Mục lục
Tuyệt Thế Vũ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thân thể Phong Trần từng chút một bị mất đi, giống như tằm ăn lên, đám người đứng trên mặt đất vẫn không thể nào nhúc nhích được, trong lòng rung động lên đến tột đỉnh.

Chết rồi, hoàng tử điện hạ nước Thiên Phong chết rồi, bị cắn nuốt đến ngay cả cặn bã cũng không còn một chút nào, hồn phách, huyết mạch, thân thể toàn bộ đã không còn gì nữa.

Những người dân của nước Thiên Phong nhìn cảnh tượng khiếp sợ này trong lòng lại run rẩy kịch liệt, hoàng tử của bọn họ đã chết rồi.

Hiện giờ cường giả của nước Thiên Phong hầu như đã chết hết không còn ai nữa, mà toàn bộ đều là chết trong tay của một người, đó là Lâm Phong.

Một lát sau, Vũ hồn lại trở về trên người Lâm Phong, Thái Dương Hồn Phiên kia cũng dần dần nhỏ đi được hắn nắm vào trong tay lập tức lại biến mất không thấy gì nữa, trên mặt của Lâm Phong lộ ra một thần sắc mệt mỏi, hắn gần như kiệt sức.

Trên mặt đất, người của nước Thiên Phong liếc nhìn nhau rồi lập tức lặng yên lui về phía sau, họ muốn rời khỏi nơi này.

Hiện giờ hoàng tử điện hạ đã chết rồi, Thiên Phong Đệ Nhị Sứ đã chết, Thiên Phong Đệ Tam Sứ cũng chết ở trong này, cường giả toàn bộ đều chết rồi. Bọn họ ở tại chỗ này chẳng những không có một giá trị gì thậm chí bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị chết, tốt nhất vẫn là sớm một chút rời đi khỏi chỗ này.

Đồng tử của Lâm Phong lạnh lùng đảo qua rơi ở trên người bọn họ, trên mặt hiện lên một sắc hàn băng.

- Đi?? Hiện tại đi, không biết rằng là đã quá muộn rồi sao?

Dứt lời, bước chân của Lâm Phong bước ra hướng tới những người đang định trốn đi, ba nghìn Phật Ma lực ở trong tay lưu chuyển, Lâm Phong trực tiếp đánh ra một quyền, một quyền này dừng ở trên người của đối phương.

Kẻ bỏ chạy kia chính là Thiên Phong Đệ Tứ Sứ, lấy thực lực của hắn có thể tận lực đối phó với Lâm Phong một trận chiến, nhưng hắn một lòng chỉ còn có nghĩ đến bỏ chạy, không nghĩ đên chiến đấu, nên đã bị một quyền oanh giết, thật đáng buồn.

Những người khác nhìn thấy Thiên Phong tứ sứ bị giết lập tức lại càng không còn ý chí chiến đấu nữa, chỉ còn nghĩ đến chạy trốn. Nhưng mà vào lúc đó, ở trong chỗ trốn tránh xuất hiện rất nhiều người, những người này dường như từ trong hư không sinh ra, một đám người mặc áo bào đen, tay cầm trường thương, sát ý mãnh liệt, không có bất kỳ cái gì có thể ngăn cản, trực tiếp liền động thủ.

Hơi thở đáng sợ làn tràn trong không gian, sát khí tàn sát bừa bãi, những người áo đen này cùng nhau rab tay rất nhanh, một đám người của nước Thiên Phong đang chạy trốn bị ngã xuống, chết ngay trên vũng máu.

Bước chân của Lâm Phong không hề động, đã có người ra tay, hắn tự nhiên cũng lười nhác, chỉ cần bọn họ đều chết ở nơi này như vậy là đủ rồi, trong lúc vô ý ánh mắt liếc một cái về phía Đoàn Vô Nhai. Ánh mắt Đoàn Vô Nhai bình tĩnh nhìn những sát thủ áo bào đen đang hạ sát không có ngăn cản, Đoàn Vô Nhai không ngăn cản, hắn căn bản cũng không ngăn cản.

Lâm Phong đương nhiên hiểu được, lúc này những người đang ra sức hạ sát kia chính là người của Đoàn Vô Nhai, nếu là không có mệnh lệnh của Đoàn Vô Nhai thì bọn họ cũng không có khả năng ra tay động thủ. Đoàn Vô Nhai muốn toàn bộ người của nước Thiên Phong đều phải để mạng lại ở nước Tuyết Nguyệt này.

Người của đế quốc Long Sơn cũng liếc mắt nhìn Đoàn Vô Nhai, trong ánh mắt có một chút thâm ý, nhị hoàng tử của nước Tuyết Nguyệt này cũng không phải là loại lương thiện, nói giết là giết, nhìn thấy Phong Trần vừa chết là lập tức muốn tiêu diệt hết tất cả những người ở nước Thiên Phong, thủ đoạn ác độc hơn nữa là quyết đoán không cho một ngưởi của nước Thiên Phong còn sống trở về.

Đáng thương, những thiên tài của nước Thiên Phong, vì đi theo hoàng tử điện hạ cùng với sứ thần của đế quốc Long Sơn, cùng nhau đến đây, đã không có khả năng nghĩ đến kết cục ngày hôm nay, đem toàn bộ sinh mệnh lưu lại ở nước Tuyết Nguyệt này.

Đây là lần thứ nhất nước Thiên Phong tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, bảy sứ thần của nước Thiên Phong là những người có thiên phú cao nhất của nước Thiên Phong thì đã chết mất sáu người, còn có cả thiên phú đáng sợ như Phong Trần thì cũng đã chết.

- Đem thi thể của bọn họ đi, chớ để làm nhiễu loạn tâm tình của các tiền bối.

Sau khi toàn bộ ngưởi của nước Thiên Phong đã chết, Đoàn Vô Nhai bình tĩnh nói, lập tức những người đó đem thì thể đi và rửa sạch vết máu trên mặt đất, rồi thân thể lóe lên, biến mất không thấy gì nữa, giống như là chưa từng có xảy ra chuyện gì.

Sau khi bọn họ biến đi hết, Đoàn Vô Nhai nhìn Nhược Lam Sơn cười với vẻ xin lỗi, Nhược Lam Sơn trầm mặc không nói gì liếc mắt nhìn Lâm Phong.

Lúc này Lâm Phong nhắm mắt lại, trong ngực phập phồng hơi thở, hơi thở dao động giống như là đang điều trị.

Vừa rồi U Minh Hắc Liên của hắn ngưng tụ và phóng thích toàn bộ Dương Hỏa chân nguyên, hắn lại còn liều mạng sử dụng Vũ hồn cùng với toàn bộ lực lượng của thân thể mới giết được Phong Trần, cuộc chiến đấu đúng là động lực làm cho tinh thần hăng hái, không hãi, không sợ, nhưng giờ phút này, nếu bảo hắn phải chiến đấu một trận nữa thì là khó có khả năng rồi.

Sau một lát, khí tức của Lâm Phong dần dần trở nên ổn định, hô hấp cũng không còn kịch liệt nữa, hắn từ từ mở mắt ra.

Đoàn vô Nhai đi đến trước mặt Lâm Phong ôn hỏa cười hỏi:

- Lâm Phong ngươi không sao chứ?

- Tiêu hao hơi lớn thôi, không có gì đáng ngại.

Lâm Phong khẽ gật đầu thấp giọng nói với Đoàn Vô Nhai, giọng nói hơi trầm.

- Ngươi đến chỗ Hân Diệp nghỉ một chút đi, đến dạ yến chúng ta cùng gặp nhau ở Vô Nhai sơn.

Đoàn Vô Nhai nhìn Lâm Phong tươi cười, trong ánh mắt lộ ra một tia khác thường.

Đôi mắt của Lâm Phong lóe lên, hắn lập tức gật đầu nói:

- Được, ta đến chỗ Hân Diệp tạm nghỉ.

Lâm Phong thật sự là cần một khoảng thời gian để khôi phục, kẻ thù của hắn không phải là ít, nhưng giờ phút này chân nguyên hao hết, đây đúng là thời điểm suy yếu nhất, nếu trên đường trở về gặp phải kẻ thù chặn đánh thì sẽ có chút khó đối phó, vẫn là phải khôi phục một ít tu vi là tốt nhất, cũng nhân tiện đi thăm Hân Diệp.

- Tốt!

Đoàn Vô Nhai cười, gật đầu.

Lâm Phong xoay người nhìn về phía Nhược Lam Sơn nói với lại một tiếng:

- Nhược tiền bối, Lâm Phong cáo lui trước.

- Đi thôi, nghỉ ngơi tốt một chút, ta chờ ngươi ở dạ yến.

Nhược Lam Sơn mỉm cười nói, đối với Lâm Phong hơi có chút khách khí không phải chỉ vì hắn cần Lâm Phong tham gia đại hội Tuyết Vực mà còn có một nguyên nhân nữa là, Lâm Phong, kẻ này nếu mà không chết, tương lai cuối cùng sẽ là vượt qua hắn mà bước vào cảnh giới càng mạnh hơn, thậm chí hắn còn truy cầu những cảnh giới cường giả cực kỳ xa xôi hơn nữa.

Nếu Nhược Lam Sơn là một người của đế quốc Long Sơn, tầm mắt tự nhiên cũng muốn vươn ra xa, muốn kết giao với nhiều thiên tài cũng là không có gì sai lầm. Ở bên trong tính mạng của hắn, hắn cũng đã từng xem trọng không ít thiên tài mới có thể dần dần siêu việt chính minh, thậm chí càng về sau đối diện vói những vãn bối này vẫn rất là cung kính, điều này đối với những người luyện võ ở đại lục là một chuyện bình thường.

Ở đại lục Cửu Tiêu này, không phải cứ tuổi lớn mà được mọi nggười tôn trọng mà là họ tôn trọng thực lực.

Sau khi nói lời từ biệt Lâm Phong đạp bước rời đi, sau một thời gian bộ hành hắn đã tới nơi ở của Đoàn Hân Diệp.

Đang đánh đàn, Đoàn Hân Diệp nhìn thấy Lâm Phong đến, nàng vô cùng cao hứng vội buông đàn đi đến trước mặt Lâm Phong, tuy nhiên nàng nhìn thấy sắc mặt của Lâm Phong tái nhợt trông rất khó coi, làm cho đôi mày liễu của nàng cũng phải cau lại.

- Lâm Phong, huynh làm sao vậy?

Đoàn Hân Diệp cầm lấy tay của Lâm Phong, có chút khẩn trương hỏi.

- Không có gì, chỉ là vừa rồi vừa mới giết Phong Trần của nước Thiên Phong, có tiêu hao hơi lớn.

Lâm Phong lắc đầu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Đoàn Hân Diệp, một cảm giác mềm mại truyền đến vô cùng thoải mái.

Trên đại lục Cửu Tiêu, bởi vì phụ nữ do tu luyện nên trong cơ thể không có tạp chất gì cả, bất kể là thân thể hay là da thịt cũng không phải là những người tiền thế có thể so sánh được, nó cực kỳ nhẵn nhụi, nhất là thiếu nữ mặt họ mềm mại như là nước, khi Lâm Phong vuốt ve khuôn mặt Đoàn Hân Diệp không thể kìm nổi nên đã véo véo vò đó, khiến cho khuôn mặt Đoàn Hân Diệp trong nháy mắt trở nên ửng hồng lên nàng xấu hổ cúi đầu, đẹp không thể nói.

Lâm Phong nhìn thấy khuôn mặt ngượng ngùng của Đoàn Hân Diệp, nụ cười trên khuôn mặt hắn càng thêm rạng rỡ. Dưới ánh mặt trời, ánh mắt Đoàn Hân Diệp sách sẽ và tươi cười, dường như có thể đuổi đi vẻ lo lắng phiền não khiến cho lòng hắn bình tĩnh trở lại, vẻ đẹp này không phải là chỉ có bên ngoài mà nó phát ra từ nội tâm, tâm linh hòa cùng với khí chất, đều làm cho say đắm lòng người.

- Huynh giết hoàng tử Phong Thần của nước Thiên Phong?

Đoàn Hân Diệp dường như là nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong hỏi.

- Ừ, hắn phái người đến giết ta, tự nhiên ta không thể bỏ qua cho hắn.

- Hoàng huynh và người của đế quốc Long Sơn nói thế nào?

- Hoàng huynh của nàng giết nốt những người khác, người của đế quốc Long Sơn thì không nói gì.

Lâm Phong cười nói, Đoàn Hân Diệp lúc này mới yên lòng, nhìn thấy trên người Lâm Phong, mồ hôi làm cho quần áo đều ánh dầu không khỏi mơ miệng nói:

- Lâm Phong, huynh đi đến suối nước nóng ngâm một chút đi, cần phải nghỉ ngơi cho tốt.

- Ừ.

Ánh mắt của Lâm Phong lóe lên nhìn Đoàn Hân Diệp, khiến cho Đoàn Hân Diệp phải hơi cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lâm Phong.

Suối nước nóng này là nơi bình thường hàng ngày nàng thường tắm rửa, mà nơi thiếu nữ tắm rửa sao có thể để cho nam giới đặt chân vào, giờ phút này nàng để cho Lâm Phong đến suối nước nóng để ngâm mình, thực là có chút ám muội.

Tuy nhiên Đoàn Hân Diệp cũng đã giao cho Lâm Phong rồi, tuy có chút ngượng ngùng tự nhiên cũng sẽ không để ý nhiều như vậy. Vì Lâm Phong, nàng đường đường là một công chúa, nhưng lại ngay cả đến địa vị cũng không muốn nữa rồi còn quan tâm cái gì.

Ôm cánh tay Lâm Phong, Đoàn Hân Diêp và Lâm Phong dựa sát vào nhau, đường đường là một công chúa cao quý, giờ phút này lại như con chim nhỏ nép vào bên người Lâm Phong, trên mặt lại lộ ra một nụ cười ngọt ngào rạng rỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK