẳng về phía Lâm Phong.
- Người đế quốc Long Sơn đã tới rồi, đừng mong mang người đi!
Quân Mạc Tích quát lạnh một tiếng, thân như ảo ảnh, hai hư ảnh va chạm nhau trong hư không.
Rầmmmm…
Một tiếng trầm đục, song chưởng hai người va chạm trong hư không, ngay sau đó, mọi người nhìn thấy nơi hai người giao phong, chưởng ảnh đầy trời lóe lên trong không gian. Thân hình hai người cùng vọt lên cao, mỗi một chưởng đều nhanh tới mức tận cùng, mọi người không nhìn rõ hai người xuất chưởng thế nào. Lúc hai người vọt lên trời cao, từ dưới nhìn lên chỉ là chưởng ảnh như tia chớp.
Nhanh, quá nhanh, không ai nhìn rõ động tác của hai người.
Ùng, ùng….
Trong hư không trung động một trận, chưởng ảnh đồng thời va chạm, khí tức kinh khủng hóa thành gió lốc đứt gãy, nhìn mà giật mình.
Lâm Phong đi tới bên cạnh Tiểu Nhã, nắm lấy tay Tiểu Nhã, nhìn hai hư ảnh chiến đấu trên hư không, trong mắt lộ ra cảm kích, người sóng vai cùng hắn đều chiến đấu vì hắn.
- Vù…
Một chưởng đen thùi lùi kinh khủng đánh về phía Lâm Phong, không gian chấn động.
Đường U U trở nên băng lãnh, nhẹ nhàng vọt qua, một chường nhẹ nhàng hời hợt đánh tới, chưởng ảnh đen ngòm kia gãy nát tiêu tán tỏng không trung, hóa thành khí lưu tan biến giữa hư không.
- Bắt lấy hai người về gia tộc!
Bên phía Thái Thúc gia tộc, một giọng nói lạnh lùng vang lên, Đường U U trở nên nghiêm túc, quần áo trên người bay múa, lộ vẻ càng thêm lãnh diễm.
- Cần gì chứ!
Thanh Mộng Tâm dẫm chân lên mặt đất, thân thể lăng không mà lên, đứng trước người Lâm Phong, nhìn Lâm Phong yếu ớt cười:
- Ta lại giúp ngươi thêm một lần, ngươi phải nhớ ta a!
Nụ cười của Thanh Mộng Tâm vẫn luôn mang theo mị hoặc, nàng cùng Đường U U một trái một phải, một lãnh diễm như băng, một nóng bỏng như lửa, nhưng cả hai đều có khí tức cường đại, không ngừng phóng ra.
Một luồng áp lực tràn ngập trong hư không, toàn bộ người Thái Thúc gia tộc đều đánh về phía Lâm Phong, thế buộc phải bắt Lâm Phong cùng Vân Phi Dương.
- Đủ rồi!
Vào thời khắc này, một tiếng quát lạnh lùng từ trên trời cao cuồn cuộn ập xuống, trực tiếp chấn động vào trong lòng mọi người, làm cho tất cả đều kịch liệt run lên.
Trên bầu trời, hư không trở nên vô cùng cuồng bạo, một khí tức khủng bố cuộn trào truyền tới mỗi một phương trong hư không.
Ngay sau đó, một khuôn mặt xuất hiện trước mắt mọi người, mặt người!
- Đủ rồi! Thái Thúc gia tộc, là Thái Thúc Nhan cố tình gây sự trước, cậy mạnh động thủ, dẫn người đuổi giết người đế quốc Long Sơn, cuối cùng lại hại chết mình. Tộc nhân Thái Thúc gia tộc các ngươi có thể trả thù, nhưng trước khi đại hội Tuyết Vực kết thúc, tất cả đều không được làm ra chuyện gì nữa. Hiện tại, đều trở về đi!
Khuôn mặt người này lơ lửng giữa không trung, từng chữ rét lạnh từ trong miệng phun ra, lời của nó như là ra lệnh, không ai được phép cãi lời.
Quân Mạc Tích cùng Thái Thúc Thiên Kỳ rối rít dừng tay, nhìn khuôn mặt này, trong nháy mắt liền hiểu được, đây là người Thần Cung!
Sắc mặt Thái Thúc Thiên Kỳ trở nên cứng ngắc, dù trong lòng rất hận nhưng không dám nói nhảm nửa lời, chỉ có thể đồng ý gật đầu:
- Thái Thúc Thiên Kỳ biết sai rồi, hiện giờ sẽ dẫn người đi!
Người kia đưa mắt nhìn qua, lại nhìn về mấy người Quân Mạc Tích nói:
- Người đế quốc Long Sơn cũng nghe đây, sáng sớm ngày mai, Đoạ Thiên sơn mạch, đại hội Tuyết Vực!
Dứt lời, không gian vũ động, khuôn mặt kia dần dần trở nên hư vô, sau đó tan biến.
- Sáng sớm ngày mai, Đoạ Thiên sơn mạch, đại hội Tuyết Vực!
Giọng nói cuồn cuồn truyền ra xa, trong phạm vi trăm dặm đều nghe rõ ràng rành mạch, đại hội Tuyết Vực rốt cuộc đã bắt đầu.
- Khí tức linh hồn thật khủng bố!
Lâm Phong nhìn nơi khuôn mặt nọ biến mất, trong lòng thầm run, tại Tuyết Vực Mê thành này, rốt cuộc là địa phương nào, sao lại có nhiều cường giả như thế. Hơn nữa, còn có Thần Cung, không biết là thế lực trâu bò nào.